Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 988: Linh phiến chi uy



Đám bụi ti bị vầng sáng ngăn lại, sau đó rơi rụng dần, cuối cùng vô thanh vô tức biến mất.

Ti võng vốn vô cùng chu mật lúc này như tuyết giữa trời xuân, dưới ánh sáng mặt trời tất cả đều tiêu tán.

Mà đúng lúc này, tam sắc hỏa phượng mới bắt đầu thật sự công kích, hai cánh vung ra hóa thành một quang cầu khổng lồ, sau khi áp súc lại một chút đột nhiên cuồn trướng ra bốn phía.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một cái kim ngân quang luân tam sắc xuất hiện trên không trung, hình thể khổng lồ mang cự võng gắn vào trong, mà trên tam sắc quang luân phù văn không ngừng lưu chuyển, lớn thì hơn trượng, nhỏ cũng gần thước, toàn các phù văn kỳ lạ khó hiểu nhưng lại khiến người xem sinh cảm giác kính sợ.

Nhìn cảnh tượng phi thường diễm lệ trên không trung, Hàn Lập cùng Ngân Sí Dạ Xoa lắp bắp kinh hãi.

Sau đó quang hoa lóe lên, quang luân to lớn vừa xuất hiện đã biến mất.

Cùng biến mất còn có hôi sắc cự võng, phảng phất như hai vật này chưa từng xuất hiện tại đây.

Đôi nhục sí phía sau Ngân Sí Dạ Xoa vô thức phe phẩy, trên mặt lại hiện ra biểu tình không tin được.

Phải biết rằng ti võng kia là do hắn ngưng tụ gần như toàn bộ thi sát chi khí mà thành, chỉ lưu lại trong cơ thể một phần rất ít dùng để miễn cưỡng hoạt động thân thể mà thôi, căn bản không thể tiếp tục công kích.

Đối phương chỉ khẽ vẫy cánh một cái đã gần như hóa giải toàn bộ thần thông của hắn, mà tam sắc luân xa vừa rồi lại như ẩn chứ linh lực khủng bố, nếu hắn bị vây bên trong hơn phân nữa là bỏ mạng.

Đó không còn là vấn đề uy lực của hỏa diễm bên trong nữa mà bên trong đó đã ẩn hàm thiên địa pháp tắc, chỉ có Hóa Thần kỳ mới có thể tiếp xúc.

Tuy rằng hắn vẫn chưa tiến giai đến Kim Thân Nguyệt thi nhưng ở cảnh giới này đã hơn vạn năm tự nhiên cũng hiểu biết một ít.

Một kích vừa rồi chỉ ẩn chứa một phần rất nhỏ thiên địa pháp tắc nhưng đã khiến tinh thần Ngân Sí Dạ Xoa trầm xuống.

Vũ phiến trong tay đối phương rốt cuộc là bảo vật gì, sao lại có uy lực kinh khủng như thế.

Với tu vi của hắn nếu trong tay có thêm một kiện pháp khí tương xứng để phối hợp cũng vị tất e ngại công kích này. Chỉ tiếc từ sau khi hắn khai mở linh trí đến giờ, đều bị hãm trong pháp trận, không hề có cơ hội tự mình luyện chế bảo vật.

Nếu không thì sao các tu sĩ tiến vào đến đây sau này đều bị hắn giết sạch chứ. Rồi lại mượn thi thể họ, dùng huyết tế pháp luyện chế thành thi sát hóa thân. Cũng bởi vì hành động của hắn đều bị hạn chế gắt gao tại đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 388: Ngươi tới giúp ta phục quốc.

Hắn tuy rằng kiếm được một ít bảo vật từ các tu sĩ này nhưng trong đó căn bản không có món nào đáng cho hắn để mắt. Vật duy nhất khiến hắn tạm vừa lòng chính là Tà Nguyệt Huyễn kính kia. Cũng vì vật này hắn đã hao phí một ít tâm huyết, có vài loại thần thông cũng cần phải có vật này hắn mới thi triển được.

Vì thế khi thấy Hàn Lập hủy đi, hắn mới vô cùng tức giận.

Nhãn châu Ngân Sí Dạ Xoa chuyển động, trong lòng đã kiêng kị, còn Hàn Lập trong thấy uy lực kinh khủng của Tam Diễm Phiến trong lòng vô cùng mừng rỡ. Mắt thấy tường băng trước mặt đã bị kim châm hủy diệt gần một nửa, hắn không hề chần chờ lật tay, từ túi trữ vật lấy ta một bình nhỏ.

Hàn Lập mở bình đổ vào miệng, nhất thời đã dùng một giọt Vạn Niên Linh Dịch.

Dưới tác dụng của dược lực, kinh mạch trong cơ thể lập tức xuất hiện linh lực tinh thuần, pháp lực lập tức bắt đầu phục hồi.

Thu bình nhỏ lại, cảm nhận pháp thuật đang hồi phục trong cơ thể, Hàn Lập lạnh lùng nhìn Ngân Sí Dạ Xoa phía xa, Tam Diễm Phiến đang xoay tròn một lần nữa nằm chặt trong bàn tay.

Tiếp theo hào quang đại phóng, tam sắc phù văn lại xuất hiện.

Lúc này Hàn Lập chuẩn bị toàn lực tiêu diệt đại địch trước mắt.

Cũng may là đối phương trong người mang cấm chế không thể rời đi, nếu không cho dù uy lực Tam Diễm Phiến có mạnh hơn nhưng nếu đối phương mà có tâm tránh né, dùng độn thuật bỏ chạy thì hắn cũng tốn công vô ích.

Ngân Sí Dạ Xoa nhìn thấy cảnh này lập tức sắc mặt đại biến.

Lần công kích trước đã chứng tỏ uy lực cùng phạm vi công kích của đối phương, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ.

Thầm kêu khổ, Ngân Sí Dạ Xoa hướng kim sắc quang đoàn trên không trung điểm một chỉ.

Kim quang lập tức đình chỉ phóng thích kim mang, phốc xuy một tiếng, sau đó lóe lên rồi toàn bộ tiến nhập vào cơ thể Ngân Sí Dạ Xoa, lập tức một tần quang tráo rực rỡ hiện ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, hắn không hề do dự hé miệng, một cỗ thi khí màu đen tuôn ra, sau đó trông chốc lát đã quỷ dị phủ kín quang tráo.

Hàn Lập thấy thế cười lạnh một tiếng, trong lúc đang rót pháp lực toàn thân vào linh phiến thì pháp trận bên dưới đột nhiên chấn động, sau đó quang hoa lưu chuyển, hôi sắc quang mạc từ bốn phía chợt lóe lên rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Hàn Lập ngẩn người, động tác thoáng đình trệ.

Không kịp để hắn tìm hiểu, một màn kinh biến lại xuất hiện.

Chỉ thấy phần đất phía xa pháp trận đột nhiên rạn nứt rồi một đạo linh mang từ lòng đất bắn thẳng lên, mặt trên còn được khảm hơn trăm viên linh thạch, trong nháy mắt cùng trận pháp bên trong hô ứng dung hợp tạo thành một trận pháp mới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Mượn gió đông.

“Đây là…”

Với tạo nghệ (trình độ) về trận pháp của mình, Hàn Lập chỉ hơi ngẩn ra chút đã nhận ra pháp trận này. Đây rõ ràng là một Truyền Tống Trận cực lớn, hơn nữa bộ dáng đang bị kích phát.

Tâm tình Hàn Lập trầm xuống.

Có trời mới biết cái trận pháp này sẽ truyền hắn đến địa phương quỷ quái nào, hắn lập tức luống cuống tay chân, đem bức tường băng thu lại, sau lưng lại vang lên một tiếng lôi mình, muốn dùng lôi độn thuật thoát khỏi phạm vi của truyền tống trận.

Nhưng động tác của hắn đã quá muộn.

Từ bốn phía không ngừng phát ra âm thanh, linh mang vừa bạo phát từ dưới lòng đất lúc nãy chợt lóe lên rồi biến mất.

Hàn Lập, Ngân Sí Dạ Xoa cùng mọi thứ biến mất vô tung vô ảnh.

Không ai biết, cùng lúc này ở Đại Tấn tại ba địa phương cũng cũng đồng dạng phát sinh dị biến.

Ngoại trừ Ngân Sí Dạ Xoa còn có ba quái vật không biết tên khác cũng bị truyền tống đi.

Mà nơi khởi nguồn của việc này là tại một tiểu hồ vô danh ở Nam Cương, nơi quần tu của Diệp (Nghiệp) gia.

Nhưng lúc này, phía trên bầu trời của tiểu hồ, đám cao giai tu sĩ của Diệp (Nghiệp) gia cũng đang hỗn loạn.

“Sao lại thế này? Không phải nói đã bố trí hoàn hảo trận pháp, có thể che dấu thiên tượng sao? Pháp trận che dấu đâu? Do pháp trận vô dụng hay là chưa kích phát? Với tình hình này chắc chắn sẽ kinh động tới các tu sĩ khác, bọn họ sẽ lập tức đến đây, ngươi muốn Nghiệp gia chúng ta gặp họa diệt tộc sao!” Trên không trung tiểu hồ, tu sĩ mặt chữ điền đang tức giận lôi áo một bạch phát lão giả, lớn tiếng quát.

Phía sau hắn vài trượng, khuôn các tu sĩ Nghiệp gia cũng âm trầm dị thường.

Mà tại trung tâm tiểu hồ xuất hiện một bạch sắc quang trụ phóng thẳng lên cao, đường kính gần ba mươi trượng, như thể cột trụ chống trời thẳng lên chín tầng mây.

Mà xa xa ở bốn phía cũng đồng dạng xuất hiện sáu quang trụ, tất cả đều ở xung quanh tiểu hồ, cực kỳ đáng chú ý.

Nhìn cảnh này cũng không trách được vì sao tu sĩ mặt chữ điền lại bạo nộ.

“Con cũng không biết, rõ ràng hôm qua đã kiểm tra rất kỹ, sáng nay cũng đã phân phó mấy tên đệ tử đi mở trận pháp.” Bạch phát lão giả này là một gã đại sư pháp trận phụ trách việc giải trừ phong ấn, trong lúc này cũng vô cùng kinh hoảng.

“Nhị ca, trước hết hãy thả Linh Long hiền chất ra đã! Hắn vì việc giải trừ pháp trận đã tiêu phí không ít tâm huyết, không có khả năng lầm lỗi phút này, chắc chắn có duyên cớ khác. Mấy người các ngươi lập tức đến ẩn nặc pháp trận xem xem, nếu là chưa kích phát thì lập tức kích phát, nếu có sự cố thì lập tức sữa chữa, cố gắng hoàn thành trong vài ngày. Khoảng thời gian này nếu gặp khó khăn thì chúng ta sẽ đồng loạt xuất thủ, cùng lắm là đem đám tu sĩ mò đến đây giết sạch.” Nói lời này chính là một gã nho sinh hơn ba mươi tuổi, da thịt như ngọc nhưng khẩu khí lại vô cùng tàn nhẫn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 800

Nhưng lời vừa xuất ra, tu sĩ mặt chữ điền lập tức buông tay thả bạch phát lão giả, mấy tên trưởng lão Nghiệp gia cũng đều khom lưng đáp ứng:

“Vâng, thưa đại trưởng lão.”

Sau đó mấy người này lập tức chia ra bốn hướng bay nhanh đi.

Nho sinh trẻ tuổi này không ngờ lại là đại trưỡng lão của đệ nhất thế gia Đại Tấn.

Sau khi phân phó hoàn tất, nho sinh quay lại hỏi bạch phát lão giả:

“Ẩn nặc pháp trận đã có chuyện, vậy việc giải trừ phong ấn không biết có việc gì ngoài ý muốn hay không?”

Thanh âm nho sinh tuy không hề lộ tình cảm nhưng lại khiến bạch phát lão giả lạnh run người, cung kính trả lời:

“Bẩm đại trưởng lão, tuyệt đối không có vấn đề. Phong ấn tại Côn Ngô sơn đã được mở ra một khe nhỏ, hiện tại mới vô cùng yếu ớt, nhưng chắc chỉ qua khoảng một năm nữa phong ấn sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Được lắm, các tu sĩ cấp thấp trong tộc lập tức tập hợp, bắt đầu chuẩn bị rút đi. Các ngươi đã không thể ở lại đây, lập tức đến các địa phương đã được an bài lúc trước lẩn trốn, trong vòng một năm bất cứ kẻ nào dám xuất đầu lộ hiện lập tức xử theo tộc quy!” Nho sinh trẻ tuổi nhàn nhạt nói.

Bạch phát lão giả rùng mình, lập tức đáp ứng, sau đó thân hình hạ xuống mặt hồ biến mất.

Các tu sĩ Nghiệp gia khác lúc này cũng đã khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đứng chờ tại chỗ.

Ẩn nặc pháp trận cũng cách nơi này không quá xa, với tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ thoáng một chốc đã đến nơi.

Sau thời gian một chén trà, các trưởng lão Nghiệp gia được phái đi tra xét đều quay trở lại, người nào cũng mang biểu tình kinh sợ.

“Đại trưởng lão, không ổn rồi! Ta đã tra xét các pháp trận kia, rõ ràng đã bị người khác phá hoại, các đệ tử bên trong pháp trận đều biến mất.”

Nho sinh vừa nghe lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.

Các tu sĩ còn lại nghe xong cũng biến sắc, xôn xao rối loạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.