Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 62: Ngục



Không gian trong một hang động lớn lộ ra vẻ âm u quỷ quái. Xung quanh toàn một sắc đỏ đen pha trộn. Trong không khí mùi tanh hôi bốc lên. Xa xa chốc chốc lại truyền tới những tiếng kêu thê lương như quỷ đói gọi hồn.

Chỗ này là một nơi quái lạ không ai biết tới. Nói đúng hơn là không thể biết tới nếu không có đủ bộ chìa khoá để mở cánh cửa vào.

Trên mặt đất màu đỏ có rất nhiều sinh vật nằm la liệt. Trên thân thể kì dị của chúng hoàn toàn không còn khí tức sinh mạng. Hơn thế nữa các đoạn nhìn qua như những phần của cơ thể nằm loạn khắp nơi chứng tỏ ở đây vừa trải qua cuộc chiến ác liệt.

– Tích! Tích!

Một vài giọt máu trên cánh tay một người nhỏ xuống nền đá. Những giọt máu này vậy mà trầm trọng như thuỷ ngân tạo ra tiếng kêu thanh thuý. Người này nhìn qua là một thanh niên có dáng vẻ khá tuấn tú. Tóc dài hơi rối, trán cao, mắt sáng, môi mỏng như lưỡi đao.

Trên thân mình của hắn cũng đã có đầy những vết thương. Tuy vậy nhưng trong đôi mắt hắn không hề tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn thêm vẻ quyết liệt. Hắn nhìn sâu vào một vật óng ánh như viên ngọc lớn trong lòng bàn tay.

Người thanh niên khẽ cắn môi ánh mắt đảo qua bên cạnh. Trong đôi mắt hiện lên tia tàn nhẫn cùng sự quyết tâm nào đó.

– Thư sinh, Dã Nhân, sao rồi?

Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói thất thanh ở phía ngoài cửa hang. Theo sau là hai bóng người tiến vào. Một người là Ác Nhãn có đôi mắt sắc lẹm như dao. Người còn lại chính là Long Thái đang cầm trong tay một thanh kiếm. Lên tiếng là Ác Nhãn.

– Đại ca, Nhị ca….Dã Nhân, huynh ấy…huynh ấy đã…

Thư sinh chính là người ở trong hang nãy giờ. Được hỏi như vậy hắn bước ra khỏi chỗ tối trên khuôn mặt xuất hiện tia sợ hãi, lắp bắp trả lời. Trong giọng nói mang theo tia thống khổ rất lớn.

– Làm sao chứ?

Long Thái thấy điệu bộ thảm thương của tên này thì cũng sốt ruột hỏi. Thư sinh không dám nhìn hắn quay người, tay run run chỉ về phía sau. Hai người kia thấy thế nhìn theo ngón tay của hắn.

– Đại Quý!

Vừa nhìn thấy cả hai cùng thất thanh la lên rồi chạy tới. Ác Nhãn nhanh chóng xốc thân thể của người đang nằm trên đất dậy, ánh mắt bàng hoàng không thể tin được. Long Thái thì quay ra, đôi mắt đầy tia máu nhìn về phía Thư sinh đang sợ sệt cúm rúm một bên.

– Tại sao???

Long Thái quát lên.

– Đệ…đệ…tại…

Thư sinh bị quát như vậy giật nảy mình, nói năng cũng không rõ ràng.

– Hừ…

– Đại ca! Để cho Thư sinh nói.

Thấy Long Thái sắp nổi điên Ác Nhãn lấy tay ngăn trở hắn. Long Thái quay lại nhìn thấy ánh mắt hắn thì cũng thoáng bình tĩnh lại.

– Đi ra ngoài trước. Mang di thể của Dã Nhân ra.

Long Thái sau khi bình tĩnh xuống thì nhàn nhạt ra lệnh. Thư sinh nghe vậy nhanh chóng tiến tới cùng với Ác Nhãn mang thi thể to lớn đã nguội lạnh của Dã Nhân ra ngoài hang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ở bên ngoài không khí cũng vẫn khó thở nhưng đỡ hơn bên trong hang. Cảnh sắc cũng tốt hơn một chút. Ba người nhẹ nhàng ngồi xuống một gờ đá. Thi thể đầy thương tích của Dã Nhân được đặt nghiêm chỉnh ngồi tựa vào một phiến đá. Hai mắt trợn trừng của hắn cũng được Ác Nhãn đưa tay vuốt nhắm lại.

– Thư sinh, đệ nói đi.

Ác Nhãn nhìn về phía Thư sinh từ tốn nói. Bên cạnh Long Thái cũng tập trung lắng nghe.

– Đệ và Dã Nhân đang do thám khu vực gần đây theo như chúng ta bàn bạc thì gặp một hiện tượng lạ. Các con quái vật xung quanh bán kính mười dặm dường như đang di chuyển tụ tập lại một nơi nào đó. Thậm chí một vài con quái vật có phát hiện ra bọn đệ nhưng chúng cũng không để ý mà tiếp tục vội vã tiến về phía trước. Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra từ khi chúng ta bước vào Ngục này.

Thư sinh sau khi sắp xếp đầu óc một chút bắt đầu kể. Ngục chính là tên một không gian đơn lập mà bọn họ đã mở ra mấy ngày trước. Họ cũng đã vào đây được mấy tháng nhưng thực ra bên ngoài mới trôi qua hơn một tháng. Trong không gian này tốc độ thời gian gấp ba đến bốn lần bên ngoài. Đây cũng là bí mật của Tứ Quái Sa Mạc bọn họ.

– Thấy hiện tượng đó, đệ và Dã Nhân quyết định lần theo xem sao. Đến vùng phụ cận cửa cái hang này thì phát hiện nhiều con quái vật đều bước vào trong đó. Hai người bọn đệ tiến tới gần hơn để quan sát thì phát hiện ra trong hang này vậy mà có Ngục Thú Sơ sinh mới ra đời.

– Ngục Thú Sơ sinh?

Nghe kể đến đây Long Thái và Ác Nhãn cùng kinh ngạc hô lên. Nhiệm vụ của cái không gian này chính là thu thập hạch nguyên tinh của Ngục Thú. Đáng tiếc bọn họ vào đây mấy tháng, chiến đấu rất nhiều mà chưa từng gặp được nó. Vậy mà hai người Thư Sinh và Dã Nhân lại tình cờ gặp phải, lại còn là Ngục Thú Sơ sinh nữa.

– Đúng, là Ngục Thú Sơ sinh. Như nhiệm vụ chúng ta phải làm chính là lấy được hạch nguyên tinh của Ngục Thú, chúa tể của cái không gian này. Ngục Thú theo như tư liệu và chúng ta suy đoán từ đám quái vật kia chắc chắn sẽ rất cường đại. Ít nhất phải là cấp Tinh Vân chiến tướng và hơn thế. Nhưng con Ngục Thú Sơ sinh này mới ra đời nên tu vi đo được chỉ khoảng cấp chín. Khi đó, nó đang nhanh chóng cắn nuốt đám quái vật tiến vào kia. Đệ và Dã Nhân hoảng sợ phát hiện tu vi của nó đang tăng lên nhanh chóng. Cơ thể nó cũng theo đó lớn lên rất nhanh. Chỉ chốc lát nó đã đạt cấp chín bậc cao và vẫn còn tăng mạnh. Phát hiện như vậy, đệ và Dã Nhân quyết định vào trong giết nó trước khi nó đạt đến cấp Tinh Vân chiến tướng.

Cả hai người Long Thái nghe vậy cũng thầm gật đầu. Tình huống đó đúng là phải làm vậy. Trong bọn họ mới có Long Thái đạt cấp Tinh Vân chiến tướng. Mà bọn quái vật nơi đây dù cùng cấp nhưng chiến lực bạo phát rất mạnh. Hơn thế ngoài Ngục Thú còn có những quái vật quân lính khác của nó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: Ngoại truyện 7. NHỮNG CHUYỆN NĂM XƯA

– Khi bọn đệ đánh vào thì con Ngục Thú kia cũng phát hiện ra. Nó ra lệnh một đám quái vật quân lính cản lại bọn đệ để tiếp tục tăng tu vi. Nhưng chúng không cản nổi. Dã Nhân, huynh ấy chiến đấu rất bạo lực và càn quét. Chẳng mấy chốc một đám mấy chục con quái vật chết sạch chỉ còn lại con Ngục Thú kia. Nó rất tức giận vì chưa ăn đủ. Tuy vậy tu vi của nó cũng đã đến cấp chín đỉnh, bằng với Dã Nhân. Bọn đệ lập tức lao vào khổ chiến. Con Ngục Thú này thân thể rất cứng rắn, công kích thì vô cùng mạnh mẽ. Nó vừa đánh vừa rít gào kêu gọi đám quái vật quân lính tới. Đệ và Dã Nhân phải chia nhau ra, đồng thời cũng thông tin cho hai huynh. Con Ngục Thú kia điên cuồng tấn công Dã Nhân. Lúc đầu nó còn chưa thuần thục nhưng càng đánh nó càng mạnh lên. Bọn quái vật tràn vào thì đệ phải cố sức ứng phó. Chiến đấu lâm vào thảm thiết. Tình huống nếu kéo dài sẽ rất nguy hiểm vì thể lực của bọn đệ bắt đầu giảm còn bọn quái vật thì vẫn kéo vào. Nhận thấy phải chấm dứt chiến đấu ngay, Dã Nhân huynh quyết định liều mạng uống thuốc kích thích vào để tăng tu vi. Nhờ đó huynh ấy đã thành công giết chết con Ngục Thú kia. Sau đó đệ và Dã Nhân kết hợp giết chết đám quái vật còn lại.

Long Thái và Ác Nhãn nghe thế thoáng rung động. Có thể tưởng tượng được chiến đấu đã xảy ra ác liệt cỡ nào. Bọn họ khi nhận được thông tin đã ngay lập chạy tới. Đáng tiếc đã muộn rồi.

– Đệ và Dã Nhân rất vui mừng vì đã chiến thắng. Cả hai cùng vui mừng tiến tới thu thập hạch nguyên tinh của con Ngục Thú kia. Nhưng khi đó chuyện bất ngờ đã xảy ra. Con Ngục Thú đang nằm yên bất động bỗng mở mắt ra, trên cơ thể nó năng lượng sôi trào như một quả bom sắp phát nổ lao tới bọn đệ. Nó đang thiêu đốt lực lượng bản thân định lao tới liều chết. Bọn đệ khi đó hoảng sợ nhưng không còn cách nào né tránh vì khoảng cách quá gần. Khi đó…khi đó Dã Nhân huynh ấy bỗng nhiên đáng đệ một chưởng vào ngực khiến đệ đang lao tới thì bật ngửa ra. Còn huynh ấy…huynh ấy lại lao lên ôm lấy con Ngục Thú…

Thư sinh nói đến đoạn này giọng đầy thống khổ cùng tự trách. Cả hai người Long Thái cùng Ác Nhãn cũng Lâm vào xúc động. Tên Dã Nhân này vậy mà lựa chọn cao cả như thế.

– Đệ…lẽ ra người chết phải là đệ…nhưng thật không ngờ…

– Thôi. Tôi hiểu rồi. Đệ đừng khóc nữa.

Ác Nhãn thấy Thư sinh khổ sở như vậy thì tiến lên vỗ vai an ủi. Hắn cũng chẳng biết nói thế nào. Bên cạnh Long Thái cũng thoáng trầm mặc nhìn về thi thể to lớn của Dã Nhân. Tên to xác này thật ra là người có một bầu máu nóng sẵn sàng hi sinh vì đồng đội. Trong Tứ quái trải qua trăm trận chiến, tất cả mọi người hầu như ai cũng chịu ơn của hắn. Chính bản thân Long Thái cũng đã được hắn đỡ khỏi một quả bom phát nổ trong một trận chiến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

Lời Thư sinh nói hắn cũng đã quan sát kiểm chứng từng biểu hiện trên khuôn mặt tên kia. Thư sinh chính là thành viên mới của cả bọn. Long Thái cũng không thích phong cách giả tạo của tên này chút nào dù xét ra hắn cũng đóng góp rất nhiều cho bọn họ. Lần đó hắn nhờ cứu được Ác Nhãn trong một trận chiến rồi sau đó đi theo lập được nhiều công nên được gia nhập bọn họ. Nhưng từ trong tiềm thức của mình, Long Thái không hiểu sao vẫn không tin tưởng tên này hoàn toàn. Về điều này Ác Nhãn và Dã Nhân cũng đã khuyên hắn nhiều lần mà không được.

– Thư sinh, vừa rồi là thái độ của ta không đúng. Mong đệ bỏ qua….

Ác Nhãn. Chúng ta mau tìm chỗ nào tạm an táng cho Dã Nhân. Tìm chỗ nào sâu và kín một chút.

Long Thái lên tiếng xin lỗi với Thư sinh. Tên này thấy vậy cũng gật đầu. Sau đó Long Thái nói với Ác Nhãn, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Họ không thể mang theo thi thể của Dã Nhân trong không gian này được. Mà để đây thì bọn quái vật sẽ ăn mất.

Cả ba cùng tiến lên, Ác Nhãn dẫn đầu đi về phía trước.

Một lát sau.

– Đại Quí, đệ yên tâm, sau khi hoàn thành thử thách trong không gian này ta sẽ quay lại đưa đệ đi. Long Thái ta Hứa Tứ Quái Sa Mạc chúng ta sẽ nổi tiếng khắp địa cầu. Ta sẽ cho tên của đệ nằm tại chính điện của Đông gia.

Đứng trước một nấm mộ vừa mới đào xong, Long Thái trầm mặc nói. Bên cạnh Ác Nhãn và Thư sinh đều cúi đầu tỏ vẻ thương tiếc. Tuy Long Thái nói sẽ quay lại đưa Dã Nhân đi nhưng bọn họ biết khả năng này rất khó nói. Không gian đơn lập mà bọn họ chiếm được này thật sự không ổn định. Thường xuyên có biến cố kiểu như đứt gãy không gian, thời gian thác loạn xảy ra. Các vị trí địa hình cũng có thể bị chôn vùi hoặc thay đổi bất cứ lúc nào. Vì vậy bọn họ cần nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ tu luyện rồi ra khỏi đây.

Tuy thế nhưng tâm niệm để tên của Tứ Quái Sa Mạc vang danh khắp đại lục thì bọn họ nhất định sẽ hoàn thành.

– Rầm! Rầm! Rầm!

– Đi thôi! Từ giờ không được buông lỏng nữa. Luyện ngục chính thức bắt đầu.

Long Thái đánh ra mấy quyền trên nền đất để đánh dấu. Dấu quyền để lại đều có hình vuốt rồng đặc trưng của Long quyền. Sau đó hắn hướng về hai tên còn lại nói lớn. Cả hai cùng theo sau hắn tiến về một vùng đất phía xa.

(Nguồn: VipTruyen.Vn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.