“Không phải là Hứa đạo hữu sao? Nghe nói đạo hữu phải về ngay Thiên Tinh thành, vẫn không cách nào truyền tống sao?” Thanh âm mềm mai nhu nhuyễn của nữ tử này khiến người nghe thấy thoải mái cực kỳ.
Mà Hàn Lập lại lơ đãng nhướng mày, trong lòng cười khổ không thôi.
Như hắn nhìn thấy đại bộ phận nữ tu này, tựa hồ đều cũng tu luyện qua Mị thuật bí công. Mặc dù nữ tử trước mặt, mị thuật không bằng mấy người Tử Linh, Nguyên Dao, nhưng làm cho một số nam tu cấp thấp say mê cũng có thể dễ dàng làm được.
Nghĩ tới đây, ánh măt Hàn Lập đảo qua.
Đại hán cẩm y cùng Hứa Vân còn có thể mặt không đổi sắc. Các nam tử còn lại khác thần sắc đều mất tự nhiên, ánh mắt cố ý vô tình chuyển động không ngừng trên người nữ tử này.
“Mấy vị này là đạo hữu mới tới, ta dẫn bọn họ đi kiến thức 1 chút. Về phần trở về Thiên Tinh thành, ta thấy nhất thời là không xong rồi. Không nghĩ tới đồn đãi đều cũng là thật, bên kia thật sự đã đánh nhau” Hứa Vân có chút không cam lòng oán hận nói.
“Ở tại chỗ này cũng không tệ mà, nếu thật sự phải đi, thiếp thân chẳng phải là mất đi một vị khách quen sao” Minh phu nhân che miệng, đôi mắt thu ba lưu động, cười dài nói. Cái loại nữ tử phong tình thanh thục mê người này,
Làm cho đám người tu sĩ mặt đen nhìn không chớp mắt. Hai nũ tu cũng mặt đỏ tới mang tai.
“Minh phu nhân, những người này đều là do tại hạ dẫn tới, mau cấp cho tại hạ tiêu bài kế tiếp đi chứ” Hứa Vân gọi ra tên của phụ nhân, đối với nữ tu trước mặt thi triển mị thuật có chút bất mãn.
“Hì hì! Biết rồi. Nhị vị đạo hữu này tu vi[định lực đều không dưới Hứa huynh. Xem bộ dáng ở tại Kỳ Uyên Đảo này tuyệt đối không vấn đề” Minh phu nhân khe khẽ cười, sau khi nhìn lướt qua Hàn Lập cùng đại hán cẩm y. Mị ý trên mặt thu lại, trở thành một vị phụ nhân tướng mạo bình thường.
Biến hoá cực nhanh làm cho những người khác đối diện đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo tinh táo lại tràn đầy vẻ xấu hổ.
“Bộp bộp” hai tiếng, nữ tử này vỗ tay, từ sau bình phong đi ra một nữ tử phàm nhân trẻ tuổi.
“Đưa Hứa tiên sư đến Đấu giá thất đi, đấu giá hẳn là mới bắt đầu không lâu” Minh phụ nhân hướng nữ tử phàm nhân này lạnh lùng nói. Sau đó khoát tay, ném một khối lệnh bài màu xanh biếc cho Hứa Vân.
Hứa Vân tiếp nhận tiêu bài, cũng không thèm nhìn tới nữ tử phàm nhân mà hướng tới cánh cửa bên cạnh đi tới.
Đám người Hàn Lập tự nhiên theo sát sau đó.
Vượt qua cánh cửa, trong nháy mắt Hàn Lập cảm giác đươc một tia linh khí dị động,
tựa hồ tiến vào trong cấm chế nào đó, thần sắc dao động, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường.
Trước mắt mọi người sáng ngời, cảnh vật phía sau bình phong lại có khác hẳn bên ngoài.
Một thông đạo dài rộng chừng hai trượng, đem mặt sau nhà đá biến thành hai toà đại sảnh diên tích không nhỏ.
Đại sảnh bên trái rộng mở sáng ngời, trừ mấy cột đá đen cao lớn ra thì một chút ngăn cản cũng không có, hơn nữa bên trong cực kỳ náo nhiệt.
Có gần hai ba mươi tên tu sĩ ngồi nối nhau đợi ở nơi này. Mà trong đám tu sĩ này, mỗi gã đều có nữ tử phàm nhân bồi tiếp. Mặc dù có một số nam tu sĩ dùng ánh mắt mê đắm đánh giá những nữ tử phàm nhân quần áo thiếu vải này, nhưng nhiều lắm là trêu chọc cười cợt vài câu, chứ không ai thật sự động tay chân, tựa hồ kiêng kị gì đó
Cuối đội ngũ là một gian phòng nhỏ, trên cửa phòng bạch quang lập loè. Tu sĩ xếp hàng chỉ cần dùng ngọc bài trong tay hướng trên cửa nhấn một cái là người có thể đi vào. Nhưng mỗi lần cũng chỉ một người có thể vào mà thôi.
Mà đại sảnh bên phải, hoàn toàn bị một tầng sáng màu lam nhạt chế trụ, căn bản ko nhìn rõ bất kỳ thứ gì bên trong.
“Nơi này tên là Minh Châu hiên, là nơi chuyên môn mua thu của các tu sĩ tại hải ngoại, đem đổi thành linh thạch hoặc kiểm tra đồ vật trân quý. Sau khi xem xét trực tiếp tham gia đấu giá cũng được. Trong thành cũng có nhiều địa điểm kinh doanh như thế này, các các thế lực khác nhau mở ra. Mỗi một thế lực sau lưng đều có một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chống lưng, nếu không tại địa phưong vô pháp vô thiên này không cách nào đứng vững được”.
“Có nhiều tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như vậy! Chẳng lẻ là tứ đại thương minh?” Vị Lưu phụ nhân nghe xong lời này, hít một hơi lạnh, thì thào nói.
“Tứ đại thương minh. Nơi này cũng không có phân chi của bọn họ. Có lẽ các Yêu Thú đảo khác đều bị tứ đại thương minh lũng đoạn. Nhưng Kỳ Uyên đảo này là nơi duy nhất hoàn toàn do nhiều thế lực liên thủ khống chế Yêu Thú đảo. Mấy thế lực này nếu ở Nội Tinh Hải một thân một mình có lẽ căn bản ko cách nào cùng tứ đại thương minh đối kháng. Nhưng nếu liên thủ, cho dù là Tinh Cung cũng không dám dễ dàng đắc tội. Bất quá, bọn họ liên thủ cũng chỉ giới hạn trong Kỳ Uyên đảo mà thôi” Hứa Vân không nhanh không chậm nói.
“Nghe khẩu khí này của Hứa huynh, chẳng lẽ Kỳ Uyên đảo có chỗ gì đặc biệt sao? Sao lại làm cho nhiều thế lực như vậy dám cùng tứ đại thương minh đối kháng” Đại hán cẩm y cũng là hạng tâm cơ hơn người, cũng nghe ra chỗ kỳ lạ trong đó.
“Ha ha! Dịch huynh đoán không sai, nơi này đặt tên là Kỳ Uyên, chính là nói hải vực phụ cận đích xác có một toà Hải uyên yêu thú sâu không lường được. Nơi này thường xuyên gặp yêu thú cấp cao mà Yêu Thú đảo khác khó mà gặp được. Nghe nói còn có yêu thú đã ngoài tám cấp xuất hiện qua. Vì mấy yêu thú cấp cao này, các thế lực có cao nhân Nguyên Anh Kỳ chống lưng đương nhiên không cho tứ đại thương minh lần nữa độc chiếm. Nghe nói, khi vừa mới phát hiện Hải uyên yêu thú này thì mấy thế lực đó cùng tứ đại thương minh đại chiến qua nhiều trận. Sau chính Tinh Cung ra mặt tiến hành hòa giải, cuối cùng không biết thương lượng điều kiện gì mà đảo đã được giao cho mấy thế lực này liên thủ quản lý. Tình huống chân thật của Kỳ Uyên đảo cũng bị nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài Nội Tinh Hải. Nếu không, sẽ bị mấy thế lực này liên thủ đuổi giết để diệt khẩu” Hứa Vân thần sắc như thường giải thích.
Nghe đến đó, Hàn Lập kinh ngạc không ít, đám người đại hán cẩm y nghe vậy càng biến sắc.
“Yêu thú đã ngoài tám cấp kia không phải tương đương với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ sao. Nơi đây thật tồn tại loại yêu thú này?” Đại hán cẩm y ko bảo trì được sự trấn định hỏi.
“Cái này cũng khó mà nói rõ được, ta cũng chưa từng chính mắt gặp qua. Bất quá, yêu thú cấp bảy đích xác đã có người giết qua! Khối yêu đan cấp bảy nọ chính là ở nơi này đấu giá với giá trên trời. Cuối cùng bị một vị tiền bối Nguyen Anh Kỳ mua đi” Húa Vân có chút hâm mộ nói.
“Nghe ý tứ của Hứa đạo hữu, Hải uyên yêu thú so với hải vực bình thường tựa hồ tốt hơn nhiều sao?” Hàn Lập nãy giờ vẫn ko nói gì, khẽ nhíu mày mở miêng hỏi.
“Hải uyên yêu thú đich xác là dễ dàng tìm kiếm hơn nhiều. Bất quá, cũng bởi vì tần suất xuất hiện yêu thú cấp cao ở nơi này, cho nên tu sĩ bị giết ở nơi này cũng tương ứng” Hứa Vân có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hàn Lập, suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe mấy lời này, đám người câm y đại hán còn có chút bán tin bán nghi.
Nhưng trong lòng Hàn Lập đối với hải uyên cũng có nhận biết đại khái.
Nơi này hiển nhiên là có thu hoạch lớn nhưng nguy hiểm cũng tồn tại tương đương, trách ko được lại kỳ lạ như thế.
Trong lúc Hàn Lập im lặng ko nói, nữ tử phàm nhân dẫn đường lại cung kính hỏi:
“Mấy vị tiên sư, định đi Giám Bảo thính trước hay trực tiếp đi qua Bảo thính”.
“Giám Bảo thính không có cái gì đáng xem, chỉ là ó thứ gì đó không nhận ra thì đưa cho Giám định sư nhìn qua một chút. Trực tiếp đổi thành linh thạch hoặc tham gia đấu giá mà thôi, chúng ta trực tiếp đi tới Bảo thính là được. Nơi đó sẽ làm chư vị đạo hữu mở rộng tầm mắt”.
Hứa Vân hiển nhiên đối với nơi này quen thuộc dị thường, không cần nữ tử phàm nhân kia dẫn đường, dẫn đầu hướng tới đại sảnh bên phải mà đi đến.
Lúc đến gần màn hào quang, hắn không nói hai lời, sử dụng ngọc bài trong tay nhẹ nhàng hoa lên, mở ra một cánh cửa hình tròn, sau khi đưa tay mời đám người Hàn Lập thì đi vào.
Đám người đại hán cẩm y tới lúc này cũng không khách khí, liền theo sau nối đuôi mà vào.
“Ngươi không cần đi vào?” Hàn Lập nhìn thoáng qua nữ tử phàm nhân cung kính đứng ở ngoài cửa hỏi.
“Chúng tôi là phàm nhân, đúng là không cho phép đi vào trong Bảo thính. Thiếp thân chỉ có thể ở bên ngoài chờ chư vị tiên sư” Nữ tử phàm nhân mỉm cười giải thích cho Hàn Lập.
Hàn Lập gật đầu ko nói gì nữa, cũng đi vào trong mà hào quang màu lam nọ. Quang mang liền tự động khép lại.
Bề mặt đơn sơ dị thường, trừ mấy chiếc ghế ra, ở cuối đại sảnh chỉ có một cái thạch đài chừng mấy trượng nhô lên.
Phía sau thạch đài đang có một lão giả tay bày một món đồ như là một hòn đá lam quang lập loè, miệng lưu loát nói cái gì đó.
Mà đối diên hắn, hoặc đứng hoặc ngồi có mười mấy tên tu sĩ các cấp, có Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, nhưng không có tu sĩ cấp cao Kết Đan kỳ.
“Khối lam quang thạch này đúng là tài liệu tuyệt vời để luyện chế pháp khí thủy thuộc tính. Nguyên chủ nhân hiện lấy năm trăm linh thạch làm giá thấp nhất. Quy định như cũ, một lần tăng giá ít nhất ba mươi linh thạch, bây giờ có thể bắt đầu ra giá” Trên đài đá lão giả nói lớn.
“Năm trăm ba mươi”.
“Năm trăm tám mươi”.
“Sáu trăm”.
Lão giả vừa nói xong thì phía dưới có rất nhiều tu sĩ bắt đầu ra giá, măc dù chưa nói mức dành nhau nhưng cũng tới giá gần bảy trăm, được một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi còn trẻ mua, thanh toán linh thạch tại chỗ, lập tức mang vật đi.
“Tiếp theo là một kiện pháp khí thuỷ thuộc tính…” Lão giả cơ hồ không nghỉ ngơi tiếp tục đấu giá một kiện vật phẩm nữa.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không có hứng thú gì với pháp khí này. Ánh mắt đảo qua trong lồng sáng này, nhin thấy đám người Hứa Vân đứng ở trong góc đại sảnh nói chuyện với nhau.Vì vậy thần sắc không đổi mà đi qua.