Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 465: Trọng bảo ở lầu các



Những người này đều là những vị tu sĩ đã vượt qua được Băng Hỏa Đạo, Hắc Sa mạc và Huyết Băng Lâm. Bọn họ hầu hết đều là Nguyên Anh kỳ tu sĩ nên không cảm thấy có sự uy hiếp gì. Nhưng đối với tu sĩ kết đan hậu kỳ mà nói, phải vất vả lắm mới có thể thoát thân đến đây. Còn những tu sĩ khác có tu vi thấp hơn có lẽ gặp dữ nhiều lành ít.

Cho nên đến bây giờ cũng chỉ có mấy người này mà thôi!

Cực Âm cùng Thanh Dịch cư sĩ tự nhiên là lo lắng cho cái mạng nhỏ của Hàn Lập.

Nếu như Hàn Lập bị giết trên đường đến đây thì con Huyết Ngọc Tri Chu tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, vì vậy mấy người bọn họ dù có vui mừng nhưng cũng thấy vô vị.

Đặc biệt đó chính là Cực Âm tổ sư, bởi vì hắn là người có lợi nhiều nhất, dù cho gặp bất trắc thì hắn vẫn nắm chắc phần thắng so với Thanh Dịch cư sĩ ba phần.

Vạn Thiên Minh là người thong dong nhất, nhưng cũng tỏ vẻ không quan tâm gì cả, cúi đầu nhìn bàn tay của mình, không nói một lời.

Ba vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ tự nhiên biết được dị biến ở Băng Hỏa Đạo, khẳng định là việc này có liên quan gì với Tinh Cung đại trưởng lão. Việc này làm cho ba người bọn họ rất tức giận và nỗi sợ hãi trong lòng vẫn không giảm bớt đi.

Không biết lần này Tinh Cung có dụng ý gì!

Chẳng lẽ muốn trong Hư Thiên Điện này chánh tà hai bên đánh nhau một trận tưng bừng cho xong việc!

Trong bầu không khí quỷ dị này, thời gian từ từ trôi qua.

Sau đó Man Hồ tử, Thiên Ngộ tử, còn có Ô Sửu cùng Huyền Cốt cũng từ từ tiến vào trong thạch điện.

Những người này vẻ mặt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đều muốn chửi to đám người của Tinh Cung.

Lúc này thời gian Băng Hỏa Đạo đóng cửa chỉ còn lại khoảng nửa ngày.

Nhưng vẫn còn chưa thấy Hàn Lập tới. Sau khi nghe Ô Sửu nói cho biết tình hình, Cực Âm rất lo lắng bởi thời gian còn lại rất ít và hắn rất khó khăn tìm ra cách khác trong lúc này.

Ô Sửu được hắn cho một kiện pháp bảo phòng thân nên hắn mới không gặp việc gì khi đi qua Băng Hỏa Đạo. Hắn cũng mong là Hàn Lập còn có pháp bảo cỡ này để hộ thân.

Thấy vậy, Thanh Dịch cùng Man Hồ tử đều cùng hối hận không kịp.

Dù sao, lấy thân phận của hai người đúng là cũng có vài món Cổ bảo uy lực không tồi. Nếu lúc đó cấp Hàn Lập thì lúc này chắc chắn không còn gì để lo nghĩ nữa.

Nghĩ vậy Cực Âm không khỏi buồn bực liếc mắt nhìn Lão giả và Man Hồ tử hai người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Nho sam lão giả hiện đang nhìn cổ truyền tống trận, lúc này dường như đang suy tư việc gì đó.

Man Hồ tử ngửa đầu nhìn đỉnh của thạch điện, cằm khẻ nhúc nhích, miệng thì lẩm nhẩm, hiển nhiên cũng đang tính toán công việc cho mình.

Nhìn tới đây, Cực Âm càng càng lúc càng bực bội.

Nhưng trong lòng hắn vẫn lạnh như thường. Hắn cũng đành phải chấp nhận sự thật là không có con Huyết Ngọc Tri Chu thì không thể nào qua được chổ này.

Lúc này Huyền Cốt đang ngồi ở bên một cái thạch bàn, hai mắt nửa nhắm nửa mở, dường như đang tiến hành luyện khí.

Không thấy thân ảnh của Hàn Lập thì hắn cũng chẳng quan tâm gì đến những việc khác.

Dù sao trong mắt hắn thì thực lực chân chính của Hàn Lập nhiều lắm cũng ở mức Kết đan hậu kỳ mà thôi.

Có thể thông qua Băng Hỏa Đạo hay không, thì thật sự là phải đợi thêm năm năm nữa mà thôi. Có điều nếu không có sự trợ giúp của Hàn Lập, một mình hắn đối phó Cực Âm lão tổ chỉ sợ là lực bất tòng tâm mà thôi.

Bây giờ ra tay trong Hư Thiên Điện này, Huyền Cốt cũng không dám tự tin vào bản thân mình nữa.

Có lẽ cách hay nhất là chờ đợi thời cơ. Cứ cẩn thận chờ đợi khi có cơ hội liền ra tay thì phần thắng sẽ lớn hơn.

Huyền Cốt thật là bực bội, trong lòng mắng chửi hai vị Trưởng lão của Tinh Cung một hồi.

Còn Vạn Thiên Minh chánh đạo tu sĩ, trong lòng chắc cũng vậy mà thôi.

Còn một đám Kết đan kỳ tu sĩ thì vẫn vậy, không có gì thay đổi.

Ở trong Thạch điện lúc này mỗi người một suy nghĩ, bất chợt chỗ Cổ truyền tống trận xuất hiện hai vị bạch y trưởng lão của Tinh Cung.

Lập tức tất cả các gương mặt với ánh mắt không được thân thiện hướng về phía hai người đó.

“Khụ khụ! Không biết là vị đạo hữu nào quá nóng nảy, không kiềm chế được mình đã ra tay làm hỏng hết một vài cấm chế ở Băng Hỏa Đạo, vì vậy đã làm hạp cốc thay đổi bất lợi. Chúng ta đã phải tìm cách sửa chữa nhưng đáng tiếc không tìm được biện pháp nào tốt cả, nên lần này đã tổn hại không ít đồng đạo ở tiên giới.? Lần này chúng ta đã không làm tốt nhiệm vụ ở Hư Thiên Điện, khi trở về liền phải tự mình diện bích trăm năm để tạ tội cùng hai vị thánh chủ”.

Vị bạch y trưởng lão đưa mắt quét ra nhìn bốn phía xung quanh mà không quan tâm đến ánh mắt bực tức của mọi người, với giọng than vắn thở dài nói một hồi, cùng với bộ dáng thật là đau đớn và thương cảm!

Nghe xong lời này, cả hai nhóm tu đạo cả chánh lẩn tà đều mắng to trong lòng, gã này thật sự là không biết xấu hổ.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 26: 26: Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng 7

Vài lời giải thích bông lung, đem mọi sự rắc rối, phiền hà giải quyết không còn gì nữa, giống như mọi việc đều không liên quan gì đến Tinh Cung.

Chẳng qua, những việc này dường như đã nằm trong dự kiến của họ rồi.

Tuy nhiên, mỗi người trong điện đều vẻ mắt lạnh nhìn chằm chằm vào hai người này, nhưng lại không ai có gan chất vấn hỏi bọn họ chuyện gì cả.

Man Hô tử, Vạn Thiên Minh cùng Nguyên anh kỳ lão quái hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, sau đó cũng thu hồi ánh mắt, xem như không có chuyện gì nữa.

Xem ra danh tiếng của Tinh Cung làm cho mọi người đều không ai dám xúc phạm.

Sau đó hai vị bạch y trưởng lão liếc mắt nhìn nhau cười nhẹ rồi tìm một góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người ở đây thấy có chút không cam lòng, nhưng lại không dám đứng ra làm gì cả. Lúc này cổ truyền tống trận bạch quang chớp động, hai thân ảnh xuất hiện ra.

Đúng là Hàn Lập cùng Nguyên Dao.

Nguyên Dao lại khoác lại bộ hắc bào nên không thể nhận biết được là nam hay nữ. Lúc này thấy trong thạch điện có nhiều người nên có chút sợ hãi.

“Hàn Lập!”

Cực Âm tổ sư vừa thấy Hàn Lập hai mắt sáng ngời, mừng rỡ kêu lên.

Tiếp theo khuôn mặt cười tươi vui mừng, liền vẫy tay kêu Hàn Lập đi tới bên hắn.

Man Hô tử và Thanh Dịch cư sĩ cũng lộ vẻ kinh hỷ, liếc mắt với nhau một cái, hai người cùng tiến tới chỗ của Cực Âm tổ sư.

Hàn Lập hít một hơi, xoay người nói với Nguyên Dao vài lời, sau đó liền đi tới chỗ của Cực Âm tổ sư.

Cũng may hắn biết rất rõ là trước khi đoạt bảo thì những ma đạo lão quái cũng không làm gì với hắn, vì vậy trong lòng hắn liền bình tỉnh trở lại

Hơn nữa khi đi vào đại điện, Hàn Lập liếc mắt nhìn thấy Huyền Cốt, nên trong lòng càng thêm trấn định.

Cực Âm tổ sư sau khi kêu Hàn Lập tới cùng nhau nói chuyện thân mật, giống như là ân sư đang nói chuyện với đồ đệ thân yêu vậy.

Hàn Lập tự nhiên cũng không nói ra rõ ràng, chỉ là hàm hồ nói vài câu về những việc đã trải qua. Hắn biết rõ đối phương cũng không thực lòng hỏi rõ những chuyện này!

Quả nhiên, Cực Âm tổ sư cũng không có hỏi rõ chi tiết, ngược lại khen ngợi hắn vài câu.

Bên cạnh nho sam lão giả cũng nhìn Hàn Lập mỉm cười, hỏi thăm vài câu ra vẻ rất là quan tâm.

Man Hồ tử vẫn ở một chỗ mắt lạnh nhìn một cái nhưng không hỏi câu nào. Ngay khi Hàn Lập trả lại Hàn Băng Châu thì hắn khoát tay, tỏ vẻ tặng nó cho Hàn Lập.

Xem ra việc đi vào bên trong nội điện của Băng Hỏa Đạo, còn không lâu nữa, lúc này mấy lão quái cũng tiến lên bước tới bên cạnh Hàn Lập, có vẻ rất là coi trọng hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Nhưng lúc này Ô Sửu thấy vậy trong lòng càng thêm căm ghét, mắt lạnh liếc nhìn Hàn Lập.

Cực Âm tổ sư dường như phát hiện ra việc này liền trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó truyền âm nói với hắn vài câu gì đó.

Ô Sửu liền hạ thấp đầu xuống, sau khi ngẩng lên thì vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, xem như không có việc gì xảy ra.

Hàn Lập một bên ứng phó với Cực Âm lão quái, một bên suy nghĩ là có nên liên lạc với Huyền Cốt, để xem hắn có kế hoạch gì không.

Chẳng lẽ phải tuỳ cơ ứng biến dựa theo tình hình thực tế!

Ngay khi Hàn Lập đang nhất tâm nhị dụng, thì thời gian từ từ trôi qua.

Lúc ấy cổ truyền tống trận ở giữa thạch điện rung chuyển lên một cái rồi biến mất không còn bóng dáng.

Nơi này chỉ có khoảng mười mấy tu sĩ.

Ngay khi cổ truyện tống trận biến mất thì vách tường ở bốn phía cùng với cửa đá gầm rú lên một hồi, tự động kéo lên. Lộ ra mỗi phía một cái thông đạo bằng đá xanh, không biết đi tới nơi nào nữa?

“Bốn cái thông đạo có ba cái phân biệt rõ đi tới mỗi toà lầu. Mỗi toà lầu bên trong chứa đồ không giống nhau, phân biệt ra ba loại là Cổ bảo, Đan dược và Công pháp do các thượng cổ tu sĩ lưu lại.”

“Nhưng mỗi cái đều có cấm chế phong ấn. Bất luận là ai cũng chỉ có một lần cơ hội lấy được một cái mà thôi. Một khi lấy được cổ bảo thì người đó sẽ lập tức được truyền tống đến một chổ gọi là “Cực Diệu Huyễn Cảnh“. Còn cái thông đạo cuối cùng là trực tiếp đi theo một đường không có gì cả. Ai đi vào đó thì chỉ tự trách mình vận khí không tốt, đến chỗ này một chuyến trắng tay đi về mà thôi. Cấm chế nơi đây có chỗ kỳ lạ là, mỗi thông đạo hướng tới một nơi không nhất định. Người nào đi vào rồi thì không thể đi ngược trở lại. Nếu ai không muốn bị đưa tới Cực diệu huyễn cảnh, thì chỉ cần ở lại trong thạch điện một thời gian sẽ được tự động chuyển ra Hư Thiên Điện. Hy vọng chư vị đạo hữu tự mình quyết định cho tốt đi!”

Vị bạch y trưởng lão vừa thấy thông đạo xuất hiện, không cần đứng dậy, cứ như vậy ngồi xếp bằng chậm rãi giải thích rõ một hồi.

Dường như đã nói cho mọi người hiểu rõ rồi, liền liếc mắt nhìn một cái, sau đó không thèm chú ý nữa.

Lúc này thần sắc của Tinh Cung trưởng lão vẫn như bình thường, dường như không để ý đến việc gì cả. Chỉ nhắm mắt và mỉm cười mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.