“Hắc! Tôn đạo hữa tìm tới rất nhanh, nhưng rất tiếc đã tìm nhầm người, mục đích đến đây của tại hạ là bắt yêu thú. Mới vừa rồi phát hiện động tĩnh yêu thú cấp thấp, ta cũng muốn tìm ra người này.” Tu sĩ che mặt cười khan một tiếng, rất là kiêng kị nói.
“Hừ! Đi bắt yêu thú? Mã đạo hữu ngươi tưởng lão thân già rồi hồ đồ chắc, ngươi là Nguyên Anh kì tu sĩ, vừa khéo độn thuật nổi tiếng khắp Tấn quốc, như thế nào lại để yêu thú chạy thoát đến Thiên Nhạc sơn mạch được. Huống hồ ta đã dùng thần thức lục soát khuân viên mấy trăm dặm xung quanh đây ngoại trừ đạo hữu thì ta không phát hiện ai có đủ khả năng làm được việc này.” Lão ẩu trên mặt hiện lên một tầng tử quang lành lạnh nói.
“Là chuyện gì? Vừa rồi Tôn đạo hữu nói yêu thú gặp nạn làm cho Nhạc Dương cung chịu tổn thất? Ta kính ngươi là Nguyên Anh kì tu sĩ nên mới khách khí. Nhưng nếu như đạo hữu muốn cố tình vu oan cho ta thì không được? Ta mặc dù không phải đối thủ của ngươi, những đệ tử trong tông theo ta vào trong Thiên Nhạc sơn mạch không ít, huống chi Mã mỗ không phải pó tay chịu chết mà không hoàn thủ. Ngoại trừ việc đạo hữu cố tình khơi mào cho việc xảy ra chánh ma đại chiến!” Tu sĩ che mặt hai mắt kim quang phát sáng, lúc vừa rồi thì e dè sợ hại nhưng lúc này lại cường ngạnh kháng cự lại.
Thấy tu sĩ che mặt cử động, lão ẩu hai mắt híp lại.
“Thật sự không phải là ngươi làm?”
“Tôn đạo hữu, nếu chưa tin thì ta có thể dùng tâm ma phát thệ độc. Tại hạ vừa mới đến nơi này, hoàn toàn không biết quí cung phát sinh ra chuyện gì.” Tu sĩ che mặt nghe thấy lời của đối phương, trong lòng cảm thấy có chút thư thái, tình hình có thể chuyển biến tốt lên.
“Đạo hữu không cần phát thệ. Ta tin đạo hữu không làm ra việc như vậy. Lấy địa vị của đạo hữu trong quí tông, không thể làm ra chuyện thị phi như vậy. Lại nói, ta chưa hề nghe nói Mã đão hữu có thần thông khống chế yêu thú. Đạo hữu vì một con yêu thú mà phải đuổi tới Thiên Nhạc sơn mạch, thì con yêu thú đó cũng không phải tầm thường? Có thể nói cho biết được không?” Lão ẩu thần sắc hòa hoãn, lới nói cũng có vài phần khách khí.
“Nói đến con yêu thú này phi thường hi hữu. Đối với Mã mỗ tuyệt đối không dưới Hạo Dương điểu của quí cung, đó là một con yêu thú Thổ Giáp Long vừa tiến giai vào cấp bảy. Ta phát hiện nó tại phủ thành Hoàng Lê sơn, nhưng con yêu thú này cơ trí dị thường, lại tinh thông thổ độn thuật, ta một mạch truy đuổi theo nó sáu ngày sáu đêm, mới đuổi đến nơi này.Do vậy mới không hướng tới quí cung chào hỏi, tự tiện xông vào nơi này.” Tu sĩ che mặt cũng biết nếu không nói ra sự thật thì không thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của đối phương, cho nên mới sảng khoái nói ra việc đuổi bắt yêu thú.
“Yêu thú cấp bảy Thổ Giáp long? Nó là một con yêu thú phi thường hãn hữu, ngay cả yêu thú cấp cao cũng chưa từng nghe nói đến. Hiện tai xem bộ dánh của Mã đạo hữu chẳng lẽ đã bắt được yêu thú nọ, ta cũng chỉ có nghe nói đến yêu thú nọ, cũng chưa từng thấy qua Thổ Giáp Long, đạo hữu có thể để cho lão thân được đại khai nhãn giới.” Lão ẩu cảm thấy rất kinh ngạc liền cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Việc này sợ rằng làm cho Tôn đạo hữu thất vọng rồi. Vừa rồi yêu thú gặp nạn. Bí thuật của tại hạ mất đi tác dụng. Việc này làm mất đi tung tích của yêu thú. Bất quá…”
“Bất quá cái gì?” trong mắt lão ẩu chớp động tinh quang.
“Bất quá, lúc tại hạ đang truy tìm tung tích thì đột nhiên thấy một đạo ánh sáng thanh hồng bay qua, tốc độ phi thường nhanh. Nhưng lại không giống tu sĩ quí cung. Đoán chừng những biến cố phát sinh trong rừng với người này có liên quan với nhau. Tai hạ nổi hứng muốn đuổi theo, nghĩ muốn xem đối phương là thần thánh phương nào. Nhưng tiếc là, người đó độn quang quá nhanh. Tại hạ chỉ mới đuổi được một lát, đã bị người đó bỏ rơi biến mất vô ảnh vô tung. Mà ngay lúc đó tại hạ liền bị Tôn đạo hữu chặn đường.” Tu sĩ che mặt cười khổ nói. Lời nói có chút bất đắc dĩ.
“Thanh hồng? Nói như vậy người đó mới bỏ đi không lâu? Hắn chạy về hướng nào?” Lão ẩu thần sắc chợt động, không cầm được liền hỏi.
“Hắn chạy về hướng phía ngoài núi. Lấy thần thông của đạo hữu. Nói không chừng có thể tìm thấy người này đang ở đâu.” Tu sĩ che mặt con ngươi chuyển động vài cái. Bất động thanh sắc nói.
“Ta phải cảm ơn rất nhiều vì lời đề tỉnh của Mã đạo hữu. Theo lão thân nghĩ thì con Thổ Giáp Long nếu đã mất tích thì đạo hữu cũng nên rời khỏi nơi này. Chúng ta hai nhà chánh ma khác biệt, nơi này không phải Thần Mộc nhai của quí tông. Khi lão thân quay lại không hy vọng sẽ nhìn thấy đạo hữu còn ở lại khu vực này.” Lão ẩu đã tìm được manh mối, liền lập tức đuổi khách. Sau đó không thèm nói với tu sĩ che mặt lời nào liền hóa thành một luồng sáng kim hồng hướng bên ngoài núi bay ra.
“Hừ! Lão yêu bà quả nhiên giống lời đồn, thật khó đối phó, sau khi biết được tin tức, không ngờ liền trở mặt cùng mình, cái gì là chánh ma khác biệt. Không phải là đã có chủ ý với Thổ Giáp long muốn chiếm làm của riêng. Hắc Hắc nếu mình cảm ứng không sai thì Thổ Giáp long mất tích hẳn cùng người độn quang màu thanh hồng có liên quan. Độn quang của người nọ cực nhanh không dưới tu sĩ nguyên anh hậu kì, muốn đuổi theo người này không phải là chuyện dễ dàng. Nhìn lão yêu bà bộ dáng nhớn nhác, tựa hồ người này Nhạc Dương cung tổn thất không nhỏ, thật là chuyện làm cho người ta sảng khoái mà.” Tu sĩ che mặt đợi cho lão ẩu biến mất không thấy bóng dáng mới cười lạnh lầm bầm vài câu.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn vào túi linh thú bên hông, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
“Tuy không bắt được con Thổ Giáp long, nhưng lại bắt được một con Hắc Huyết tri chu, mặc dù kết quả không như ý muốn, con Thổ Gíap long kia thì tiện nghi cho gã kia. Cũng không biết tên kia làm cách nào nào cho yêu thú trở nên điên cuồng như thế.” Tu sĩ che mặt lộ ra vẻ hậm hực.
Nhưng ngay sau đó liền lộ vẻ trầm ngâm.
“Không được, người đó có biện pháp dụ dỗ yêu thú, việc này không phải là chuyện nhỏ, mình phải quay trở về bẩm báo cùng sư huynh mới được.” Tu sĩ che mặt bỗng nhiên thì thầm tự nói, sau đó nhìn trước ngó sau, sau đó trên mình lục quang chớp động cả người hóa thành luồng sáng lục hồng phá không bay đi.
Mà vị Tôn lão ẩu bay một hơi non nửa ngày, đem khuôn viên mấy ngàn dặm xung quanh dùng thần thức tra qua một làn, vẫn không phát hiện người khả nghi nào. Cuối cùng bất đắc dĩ phải trở về Nhạc Dương cung, lập tức hạ nghiêm lệnh cho chúng đệ tử không được đem việc này truyền ra ngoài. Nếu không thế nào đây cũng là sự kiện đáng cười cho cả giới tu tiên Tấn quốc.
Còn tốt là đối phương đối với Hạo Dương điểu còn nương tay chỉ lấy đi Hỏa linh, đối với linh cầm không hạ sát để lấy yêu đan. Sau này phải cho linh điểu phục dụng một ít linh đan diệu dược, thì trong vòng mười năm sẽ phục hồi nguyên trạng.
Cho nên đối với chuyện này đành ngậm bồ hòn làm ngọt, lão ẩu cũng chỉ có thể dấu phiền muộn trong lòng. Nhưng thực ra, bên trong lão ẩu ngầm phái ra ngoài một bộ phận đệ tử tinh nhuệ, ở khắp mọi nơi dò la xem gần đây có thế lực lớn nào hay Nguyên anh kì tu sĩ đang luyện chế bảo vật thuận tay hạ thủ luôn linh cầm.
Lão ẩu muốn tìm ra người này, ngoại trừ chuyện linh cầm làm bà ta cực kì tức giận, nguyên nhân còn lại là muốn tìm người nọ để tìm hiểu xem thủ đoạn dẫn dụ yêu thú. Nếu có thể biết được phương pháp thì từ nay vô luận giết yêu lấy đan, hay thuần hóa linh thú cũng thật đơn giản.
Đương nhiên không chỉ có lão ẩu mới nghĩ đến việc đó, mà cùng lúc đó tại Ma Mộc tông nổi danh cùng với Nhạc Dương cung, cũng vụng trộm phái ra không ít đệ tử, ngấm ngầm điều tra xem gần đây ở Lũng châu có cao giai tu sĩ từ bên ngoài xuất hiện.
Lũng châu hai đại thế lực cùng hành động làm cho một vài tông môn và đại gia tộc thính tay sáng mắt trở nên bất an. Đều ngầm đoán rằng, sự cân bằng mong manh của Lũng châu rốt cục cũng sắp bị phá vỡ, phải chăng Nhạc Dương cung cùng Ma Mộc tông muốn khai chiến?
Các tiểu thế lực tâm tình vô cùng hoảng hốt, tìm cách liên minh lẫn nhau, hoặc co rút lại, không khí Lũng châu chợt trở nên khẩn trương lên.
Hàn Lập tất nhiên là không biết vì việc mình gây ra không ngờ lại phát sinh ra nhiều sự tình như vậy. Lúc này hắn đang ngồi ở một nơi vô danh trong bụng một ngọn núi.
Trong thạch thất mà Hàn Lập vừa mới mở, hắn một bên ngồi đánh giá chiến lợi phẩm là năm cái lông đuôi chim dài màu đỏ hồng, một bên cùng Đại diễn thần quân nói chuyện với nhau.
” Người đuổi theo sau cùng là một lão phụ nhân, hẳn là người của Nhạc Dương cung. Là một Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, một thân tu vi quả nhiên không đơn giản. Nhưng bất quá thần thức chỉ ở mức bình thường mà thôi, nếu không sẽ phát hiện khí tức của ngươi, ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.” Tâm tình Đại diễn thần quân tựa như rất tốt, dùng lời lẽ trêu chọc Hàn Lập.
“Hắc hắc! Bất đắc dĩ thì đến lúc đó lại sử dụng một lần huyết ảnh độn, ta không tin, trên thế giới này có thân pháp nào làm cho ta lo lắng. Mà lão ẩu kia tu luyện độn pháp gì mà tốc độ cũng không chậm chút nào, ta so với đối phương vẫn còn kém hơn một chút, cho nên trước tiên chỉ có thể sử dụng biện pháp trốn tránh.” Hàn Lập cười hắc hắc rồi nói.
“Việc này cũng thật là, chuyến đi này cũng có chút nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng rất tốt, chẳng những được hỏa linh nhiều hơn dự định, mà còn bắt được con Thổ Giáp Long hiếm có nữa. Nếu có thể thuần phục, sau này việc tìm thiên tài địa bảo thật quá dễ dàng.” Đại Diễn thần quân hài lòng nói.
“Nói thế thì cũng đúng, nhưng muốn cho yêu thú nhận chủ, không phải muốn là được mà còn phải xem cơ duyên như thế nào nữa.” Hàn Lập trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn không đổi nói.
“Không quan trọng, muốn thu phục yêu thú cũng không quá khó khăn lắm. Đặc biệt yêu thú linh trí càng cao càng dễ thu phục.” Đại diễn thần quân tựa hồ đối với việc này đã có kinh nghiệm nên lơ đểnh nói.
“Oh! Có chuyện như vậy à!” Hàn Lập hai hàng lông mày nhướng lên, trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn.
“Có phải hay không sau này ngươi sẽ biết. Ta thấy con Thổ Giáp long này linh trí tương đối cao, hẳn sẽ thuần phục không mấy khó khăn.”
“Hy vọng là như thế. Nhưng không phải là không có tình huống ngoài ý muốn. Sau này có thời gian sẽ nói tiếp việc này. Còn bây giờ phải đem mấy cái hỏa linh này xử lý sơ qua một cái. Sau đó sẽ đi tham gia đại hội đấu giá ở Tấn kinh, nhìn xem đại Tấn đệ nhất thành có hình dạng như thế nào.”
“Tấn kinh lúc xưa ta cũng có đi qua một lần, tuy rằng là thành thị của người phàm, nhưng so với nơi khác thì khí thế thật bất phàm.”Thật khó có cơ hội được Đại diễn thần quân tán dương
“Nghe tiền bối nói, vãn bối càng hiếu kỳ. Tốt là nơi này cách Tấn thành không quá xa. Cho ta một thời gian để xử lí tốt tài liệu rồi sẽ xuất phát, tầm ba tháng là thừa sức.”
Sau đó bàn tay Hàn Lập thanh quang chợt hiện, chỉ thấy còn lại vài cái hỏa linh, còn lại toàn bộ biến mất.
Hàn Lập đem quang ra khoảng không trước mặt, miệng chợt há ra, một đoàn anh hỏa bao bọc lấy hỏa linh vào trong, dẫn phát ra tinh hỏa đỏ sậm bên trong hỏa linh ra.
Bỗng nhiên hỏa linh trong ngoài linh quang chớp động, trông rất diễm lệ!
Hàn Lập khoanh chân nhắm mắt hai tay bắt quyết tiến vào nhập định.