Phụ Sinh

Chương 102: 102: Đại Hội Thể Thao



Bên trong thì tiếng chiêng trống vang trời, nhưng trước dòng người chen chúc nhốn nháo lại là Thiết tướng quân lạnh lùng giữ cửa.
Đây là cánh cổng thứ ba và cũng là cái cuối cùng của viện Thể thao U mà Chúc Vi Tinh lê lết thân thể mềm nhũn đi tìm rồi.

Không giống với hai cánh cổng trước chật ních sinh viên không vào được, cái cổng này cách xa hội trường chính nhất và cũng tương đối vắng vẻ, nhưng cũng bị ngăn cản không nương tay.
Trên diễn đàn trường đã đăng thông báo, do lượng người quá đông, ngoại trừ sinh viên trong trường có thẻ ra vào thì viện Thể thao U tạm thời không tiếp nhận người ngoài nữa, một câu thôi, chỉ có ra không có vào, dù bây giờ có vé vào cửa cũng vô dụng.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, cậu đang định từ bỏ thì chợt có một giọng nói bên cạnh hỏi: “Bạn học này, em biết chỗ nào trên tường ngoài trường học không có giám sát không?”
Chúc Vi Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, hắn đeo kính râm to đùng, mặc áo sơ mi hoa, giống như mới vừa đi biển về vậy, phong cách hết sức kì quái.
Chúc Vi Tinh thật sự có biết, bởi vì đám người viện Thể thao U ngại hai cái cổng kia quá xa nên cứ thích trèo qua đó, cho dù nhà trường có xây cao đến hai mét cũng không cản nổi bọn họ.

Nhưng người trước mắt tướng mạo xa lạ dị hợm, mặc dù có thể nhìn ra dáng dấp không tầm thường, nhưng Chúc Vi Tinh cũng sẽ không tùy tiện nói lung tung, cậu chỉ lắc lắc đầu.
Đối phương đành thở dài, lấy điện thoại ra gọi: “Ầy, bạn học cũ của cậu đây nè, bây giờ tôi đang đứng trước cửa phía tây của trường cậu, đi mấy vòng rồi còn chưa vào được nữa…!cậu lăn ra đây đón tôi mau.”
Thế là chưa đầy năm phút sau, từ trong cổng viện Thể thao U có một người đàn ông vội vã chạy tới, thế mà lại là viện trưởng của viện Thể thao U, Chúc Vi Tinh lúc chạy bộ đã từng thấy anh ta và Khương Dực nói chuyện với nhau.
Viện trưởng nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi hoa thì không khỏi phỉ nhổ: “Mới mấy ngày không gặp mà công ty cậu đổi sang kinh doanh hàng nghĩa địa rồi hả?”
Sơ Mi Hoa đá anh ta một cái: “Cậu thì biết cái gì! Tôi đây là lâu ngày không quay lại trường học, hiếm có dịp thăm lại thế này nên muốn hòa nhập với quần chúng sinh viên thôi.”
“Ai cần cậu hòa nhập chứ, tên lưu manh cậu đến trường chúng tôi là muốn làm gì đây?”
“Cậu quản cái gì, tôi đến tìm một thằng nhóc thôi.”
“Con hoang à?”
“Lăn mẹ cậu đi, đây là lời nhà giáo nhân dân nên nói sao?”
“Tôi chỉ sợ cậu chạy loạn gieo vạ cho mấy cô nương trường tôi thôi.”
Sau khi giao lưu tình cảm sâu sắc xong thì hai người họ cùng nhau đi đến cổng viện Thể thao U, Sơ Mi Hoa mới đi được hai bước thì chợt ngoái đầu nhìn lại Chúc Vi Tinh vẫn còn đứng đó.
Cậu trai này ăn mặc dày dặn, mang khẩu trang nhưng vẫn nhìn ra làn da trắng tuyết mắt mày đẹp đẽ, khí chất đặc biệt hơn người.
Sơ Mi Hoa mỉm cười, đôi mắt hoa đào của hắn hấp háy sáng như sao, nhưng vừa định mở miệng lại bị người bên cạnh bịt miệng lại.
“Cái lão già hơn 30 tuổi đầu cậu còn đi chọc ghẹo học sinh hay sao, biết xấu hổ không hả?” Vị viện trưởng trẻ tuổi liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn ta.
“Cũng không phải người của viện Thể thao U các cậu, căng thẳng cái gì?”

“Không phải viện Thể thao nhà tôi, nhưng cũng là viện Nghệ thuật đối diện, là người của Tuyên Lang, xem dáng dấp kia là đoán được ngay, không khéo là bạn học của em trai cậu đó, còn không biết ngại à?”
Sơ Mi Hoa hất tay anh ra, mắng: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy có muốn vào với chúng ta không thôi!”
Vốn tưởng đã không còn hi vọng được vào trường, thế là Chúc Vi Tinh cứ như vậy bất ngờ bị người ta dẫn vào viện Thể thao U.

Sau khi vào cửa rồi, cậu không theo hai người họ nữa, nói cám ơn xong thì tự tìm đường rời đi.
Trên bảng tin điện tử của sân thi đấu có cuộn thông báo về thời gian cũng như địa điểm thi đấu của từng hạng mục trong đại hội thể thao.

Chúc Vi Tinh đứng ở đó đợi một lúc, rốt cục nhìn thấy thời gian sắp xếp thi Tán Đả ở hội trường võ thuật.
Không ngờ khu vực này lại có nhiều người chú ý như vậy, bọn họ đều là vì nghe được lời đồn có vẻ đúng sự thật mà tới đây.
So với tin đồn phỏng đoán nửa thật nửa giả của sinh viên ngoài trường thì nhóm người viện Thể thao U lại nghiêng về hướng vô căn cứ hơn.
Chúc Vi Tinh nghe thấy có người nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, đại hội thể thao năm nào cũng có tin tức như vậy trước trận Tán Đả hết, coi như nhà trường muốn thu hút khán giả cho ngày đầu thi đấu mới tung tin tức giả, những người khác bị lừa cũng dễ hiểu, nhưng người ở viện Thể thao U mà tin bọn họ mới sợ á!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Truyện Huyền Huyễn
“Cũng có thể là bọn họ cố ý đánh đòn tâm lí đối thủ đồng thời nâng cao tinh thần sân nhà.

Hạng mục chính của đại học U và đại học Sư phạm không phải là võ thuật, lĩnh vực này trước giờ chỉ có chúng ta và đại học F so tài cao thấp thôi.

Nhưng năm nay đại học F cử đến hai sinh viên mới rất lợi hại, đặc biệt là người tên Đặng Nhất Dân, trong tay cầm giải á quân và quán quân thành phố U.

Nếu đổi thành hai, ba năm trước thì thành tích này chẳng có gì đáng nói, nhưng bây giờ…!Không phải tôi tự hạ thấp uy phong của chúng ta, nhưng Điền Đồng với Lại Dương trường ta không phải đối thủ của hắn.

Trong sân không đủ sức nên mới ra chiêu trò này để tạo sức nóng thôi.”
Có điều thấy hai người này miệng nói một đằng chân bước một nẻo vẫn hướng đến địa điểm thi đấu mà đi, Chúc Vi Tinh nghĩ nghĩ, cũng đi theo.
Hai năm trước viện Thể thao U bởi vì người nào đó đã giành được rất nhiều giải thưởng, nên cơ sở hạ tầng liên quan đến võ thuật ở các trường đại học thành phố U cũng được phát triển, cơ sở tốt, lượng khán giả cao, được lãnh đạo coi trọng nên không đứng đầu cũng khó.

Quyền Anh, Judo cùng với Tán Đả đã trở thành các môn học đặc trưng của trường, luôn được đăng trực tiếp trên website chính thức và chiếm đầu bảng trong tờ rơi tuyển sinh.
Hơn nữa còn dùng làm phát súng đầu tiên của đại hội thể thao hôm nay, thế nên mới mở cửa nhà thi đấu lớn cho sự kiện này.
Bên trong nhà thi đấu có thể chứa một ngàn người, trước đây còn miễn cưỡng có thừa chỗ cho nội bộ viện Thể thao U, lúc này thì lại thừa người, không còn chỗ ngồi còn chưa nói, ngay cả hành lang cũng đã chật ních, Chúc Vi Tinh suýt nữa đến cả cửa cũng không bước chân vào được.
Đáng mừng là vận may của cậu hôm nay không tệ, vào trường có người trợ giúp, vào nhà thi đấu cũng có người mở đường, dù mới đi mấy bước đã bị kẹt cứng nhưng cũng có thể nhìn thấy tình huống trong sân, Chúc Vi Tinh tương đối hài lòng.
Cậu đứng ở lối thoát hiểm hàng thứ tư của khán phòng, trông thấy Tae Kwon Do mới vừa tan trận, trận đấu kế tiếp chính là Tán Đả.

Thời gian có hạn, sân bãi cũng có hạn, nên không thể tổ chức một trận đấu theo hạng cân như các trận đấu chuyên nghiệp được, trận đấu trong đại hội thể thao chính là dùng hết kĩ năng chuyên nghiệp phân ra thắng thua trong thời gian ngắn nhất.

Cho nên trong sân được chia thành bốn nhóm song song, các vòng giải sơ kết, bán kết và chung kết sẽ được hoàn thành trong vòng một ngày.
Chúc Vi Tinh nhìn ván đấu gần nhất một hồi, đại khái hiểu được thể chế thi đấu của Tán Đả.

Cũng khá đơn giản, 3 phút 1 ván, nghỉ giải lao một phút lại bắt đầu ván kế tiếp, 3 ván thắng 2.

Người xuất sắc thì lấy tỉ số áp đảo, tấn công được đối thủ có thể ghi điểm, dùng chân được 2 điểm, dùng tay được 1 điểm, làm cho đối thủ ngã xuống đài hoặc ngã sấp xuống, bản thân bảo trì đứng thẳng sẽ được 2 điểm, nếu không đứng vững mà ngã muộn hơn đối thủ thì được 1 điểm.
Ngoài ra còn có một số quy tắc lặt vặt khác mà Chúc Vi Tinh không hiểu, bởi vì tuyển thủ cậu đang xem cực kì lợi hại, vóc người tầm trung nhưng khỏe mạnh và nhanh nhẹn, đặc biệt thích tấn công đối thủ bằng chân, nếu không phải sinh viên thi đấu đều mang đồ bảo hộ thì Chúc Vi Tinh cảm thấy đầu gối của người kia sắp bị hắn đạp gãy mất.

Cơ bản ba chiêu đã hạ được đối thủ, không cho Chúc Vi Tinh có cơ hội học hỏi nhiều hơn.
Mặc dù đại hội thể thao ở viện Thể thao U không thể so với các giải đấu vô địch quy mô lớn, nhưng trình độ của tuyển thủ, cơ sở vật chất của trọng tài và bầu không khí của sân bãi đều không kém các giải đấu chuyên nghiệp là bao, có lắp cả camera ghi lại toàn bộ quá trình đa góc độ, khiến cho khán giả cũng bị lây nhiễm luồng cảm xúc nhiệt huyết hừng hực, như tan chảy vào trong hội trường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 317

Ngay cả người bệnh Chúc Vi Tinh thần trí hỗn độn cũng lên mấy phần tinh thần trong suốt quá trình.
Bên cạnh có rất nhiều tiếng hô hào, phần lớn là cổ vũ cho nam sinh lợi hại kia, bọn họ gọi hắn là “Nhất Dân”, “Đặng Nhất Dân”, khiến Chúc Vi Tinh nhớ lại cuộc đối thoại của hai người ngoài nhà thi đấu.

Hóa ra mấy người xung quanh bao gồm cả nam sinh trên sân đấu chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của viện Thể thao U lần này, là vận động viên và sinh viên của đại học F.
Chúc Vi Tinh liền mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người trên sân đấu một chút.

Cậu đang thay viện Thể thao U nghiên cứu đối thủ lớn đại học F này, tương tự, đại học F cũng đang bàn luận về nhân vật tiêu điểm của viện Thể thao U, chỉ là khác với sự cảnh giác cẩn thận của viện Thể thao U, bọn họ tỏ rõ vẻ xem thường trên mặt.
“Mười sáu tuyển thủ vòng loại đều đang ở trên sân, căn bản không có người nào đó, quả nhiên tin tức kia chính là chiến thuật lừa gạt, khiến đại học F của chúng ta bị lừa thôi.”
“Có cái gì hay để lừa đâu? Không phải do năm đó già yếu bệnh tật nên mới lui giới hay sao? Để cho hắn lên đài, hai năm không luyện còn có thể hi vọng gì được? Bất kể ngày xưa có giỏi đến đâu, có hiếu chiến thế nào thì gặp Nhất Dân của chúng ta cũng phải quỳ thôi.”
“Không phải, hắn ghê gớm như vậy nhưng trước đây cũng không thấy càn quét đến mấy trường phía bắc chúng ta, đội tuyển quốc gia cũng không vào, nói không muốn đi, sợ là chỉ biết nói phét? Nhất Dân của chúng ta mới năm nhất đã có hai giải vô địch thể thao thành phố rồi, đi so với tên què kia làm gì.”
Chúc Vi Tinh càng nghe càng cau mày.
Khu này phần lớn là người của đại học F, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của viện Thể thao U, hai nam sinh của viện Thể thao U ở phía trước Chúc Vi Tinh nghe thấy không khỏi lên tiếng móc mỉa: “Bây giờ mèo chó linh tinh gì cũng có thể meo meo sủa loạn trong trường chúng ta vậy? Phàm là ai đã xem qua video giải vô địch quốc gia 5 năm trước cùng với giải vô địch Tán Đả toàn châu Á, thì sẽ không dám thả mấy cái rắm tắc mạch máu não này đâu.”
“Người ta sao phải xem, bây giờ thói đời thịnh hành kiểu tay mơ nói hưu nói vượn ra vẻ ta đây này đấy.”
“Vậy cũng phải hỏi mấy huấn luyện viên với đội trưởng từng bị đánh cho sấp mặt của bọn họ có đồng ý hay không.”
Tuy nhiên, viện Thể thao U không phục thì không phục, nhưng vị Đặng Nhất Dân kia quả thực không tầm thường, mười sáu người đấu vòng loại đi đến bán kết, hắn dễ như bỡn đi thẳng luôn vào chung kết.

Lại Dương và sáu đội viên còn lại đều bị loại một cách đáng tiếc.
May thay đội Tán Đả viện Thể thao U cũng coi như không chịu thua kém, còn lại mầm non duy nhất giành được một suất vào chung kết.

Mầm non đó là Điền Đồng, chính là vị đàn em thần tượng Khương Dực, từng là bạn cùng trường với Phó Uy ở Bồ Câu Trắng được Chúc Vi Tinh thêm Wechat.
Không vì cái gì khác, lấy một chút quan hệ mỏng manh này mà Chúc Vi Tinh hi vọng cậu ta thắng trận.

Nhưng Điền Đồng bị đánh vào vai trái ở ván cuối gần nhất, dường như không nhấc tay lên nổi, mà trận chung kết thì sắp bắt đầu sau 15 phút nữa.
Lúc đổi sân có chút huyên náo, nhìn xuống mới phát hiện, hóa ra có một bóng người mặc đồ thể thao đang biếng nhác uể oải đi vào từ cửa bên.

Dưới ánh mắt chờ mong của đám đông, hắn không vào sân mà lại quay trở vào, ngồi xuống hàng ghế khán giả đầu tiên.
Hành động này kéo theo một trận tiếc nuối than thở, có người ở hàng thứ hai trong khán phòng hét lớn: “Quả nhiên không lên nổi, làm mừng hụt một trận! Viện Thể thao U còn được hay không đó.”
“Hà Nhị Cẩu mày ngứa đòn đúng không?” Thanh niên tóc tím ngồi phía trước hắn quay đầu lại mắng, “Bọn tao chỉ là không muốn người ta lại giống như đội điền kinh đại học Sư phạm của chúng mày sáng nay bị tùy tiện san bằng mà thôi, miễn làm hỏng mối quan hệ giữa hai trường.”
“Cái đầu rau tím mi nói cái gì đó, có ngon thì thắng hết như đội điền kinh bọn mày đi, ném lao ném đĩa không phải vẫn là chia đều với bọn tao à.”
Thanh niên tóc tím biến sắc, hắn vẫy tay gọi Lại Dương đang đứng bên sân đấu, cười nói với Hà Nhị Cẩu: “Mày mới gọi tao là gì? Tao cho mày cơ hội nói lại lần nữa.”
Lại Dương chưa cần bảo đã biết phải làm gì, hắn nhanh chóng cởi giày ra vung lên trước mặt tên kia.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 3 - Chương 78: Ngươi muốn trắng, có thể trắng

Hà Nhị Cẩu một giây cũng không chịu nổi đã bịt mũi bịt miệng xin tha: “A, không cần, soái ca, soái ca Hiểu Lương, nam thần Hiểu Lương, em sai rồi em sai rồi, tha cho em một còn đường sống đi!”
Kéo theo mấy người xung quanh cũng thét gào tản ra hết: “Viện Thể thao U là đồ gian trá, luôn mồm bảo chỉ dùng tấn công vật lí trên sân, nhưng dưới sân lại sử dụng vũ khí hóa học với khán giả! Có ai quản không vậy hả!!”
Bọn họ ở đó nói năng linh tinh nháo loạn tùng phèo, Chúc Vi Tinh lại nghe ra được mấy phần tiếc nuối bất đắc dĩ che giấu trong những lời linh tinh kia.

Vận động viên là người hiểu rõ nhất khái niệm giải nghệ là gì, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có ai lại dễ dàng cam lòng rời đi, mà nếu đã rời đi thì làm sao có thể dễ dàng quay trở về.
Điền Đồng vẫn là đại diện của viện Thể thao U trong trận chung kết, Đặng Nhất Dân dường như không muốn nhìn thấy kết quả này, hắn vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm người nào đó đang ngồi dưới hàng ghế đầu.

Đối phương lại giống như không hứng thú gì với trận đấu trên sân mà chỉ nhìn lướt qua khán phòng hai lần, sau đó cúi đầu chơi điện thoại.
Không ít người chú ý tới tới ánh mắt khó ưa của Đặng Nhất Dân, đám đông vì thế mà nghị luận sôi nổi, lúc này hắn ta nên đi huấn luyện ở câu lạc bộ chuyên nghiệp, đến tham gia đại hội thể thao cấp thấp này chỉ là muốn gặp Khương Dực mà thôi.

Có người nói hắn đơn thuần là muốn luận bàn kĩ năng võ thuật, có người lại nói hắn mấy năm trước bị đánh bại nên muốn báo thù, thậm chí có người nói Đặng Nhất Dân coi trọng một cô gái nào đó ở viện Nghệ thuật U thầm mến Khương Dực, cho nên khó chịu trong lòng.
Cái lí do cuối cùng là hoang đường nhất, nhưng lại nhận được nhiều ý kiến đồng tình nhất, thậm chí bọn họ còn thề thốt, chỉ mặt gọi tên cô gái đó là Hà Linh.
Ngay cả những đàn anh trong ban huấn luyện của đại học F cũng cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Đặng Nhất Dân, liên tục ở bên cạnh nhắc nhở hắn phải tôn trọng tiền bối, không được bốc đồng.
Đặng Nhất Dân lại không nghe vào tai, lúc Khương Dực ngước mắt lên lần nữa, hắn ta trực tiếp ngay mặt giơ lên ngón giữa với người nọ.
Khương Dực trước giờ luôn cáu kỉnh dễ phát điên, thế mà lúc này đối mặt với tên ngốc kia lại vô cùng bình tĩnh, không tức giận mà chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả một chút cảm xúc cũng lười cho.
Hắn không để ý lắm, nhưng dàn harem của viện Thể thao U làm sao có thể chịu được, một hàng ghế liền nhao nhao phá tổ nhảy lên.
Lão Hồ đội ném lao khai súng: “Thằng nhóc thúi mày có ý gì hả?!”
Lớp trưởng lớp Judo cảnh cáo: “Cho mày mặt mũi nhiều quá rồi hử? Dám đùa với viện Thể thao U à?!”
Lưu Chân To của đội Quyền Anh là tức giận nhất, gã trực tiếp ném một chai nước khoáng qua chửi: “Mẹ nó bộ mày là trùm ở đây hả? Một lát ở lại để tao cho bọn đại học F chúng mày biết thế nào là lễ độ.”
Gã điểm mặt toàn bộ sinh viên đại học F nên tình huống trong sân trở nên căng thẳng hơn.

Đám người trong viện Thể thao vốn tính khí thất thường, khi tham gia thi đấu thể thao là dễ xảy ra xích mích nhất, các giáo viên đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ sớm, nhưng cũng không kìm lại được hiện trường đối kháng như vũ bão này, mùi thuốc súng trong nháy mắt lan từ trên đài xuống khán phòng, không ít sinh viên của hai trường bắt đầu chửi bới xô xát nhau.
Chúc Vi Tinh đang ở trong vòng vây của đại học F cũng bị ảnh hưởng, xung quanh ồn ào ngột ngạt, cậu vốn đã hoa mắt chóng mặt, giờ lại bị đẩy như miếng bọt biển, thế là hai chân không còn sức lực ngã sấp xuống.
Người ngồi ở hàng ghế đầu trong sân luôn thờ ơ với xung quanh từ đầu đến giờ bỗng nhiên lạnh mặt nhìn qua, trong nháy mắt sắc mặt hắn nổi lên bão táp.
– —————————-
*Dẻ: Hơ hơ tôi đã cố lết đến 104 quý vị ạ, và hậu quả là mắt sưng mắt đau quá trời, cho nên lịch tự động đến 104, giờ tôi lại lặn tiếp đến khi thấy đường trở lại ToT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.