Mặc dù Hàn Lập chính là tu luyện thành tiên đạo, nhưng lại căn bản không tin một chút nào đối với thuyết thiên mệnh.
Đối hắn mà nói, tu luyện thành tiên chính là thứ hắn suốt đời theo đuổi cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.
Hiện thực có tiên nhân xuất hiện tại trước mặt, hắn tuy lập tức kính sợ dị thường, nhưng làm hắn bái phục hoàn toàn phải tuân theo, phỏng chừng cũng không thể thiệt tình làm được.
Tử Linh tiên tử cùng Cát Lạp nghe Hàn Lập nói quá rõ ràng như thế, rùng mình lộ vẻ xấu hổ.
Thật ra không chỉ một mình Hàn Lập nghĩ như vậy, đại bộ phận tu sĩ cũng đều nghĩ về việc “Đề Hồn”, cũng coi như một truyền thuyết hư cấu mà thôi. Có điều dưới tình huống bình thường, cũng không ai nói trực tiếp giống như Hàn Lập vậy.
Dù sao đề tài có quan hệ thiên mệnh cùng thiên đạo, bọn họ luôn úy kị trong tâm.
Lúc này, người áo đen đã mang theo “Đề Hồn”, xâm nhập vào trong quỷ vụ, hoàn toàn không thấy tung tích.
Hàn Lập nhìn quỷ vụ, nhếch nhẹ khóe miệng mỉm cười một cái nói:
“Chúng ta cũng đi thôi! một khi đã có người nguyện ý giúp chúng ta đi trước mở đường, chúng ta tự nhiên là không thể thiếu tôn trọng”.
“Hàn đạo hữu có ý tứ gì?” Lão giả họ Cát phảng phất có chút không hiểu lời này nên hỏi.
Kỳ thật lão giả tự nhiên hiểu được ý tứ Hàn Lập. Bởi vì nếu Hàn Lập không đáp ứng liên thủ, hắn phỏng chừng cũng phải làm như vậy.
Chính là vừa rồi hắn đối người áo đen còn khinh thường thoáng qua, hiện tại lại phải dựa vào đối phương xông qua quỷ vụ này, đối diện với hai người Hàn Lập, khuôn mặt tự nhiên có chút hổ thẹn..
Chỉ có thể rõ ràng nhường Hàn Lập mở miệng trước.
Hàn Lập nghe xong lời nói của lão giả, có chút tự cười liếc mắt nhìn, cũng không nói gì, đầu hướng về phía người áo đen biến mất đi đến.
Tử Linh tiên tử tự nhiên cũng không chần chừ đi theo sát.
Ngay lập tức Cát Lạp vừa thấy cảnh này, sửng sốt hồi lâu, đành phải đỏ mặt cùng đi lên.
Bụi màu trắng quỷ vụ vừa thấy có người sống đi tới, liền giống như có sinh mệnh quay cuồng đánh về phía ba người.
Nếu là phàm nhân thông thường bị mấy cái bụi khí sương trắng tiếp xúc sẽ lập tức hút tinh huyết biến thành xác khô mà chết. Hồn phách trở thành một bộ phận của quỷ vụ, từ nay về sau lâm vào quỷ đạo, rốt cuộc không thể thoát thân.
Nhưng ba người Hàn Lập là những người tu tiên tự nhiên sẽ không e ngại khu vực quỷ vụ này.
Chỉ thấy ba người trên người hào quang lóe ra đã tạo thành phòng ngự.
Cát Lạp khoát tay thả ra một cái ô hồng sắc nhỏ, chuyển động từ từ ở độ cao khoảng trượng trên đầu, tạo thành một đạo hồng quang bao lão giả trong đó. Một luồng bích quỷ vụ tiếp xúc với hồng quang này, nhất thời phát ra thanh âm “xèo xèo”, sau đó toát ra một làn khói xanh quỷ dị, ẩn hiện phát ra tiếng quỷ khóc sói tru.
Khi quỷ vụ gặp hồng quang liền ở ngoài giương nanh múa vuốt lại không hề tiếp tục đánh, phảng phất giống như có trí tuệ.
Tử Linh tiên tử thả ra bốn pháp khí hình viên châu to khoảng nắm tay xoay tại quanh thân kết thành một cái kết giới di động rộng khoảng một trượng. Kết giới này khiết bạch trong suốt hình vuông, tất cả quỷ vụ gặp phải đều bài xích tại bên ngoài mà không thể gần sát Tử Linh tiên tử chút nào.
Nhưng mà quỷ dị nhất là thủ đoạn phòng hộ của Hàn Lập.
Bởi vì bên ngoài xung quanh Hàn Lập phát ra một tầng thanh quang nhẹ nhàng, căn bản không vận dụng pháp khí cùng pháp bảo gì. Mà quỷ vụ này lại gần quanh thân Hàn Lập thì bị vài đạo điện quang không hiểu từ đâu kích xạ tan thành mây khói tan biến.
Cảnh tượng quái dị này, tự nhiên làm Cát Lập cùng Tử Linh tiên tử kinh ngạc một hồi, nhưng bọn họ cũng không có ý nghĩ chủ động đến hỏi.
Tử Linh tiên tử nghi hoặc, đã thoáng nghĩ tới Thiên Lôi Trúc nhưng trong lòng cũng không thể nào khẳng định.
Hàn Lập vẫn coi như không biết, vẫn đi về phía trước.
Đây cũng không phải hắn muốn thể hiện cái gì anh hùng, mà là ở địa phương này tứ phía tất cả đều là quỷ khí, đi ở phía trước cùng đi ở cuối cùng thật sự không có gì khác nhau.
Còn không bằng đi ở phía trước nắm giữ một ít tình huống nguy hiểm thì tốt hơn.
Cho nên điện quang này kỳ thật chính là một bộ phận kiếm khí của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong cơ thể trải rộng ra phòng hộ mà thôi.
Cũng chỉ có “Thanh Nguyên Kiếm Quyết” hộ thể kiếm thuẫn thần thông mới không cần pháp bảo thả ra, liền có thể trực tiếp phụ trợ bộ phận uy lực phi kiếm
Điểm này cũng là Hàn Lập rất gần đây mới tham ngộ, tìm ra một loại thủ đoạn thi pháp.
Mà lấy Kim Lôi Trúc với Ích Tà đặc tính, tự nhiên mà nói thì ăn đứt đối với quỷ vụ.
Đương nhiên Hàn Lập thực không có toàn bộ xuất đạo uy lực Kim Lôi Trúc, cho nên mấy cái điện quang chỉ có màu trắng mà thôi nên không sợ người khác nhận ra Kim Lôi Trúc.
Nhưng hắn có thần thức cường đại vượt xa so với tu sĩ bình thường, vừa đi vào quỷ vụ liền hoàn toàn khai ra, phòng bị lệ quỷ biến hóa đánh lén mà không tự biết.
Dù sao lấy đôi mắt tu sĩ bọn họ cũng nhìn không được xa được trong quỷ vụ.
Chẳng qua, dấu vết người áo đen đi qua trong màn sương mù nồng đậm này phi thường rõ ràng. Bởi vì có một thông đạo rộng vài trượng có sương mù mờ nhạt hơn rất nhiều so với chung quanh, dùng mắt thường có thể phân biệt đi ra.
Hàn Lập bọn họ chỉ cần y này theo dấu này là được.
Chẳng biết đây là công pháp của người áo đen hay là biểu hiện linh dị của “Đề Hồn”.
Nhưng đối Hàn Lập mà nói đều là không sao cả, hắn cũng không thích suy nghĩ.
Đề Hồn càng lợi hại, đối với bọn họ đi sau mà nói, tự nhiên càng có lợi.
Hiện tại hắn vẫn mặt không chút thay đổi, quan sát bốn phía, chân chậm rãi bước đi tới.
Bởi vì tất cả địa phương dưới chân đều gập ghềnh, có chút cảm giác uơn ướt, tựa hồ có độ ẩm rất cao.
Liền như vậy chẳng biết đi bao lâu rồi, dọc theo đường đi đều không có sự tình gì phát sinh.
Bọn họ một hàng người bất tri bất giác đi theo người áo đen vào sâu trong quỷ vụ.
Hơn nữa màu sắc quỷ vụ cũng bắt đầu thay đổi, ban đầu màu trắng dần dần biến thành màu đen.
Nhưng Hàn Lập theo thời gian trôi qua sắc mặt dần dần âm trầm và bắt đầu nhăn hai hàng chân mày.
“Cheng” một tiếng vang lên, Hàn Lập bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Phía sau Tử Linh tiên tử và lão giả nhìn thấy cũng tò mò xông tới
Hàn Lập ánh mắt híp lại một chút, liền hồi phục lại bình thường, và vẫn đứng tại chỗ nhấc một chân ra.
Bởi vì dưới chân chẳng qua là một đôi bạch cốt mà thôi, bên ngoài còn được bọc bởi bộ quần áo lóe lóe một tầng thanh quang, dường như không phải là phục sức bình thường.
Tại bên cạnh còn có những mảnh nhỏ của một đoạn kiếm gãy, chất liệu trong suốt, hình dáng giống như vẫn còn linh tính.
Xem ra đây là một vị tu sĩ không may bị hãm nơi này.
Hàn Lập trong mắt dị quang chớp động, nhưng lại lắc lắc đầu.
Xem ra người này đã chết đi nhiều năm, mà pháp bảo tàn phiến vẫn còn linh tính, như vậy trước đây người này cũng là một tu sĩ có tu vi không thấp.
Nhưng ở nơi này, ngay cả sau khi tử vong mà thi cốt cũng không có người chôn cất, thật sự là trái ngược với phong thái khi còn sống, thật sự là đáng buồn!
Có thể thấy được trên con đường tu tiên một khi không cẩn thận, chính là cục diện sẽ ngàn kiếp bất phục, kết cục so với người bình thường thậm chí còn bi thảm hơn ba phần.
Hồn phách của vị tu sĩ này hôm nay trở thành một bộ phận quỷ vụ, hoặc hóa thân thành lệ quỷ, rất khó bước vào luân hồi.
Hàn Lập đang cảm khái tưởng niệm, hai người còn lại đang liếc mắt nhìn nhau.
Tử Linh tiên tử sắc mặt có chút trắng nhợt, vừa thấy Hàn Lập nhìn về liền miễn cưỡng cười.
Lão giả họ Cát vẻ mặt đã có chút cổ quái, lão nhăn mày nhìn chiếc áo xanh hồi lâu, bỗng nhiên ngón tay bắn ra, một hỏa cầu to khoảng quả trứng gà rơi xuống phía trên chiếc áo.
Kết quả vừa tiếp xúc đến vật này, ánh lửa liền chợt lóe, lập tức hoàn toàn bị tắt.
“Hừm! Quả nhiên là hắn!” Cát Lạp giơ tay lên thì thào, sắc mặt liền trở nên ảm đạm.
“Sao vậy, Cát đạo hữu biết hắn à?” Hàn Lập nhăn hai hàng chân mày nhìn bạch cốt thản nhiên hỏi.
Tử Linh tiên tử ở một bên cũng lộ vẻ tò mò.
“Người này đã từng cùng với tại hạ có duyên gặp mặt là Ngọc chân nhân. Hắn kết đan sớm hơn nhiều so với ta. Trên người có cái Ích Hỏa BảoY này đã dùng băng tằm ti trăm năm luyện thành, lửa không thể tiếp cận thân thể, coi như là bảo vật có chút ít danh tiếng. Lần trước Hư Thiên Điện mở ra, nghe nói hắn cũng đi vào, nhưng rốt cuộc không có trở về. Không nghĩ tới người này bị hãm nơi đây, ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không vượt qua. Thật sự là bất hạnh!” Cát Lạp thở dài vài tiếng nói.
Hàn Lập nghe xong im lặng hồi lâu nhưng đột nhiên hỏi một câu làm lão giả phải rùng mình:
“Ngọc chân nhân này có tu vi cùng pháp bảo uy lực như thế nào, so với đạo hữu thì sao?” Hàn Lập bình tỉnh hỏi.
Cát Lạp nghe xong, tựa hồ có chút hiểu được ý tứ Hàn Lập, vuốt râu một lượt, liền khẳng định nói:
“Vị Ngọc chân nhân này tuy cùng ta hiện tại giống nhau đều là tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng lúc ấy nghe nói hắn sắp phá bình cảnh, sắp sửa bước vào Kết Đan trung kỳ, nên pháp lực so với ta cao thâm hơn rất nhiều mới đúng. Càng huống chi, hắn có thuộc tính dị linh căn phi thường hiếm thấy, lại tu luyên băng hệ công pháp, ta lại càng không bằng. Đối với pháp bảo, ta chưa thấy qua tình hình hắn đấu pháp với ai nên không có biện pháp phán đoán. Chẳng qua so với ta là không kém”.
Lão giả một mặt nói xong, một mặt khí sắc càng tỏ ra khó coi,
“Nói như vậy, phụ cận phải có thứ gì đó lợi hại mới đúng. Ta vốn nghĩ thấy kỳ quái, cho dù có Đề Hồn thú kia mở đường, làm sao dọc đường đi ngoại trừ mấy cái quỷ vụ này, cái gì dã quỷ cô hồn đều không có nhìn thấy. Người áo đen kia cũng không có khả năng thu thập hoàn toàn yêu quỷ ở phụ cận này cho chúng ta”.
Hàn Lập vẻ mặt trịnh trọng nói.