Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 105: Chiến Hồn



Công Nghiêm lọt vào vòng vây của hai tên Xuất Khoa tộc cấp Tinh Vân bậc bảy. Tuy hắn rất mạnh mẽ nhưng cũng bị kiềm chế. Hai tên Xuất Khoa tộc cũng biết địch nhân khó chơi nên rất giảo hoạt. Bọn chúng phối hợp kín kẽ cùng công cùng thủ nên nhất thời Công Nghiêm bị cuốn lấy.

– Yaaaaaa!

Tên cuồng chiến này hét lên một tiếng thật lớn. Từ khí tức trên thân của hắn thì tu vi chỉ có cấp Tinh Vân bậc tám nhưng áp lực tạo ra lớn hơn nhiều. Thân thể hắn di chuyển quỷ dị mang theo lực lượng hùng hồn mà bền bỉ. Hai tay thi triển một loại quyền pháp cương như phối hợp như rắn cuốn như hổ vồ. Khí thế như mãnh hổ mãng xà dời núi.

Tuy nhiên hai tên Xuất Khoa tộc kia cũng lợi dụng sức mạnh đến từ thân thể cứng rắn ngạnh kháng. Đồng thời ưu điểm về những cánh tay đao khiến chúng có được lợi thế. Công Nghiêm khi tấn công sẽ phải dè chừng phòng thủ. Nếu sơ suất thì dù đánh trúng đối thủ cũng sẽ bị thương. Thêm vào đó một tên khác sẽ thừa cơ công kích, rất nguy hiểm.

Các đội viên khác cũng đang trong hoàn cảnh như vậy.

Chiến đấu vô cùng mạnh mẽ ác liệt. Đám Xuất Khoa tộc tu vi hùng hồn, lực lượng mãnh liệt hơn hẳn với dự đoán ban đầu. Đối phương với số lượng áp đảo đang dồn ép chiến đội Nam Bắc Hải Vân. Hầu như một chiến sĩ phải đối chọi cùng lúc với hai tên địch thủ có tu vi ngang bằng thậm chí mạnh hơn.

– Ầm!

Phạm Ngọc lọt vào tầm công kích của hai tên Xuất Khoa tộc. Hắn phải cố hết sức mới ngăn lại được.

Dù mới đột phá, thực lực tăng mạnh nhưng đối mặt với hai tên tu vi cao hơn hai bậc cũng là rất khó cầm cự chứ nói chi đến giết địch. Tuy vậy hắn vừa đánh vừa cố gắng tìm sơ hở của đối phương. Đồng thời hắn cũng củng cố tu vi của bản thân.

Về chiến đấu lâu dài thì khó có ai trong này qua được Phạm Ngọc. Hắn rất tự tin về điều đó.

– Phụt!

Trần Uy chém ra một cú xong lập tức lui lại. Hắn phun ra một ngụm máu cho thấy đã bị thương. Tuy vậy chưa kịp lấy hơi thì một ánh đao đã chém tới.

– Ầm!

Mặt đất sau lưng Trần Uy nổ tung. Tuy nhiên hắn đã kịp thời tránh thoát. Vừa rồi cú chém của đối phương chỉ nhanh hơn phân nửa giây nữa là Trần

Uy sẽ gặp khó. Ở tình huống đó hắn chỉ còn cách ngạnh kháng. Như vậy sẽ tạo ra sơ hở cho tên Xuất Khoa tộc còn lại tập kích.

Trần Uy vừa đứng vững thì ngay lập tức phải nhận đợt tấn công mới. Bóng đao của hai tên Xuất Khoa tộc loang loáng vung lên.

Đất đá bay loạn xạ. Trên mặt thung lũng những hố đen do thần lực oanh tạc tạo ra liên tiếp. Ngay cả những mỏm đá khổng lồ cũng bị chém nát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tình thế chiến đấu rất ác liệt.

Phía xa ở vòng trung tâm của chiến trường, Công Chính đang đối chiến với tên Xuất Khoa tộc có tu vi cao nhất. Cũng không có tên Xuất Khoa tộc nào khác tập kích hắn. Đây là vinh dự dành cho nhân vật thủ lĩnh.

– Ritzzz!

Tay phải của Công Chính đánh ra. Hư ảnh Kim Kê hiện ra, đôi cánh vàng đập nhẹ, kêu lên một tiếng thanh minh mổ xuống. Hắn thi triển đúng là

Hùng Kê quyền, một môn Võ Ta vô cùng mạnh mẽ được lưu truyền rộng rãi trong các trường học chiến sĩ. Loại vũ kĩ này xuất phát từ một món võ của triều đại Tây Sơn xưa. Môn quyền này do Đông Định Vương Nguyễn Lữ sáng tạo ra, sánh ngang với Yến Phi Quyền của Hoàng đế Quang Trung.

Ngày nay qua phân tích lý giải hiện đại cộng với tham khảo võ ý trăm nhà, môn quyền này ngày càng linh ảo mạnh mẽ. Khi thi triển ra thần lực bùng phát khống chế không gian sau đó ngưng tụ lại một điểm. Trong quyền còn ẩn chứa công kích tinh thần thông qua tiếng rít lên của Kim Kê. Một môn quyền ẩn chứa đủ cả hình, ý, thần, đẹp đẽ nhưng sắc bén vô song.

Phía đối diện tên Xuất Khoa tộc thoáng chút ngây người. Tuy nhiên tu vi lực lượng mạnh mẽ khiến nó kịp thời phản ứng. Chỉ thấy bốn cánh tay đao của nó hợp thành một đao ấn kì dị. Thần lực bùng phát như ngọn lửa màu tím chặn lại chiêu quyền của Công Chính.

– Hự!

Tên Xuất Khoa tộc phun ra một ngụm máu sau đó chật vật bay ra. Sáu đôi cánh điên cuồng níu kéo cơ thể. Nhờ vậy hắn mới dừng lại được. Tuy nhiên một cánh tay đao đã không còn lực lượng. Khoé miệng hắn cũng rỉ máu.

Trong nội tâm tên Xuất Khoa tộc dâng lên nỗi sợ hãi. Tên thủ lĩnh đám

Người này cũng quá mạnh. Chỉ một chiêu nhẹ nhàng mà khiến hắn bị thương như vậy.

Được lệnh ban xuống của Vương, các toà Trùng Ốc đều được tăng cường lực lượng. Trước kia đối với đội quân ngoại vi chỉ có tác dụng cảnh báo này thì hoàn toàn không được coi trọng. Thống lĩnh Trùng Ốc cũng chỉ là mấy tên có tu vi bậc bảy, nhiều khi chỉ là bậc sáu. Nhưng hiện tại chiến lệnh ban ra, một Linh Trùng bậc tám như hắn, tương đương với cấp Tinh

Vân bậc tám của đám Người này cũng bị điều tới đây làm tay sai.

Lúc đầu hắn còn coi thường tu vi của đám Người. Nhưng bây giờ xem ra đã sai lầm nghiêm trọng.

Công Chính thu tay đứng im quan sát tình thế xung quanh. Tuy chiến đội lâm vào khổ chiến nhưng hắn vẫn không có chút nào lo lắng. Ngay cả khi tình báo sai lầm về thực lực của đối phương thì vị mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Bởi vì đám đội viên cần chiến đấu, càng ác liệt càng tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Vù vù…

Công Chính thoáng nhìn lên không trung. Từng đợt năng lượng dao động mắt thường có thể thấy đang tụ hội. Khoé miệng hắn nổi lên nụ cười.

Sau đó, Công Chính khẽ đảo mắt nhìn thoáng qua mọi người. Đám đội viên đang tập trung chiến đấu. Ngoài Công Nghiêm ra thì chất cả đang rất chật vật chống đỡ.

– Thuỷ Diệp Tiên!

– Anh Đào Đao!

Tiếng thét lanh lảnh. Hai chiêu thức hoa mỹ được thi triển ra.

Hai cô gái thanh tú cũng đang vất vả liên thủ mới có thể ngăn cản sáu tên Xuất Khoa tộc tập kích. Hai cô này tên là Bích Lam, Bích Hồng đến từ vùng Lam Hồng nổi tiếng với những nữ nhi hào kiệt của Nam Thuỷ. Bọn họ mới nhập học viện Hải Vân không lâu nhưng thực lực đã liệt vào dạng tinh anh của Nam Bắc Hải Vân. Cả hai nhìn qua rất mảnh mai nhưng không thể coi nhẹ họ được.

Bích Lam, Bích Hồng còn có tên gọi chung là Lam Hồng Song Hoa. Cả hai đều tu luyện những loại vũ kỹ uyển chuyển, nhu tính nhưng tinh chuẩn thích hợp với nữ giới. Một người dùng roi, một người dùng đao nhỏ. Lúc này cả hai ra chiêu phối hợp vô cùng ăn ý. Tuy bị vây công nhưng không hề tỏ ra e ngại. Một chiến một thủ rất linh hoạt. Khí thế toả ra nhu thuỳ nhưng sắc sảo.

– Ầm!

Phía xa Thanh Trường bị hai tên Xuất Khoa tộc công kích cùng lúc bay ra. Thân hình hắn uyển chuyển đạp vào một mỏm đá lớn để giảm lực. Mỏm đá lớn nổ tung lên. Tuy vậy cú công kích mạnh mẽ khiến khoé miệng hắn rỉ máu. Bị thương không nhẹ.

– Đi chết đi.

Lau đi vết máu trên khoé miệng, ánh mắt Thanh Trường loé lên tia sáng mãnh liệt. Hắn hét lên một tiếng, thân hình như điện lao ra phía trước.

Hai thanh đao trong tay bay múa. Võ linh bàng bạc hiện ra. Khí thế áp bức vô cùng.

– Long Hổ Hình Ý!

Trong đầu Công Chính xẹt qua mấy chữ này. Thanh Trường lại có tiến bộ mới.

Đám đội viên không để ý nhưng càng đánh bọn họ càng tiến bộ. Trong lúc vô tình, thực lực lúc chiến đấu nhận được đề thăng rất nhanh. Điều này có thể gọi là chiến hồn, một trạng thái rất đặc biệt được các giáo sư cao cấp trong Đại học Hải Vân nghiên cứu nhiều năm đưa ra hệ thống lý luận. Trước khi nhận nhiệm vụ, Công Chính đã được dặn dò đặc biệt về điều này. Hắn phải dẫn dắt đám đội viên thông qua chiến đấu thắp lên chiến hồn của họ.

Điều này không hề mới lạ với cái nôi của võ học phương Nam. Đây cũng là lí do tại sao ở Nam Bắc Hải Vân luôn sinh ra những chiến sĩ ưu tú bậc nhất.

Trong đám Nam Bắc Hải Vân hầu hết đều có tích luỹ tu vi hàm hậu. Còn có hai người Thanh Trường và Ngô Văn Tiến tu vi đã chạm đến ngưỡng cửa cực hạn được một thời gian rồi. Bọn họ tuỳ thời có thể đột phá bất cứ lúc nào. Việc cần làm là tích luỹ hết mức có thể. Dồn ép tiềm năng của cơ thể để đạt được hiệu suất cao nhất. Nếu tích luỹ đủ dày thì khi đột phá thậm chí có thể vượt qua một hai bậc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1784: 1784: Bất Kể Sống Chết!”

Những người khác cũng không hề kém. Như Phạm Ngọc và Trần Uy đến từ trường Thăng Long kia. Trần Uy thuộc típ cần cù có ý chí mãnh liệt nên tiến bộ không ngừng. Còn Phạm Ngọc thì mang lại cho Công Chính một cảm giác khó hiểu. Có thể nói là nhìn không thấu dù tu vi của người này không hề cao nếu không muốn nói là khá thấp. Chiến lực bộc phát của người này quá mạnh mẽ.

– Riggggg…

Âm thanh bén nhọn vang lên cắt đứt suy nghĩ của Công Chính. Tên Xuất

Khoa tộc bóp nát một vật nhìn qua như một hạt châu lớn. Năng lượng của

Nguyên Tinh Ngọc tràn ngập khiến thương thế hắn trở nên tốt hơn. Thực lực cũng có chút tăng mạnh.

Công Chính bình tĩnh đứng nhìn. Từ những gì mà hắn biết được, Ngọc

Nguyên Tinh là một đặc sản của đám Xuất Khoa tộc khi chúng đột phá. Cứ lên một bậc sẽ có một viên. Bọn chúng dựa vào thứ này để tích trữ nguyên tinh dùng cho tu luyện hay đột phá lên cấp cao hơn. Bình thường Ngọc

Nguyên Tinh được khảm trong Trùng Ốc, dựa vào một trận đồ phù văn phức tạp để đẩy mạnh tốc độ hấp thụ nguyên tinh năng lượng. Tuy nhiên một tác dụng khác của Ngọc Nguyên Tinh là chữa thương lúc nguy cấp. Khi đó chỉ cần bóp nát viên ngọc này hấp thụ tinh hoa của nó là có thể bổ sung thần lực và cải thiện thương thế. Tất nhiên không đến lúc nguy hiểm bọn chúng không thể nào dùng đến. Ngọc Nguyên Tinh mang theo một tia tinh hoa linh hồn của Xuất Khoa tộc một khi mất đi sẽ không tái tạo lại được nữa.

Tên thủ lĩnh Xuất Khoa tộc trước mắt cảm thấy bị uy hiếp sinh mạng nên mới làm vậy.

– Vù! Vù!

Hai tiếng gió vang lên. Bên cạnh tên thủ lĩnh Xuất Khoa tộc đồng thời xuất hiện hai tên quân lính cấp bậc khá cao. Hai tên đều có tu vi bậc sáu tiếp cận bậc bảy. Cả ba hình thành thế bao vây Công Chính vào giữa.

– Xoạt.

Công Chính đạp chân xuống mặt đất. Tư thế thủ như hổ vương chuẩn bị săn mồi, tĩnh lặng mà đầy áp bức. Từ trung tâm của hắn nhữung tia chấn động lan ra xung quanh.

– Ritzzzzzzzzz! Ritzzzzzzzz! Ritzzzzzzzz!

Ba tên Xuất Khoa tộc thấy thế rít lên hoá giải cảm giác bị đè nén. Cả ba không do dự lao lên công kích từ ba hướng khác nhau. Tốc độ chúng nhanh như gió chỉ để lại những cái bóng. Bọn chúng cần tấn công trước để phá vỡ súc thế của tên Người trước mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.