Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 474: Nhị tầng



Từ khi gặp con Khôi lỗi Lang thú đầu tiên, đám người bọn họ sau đó cũng đã gặp thêm vài ba lần loại Khôi lỗi này. Nhưng Man Hồ Tử nọ với lực phòng ngự biến thái của Thiên Ma công, đã đem tất cả các cơ quan khôi lỗi mà hắn gặp trên đường đập nát tại chỗ, căn bản không cần Cực Âm và Lão giả nho sam ra tay tương trợ.

Hàn Lập không chút khách khí, đem các cơ quan Khôi lỗi bị phá hủy này nhất nhất thu lại.

Nhìn cử chỉ này tự nhiên làm cho Ô Sửu cùng Huyền Cốt nghi hoặc hồi lâu.

Mà bọn người Man Hồ Tử đối với hành động của Hàn Lập cũng không để ý tới.

Hiển nhiên đám người Vạn Thiên Minh và đám người Hàn Lập không đi cùng một lộ tuyến, Hàn Lập thấy thần sắc mấy người Cực Âm đã biết lão ma đoan chắc có thể đã biết đại khái hành tung của đối phương, cho nên mới có bộ dáng không chút vội vàng như vậy.

Nhưng sau khi gặp Khôi lỗi thủ vệ, đám người Cực Âm không còn đi một đường thẳng nữa, mà bắt đầu quẹo lòng vòng.

Nhưng Hàn Lập lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Cũng không biết bọn người Cực Âm căn cứ vào cái gì, Hàn Lập rõ ràng cảm giác được tất cả con đường đều giống nhau, nhưng cứ theo sự hướng dẫn của ba vị lão quái Nguyên anh kỳ, một hồi thì qua bên trái, một lát thì quẹo bên phải, vẻ mặt không chút do dự, bộ dáng dường như rất chắc chắn.

Nếu nói Cực Âm và lão giả nho sam hai người này có thể làm được như thế, thì Hàn Lập cũng không kỳ quái. Dù sao hai người này trước kia đã từng tới nội điện này, không chừng bọn họ có trí nhớ siêu quần nhớ được hết đường đi lần trước.

Nhưng Man Hồ Tử này rõ ràng là lần đầu tiên tới đây, lại có thể một mình một ngựa đi trước, Cực Âm và lão giả nho sam đi sau cũng không có ý kiến phản đối gì, làm cho Hàn Lập cũng có chút nghi hoặc!

Vì vậy Hàn Lập trong lòng vừa động, đi ở phía sau len lén trộm nhìn xem có điểm nào ghi lại hoặc có sự khác nhau ở mặt ngoài của các cửa thông lộ hay không.

Nhưng liên tiếp qua mấy thông lộ, dùng thần thức dó xét cũng không có thu hoạch ra được gì.

Hàn Lập không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ không để ý tới nữa!

Dọc đường đi, Man Hồ Tử đã dùng tay không phá hủy bảy tám cơ quan Khôi lỗi Lang thú, đưa mọi người tới trước một cái Truyền tống trận nhỏ.

Truyền tống trận này nằm ở chính giữa ngã tư đường, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Đây là nơi để lên tầng hai, cũng không biết bọn người chính đạo Vạn Thiên Minh đã dùng thủ đoạn gì, mà vẫn đi trước chúng ta một bước” Lão giả nho sam vừa thấy Truyền tống trận trong miệng cảm thán, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mỉm cười nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Chương 47

“Hừ! Cho dù bọn chúng đi trước thì sao? Hư Thiên Đỉnh cũng không phải là dể lấy như vậy” Man Hồ Tử hừ lạnh một tiếng, không quan tâm nói.

Sau đó nghênh ngang dẫn đầu bước vào Truyền tống trận.

Thanh Dịch cư sĩ thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười.

Sau khi Man Hồ Tử được truyền đi, hắn và Cực Âm tổ sư cũng không lập tức tiến lên, mà là liếc mắt phía sau, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng cảm thấy phát lạnh.

Cũng không thể làm gì khác hơn là dưới cái nhìn của hai người, cắn răng bước vào Truyền tống trận, hóa thành một đạo bạch quang mà truyền đi.

Khi Hàn Lập đứng vững lại được thân hình, nhìn vùng phụ cận xung quanh một chút, liền ngẩn ra!

Ngã tư đường cùng thông đạo giống y như lúc trước, nếu không phải Man Hồ Tử hai tay chắp sau lưng đứng ở phía trước, Hàn Lập cơ hồ tưởng rằng chính mình đã truyền tống thất bại.

Trong lúc hắn đang kinh ngạc, thì phía sau bạch quang thay nhau nổi lên, đám người Cực Âm cũng liên tiếp được truyền tống tới.

“Đám người chính đạo đã dùng thủ đoạn gì, tại sao lại chạy nhanh như vậy? Hiện tại đã hoàn toàn tìm không được bọn chúng” Cực Âm tổ sư sau khi vừa hiện ra lập tức đánh giá một chút, sắc mặt có chút khó coi lẩm bẩm nói.

“Tính làmm gì! Đám người chính đạo lúc đầu ở bên ngoài tự nhiên đưa ra cái đề nghị kia, ta đã cảm giác thấy hơi kỳ quái! Bọn họ sớm đối với chúng ta đã có tâm toan tính, bất quá để cho bọn họ đoạt bảo vật trước cũng tốt, dù sao bằng vào Kim Ti Tàm của tên Vạn Thiên Minh kia mà cũng muốn lấy Hư Thiên Đỉnh, ta thấy hắn đúng là si tâm vọng tưởng. Còn nếu thật sự hắn đã lấy được bảo vật, chúng ta sẽ mai phục chỗ tối mà mà đoạt lấy cũng không muộn” Lão giả nho sam ở phía sau Cực Âm tổ sư trong mắt lãnh quang chợt lóe nói.

“Thanh huynh nói có lý! Bất quá chúng ta cũng không thể trì hoãn, phải nhanh lên một chút mới được” Cực Âm tổ sư gật đầu, sắc mặt tốt hơn lên đồng ý nói.

Lão giả thần sắc trịnh trọng hướng Man Hồ Tử nói: “Man huynh phải cẩn thận một chút! Tầng này cơ quan Xà vệ Khôi lỗi có chút khó giải quyết. Ta và Thanh đạo hữu cũng sẽ đồng loạt ra tay tương trợ, như vậy có thể tiết kiệm chút pháp lực và thời gian, tranh thủ đến được tầng năm để cùng với phe chính đạo tranh đấu một phen”.

Man Hồ Tử cũng không mấy quan tâm mở miệng nói: “Xà vệ Khôi Lỗi? Hình như có chút hứng thú! Cứ theo như ý các vị đi”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Tiếp theo nhóm ma đạo cũng không trì hoãn tiếp tục đi tới.

Không lâu, Hàn Lập phát hiện tầng thứ hai và tầng thứ nhất có sự khác biệt.

Ngã tư xuất hiện so với tầng thứ nhất ít đi rất nhiều, khoảng cách lại dài hơn, trên đường xuất hiện một số cấm chế cùng bẩy rập lợi hại hơn.

Mặc dù những thứ này đối với Man Hồ Tử và Cực Âm không có khả năng gây ra nguy hiểm. Nhưng với một số tu sĩ Kết đan kỳ, tuyệt đối là cực kỳ nguy hiểm, làm cho Hàn Lập cùng mấy người đi phía sau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không thể nghi ngờ, nếu hắn một mình đi vào bên trong nội điện tầng hai này, đối mặt với cấm chế và bẩy rập chỉ sợ là cái mạng nhỏ này quá nửa là không còn.

Hàn Lập theo bọn họ đi qua năm cái ngã tư của tầng hai, cuối cùng cũng đến nơi mà lão giả mở miệng nói: “Xà vệ Khôi lỗi”.

Bộ dáng những Khôi lỗi này thật sự cực kỳ tà ác.

Không chỉ có hai cái đầu rắn màu đỏ, mà còn có bốn cánh tay, trên người bao trùm một phiến lân giáp đen thui.

Hai cánh tay ở phía trước cầm hai ngọn giáo ngắn màu xanh, hai tay phía sau cầm hai cây nhuyễn tiên đen thui bóng loáng, mặt trên đầy những móc câu sắc bén, tản ra khí tức xám trắng.

Khôi Lỗi này vừa thấy đoàn người Man Hồ Tử, nhất thời không tiếng động liền hóa thành một đạo hắc quang vọt tới, động tác cực kỳ linh mẫn nhạy bén.

Man Hồ Tử cười một tiếng, nhất thời phóng xuất Thiên Ma Công tiếp đón.

Một màn xuất hiện làm cho Hàn Lập giật mình, Khôi lỗi Xà yêu nọ động tác nhanh như quỷ mị, hai ngọn giáo và nhuyễn tiên trong tay có nhu có cương, mặc dù Man Hồ Tử không quan tâm đến phòng ngự tấn công một cách điên cuồng, nhưng nó vẫn có thể miễn cưỡng bảo vệ mấy chỗ yếu hại. Làm cho Man Hồ Tử không vận dụng pháp bảo cũng không cách nào tiêu diệt được.

Ngọn giáo màu xanh không biết bằng vật liệu gì luyện chế thành, đón đỡ bàn tay kim sắc của Man Hồ Tử mà chỉ hơi biến dạng một chút, chứ không bị gãy làm hai đoạn.

Điều này làm cho sắc mặt của Man Hồ Tử không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc!

Lúc này, Cực Âm tổ sư cùng Thanh Dịch cư sĩ ở phía sau rốt cuộc cũng đã ra tay.

Cực Âm tổ sư sử dụng là Thiên đô thi hỏa mà ngày đó Hàn Lập cực kỳ sợ hãi.

Một đoàn hỏa cầu nhỏ màu đen từ trong tay hiện ra, sau đó hóa thành một đạo hắc quang bắn nhanh ra ngoài.

Khôi lỗi Xà yêu nọ đang cực lực đón đỡ Thiên Ma Công của Man Hồ Tử, căn bản không có cách nào tránh né, nhất thời một cánh tay cầm giáo ngắn bị ngọn hỏa cầu màu đen bao lấy hóa thành hư vô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153: Chỉ là trò chơi mà thôi (1)

Mà bên kia, lão giả nho sam miệng khẽ hé mở ra, một luồng quang ti màu xanh từ trong miệng bạo phát ra, như tia chớp bay về hướng đối diện.

Thanh quang ti quỷ dị này sau khi vây xung quanh khôi lỗi, thanh âm rầm rập như tiếng vó ngựa lập tức truyền ra.

Khôi lỗi Xà yêu lúc này bị kích trúng, thân thể liền chao đảo.

Man Hồ Tử vẻ dữ tợn trên mặt chợt lóe, nhân cơ hội này hai tay đột nhiên hiện ra kim quang chói mắt, gầm nhẹ một tiếng bạo phát một quyền xuyên thủng ngực khôi lỗi, trảo móc từ trong đó ra một viên bảo thạch màu xanh lục.

Khôi Lỗi lúc này liền mất năng lực hoạt động, lắc lư rồi ngã xuống trên mặt đất.

Man Hồ Tử nhìn khôi lỗi trên mặt đất đã biến thành vật chết, xem xét viên bảo thạch trên tay, một tia tàn khốc hiện lên trên mặt, lúc này năm ngón tay vận lực đem vật nọ bóp nát vụn ra.

Nhưng sau khi năm ngón tay kim sắc bóp chặt lấy viên bảo thạch, khi mở tay ra viên bảo thạch nọ vẫn lấp lánh ánh sáng xanh lục không chút thay đổi.

Man Hồ Tử cho dù bình thường càn rỡ, trên mặt cũng hơi biến sắc.

Phải biết rằng hắn đã dùng hai tay thúc động Thiên Ma công, đừng nói là viên bảo thạch cứng đến mấy, hay là một pháp bảo linh lực lợi hại đi nữa cũng tuyệt đối bị bóp thành biến hình. Thậm chí phẩm chất nếu thiếu một chút sẽ bị cú bóp này làm cho nát bấy ra.

Man Hồ Tử hai tròng mắt có chút căng thẳng, lão giả nho sam cười hì hì đi tới nói.

“Man huynh, không cần kinh ngạc. Những bảo thạch này sớm đã có người mang trở về để nghiên cứu qua, vật ấy mặc dù cứng rắn vô cùng, không cách nào phá hủy, nhưng cũng không thể đem luyện chế hoà tan mà đưa vào bên trong pháp bào hay pháp khí để sử dụng, phỏng chừng trừ khi là thượng cổ tu sĩ sống lại, nếu không vật này chỉ có thể nhìn xem mà thôi. Một số tông môn chuyên luyện chế Khôi lỗi cũng không biết cách công dụng những bảo thạch này đối với Khôi lỗi”.

“Thượng cổ tu sĩ gì đó, quả có chút tà môn! Tiểu tử, ta thấy ngươi dường như thích mấy thứ bể nát này, cho ngươi đó!” Man Hồ Tử vì che dấu cử chỉ xấu hổ vừa rồi, vẻ mặt không vui tiện tay hướng Hàn Lập mà ném tới.

Hàn Lập sửng sốt một chút liền tiếp nhận vật ấy.

Nhưng lập tức hiểu ra, cũng không nói gì mà đem vật nọ thu vào trong túi trữ vật.

Tiếp theo ánh mắt hắn đảo qua, không một chút khách khí tiến lên vài bước tới bên những mảnh vụn Khôi lỗi Xà yêu mà thu luôn vào túi trữ vật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.