Phụ Sinh

Chương 116: 116: Khách Tới Quán Bar



Một tràng mắng chửi đột nhiên vang lên: “Mẹ kiếp, sớm biết tối nay có cá lớn đến thế này thì ban nãy tao đã không phí sức uống nhiều với hai lão già kia rồi, quả nhiên chuyện tốt đẹp gì cũng không tới tay tao mà, hôm nay hay lần minh tinh kia đến cũng vậy.”
Cơn sóng tin tức vừa rồi đã cuốn đi hơn phân nửa số người trong phòng, chỉ còn lại hai ong nhỏ đã say mèm đang vật vờ trong góc, chếnh choáng tám chuyện tiếp.

Chúc Vi Tinh vốn định về nhưng nghe xong thì chậm rãi ngồi xuống lại.
Tên còn lại không phản đối nói: “Tao không hiểu, cá lớn hôm nay thì không nói làm chi, nhưng minh tinh lần trước thì có cái gì tốt? Sắp toang đến nơi còn chạy đến đây làm loạn, may là tao không gặp phải, chứ gặp cậu ta mới đúng là xúi quẩy!”
“Mày thì biết cái gì! Không nhắc đến việc cậu ta boa bao nhiêu tiền trong phòng riêng, chỉ nói đời người.

Chết là chết, nhưng hơn hai năm vinh quang trước khi chết kia thì sao? Một nhóm nhạc thần tượng tan rã lại trở nên hot toàn quốc.

Tốt xấu gì cũng đã đầy tiền đủ hưởng phúc rồi, chúng ta bán mặt, cậu ta cũng bán mặt, nhưng kết quả đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, sợ là không phải ai cũng chết oanh oanh liệt liệt được thế đâu.

Đổi lại là mày thì mày không muốn sao? Chỉ là không biết được con đường tà đạo kia đi thế nào mà thôi.”
“Mày thật sự cảm thấy cậu ta đã đi vào con đường bàng môn tà đạo à?”
“Mày cứ hỏi mấy người khác trong quán đi, ai thấy cái bộ dạng tâm thần của cậu ta ngày đó mà không cho rằng cậu ta trúng tà chứ? Không có vấn đề mới là lạ.”
“Cũng đúng thật, tao nghe nói lúc cậu ta được Lucy dìu vào nhà vệ sinh thì bảo người ta che hết gương lại mới dám vào cửa, ly thủy tinh cũng không được dùng, phải thay toàn bộ thành gốm mờ hết, đã như vậy rồi mà cậu ta còn hét vào bên trong nói có người đuổi theo mình, mẹ nó đây không phải là tình tiết phim kinh dị hay sao.”
“Vậy mới nói, một tên ất ơ tuyến 18 có bản lĩnh gì mà bỗng nhiên đổi vận nổi tiếng ai ai cũng biết chỉ trong mấy năm chứ? Còn không phải chiêu linh đổi vận à.”
“Chiêu cái gì đổi cái gì? Mày lấy đâu ra cái danh từ này vậy?”
“Không phải tao nói, tao xem tin tức chuyên môn.”
“Mày nghiên cứu thứ này không sợ chọc phải thứ không sạch sẽ tới nhà sao?”
“Mày tưởng thứ không sạch sẽ đó nói chiêu liền chiêu được à? Cái này còn phải có con đường đặc thù mới đi được, nhìn cả trăm thầy bà trên tài khoản weibo của Khải Khải đi, nhiêu đó đủ biết ngoài kia có bao nhiêu tên lừa đảo rồi! Cho dù là mấy trò vặt vãnh cũng phải tìm người bấu víu quan hệ, còn đám tôm tép chúng ta cũng chỉ có thể xem cho vui thôi.”
“Thế chiêu cái gì đó là thứ gì vậy?”
“Chậc, là chiêu linh đổi vận, theo như tao lượn xem mấy cái trang web ngầm thì khái niệm này là đáng tin nhất.

Chính là đưa thứ gì đó tới để cho người ta đổi vận, còn gọi là mượn vận.

Có người trên mạng nói nghe được chuyện này từ một ông chủ doanh nghiệp lớn, người nọ nói ông ta nhờ đó mà làm giàu từ khi còn trẻ.

Kiểu có thể mượn vận từ tổ tiên có quyền lực hoặc có duyên với mình, chứ không thể mượn từ người xa lạ được, làm vậy thì trở thành cướp rồi.

Trong thời gian vay mượn đó, mày có thể nhận được lợi ích hoặc sự che chở của bọn họ, ví dụ như tài lộc, diện mạo, trí tuệ, tài năng các kiểu.”
“Đây không phải là bị quỷ nhập như người ta nói sao? Hay là hồn ám sau lưng? Thứ này không gây hại cho thân thể à?”
“Đương nhiên là có thương tổn rồi, cho nên mỗi lần chiêu linh mất thời gian bao lâu là tùy thuộc vào người thực hiện thao tác có lợi hại hay không, còn phải xem người chứa có đủ mạnh hay không, nếu là mày thì có chịu đựng được thứ đó quấn lấy mình mỗi ngày hay không, mấy ai mà chịu nổi chứ.”
“Nếu quả thật gặp được cao thủ lợi hại, mệnh lại cứng, thì không phải tùy thời đều có thể triệu hồi ma quỷ, trở nên vô địch rồi sao? Ài, người chết có thể nhập vào cơ thể người sống, rồi người sống có thể nhập vào cơ thể người chết hay không? Hoặc là người chết nhập vào người chết? Người sống nhập vào người sống? Vậy thì chẳng phải muốn đổi với ai liền có thể đổi à, kẻ xấu xí đổi người xinh đẹp, người nghèo đói đổi người giàu có, người bệnh tật đổi người khỏe mạnh? Có thể sống mãi, giàu có mãi mãi ư?! Đời cũng đẹp quá đi?”
Tay ôm hộp sáo của Chúc Vi Tinh bỗng run lên một cách khó hiểu.
“Đánh rắm gì vậy, ở đây mà điêu toa! Khải Khải hai năm qua đã phát hành ra hai album, tổ chức ba lần concert, thế mà đổi lại bị điên rồi bệnh tật mà chết kia kìa, ai mà tùy tiện đánh tráo sinh tử được chứ? Mày là Diêm Vương à?”
“Chậc, thế giới rộng lớn như vậy, nói không chừng ngoài kia thực sự có cao nhân đấy! Không chừng mấy nhân vật lớn trên TV mà mày thấy đều bị đánh đổi hết rồi, thậm chí người ngồi cạnh mày cũng có thể đã bị chiếm xác rồi ấy chứ!”
“Hừ, mày còn say hơn tao nữa con khốn, tao ăn no rửng mỡ mới nằm đây mộng mị với mày, đúng là lãng phí thời gian!”
“Nếu không phải mày kể cho tao nghe về đám cặn bã phong kiến kia trước thì mẹ nó tao thèm hùa theo kể mày nghe à, ngược lại còn mắng tao!? Mày tưởng tao thích nghe mấy chuyện này lắm chắc!!”
“Tao đ**, mẹ mày…..*%&……”
Nghe bọn họ từ tám chuyện biến thành thăm hỏi tổ tiên nhau khiến Chúc Vi Tinh đang chìm vào suy nghĩ chợt tỉnh táo lại.
Cậu đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ rồi bước ra ngoài.
Trong quán hình như có náo nhiệt, nhiều nhân viện phục vụ đang tụ tập lại trước cầu thang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1891

Chúc Vi Tinh không chen đến đó, nhưng cậu nhanh mắt bắt gặp YiYi ở trong đám người đang giơ điện thoại hướng lên lầu hai chụp hình.
YiYi cũng rất nhanh nhẹn, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chúc Vi Tinh, cậu ta nhất thời kinh ngạc, nhưng sau đó thu lại vẻ bực bội trên mặt, lắc mông bước về phía cậu.
“À há, tôi còn tưởng vị tiên nữ nào giáng trần xuống phòng nghỉ với đám nhóc vô liêm sỉ trong quán kia, khiến cho bọn họ không còn mặt mũi ở lại đó tiếp tục chờ, hóa ra là cậu.”
YiYi nói, bỗng nhiên tiến lại gần, ánh mắt như đang nhìn con cá nằm trên thớt, dí sát từ đầu đến đuôi, như muốn cạo đi một lớp vảy trên người Chúc Vi Tinh.
“Tịnh Tịnh, nói thật nha, cậu là người mà tôi ngưỡng mộ nhất mấy năm qua đó.

Cậu làm sao nói thay đổi thì liền thay đổi, chẳng lẽ là quá ghét bỏ bản thân nên mới thay đổi hoàn toàn như vậy à? Thần thái này rất xứng với mặt mũi này, ban đầu nhìn không quen, nhưng giờ thì…!thực sự là mẹ nó cảm giác mà, đối với một ông chủ nhỏ như cậu là quá đủ rồi, cậu thực sự rất ghê gớm.”

Chúc Vi Tinh nhìn ánh mắt phừng phừng đố kị kia, mặt vô cảm hỏi: “Cậu nghĩ trước đây tôi rất ghét bỏ bản thân sao?”
“Dĩ nhiên rồi,” YiYi cười lạnh, “Đừng tưởng cậu suốt ngày ngụy trang ra cái bộ dáng tùy tiện, tự luyến mà qua mắt được tôi, tôi biết tỏng cái tự ti ở sâu trong xương tủy cậu đấy, gà rừng muốn lắc mình trở thành phượng hoàng, đúng là si tâm vọng tưởng.

Có điều, gà rừng cậu mặc dù chưa thành phượng hoàng nhưng với cái tài diễn xuất bây giờ của cậu thì làm thiên nga vẫn có thể, dù tôi có không cam tâm đi nữa thì cũng phải thừa nhận bản lĩnh cậu không nhỏ.”
“Vậy nếu cho cậu một cái cơ hội như vậy, cậu cũng sẽ tình nguyện mạo hiểm thử một lần phải không?” Chúc Vi Tinh hỏi.
YiYi sững sờ, nghe không hiểu lời cậu: “Cái gì? Cậu định cho tôi cơ hội gì? Bản thân thành công như vậy, rốt cục vẫn còn lương tâm nhớ tới chị em mình à?”
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt YiYi, không bỏ sót tia mong đợi chợt lóe lên trong mắt cậu ta: “Chơi đàn ở quán cà phê số 77 không thành công sao? Nhưng không phải cậu cảm thấy tiền đồ của mình vô lượng sau khi quán bar đổi chủ à?”
Cậu còn chưa dứt lời, YiYi lại càng tức giận hơn: “Vốn dĩ ông đây là nhân viên cũ duy nhất còn lại ngoại trừ A Cần, những tưởng sau này sẽ được coi trọng hơn, ai mà ngờ mẹ nó sau khi từ đồn cảnh sát trở về thì mấy hợp đồng lẽ ra được kí giờ lại không chịu kí nữa, nói không chừng ngày mai ông đây phải cuốn gói rời đi đây này, cậu vui chưa! Tất cả là do gặp cậu đấy! Đồ sao chổi!”
Chúc Vi Tinh không để ý cậu ta giận chó đánh mèo mà chỉ quan tâm một chuyện: “Bởi vì cuộc sống của cậu không thuận lợi, cho nên cậu khát vọng thay đổi hiện tại, giống như tôi ư? Hay là…!như Khải Khải?”
“Cậu lại đang đánh rắm gì vậy?” YiYi một mặt không hiểu ra sao, “Có thể nói tiếng người hay không hả.”
“Cậu không ước ao được như Khải Khải thì lấy đồ trong túi anh ta làm cái gì?”
YiYi thông minh nên rất nhanh đã hiểu được ý của Chúc Vi Tinh: “Trời mẹ, cậu cho rằng tôi muốn đi vào con đường tà đạo giống như minh tinh kia à? Cậu tưởng tôi là cậu sao? Suốt ngày trong đầu toàn là đầu trâu mặt ngựa.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: “Trước đây tôi đã làm vậy sao?”
“Hừ, thật sự nên để cho mấy người mắng Khải Khải trên mạng đến đây xem ai mới là tổ sư gia mê tín phong kiến!” YiYi cười nhạo, “Còn có mặt mũi đến đây mắng tôi à.”
Chúc Vi Tinh nhíu mày: “Cậu ta…!tôi, trước đây tôi đã làm gì?”
“Làm sao tôi biết! Mẹ nó ai rảnh rỗi quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn trong đầu cậu chứ!”
Chúc Vi Tinh thấy cậu ta thực sự nổi giận, vẻ ghét bỏ trên mặt không giống như giả bộ, như thể cậu ta thực sự không hứng thú với mấy việc tà đạo xấu xa kia chút nào.
Ngược lại, YiYi lập tức phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhìn Chúc Vi Tinh: “Ồ…!hóa ra là cậu muốn món đồ đó của Khải Khải, có phải là tờ giấy kia không? Cậu còn chưa hết hi vọng sao!? Tôi đã nói rồi, thay đổi bên ngoài làm sao có thể trở nên cao cấp được chứ, cốt lõi vẫn thối nát thôi!”
Chúc Vi Tinh không ngại cậu ta nhục mạ, trái lại, cậu suy nghĩ hai giây, coi như nhận: “Vậy cậu muốn thế nào mới bằng lòng đưa địa chỉ đó cho tôi?”
Cậu cảm thấy YiYi có lẽ sẽ chọn tính phí một số lợi ích, nếu như giá không cao, Chúc Vi Tinh chấp nhận chi ra chỉ để giải quyết nhanh chóng chuyện này.
Không ngờ YiYi láo liên đảo mắt một vòng, liếc đến xa xa, vẻ mặt tối sầm nhanh chóng bật cười, cậu ta lấy chai champagne từ người phục vụ bên cạnh đưa cho Chúc Vi Tinh.
“Nói thế nào chúng ta cũng là chị em với nhau, tôi không làm khó cậu, tờ giấy thôi mà, có gì lớn lao đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: CHƯƠNG 62

Nhưng mà cậu cũng thấy đó, hiện tại tôi bận quá, không có thời gian nói chuyện nhiều với cậu, chi bằng, Tịnh Tịnh cậu giúp tôi một việc, đem chai rượu này đưa đến bàn số 16 đi.

Chờ khách hàng hài lòng rồi thì cậu quay lại đây, tôi nói địa chỉ kia cho cậu biết ngay, thấy thế nào?”
Cậu ta cong mắt, nói lời dụ dỗ, sắc mặt thay đổi như mùa mưa, khiến người ta không tài nào ứng phó kịp.
Chúc Vi Tinh nhìn chai champagne, thuận theo ánh mắt YiYi nhìn bàn số 16, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi vừa được cậu ta phục vụ đằng kia đang hứng thú nhìn đến đây.

Bắt gặp ánh mắt của Chúc Vi Tinh, gã bày ra tư thế ngồi phong độ nhẹ nhàng, nháy mắt nhìn chằm chằm cậu.
Chúc Vi Tinh lập tức dời mắt.
Thấy vẻ mặt cậu không tình nguyện, YiYi trợn mắt: “Mặc dù trong quán có rất nhiều người đang nhìn cậu, nhưng cậu không thấy sao, vị đó là một chủ doanh nghiệp nhỏ của địa ốc Vân Hoa, gia đình anh ta có thể làm ăn với Thiên Sơn đấy! Đừng trách chị em không chăm sóc cậu, loại thiếu gia này lúc thường cực kì kén chọn, trong ngoài có bao nhiêu người muốn bấu víu anh ta, cậu phải biết nắm bắt cơ hội chứ, còn định quay lại quán cà phê chơi đàn à? Đây không phải là cơ hội mà trước đây cậu luôn muốn có được hay sao hả?”
Không ngờ tới đây một chuyến lại dính phải chuyện như vậy, với một cậu ấm ở bất động sản Vân Hoa thì xem ra cậu ra giá bao nhiêu cũng không khiến YiYi lay động được.
Chúc Vi Tinh không chấp nhận yêu cầu của cậu ta, lựa chọn cách cứng rắn: “Nếu cậu không đưa đồ cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, nói cậu che giấu manh mối quan trọng về vụ án của Khải Khải.

Đợi cảnh sát tới hỏi cũng vậy thôi.”
“Cậu!” YiYi đè nén cơn tức, đang định phát hỏa thì đột nhiên cười ha hả, lùi về sau một bước.
Chúc Vi Tinh nghe thấy cậu ta nhỏ giọng nói: “Muốn báo cảnh sát thì cũng phải xem cậu có gọi được hay không đã.”
Chúc Vi Tinh như có cảm giác, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trông giống như vệ sĩ đang đứng trước mặt mình.
“Chào ngài, Lý thiếu của chúng tôi muốn mời ngài uống một ly.”
Chúc Vi Tinh cau mày từ chối: “Xin lỗi, tôi không phải nhân viên của quán bar, cũng không có hứng thú uống rượu.”
Nói xong cậu muốn đi, nhưng tên vệ sĩ cao to này lại chặn trước mặt cậu lần nữa, vẫn như cũ lặp lại: “Lý thiếu của chúng tôi muốn mời ngài uống một ly.”
Thái độ này của hắn, tựa như ý kiến của Chúc Vi Tinh căn bản không quan trọng gì, dù cậu có nói gì thì người nọ vẫn không nhượng bộ.
Chúc Vi Tinh lạnh mặt.

Trong phòng riêng ở lầu hai, hai người đàn ông ngồi trên sô pha đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Một lúc lâu sau, Khương Đồng hoàn toàn bị khuất phục trước khí thế của người đối diện.
Hắn thực sự bất đắc dĩ: “Không, cậu trừng tôi cũng vô ích, tôi đã theo yêu cầu của cậu tra xét Cố Nhân Phường lẫn Ngọ Sơn cả rồi, tới tới lui lui giám sát tám trăm lần, nhưng vẫn không tìm ra kẻ đã phá hoại đồ đạc của bảo bối nhà cậu, sao có thể trách tôi chứ?”
Khương Dực gõ điếu thuốc cắn trên miệng, giở giọng dạy bảo: “Nói ba ngày, bây giờ đã mấy ngày rồi?”
Khương Đồng cảm thấy trước đây hắn báo cáo công tác với ông nội cũng không có áp lực lớn thế này, hắn thực sự đã tự mình lượm thêm một ông nội mới mà.
“Tôi cũng không phải siêu nhân, cậu gấp đi đầu thai như vậy…!được được được, tôi sai, tôi sai rồi.”
Lần thứ hai nói không lại, chỉ có thể nhún mình yếu thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Em Nhớ Lại Rồi

“Haiz, cái tính nết này của cậu thực sự giống một người…” Khương Đồng nghĩ nghĩ, lại thở dài, “Quên đi, không nói chuyện này nữa, tôi có mang ảnh chụp về vụ tai nạn đến, cậu muốn xem không?”
Khương Dực không ừ hử gì, Khương Đồng cũng đã quen, hắn ném một xấp tài liệu lên mặt bàn, lầm bầm: “Rốt cuộc là có phải vụ án của cha ruột không vậy, lâu thế rồi mà vẫn vô tâm thế này.”
Khương Dực nhìn chằm chằm tài liệu kia chốc lát, nhận lấy, nhưng không mở ra: “Anh có điều kiện gì?”
Khương Đồng vội nói: “Theo tôi đến thành phố A, xét nghiệm máu.”
Khương Dực im lặng.
Làn khói chậm rãi tỏa ra từ đôi môi cong duyên dáng của hắn khiến gương mặt trông mờ ảo mông lung, nhưng dù có thế thì cặp mắt sắc bén kia vẫn không hề nhòe đi.
Khương Đồng đối diện với hắn vài giây, như hiểu ra gì đó.
Hắn nói: “Anh đã biết.”
Khương Dực nhấc chân lên, dùng tay cầm điếu thuốc chống một bên đầu, hắn nói: “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ một công ty lớn, có thể phái người theo dõi trước cửa nhà tôi nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ lại không lấy được một sợi tóc của tôi để xét nghiệm DNA hay sao? Còn muốn tôi phải lặn lội đường xa theo về để xét nghiệm máu làm gì? Anh tưởng tôi là thằng ngốc à?”
Khương Đồng hơi ngạc nhiên, nhưng bình tĩnh lại cảm thấy đúng là hợp tình hợp lí, thanh niên trước mắt thực sự không giống học sinh cá biệt chút nào.
Khương Đồng nói: “Vậy thì cậu nghĩ tôi muốn gì?”
Khương Dực: “Anh đã giữ mẹ tôi lâu như vậy, còn có thể làm sao nữa?”
Khương Đồng lúc này mới thực sự kinh ngạc.
Khương Dực: “Đúng là trước đây cha ruột tôi có nhắc đến việc ông có một người họ hàng giàu có, nhưng đó vốn là chuyện vớ vẩn mà thôi.

Anh cũng không phải vì ông ta mà tìm tới đây, vụ án ấy chỉ là thêm thắt, ngược lại là mẹ tôi, bà ấy lớn lên trong viện mồ côi…!Thân thế vẫn còn là một ẩn số, mà mấy người ngay từ đầu chính là đang tìm bà ấy.”
Thấy Khương Dực mặt mày châm chích, Khương Đồng sợ khiến hắn thực sự tức giận không thể nói chuyện tiếp, chỉ có thể động viên: “Người có thân thích giàu có là cha hay mẹ cậu thì đối với cậu cũng tốt mà.

Tôi được người ta nhờ vả thôi, không làm không được.”
Khương Dực cười lạnh: “Ai?”
Khương Đồng nhíu mày: “Tôi tưởng chuyện này cậu cũng biết rồi.”
Khương Dực đứng dậy, trực tiếp rời đi.
Khương Đồng vội ngăn lại: “Này, đợi đã đợi đã…!Tôi nói tôi nói…”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Khương Dực, Khương Đồng bất đắc dĩ thốt ra ba chữ.
“Nhà họ Bạch.”
Song không đợi người đối diện kịp phản ứng, dưới lầu bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào.
Khương Dực bị phân tâm tùy ý liếc mắt một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
– ————————.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.