Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 649: Dự triệu



“Vâng, lão tổ tông không cần lo lắng, Tôn, Mạc hai vị tiền bối có giao tình hơn trăm năm với Phó Gia, khẳng định sẽ tới đúng hẹn. Hôm nay địa vị bọn họ tại Ma Diễm Môn tăng vọt, đồng thời Phó Gia chúng ta ủng hộ mạnh mẽ, chính là không phân khai. Huống hồ chúng ta đem hai tên nữ tử xuất sắc nhất trong tộc, làm thiếp cho hai người này, bọn họ chẳng lẽ không biết xấu hổ mà không đến!”

Bên cạnh bạch diện trung niên còn có một lão già mi mỏng mặc cẩm bào, cũng cung kính nói.

“Ta không phải lo lắng Tôn, Mạc hai vị lão hữu không đến, mà là không biết vì sao, ngày mừng thọ càng gần, tâm thần lại càng có chút không yên, phảng phất như sắp có đại sự phát sinh. Thật sự có chút lo lắng. Gần đây Phó Gia chúng ta có đắc tội với nhân vật lợi hại, hay là đại tông môn nào không?”

Lão tổ Phó Gia vuốt bộ râu dài, hàn quang trong mắt chợt hiện, nụ cười lúc đầu đã biến mất.

Nghe được lời ấy, người trong phòng cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Kết quả sau một lúc, bạch diện trung niên cẩn thận trả lời:

“Lão tổ tông, người cũng biết. Phó Gia chúng ta những năm gần đây mặc dù hưng vượng cường đại, nhưng trong đó đắc tội với gia tộc cùng tiểu tông phái, cũng nhiều không đếm xuể. Trong đó tối thù địch chúng ta, chính là Đàm Gia cùng Hỗ Gia, có thể hai nhà bọn họ làm trò quỷ gì hay không?”

“Hẳn không phải là hai nhà này! Hai nhà này ban đầu có thể cùng Phó Gia chúng ta tranh hơn thua, nhưng hôm nay tu sĩ cao cấp đã không còn bao nhiêu, làm sao có năng lực gây sóng gió”.

Lão tổ Phó Gia lạnh lùng lắc đầu nói, nhưng sau khi chau mày một cái, lại chần chờ một chút nói:

“Chẳng qua, nếu là hai nhà liên thủ hoặc là liên hợp với mấy tiểu phái đối địch khác, nhân cơ hội này phát động đánh bất ngờ, thật sự có thể làm cho Phó Gia chúng ta nguyên khí đại thương. Dù sao năm đó vì lấy lòng Ma Diễm Môn, Phó Gia chúng ta quả thực đã giết không ít tu sĩ chủ lực chống cự ma đạo của hai nhà. Bây giờ cơ nghiệp hai nhà Đàm, Hỗ bị chèn ép, phải ẩn nấp trốn tránh, hận thấu xương đối với Phó Gia chúng ta, không phải không có khả năng làm việc này” Lão tổ Phó Gia sắc mặt âm trầm nói.

“Ý của lão tổ tông là?” Lão già cẩm bào cẩn thận hỏi.

“Trong ngoài phải đề phòng. Tất cả các trạm canh gác gia tăng gấp đôi nhân thủ. Đại trận hộ bảo toàn bộ mở ra, không cho phép dừng lại khắc nào. Đặc biệt đối với thân phận tán tu không rõ ràng, phái nhiều người để ý một chút”.

Trong phút chốc, Phó Gia lão tổ ngửa đầu nhắm mắt lại, nhưng trong miệng lại liên tiếp phát lệnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 464

“Vâng, tôn nhi sẽ đi an bài” Bạch diện trung niên sau khi nghe xong, lập tức lĩnh mệnh ra ngoài.

Trong thính phòng lưu lại vài tên vãn bối Phó Gia, nhìn thấy tâm tình Phó Gia lão tổ này không tốt, mỗi người liền đứng tại chỗ không dám nhúc nhích một ly.

“Thiên Vân, ngươi gọi tam thúc ra đi, kêu hắn đem Thiết Bối thánh thú cất vào trong Túi linh thú, cùng ta có mặt tại đại hội chúc thọ. Cũng chí có hắn mới có thể điều khiển thánh thú trấn tộc của Phó Gia chúng ta!” Phó Gia lão tổ đột nhiên lại nói một câu.

“Cái gì? Ban đầu không phải Lão tổ tông nói bây giờ tam thúc đang tu luyện đến thời kỳ mấu chốt, lễ mừng thọ lần này không nên kinh động ngài sao?” Lão già cẩm bào nghe vậy, không khỏi thất thanh nói.

“Hừ! Ban đầu là ban đầu, bây giờ là bây giờ. Người tu đạo chúng ta, mặc dù không có khả năng tránh được tại họa, không thể tiên tri, nhưng có khi trong lòng có một ít linh triệu, linh nghiệm vô cùng. Vì để cẩn thận, không thể không đề phòng. Thà chấp nhận lão hủ đa tâm, nhưng so với Phó Gia chúng ta thật sự gặp phải đại kiếp vẫn tốt hơn” Lão già hừ lạnh một tiếng nói.

“Vâng, ta sẽ đi gọi tam thúc xuất quan”.

Lão già cẩm bào thấy bộ dáng Phó Gia lão tổ muốn tức giận, không khỏi giật mình, miệng liền vâng vâng dạ dạ đáp ứng, cũng đi ra ngoài.

Sau đó Phó Gia lão tổ còn chưa chịu bỏ qua, lại liên tiếp phân phó xuống vài đạo mệnh lệnh, sau đó trong lòng mới an tâm.

Hắn nghĩ, có nhiều sự chuẩn bị như vậy, cho dù có việc cũng đủ để ứng phó. Bên ngoài, tại một chỗ trống trải trên sướn núi, tụ tập không ít tu sĩ tán tu, khoảng chừng hai ba mươi người.

Bọn họ vừa chỉ chỉ trỏ trỏ tử vụ, vừa thì thầm thảo luận cái gì đó.

Hàn Lập cũng một mình lẻ loi xen lẫn trong đám tu sĩ, yên lặng đánh giá tình hình xung quanh, phảng phất như một tán tu cô tịch thường thấy.

Trong Nguyên Vũ Quốc, không ngờ có thể có nhiều tán tu Trúc Cơ Kỳ như vậy, thật có điểm ngoài ý liệu của Hàn Lập. Đến chúc thọ Phó Gia lão tổ, khẳng định chỉ có một bộ phận nhỏ trong đó mà thôi.

Mà Việt Quốc năm đó, trừ Thất phái, cũng ít tán tu có thể Trúc Cơ. Nguyên Vũ Quốc mặc dù lớn hơn một chút so với Việt quốc, đáng lẽ cũng không thể kém quá xa mới đúng.

Hôm nay chẳng qua chỉ qua hơn trăm năm, liền xuất hiện loại tình cảnh này, làm cho Hàn Lập có một loại cảm giác tang thương, thiên địa đổi dời, có chút lấy làm kỳ lạ đối với việc này.

Hàn Lập cũng không biết, lúc đầu chánh ma lưỡng đạo chưa động can qua, đại bộ phận Trúc Cơ Đan đều do tông phái cùng gia tộc lớn nhỏ nắm giữ trong tay, tự nhiên khó có tán tu Trúc Cơ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33: Tôi có việc tìm em

Nhưng trăm năm trước loạn động, không ít tông phái cùng gia tộc cũng bị cuốn vào trong đó. Chuyện diệt môn diệt tộc, đoạn tuyệt truyền thừa cùng hương khói cũng cực kỳ thường xuyên.

Kể từ đó, số lượng lớn Trúc Cơ Đan cũng trong lúc hỗn loạn truyền lưu ra.

Mặc dù đại bộ phận đều bị các tông môn cùng gia tộc tu tiên tìm được, còn có một bộn phận Trúc Cơ Đan do cơ duyên xảo hợp rơi vào tay tán tu.

Từ đó qua hơn trăm năm thời gian, số lượng tán tu Trúc Cơ Kỳ mỗi nước mạnh mẽ tăng lên, cùng hình thành một tiểu lực lượng, thậm chí còn có cơ duyên xảo hợp, mượn cơ hội này một mạch kết thành kim đan.

Có điều, bất kể là Chánh ma lưỡng đạo hay là Thiên Đạo Minh, đối với đám tán tu này có thể chiêu thu thì chiêu thu, nếu không được thì dùng sách lược chèn ép. Cho nên mặc dù tu sĩ tán tu cấp cao gia tăng nhanh chóng, nhưng cũng không cách nào hợp thành một đoàn, nên không có uy hiếp gì.

Hàn Lập đang âm thầm cân nhắc, đột nhiên có bảy tám đạo hồng quang từ bên ngoài vụt đến, quang hoa sau khi thu lại, hiện ra một đám tu sĩ mặc quần áo màu đỏ.

Cầm đầu chính là hai gã tu sĩ Kết Đan Kỳ, một vị vẻ mặt cứng nhắc, thắt lưng giắt hồ lô, một vị khác tướng mạo tầm thường, nhưng hàn quang trong hai mắt rất bức người. Bọn họ mỗi người đều ôm lấy một nữ tu xinh đẹp như hoa bên cạnh, đi theo phía sau là bốn gã đệ tử môn nhân Trúc Cơ Kỳ.

“Là người của Ma Diễm Môn”.

Vừa thấy những người này, đám tán tu trên sườn núi dao động một trận, có người thấp giọng kêu lên.

“Đó là Tôn hộ pháp cùng Mạc hộ pháp chuyên phụ trách ngoại sự của Ma Diễm Môn. Vậy hai nữ tu bên cạnh họ, chính là hai vị mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh của Phó Gia, nghe nói đã cấp cho hai vị tiền bối làm thị thiếp”.

Có tán tu kiến thức nhiều một chút, lặng lẽ ở kế bên người bạn càng thấp giọng nói, bộ dáng sợ bị tu sĩ Ma Diễm Môn nghe được.

Lấy thần thức của Hàn Lập, hiển nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, ánh mắt không khỏi hướng hai vị tu sĩ Ma Diễm Môn Kết Đan Kỳ nhìn lại. Theo sau ánh mắt liền đảo qua hai nữ tu bên người bọn họ.

Quả nhiên là hai nữ tu thiên kiều bá mị.

Bọn tu sĩ Ma Diễm Môn đối với đám tán tu coi như không thấy. Trong đó có một gã đệ tử Ma Diễm Môn không nói hai lời đi tới trước màn sương mù, nâng tay thả ra một đạo Truyền âm phù bay vào trong sương mù, sau đó thành thật trở lại đứng sau hai vị tu sĩ Kết Đan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 359

Một lát sau, màn sương tím quay cuống một trận, tự hé ra một cái thông đạo.

Vài tên đệ tử Phó Gia mang vẻ mặt cung kính đi ra nghênh đón.

Hàn Lập nhân cơ hội này, liếc mắt nhìn thật sâu vài tên đệ tử Phó Gia, sau đó mới thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi.

Lúc này, đám tu sĩ Ma Diễm Môn đã tiến vào trong màn sương tím, sương mù lần nữa khép lại.

Một hai canh giờ sau, lại có một ít gia tộc cùng một ít tiểu tông môn đến muộn, liên tiếp hai ba bận đến ngay chỗ sườn núi, đều được người Phó Gia tiếp vào.

Sau một lát, rốt cục một gã quản sự trung niên vẻ mặt xin lỗi từ trong màn sương tím đi ra.

“Làm cho chư vị đạo hữu chờ lâu như thế, Phó Gia chúng ta thật thất lễ. Không phải Phó Gia có ý phân biệt đối với các đạo hữu, mà là nơi ở của Phó Gia Bảo có hạn, một lần nhiều tu sĩ tiến vào như vậy sẽ rất khó an bài, cho nên chỉ ở ngày mừng thọ mới có thể mời các vị vào. Có điều xin yên tâm, nếu các đồng đạo thành tâm tới chúc thọ lão tổ chúng ta, trong bảo đếu đối xử như nhau. Tiệc rượu cũng đã sớm chuẩn bị trong đại sảnh, xin mời mọi người theo sau, cùng tiến vào trong bảo”.

Vị quản sự này nói năng phi thường tốt, chỉ nói mấy câu liền khiến cho sự bất mãn của đám tán tu tiêu tán hơn phân nửa.

Vì vậy sau khi nhìn nhau vài lần, không nói thêm cái gì, liền đi theo sau trung niên quản sự tiến vào trong sương mù.

Hàn Lập thần sắc bình tĩnh đi ở trong đám người cuối cùng, nhưng trong chốc lát, liền bỗng nhiên biến mất.

Bất kể là tu sĩ đi phía trước, hay là đệ tử Phó Gia phụ trách giám thị đại trận cũng không chút nào phát hiện dị thường, phảng phất như nãy giờ không có ai tiến vào.

Vài tên tu sĩ Phó gia Trúc cơ kỳ đang đứng xung quanh trong một gian đại sảnh phú lệ, cười tủm tỉm bắt chuyện cùng một đám tân khách mới đến, cần phải làm cho mỗi một người đều thật hài lòng, không có cảm giác vắng vẻ.

Đám tân khách đông đúc này chừng hai ba trăm người, có khi là hôm nay mới đến, có khi thì đã đến từ bốn năm ngày trước.

Hôm nay đã đến ngày mừng thọ của Phó Gia lão tổ, hiển nhiên những người này đều hội tụ một chỗ, chờ Phó Gia lão tổ xuất hiện.

Lấy thanh thế của Phó Gia tại Nguyên Vũ Quốc như mặt trời giữa trưa, đám người tiểu gia tộc cùng tán tu tự nhiên ca tụng không ngừng.

Ngay cả sứ giả của một gia tộc hơi lớn một chút, vẻ mặt mỗi người cũng cười thân tình, bắt chuyện cùng tu sĩ phó Gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.