Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 872: Ma khí chi uyên



“Hừ! Ngụy huynh biết rồi cần gì phải hỏi? Ta cũng không tin đạo hữu không có vài phần hơi kiêng kỵ. Người này cũng đã tiến cấp đến Nguyên Anh Trung Kỳ, hơn nữa thân còn mang vài loại thần thông uy lực cũng không nhỏ. Chờ sau khi tiến cấp đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, Thiên Nam còn chỗ nào cho ta sống yên ổn chứ” hắc bào đại hán lạnh lùng nói.

“Hắc hắc! Cái nhìn của ta cùng với Hợp Hoan huynh có chút Bất đồng” Ngụy Vô Nhai liếc Hợp Hoan lão ma một cái, uể oải cười nói.

“Có cái gì bất đồng, Ngụy huynh không ngại nói một chút xem. Chăng lẽ tiểu tử này sau khi tiến giai đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, Ngụy huynh vẫn có tự tin áp chế được hắn?” Hợp Hoan lão ma âm trầm nói.

“Áp chế? Vì cái gì phải áp chế? Lão phu là tu sĩ già nhất trong ba vị. Nhiều lắm thì hơn trăm năm nữa là tọa hóa, hắn cho dù là chân tiên chuyển thê, trong vòng trăm năm cũng không có khả năng lại tiến cấp. Nếu đúng như lời nói, cho dù hắn về sau có khả năng thông thiên, có thể quét ngang cả Thiên Nam, cái này lại có liên quan gì đến lão phu chứ?” Ngụy Vô Nhai thản nhiên nói.

“Ngụy huynh cam tâm để thế lực tâm huyết giúp đỡ đi lên cuối cùng đều bị hắn một mình đoạt đi sao? Nếu đạo hữu có lời đồng ý cùng ta liên thủ, ta sẽ nhượng bộ huynh một chút” Hợp Hoan lão ma hai mắt khép hờ nói.

“Tại hạ không có hứng thú đa sự! Càng huống chi Hợp Hoan huynh không cảm thấy hiện tại làm mấy hành động này, đầu óc có chút trì trệ sao chứ? Nếu người này còn là Nguyên Anh Sơ Kỳ thì đạo hữu đồng ý nỗ lực trả giá tất cả, tại hạ khả năng có chút động tâm. Nhưng hiện tại đối phương tu vi còn không cùng đẳng cấp với ta, nhưng thần thông so với ta không yếu hơn. Tại hạ không có hứng thú kết một cừu gia đồng cấp, lại càng không nghĩ muốn cấp cho bổn môn một mối họa khôn cùng a. Hợp Hoan đạo hữu cũng không nên quên loại tồn tại cấp bậc như chúng ta, muốn hoàn toàn diệt sát cơ hồ không có khả năng. Cho dù kế hoạch trước sau có chu toàn cũng có khả năng rất lớn là thất bại trong gang tấc. Đương nhiên nếu có thể dùng trận pháp lần trước đối phó với cổ ma, thì cũng có thể. Nhưng lấy cái nhìn của ta, đạo hữu hay là không nên làm mấy cái động tác vô dụng này, ngược lại còn chọc vào địch ý của người này. Dù sao cơ hội người này thực sự thống nhất Thiên Nam cũng sẽ không kéo dài bao lâu, không nên quên kết cục của tên tu sỹ Hóa Thần Kỳ lúc trước từng tung hoành cả Thiên Nam” Ngụy Vô Nhai khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh nói.

Hợp Hoan lão ma nghe mấy lời này thì ngẩn ra, lập tức có chút đăm chiêu im lặng, cũng không biết có nghe thấu mấy lời này của Ngụy Vô Nhai hay không.

Mà lúc này, Hàn Lập và Chí Dương thượng nhân đã xâm nhập xuống phía dưới lốc xoáy mấy ngàn trượng.

Do linh khí đè nặng bên dưới, hai người đương nhiên không có khả năng bay tới tận đáy trong nháy mắt, mà chỉ có thể chậm rãi xuống dưới.

Hàn Lập sớm đem Lam Quang Thuẫn ra, hóa thành một tầng hào quang màu lam bảo vệ toàn thân. Đồng thời hơn ba mươi thanh phi kiếm hóa thành tầng tầng kiếm ảnh, chuyển động không ngừng, bay quanh thân thể hắn, thân hình không ngừng trầm xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Về phần Chí Dương thượng nhân bên cạnh thì càng thêm khoa trương, lại từ đầu đến giờ, bằng vào một thanh phi kiếm trắng lờ mờ hóa thành một đạo cầu vồng xoay quanh thân thể hắn không ngừng, liền dễ dàng phá vỡ tầng tầng bạch sắc linh khí, cùng Hàn Lập sóng vai hạ xuống.

Điều này làm cho Hàn Lập nhìn thấy trong lòng khâm phục.

Mấy lão quái vật Nguyên Anh Hậu Kỳ quả nhiên đều tồn tại một ít bất thường.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập lại dùng thần thức quét qua phía dưới một chút. Kết quả sau khi thẩm thấu xuống phía dưới gần mười thước, thần thức đã bị phản ngược lại, một chút hiệu quả cũng không có.

Về phần Minh Thanh Linh Nhãn, thật ra có thể nhìn thấu khoảng cách xa hơn, đạt tới ba bốn mươi trượng, nhưng trong mắt, chỗ xem được vẫn là một mảnh mênh mông màu trắng. Thật ra ở đây thỉnh thoảng xuất hiện lốc xoáy linh khí, nhưng không thể thoát khỏi thần thông của Linh Nhãn, tất cả đều bị Hàn Lập trước đó nhìn thấy đã xảo diệu trọn qua.

Hắn mỗi lần đều có thể trước đó đoán trước cùng né qua lốc xoáy linh khí bí ẩn mà hành động, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt của Chí Dương thượng nhân. Đạo sỹ thầm cảm thán, ý muốn mượn sức Hàn Lập càng mạnh.

Cho nên, Hàn Lập có hay không tiến cấp đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, việc nhất thống các đại thế lực, lão đạo một chút lo lắng cũng không.

Hắn tự vấn mình tuyệt đối không có nhìn lầm. Loại khổ tu tu sĩ nhất tâm truy tìm thiên đạo như Hàn Lập, chỉ cần việc không liên quan đến mình liền chỉ biết yên lặng khổ tu mà thôi, căn bản sẽ không làm loại sự tình phí công tốn sức, Nếu không, lấy thần thông của Hàn Lập, không muốn nói Lạc Vân Tông, dù là khống chế cả Khuê Quốc cũng là sự tình tuyệt đối dễ dàng.

Mà trước đây, căn cứ theo nội tuyến của chính đạo minh tại Khuê Quốc hồi báo, bất luận đối phương tại Nguyên Anh Sơ Kỳ hay khoảng thời gian sau khi tiến cấp trung kỳ, vị tu sĩ trẻ tuổi này không có chút dấu hiệu về khía cạnh này.

Kể từ đó, làm cho lão đạo càng thêm yên tâm.

Sau thời gian một bữa cơm, Hàn Lập đánh giá không sai biệt lắm đã hạ xuống sâu hơn vạn trượng, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

Trên đỉnh đầu đồng dạng một mảnh mênh mông bị linh khí ngăn cách, không cách nào nhìn ra xa được.

Mà ở bốn phía, trên phi kiếm đều truyền đến áp lực rất lớn, làm cho hắn đoán chừng nếu muốn xâm nhập đến độ sâu như thế, thật đúng là ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ mới có khả năng. Nếu không phải Thanh Nguyên Kiếm Quyết hắn tu luyện vốn so với tu sĩ đồng cấp pháp lực thâm hậu hơn nhiều, chỉ sợ hiện tại cũng có chút cố hết sức rồi.

Hàn Lập đang tự định lượng, Chí Dương thượng nhân ở một bên đột nhiên mở miệng nhắc nhở nói:

“Hàn đạo hữu! sắp đến đáy rồi, phải cẩn thận một chút”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đa tạ đạo huynh thức tỉnh!” Hàn Lập vội vàng đem tâm thần thu vào, ngưng trọng nhìn xuống phía dưới.

Quả nhiên sau khi lần nữa xuống hơn mười trượng, sâu phía dưới xuất hiện quang mang màu trắng sữa, ánh sáng chói mắt, phảng phất hình dáng một tầng quang mạc rất dày

Thấy tình hình phía dưới, thân hình vừa chậm, một lát sau cùng Chí Dương thượng nhân đồng thời đứng ở trên quang mạc trên không.

Dưới sự hiệp trợ của Linh Nhãn, Hàn Lập có thể thấy rõ ràng sau màn ánh sáng trắng trong, vô số luồng ma khí không ngừng nhúc nhích, xuất hiện đen đặc.

“Đây là ma khí bị trấn áp. Quả nhiên phiền toái không nhỏ?” Hàn Lập nhìn chằm chằm quang mạc, thì thào nói.

“Không sai. Ma khí bên dưới nhiều lắm, đã hình thành một ma khí thâm uyên, căn bản chẳng biết sâu bao nhiêu cùng rộng bao nhiêu. Không dối gạt đạo hữu, lão phu tự nhận thấy công pháp tu luyện cũng có chút tính chất trừ tà, cũng từng tự tiến vào thể nghiệm một lần, nhưng là xâm nhập vào trong trăm trượng, liền tự biết không cách nào đợi lâu, lập tức lui ra ngoài. Ma khí này bất luận ma tính hay số lượng, thật sự không phải tu sĩ bình thường có thể tiếp xúc. Nếu tu luyện thượng cổ ma công mà tiến vào đó, mặc dù tu vi có khả năng tăng vọt nhưng tuyệt đối sẽ bị ma khí quán nào, vì thế mà thần trí đại thất” Chí Dương thượng nhân hướng Hàn Lập giải thích.

Hàn Lập nghe đến mấy lời này gật đầu, ngưng trọng nhìn ma khí sau quang mạc, một từ cũng không phát mà tự đánh giá cái gì đó.

“Chí Dương huynh, người chờ ở đây một chút, tại hạ tiến vào xem ma khí lợi hại đến trình độ nào rồi” Một lát sau, Hàn Lập mới mở miệng.

“Vậy Hàn huynh cẩn thận!”

Chí Dương thượng nhân sớm đã đoán được Hàn Lập sẽ nói lời này, Bởi vậy cũng không kinh ngạc.

Hàn Lập không nói lời thừa, sau khi thân hình lắc một cái, người liền xuất hiện ở gần khu vực phía trên quang mạc trong gang tấc, mũi chân hướng phía dưới điểm nhẹ, một đạo thanh sắc kiếm khí dài từ người bắn nhanh ra, nháy mắt đã xuyên thấu quang mạc bắn vào trong ma khí, không thấy chút bóng dáng nào.

Hàn Lập mặt hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được quang mạc này đúng là chỉ hữu hiệu cấm chế ma khí, ngay lập tức bỏ qua ý định tiếp tục thi triển bí thuật phá cấm mà vào.

Trong lòng nghĩ như vậy, kim sắc kiếm ảnh bao quanh tứ phía vang lên một trận tiếng sấm.

Từng đạo kim sắc điện hồ hình cung từ trên phi kiếm bắt đầu động đậy hết, hóa thành một điện võng lớn phiêu phù bốn phía quanh Hàn Lập.

Sự lĩnh ngộ và nắm giữ ích Tà Thần Lôi, hắn chính là đã sớm đến một cái cảnh giới khó tin. Hai tay Bắt quyết, điện võng kịch liệt biến nhỏ lại, trong khoảnh khắc liền áp sát vào lam quang thuần hóa thành một màn hào quang phía trên, hình thành một khối cầu điện võng cực lớn.

Mà phi kiếm này dưới sự thúc động của thần thức, liền thu nhỏ lại, nối nhau bay vào trong cổ tay áo, bị thu vào trong cơ thể.

Lúc này, thân hình Hàn Lập mới vô thanh vô tức chìm vào trong quang mạc, không bị bất cứ trở ngại gì tiến vào trong ma khí.

Tham Khảo Thêm:  Chương 65: Ngoại truyện - Chào mừng đến với Bãi biển Ngọc Thạch (2)

“Oanh ầm ầm” thanh âm chợt vang lớn. Phương hướng vừa tiến vào, ma khí đen thui bị giam cầm mà đánh tới, nhưng đang trong tiếng sấm, ma khí bị đánh cho xơ xác, nhưng phía sau vẫn đang nối nhau tiếp tục hướng vòng vây công tới.

Hàn Lập thực không có hành động, chỉ đứng tại chỗ nhìn từng đoàn ma khí bị kim hồ đánh cho xơ xác, lại ngưng tụ thành hình nhằm phía vòng bảo hộ.

Hàn Lập nhướng mày, đánh giá tốc độ tiêu hao ích Tà Thần Lôi, có chút lưu tâm.

Sau đó hắn nghiêng đầu ngẫm lại, rốt cục hướng tới chỗ sâu trong ma khí bay tới.

Giờ phút này Hàn Lập căn bản không dám đem thần thức lộ ra ngoại vòng bảo hộ. Dù sao nơi này ma khí nồng đậm như thế, sợ rằng ma tính ẩn chứa ngay cả thần thức của tu sĩ chỉ sợ cũng có thể dơ bẩn. Hắn cũng không muốn bởi vì khinh thường mà làm cho chính mình bị nhiễm bẩn.

Hiện tại duy nhất có thể dựa dẫm vào chỉ có Minh Thanh Linh Nhãn. Nhưng ở ma khí chi uyên này tối đen như mực, Linh Nhãn cũng chỉ có thể nhìn được xa mấy trượng mà thôi, là không thể thấy rõ cái gì nữa, thân hình tự nhiên cực kỳ thong thả.

Bất quá không có xâm nhập quá xa, bay được khoảng gần hai trăm trượng thì Hàn Lập liền dừng thân hình, tại bốn phía dò xét trong chốc lát.

Một lát sau, hắn không chút suy nghĩ, án theo đường cũ phản hồi ra ngoài.

“ích Tà Thần Lôi quả nhiên sắc bén. Đạo hữu bên trong thời gian dài như vậy, vẫn không chút bị thương, quả nhiên đúng như danh tiếng” Hàn Lập mới từ trong quang mạc đi ra, Chi Dương thượng nhân đã cười tán thưởng.

“Không có gì. Đây cũng là do ma khí không người thao túng, cho nên mới có thể dễ dàng đánh tan chúng như vậy. Ta bây giờ trước trở lại bên trên rồi nói tiếp” Hàn Lập cười một cái. Thần sắc như thường nói.

Chí Dương thượng nhân không có hỏi nhiều, lúc này gật đầu đồng ý.

Vì thế Hàn Lập đem kim hồ thu lại, sau đó lần nữa thả ra tất cả phi kiếm, hai người hướng phía trên bay đi.

“Thế nào. Lấy ích Tà Thần Lôi của Hàn đạo hữu, ở trong ma khí hắn vô ngại chứ!” Hàn Lập cùng đạo sĩ mới từ trong lốc xoáy phi độn ra, hai người ở phụ cận bên ngoài hiện thân thì Ngụy Vô Nhai cũng không chút hoang mang hỏi.

“Thoạt nhìn thì Hàn mỗ có thể thử đi vào một lần. Bất quá, trước khi đáp ứng cũng hỏi qua các vị đạo hữu một chút, rốt cuộc là định đem trận bàn kia đặt ở nơi nào. Nếu xâm nhập vào ma khí quá sâu, chỉ sợ ích Tà Thần Lôi của tại hạ cũng không thể duy trì tốc độ tiêu hao” Hàn Lập sau khi tự đánh giá, liền không chần chờ hỏi

“Vị trí cụ thể chờ quay về động phủ hẵng nói tiếp đi. Cái trận bàn kia bây giờ còn ở trong tay mấy vị pháp trận đại sư, chúng ta đi trước mang tới trận bàn, lại cẩn thận thương lượng tiếp một chút, mới có thể thực làm cho Hàn đạo hữu có đường lui. Dù sao cách chế tác trận bàn này cũng không đổi, cũng không thể để mắt” Hợp Hoan lão ma thản nhiên nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.