Mấy người nhóm du côn cũng còn ở lại chưa đi, nghe được câu đó nhất thời kích động không thôi, bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng tất cả ngầm hiểu lần lượt rời khỏi, thuận tiện mang mấy người không phận sự còn lại trong sân rời đi luôn, chỉ còn lại Khương Dực và Sơ Mi Hoa, cùng với một Chúc Vi Tinh đang ngủ say.
Khương Dực dừng chân, cũng không vội truy hỏi, hắn tìm một chỗ ngồi thoải mái đặt người ôm trên tay xuống, tự mình ngồi sang bên cạnh, sau đó điều chỉnh tư thế ngủ cho cậu, để cậu gối đầu lên vai hắn.
Làm một loạt động tác cũng không nhẹ nhàng gì, thậm chí còn vụng về thô kệch khiến đầu Chúc Vi Tinh đập vào thành ghế mấy lần, nhưng hắn vẫn kiên trì hoàn thành một cách nghiêm túc.
Sơ Mi Hoa hứng thú nhìn, cũng không có xen vào, mãi đến khi Khương Dực ngồi thẳng trở lại mới nói: “Tôi…”
Nhưng mới nói một tiếng, lại bị ánh mắt bén ngót như dao kia phóng tới, sự ác liệt chứa trong đó khiến Sơ Mi Hoa choáng váng.
Hắn ta đành phải hạ giọng: “Tôi không phải người xấu, tới tìm cậu cũng không có ác ý.”
Khương Dực thờ ơ hỏi: “Vậy thì muốn làm gì?”
Sơ Mi Hoa khó hiểu: “Sao trước tiên cậu không hỏi tôi vụ tai nạn bảy năm trước?”
Khương Dực: “Ông anh là AI nhân tạo à? Đợi tôi hỏi mới có thể trả lời sao?”
Sơ Mi Hoa không nói nên lời: “Ôi thằng nhóc cậu miệng độc lắm, đương nhiên, tay cũng cực kì đen.”
Khương Dực một mặt hờ hững khiến Sơ Mi Hoa lấy làm ngạc nhiên.
“Sao cậu không kinh sợ hay tò mò vậy? Cậu biết gần đây có người của tôi đi theo cậu à? Sao cậu biết được?” Hỏi xong mới ngớ ra, “Đúng rồi, ngày đó ở công trường cậu đánh người xong còn để họ gọi cho tôi.
Phóng viên đài truyền hình cũng khôi hài hết sức, còn coi vệ sĩ của tôi như bọn xã hội đen buôn m.a túy nữa chứ.”
Đương nhiên trong đó cũng có mấy kẻ buôn m.a túy, nhưng chỉ một nửa thôi.
Còn lại đều là vệ sĩ bị Khương Dực cố ý dụ tới công trường bỏ hoang đó.
Khương Dực đã sớm biết có người theo dõi hắn, nhưng vẫn làm như không biết.
Để đến ngày đó tâm trạng hắn buồn bực, liền lấy bọn họ ra trút giận, nhân tiện diệt đám buôn m.a túy đang giao dịch mờ ám ở đó luôn.
Sơ Mi Hoa cảm thấy oan ức: “Người ta cũng không làm gì, chỉ là đi theo cậu thôi, lại bị cậu đánh suýt chết, người trẻ tuổi bây giờ sao mà nóng nảy quá.”
“Hừ,” Hắn ta nói nhảm hết lời này đến lời khác khiến Khương Dực mất hết kiên nhẫn, đặc biệt là khi cảm thấy người đang dựa vào vai mình có chút run rẩy.
Sơ Mi Hoa bị trừng mắt lần nữa khiến cho khó hiểu, tên nhóc này thoạt nhìn cũng không giống một con mèo hoàng gia kiêu ngạo lắm, nhưng một sinh viên đại học nhỏ bé trong thành phố lại học ở đâu ra khí thế như vậy?
Ngờ vực thoáng qua, hắn lại cười nói: “Được thôi, tôi nói thẳng cho cậu biết.
Nhà chúng tôi đang tìm một người thân lưu lạc nhiều năm, nghi là có liên quan đến cậu, nên muốn mời cậu đi xét nghiệm máu một chuyến để chứng thực, cậu thấy được không?”
Khương Dực: “Tôi giống người thân lưu lạc nào của anh vậy? Ông nội anh à?”
Sơ Mi Hoa cười không nổi nữa: “Mẹ nó, tính nết này của cậu…!quả thực giống ông nội tôi.”
Khương Dực: “…”
Sơ Mi Hoa: “Cậu thực sự không muốn đi giám định sao? Nhà tôi rất giàu đó.”
Khương Dực: “Anh gọi tôi một tiếng ông nội trước đi, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Sơ Mi Hoa: “…”
“Nếu không phải đã xem trận đấu vừa rồi của cậu, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà đánh cậu”, hắn ta day day trán để giữ bình tĩnh, cố gắng thuyết phục: “Liên quan đến vụ tai nạn kia, tôi không lừa cậu, tôi thực sự biết một số chuyện.”
Khương Dực bỗng nhiên cau mày: “Anh lăn đi được rồi.”
Sơ Mi Hoa tinh ý phát hiện người đang ngủ trên vai hắn hơi nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại.
Hắn ta trầm ngâm giây lát, cũng không dây dưa nữa, dứt khoát vỗ vỗ ống quần đứng lên.
“Tôi để lại danh thiếp cho cậu, ngày nào đó cậu nghĩ thông suốt thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Hoặc là, đợi tôi bình tĩnh lại thì lại đến tìm cậu, giữ liên lạc nhé.”
Nói xong thì phất tay với vẻ mặt không cảm xúc của Khương Dực.
Đi được hai bước lại lui về: “À, quên tự giới thiệu, tôi họ Khương, tên là Khương Đồng.”
Trước khi Chúc Vi Tinh tỉnh táo lại, trong cơn mơ màng cậu đã nghe được câu cuối cùng này.
Mở mắt ra, trong nhà thi đấu náo loạn rần trời vừa rồi chỉ còn lại cậu và Khương Dực.
Người gần mười ngày không gặp đang ngồi bên cạnh cậu, vừa rồi hình như cậu còn dựa vào vai người nọ, Chúc Vi Tinh đầu óc mơ hồ nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ im lặng mắt to trừng mắt nhỏ với Khương Dực.
Khương Dực cũng không hé răng, vươn tay kéo cậu dắt người ra ngoài.
Chúc Vi Tinh sửng sốt, muốn vùng ra lại bị siết chặt hơn, không cho cậu đường lui.
Cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực kia, Chúc Vi Tinh từ bỏ giãy giụa.
Ngoài trời đã tối, trên đường chỉ còn lại vài ba sinh viên chưa tản đi, Khương Dực lại không kiêng dè, quang minh chính đại nắm tay cậu đi thẳng đến nhà xe.
Chúc Vi Tinh bước chân yếu ớt không chống đỡ được nữa đành phải phối hợp ngồi lên xe máy của Khương Dực.
Đầu óc cậu còn mơ màng, lúc Khương Dực lên ga thì người lung lay muốn ngã về sau, lập tức bị hắn kéo tay ra phía trước, vòng tay ôm chặt eo hắn.
Chúc Vi Tinh thầm biết trạng thái mình không ổn đành ngoan ngoãn nghe theo, đầu đội mũ bảo hiểm nặng quá dần dà gục lên vai Khương Dực, dán vào lưng hắn như gấu koala mới giữ được thăng bằng trên xe.
Sau khi xác nhận người phía sau đã ngồi vững vàng, Khương Dực lái xe rời khỏi viện Thể thao U, trở về Linh Giáp với tốc độc chậm hơn bình thường gấp mười lần.
Hai mươi phút sau, Chúc Vi Tinh lại mở mắt ra, xung quanh đã là khung cảnh quen thuộc.
Sau khi cởi mũ bảo hiểm bước xuống xe, cậu loạng choạng bước về nhà, còn không quên lịch sự cảm ơn tài xế một tiếng.
Nhưng mới đi được hai bước cậu đã bị hắn kéo vào tòa nhà số 6, ép vào tay vịn cầu thang.
Chúc Vi Tinh vẫn còn biết đường biết hướng, nghiêm túc chỉ ra: “Nhà tôi không phải ở đây…”
Khương Dực nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, nghiến răng hỏi: “Mẹ nó tôi là ai, em nhìn kĩ xem?”
Chúc Vi Tinh thực sự nhìn kĩ rồi nói: “Anh là…!người không nói lí.”
Khương Dực trán nổi gân xanh, “Em nói lại xem?”
Chúc Vi Tinh thức thời không lên tiếng nữa.
Khương Dực mắng: “Mới vừa rồi còn hồ đồ không phân biệt được đông tây nam bắc, giờ tới cửa liền biết chạy à? Muốn giả ngốc với tôi đúng không?
Chúc Vi Tinh lắc đầu, giải thích: “Tôi không có giả vờ, tôi uống phải thuốc cảm hết hạn, đầu óc rối bời, bây giờ chỉ muốn đi ngủ, không suy nghĩ được.”
Khương Dực cười lạnh một tiếng, sóng gió nổi lên: “Vậy chuyện chúng ta đã giao hẹn thì làm sao đây?”
Chúc Vi Tinh chậm rãi chớp mắt: “Chuyện gì?”
Khương Dực tức đến bật cười, hắn vén mái tóc ngắn ngủn của mình, ngửa mặt lên trời hít thở mấy hơi mới miễn cưỡng kìm được tâm trạng bức bối.
Khương Dực: “Được thôi, quên thì quên…”
Lại giống như đang lầu bầu với chính mình: “Có trả lời hay không, kết quả cũng không tồi.”
Ngay sau đó, một tay hắn vòng ra sau lưng Chúc Vi Tinh tóm lấy cậu đến gần.
Lồng ngực hai người dán vào nhau, Khương Dực nâng cằm cậu lên rồi cúi xuống.
Khó trách Khương Dực cảm thấy Chúc Vi Tinh cố ý mượn cớ bị bệnh để chống đối hắn, ánh mắt trì trệ tự giờ của người trước mắt vào thời khắc mấu chốt lại phản ứng cực nhanh.
Như đoán được mục đích của Khương Dực, cậu liền nhanh hơn một bước lấy tay che miệng hắn lại.
“Tôi bị bệnh, không thể đối xử với người bệnh như vậy được…”
Khương Dực hôn vào lòng bàn tay cậu, tiếng cười hung ác.
Chúc Vi Tinh sức như gà con, sao có thể là đối thủ của hắn được.
Hắn dễ như ăn cháo kìm hai tay cậu trước ngực.
Khương Dực thô bạo nói càn: “Em bị cảm, tôi có kháng thể, em dễ quên, tôi giúp em nhớ lại, được không?”
Cơn lốc xoáy dưới đáy mắt hắn đã ủ thành mưa bão, đang có chiều hướng hủy diệt cả thế giới, Chúc Vi Tinh không có năng lực ngăn cản, hắn thậm chí còn túm lấy vạt áo trước người Chúc Vi Tinh nhấc bổng cậu lên một bậc thang để cân xứng chiều cao của cả hai, thuận tiện để ôm người trong lòng cũng như làm những việc nên làm tiếp theo.
Hơi thở nóng rực lại đến gần, Chúc Vi Tinh căng thẳng nhắm mắt lại, buộc phải nghênh đón sự xâm chiếm tàn bạo không thể tránh khỏi.
Nhưng sự thô bạo kia lại dừng lại trước môi cậu vài milimet, hồi lâu cũng không tiếp tục, khi Chúc Vi Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc mở mắt ra, liền đối diện ngay đôi mắt đang ở gần trong gang tấc của người nọ.
Mắt thấy có thể đắc thủ, Khương Dực lại chợt ngừng thế tiến công, hắn chỉ yên lặng nhìn người trước mắt, ánh mắt sắc bén đáng sợ từ trước đến giờ dường như chất chứa vô vàn tâm tư, có cố chấp quyến luyến, có thẫn thờ oán hận, cũng có ước nguyện quanh co khúc khuỷu mới được toại lòng, chiều sâu và sự phức tạp của thứ cảm xúc ấy khiến Chúc Vi Tinh nhất thời kinh ngạc khôn kể, không thể nào diễn tả nổi.
Ngón tay hắn chạm lên má cậu, bồi hồi khẽ vuốt.
Trước sự hoảng hốt của Chúc Vi Tinh, Khương Dực lại chẳng còn nóng nảy ấm ức gì nữa, hắn chầm chậm cúi đầu, không thô bạo, không vội vàng mà nhẹ nhàng ấn xuống, nhưng trăn trở kéo dài, dịu dàng thận trọng đến không ngờ, như thể đang đối xử với một món đồ quý giá mong manh dễ vỡ mà bản thân luôn cất giữ, rốt cục đặt lên môi Chúc Vi Tinh một nụ hôn.
Sự đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước này lại khiến Chúc Vi Tinh tê dại nửa người.
truyện ngôn tình
Cậu bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, bỗng nhiên thực sự cảm nhận được tình cảm của Khương Dực dành cho mình, có lẽ còn to lớn và sâu nặng hơn những gì đối phương thể hiện ra.
Chúc Vi Tinh buông xuống sức lực phản kháng, cậu nói: “Thực ra tôi có xem…”
Khương Dực cọ vào trán cậu, khàn giọng hỏi: “Cái gì?”
Chúc Vi Tinh: “Tôi đã xem toàn bộ quá trình anh thi đấu, vẫn luôn chống đỡ đến khi anh bước xuống võ đài mới ngủ thiếp đi.”
Cậu chứng kiến người này đi về phía võ đài dưới ánh mắt của biển người.
Khoảnh khắc đó như có một luồng nhiệt vô hạn dâng lên trong lồng ngực Chúc Vi Tinh, nhịp tim bình tĩnh ổn định bị vây giữa tiếng reo hò lật trời xung quanh tạo thành một làn sóng lớn, hừng hực nhiệt huyết.
Xuyên suốt trận đấu, Chúc Vi Tinh luôn véo mạnh vào đùi mình để ngăn cơn buồn ngủ xâm chiếm tâm trí.
Bởi vì cậu biết rõ, đây có thể là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng cậu nhìn thấy người này bước lên võ đài cao.
Quá khứ của Khương Dực, cậu chưa kịp tham dự, vậy thì ít nhất hiện tại, bất kể là thắng hay thua, Chúc Vi Tinh đều muốn ghi tạc trong lòng, sau này nghĩ lại còn có thể vì hắn mà mừng vui tự hào, vì hắn mà hoài niệm bi thương.
Trước đây Chúc Vi Tinh cũng từng cảm thấy chua xót tiếc nuối khi biết sự nghiệp của Khương Dực bị đứt đoạn, nhưng cảm giác trực quan sâu sắc lúc này lại hoàn toàn khác.
Nhìn hắn đứng trên sàn đấu khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy như thể bản thân đã trải qua vinh quang của Khương Dực ngày xưa, kích động khổ sở ứ đầy lồng ngực rốt cục cũng làm cho màn sương mù vây lấy cậu suốt mười ngày qua vén mây đón ánh dương.
Cậu như hiểu ra, sự tiếc nuối và xót xa khó lòng đè nén lúc này đã vượt qua ranh giới tình bạn từ lâu, cái vách rào anh em bạn bè này từ đầu đã xiêu xiêu vẹo vẹo, là cậu vẫn luôn cố ý bỏ qua những vết nứt và kẽ hở trên đó, tự lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này, dưới đầu cầu thang nhỏ hẹp này, đối diện với ánh mắt dần dần minh bạch của Chúc Vi Tinh, Khương Dực hỏi: “Em đã suy nghĩ thông suốt rồi? Không cố chấp với tôi nữa đúng không?” Đừng nhìn cậu lúc nào cũng trầm lặng không nói, nhưng Khương Dực biết rõ, mấy ngày nay cậu nhất định đã đè nén bao bất mãn tức giận với hắn, nếu không thì sao còn giả vờ ngây ngốc với hắn làm gì.
Chúc Vi Tinh cũng không phủ nhận, Khương Dực cái hàng bá đạo ngang ngược lưu manh này, đừng mơ đến chuyện nói lí với hắn, cậu không tức giận mới là lạ.
Chúc Vi Tinh nghiêm túc nói: “Bởi vì chuyện này rất quan trọng, nên chúng ta phải cùng nhau quyết định, anh không thể tự quyết định được, phải tôn trọng ý kiến của tôi.”
Khương Dực phát giận cãi lại: “Mẹ nó tôi mà không tôn trọng em thì bây giờ còn ở đây nói nhảm với em nhiều vậy à? Thế em muốn cùng tôi về nhà thử xem thế nào là không tôn trọng không?”
Chúc Vi Tinh: “…”
Khương Dực nén xuống một bụng giận, không cam lòng lại hỏi: “Cho nên? Mới nói một nửa thôi?”
Hóa ra hắn để tâm đến cảm nhận của cậu sau khi xem trận đấu? Rõ ràng hắn đối với vô số lời tán thưởng của mọi người ở nhà thi đấu còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng xem thường.
Theo phép lịch sự, Chúc Vi Tinh châm chước hồi lâu, cũng khen ngợi một câu: “Anh rất lợi hại…”
Giọng điệu của cậu vẫn thẳng thắn như thường ngày, nếu là lúc khác sẽ cảm thấy hết sức đứng đắn chân thành, nhưng chỉ trách tư thế thân mật cộng với bầu không khí mờ ám lúc bấy giờ của hai người, một lời khen tặng nhỏ xíu cũng đủ trở thành tia lửa rực lên trong lòng Khương Dực, châm mồi thổi bùng lên, trong nháy mắt lửa đã cháy lan ra đồng cỏ.
Ánh mắt Khương Dực nhìn chằm chằm cậu có mấy phần u tối, như có dòng điện, tia lửa tóe lên vùn vụt ra tiếng.
Chúc Vi Tinh trong lòng cảm thấy nguy hiểm, muốn lui ra, nhưng Khương Dực sao có thể cho cậu toại nguyện, mới kéo ra khoảng cách mấy milimet đã như lò xo đàn hồi trở về, Khương Dực không chần chờ gì nữa hướng thẳng đến môi cậu.
Nhưng vào lúc này trong lành lang vang lên tiếng bước chân, có người đang xuống lầu.
Chúc Vi Tinh giật mình, nghiêng đầu nhìn lại, khiến cho một mảnh mềm mại rơi lên trên má.
Cậu nhẹ nhàng tránh né lại không thể tránh khỏi, chỉ có thể nói: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện được không?”
Nhưng tên nhóc du côn dính trên người cậu lại phớt lờ, khịt mũi ậm ờ dọc theo khóe miệng cậu.
Tiếng bước chân trên lầu ngày càng đến gần, Chúc Vi Tinh sốt ruột: “Khương Dực!”
Tiếng kêu mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày thế mà khiến Khương Dực ôm người càng chặt hơn.
Chúc Vi Tinh biết rõ tính nết nóng nảy như lợn rừng của hắn, cậu hiểu ý hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Khương Dực quả thực ngừng động tác, ánh mắt hắn nấn ná trên môi cậu, hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Chúc Vi Tinh im thin thít.
Khương Dực giục: “Hử?”
Mắt thấy người trên lầu tới chỗ rẽ còn muốn trộm nhìn bọn họ, Chúc Vi Tinh thở dài: “Tôi đồng ý…”
Khương Dực ánh mắt lóe lên: “Miễn cưỡng?”
Chúc Vi Tinh cụp mắt: “Không có.”
Khương Dực: “Plato?”
Chúc Vi Tinh lúng túng, nhưng đành phải thành thật: “Không có…”
Khương Dực: “Sau này không hối hận?”
Thời gian sau này thực sự dài đằng đẵng cũng rất mơ hồ, cẩn thận như Chúc Vi Tinh cũng không thể đưa ra bảo đảm chắc chắn được, cậu chỉ có thể nghiêm túc nói: “Ít nhất hiện tại, tôi…!không hối hận.”
Rốt cục, ngay khi bóng dáng vị hàng xóm bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn Chúc Vi Tinh, cậu bỗng nhiên bị Khương Dực đẩy vào không gian chật hẹp phía sau cầu thang.
Nhưng hành động này không phải cho cậu có được sự tự do mà mình muốn, ngược lại còn bị ấn vào một góc tối mà ánh đèn cảm ứng không chiếu tới, môi liền bị tập kích lần hai.
So với sự nhẫn nhịn chạm lướt trước đó, đây mới chính là sự thân mật vạch trần bản chất mạnh bạo của Khương Dực, hắn không chút kiêng dè ngậm lấy môi lưỡi Chúc Vi Tinh, vừa hôn vừa mút, nhưng kĩ thuật còn không tốt nên nhiều lần cắn trúng cậu khiến cho miệng cậu vừa đau vừa tê, thậm chí cậu còn nếm được vị máu không ngừng.
Chúc Vi Tinh cảm giác như nước biển đang sôi trào chảy ngược vào mắt tai miệng mũi cậu, hết thảy không khí xung quanh đều tràn ngập hơi thở nóng bỏng mang tên Khương Dực.
Sự hỗn loạn vừa mới rút lui lại bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí cậu, bên tai là tiếng tim đập ầm ầm xen lẫn với tiếng bước chân dần đi xa của hàng xóm, như một cơn thuỷ triều mạnh mẽ ập đến.
Hoảng hốt nhìn, Chúc Vi Tinh như nhìn thấy ngọn lửa bập bùng lách tách bao lấy đoạn gỗ hổ phách, mang theo mùn cưa lốm đốm bụi đất bay tán loạn dưới cái nắng nóng, một mùi hương gỗ nồng nàn xộc thẳng vào mũi, sặc sụa đến mức cậu cam lòng nghẹt thở, cũng cam lòng chết đi…
– ————————
*Dẻ: Vừa vặn nghe Lời tỏ tình của gió đêm khi edit đến đây phải nói là, tuyệt vời.
Mong mắt mau hết sưng để mà còn cười bò với cái nết iu đương của họ Khương nữa ;;v;;.