Khổng Cường nghe cậu nói như vậy, ánh mắt liền nặng nề, nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh, cứ như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Vậy mày nói thử xem…!Mày biết cái gì?”
Chúc Vi Tinh liếc nhìn lưỡi dao sắc bén trên ngón tay của Khương Dực, tận lực giữ bình tĩnh cất giọng: “Mạnh Tế và Mã Khánh từ cấp ba đã có không ít tiếp xúc với anh và Phó Uy.” Lời này là đã được tô điểm cho đẹp rồi, thực ra phải là Phó Uy từ cấp ba đã bắt nạt hai người Tiểu Mạnh Tiểu Mã, cùng một giuộc với Khổng Cường không sai, có lẽ…!còn có cả cậu.
“Bởi vì có tin đồn trấn nhỏ Hồng Quang bị ma ám, các người liền thích giở trò đùa cợt hai người bọn họ ở đây, một lần nào đó tình cờ lên tới tháp chuông, phát hiện căn phòng giống như kho chứa đồ ở trên lầu, bên trong toàn đồ trang trí tinh xảo, liền nảy ý muốn chiếm thành của riêng.”
Mã Khánh từng đề cập tới việc điện thoại di động của hắn bị ném từ tầng cao nhất xuống bệ cửa sổ dưới lầu, bất đắc dĩ phải liều mạng đi nhặt, lại vô tình bị kẹt lại trong một không gian ngập sắc đỏ rất rất lâu.
Tham khảo những bức ảnh rèm sân khấu màu đỏ thường được đăng trên vòng bạn bè của hắn, e rằng đó chính là lần Mã Khánh đi lạc vào phòng chứa tầng trên qua cửa sổ khi nhặt điện thoại lên, do chấn kinh quá độ mà tư duy bất ổn, lại bị rèm cửa sổ đỏ hồng treo đầy phòng quấy nhiễu, nên ở bên trong hỗn độn lạc lối, sản sinh ra miêu tả loạn óc, nghĩ bản thân đã rơi vào ảo cảnh màu đỏ, chỉ đến khi hừng đông mới có thể thoát ra.
Tin tức này không biết Khổng Cường và những người khác biết được bằng cách nào đó, khi phát hiện ra căn phòng chứa kho báu này thì liền rục rịch ý đồ xấu xa.
“Trấn nhỏ Hồng Quang bị bỏ hoang, nhưng không biết sao lại sót nơi này.
Đồ vật được bày biện rất tốt, như một bộ sưu tập tư nhân vậy, ngoài cửa nhất định có khóa, chỉ có thể vào từ cửa sổ.
Anh và Phó Uy sợ cao, không muốn tự mình mạo hiểm, vì vậy bức ép Mạnh Tế cùng Mã Khánh qua lại từ tường ngoài của tháp nhiều lần, trộm lấy đồ trang sức trong phòng ra ngoài buôn bán, bởi vậy kiếm được không ít tiền tham ô, cung cấp nguồn vốn để anh tiếp tục cho vay, để Phó Uy mua xe thể thao đắt tiền, để Mạnh Tế có đủ tiền thuê nhà ngắn hạn, thậm chí cân nhắc đến chuyện chuyển ra khỏi Linh Giáp.”
Có thể xuất phát từ yêu thích, hoặc chăng là muốn giữ lại làm bằng chứng, Mạnh Tế đã không giao hết số đồ trộm được ra, may mắn để lại một cái hộp nhạc Bát Âm lặng lẽ giấu trong ngăn bí mật ở gian nhà.
“Còn Mạnh Tế chết não, hẳn là hai năm trước trong một lần bị ép trộm cắp, không quan sát kĩ đã bất cẩn rơi xuống lầu.
Các người sợ sệt trốn chạy, tạo ra hiện trường cậu ta bất ngờ trượt chân mà ngã.
Do trấn nhỏ Hồng Quang có quá nhiều chuyện kì quái, cảnh sát không biết, cũng không nghi ngờ gì gian phòng trên lầu, nên đã bỏ mất chân tướng.
Các người vì thế mà lại bắt đầu trắng trợn không kiêng dè, tiếp tục cách bữa đe dọa Mã Khánh gây án, mãi đến tận…! ba tháng trước, Phó Uy cũng đã chết…”
Nói đến đây, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên trầm mặt xuống, ánh mắt tối sầm lại: “Phó Uy là chết như thế nào? Anh nói xem…!Trên đời này có phải là có báo ứng không?”
Thực ra Chúc Vi Tinh đã đoán được tám phần mười chân tướng, còn lại hai phần mười vẫn chưa rõ ràng, tỷ như nguyên nhân cái chết của Phó Uy.
Vì vậy nên cậu đang cố làm ra vẻ bí ẩn, nửa thật nửa giả để lừa Khổng Cường chưa đánh đã khai.
Quả nhiên, Khổng Cường nghe cậu kể xong, đôi ngươi vốn giống Chung Quỳ lại càng lồi ra, cứ như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, gã vừa kinh ngạc, vừa ra vẻ quả nhiên hỏi: “Sao mày biết?”
“Sao tôi lại không biết?” Chúc Vi Tinh bình tĩnh đáp, “Chuyện này rất khó đoán sao?”
Qủa nhiên Khổng Cường như chịu đả kích nào đó, để lưỡi dao trên ngón tay Khương Dực ma sát lung tung, tay gã lại mở ra chút khe hở mà không hay biết, tay kia thì bực dọc vỗ đầu, tâm trạng dần dần kích động.
“Chuyện này lẽ ra chỉ có mấy người bọn tao biết thôi, Phó Uy chết rồi, trước khi chết hắn không hề nhắc đến chuyện này với ai cả, trộm lần nào đã phi tang ngay lần ấy, các chi tiết nhỏ khác đều không rõ ràng.
Mạnh Tế và Mã Khánh càng không thể nói với mày, Mạnh Tế là cái hũ nút, trước đây cảnh sát hỏi nó đều một câu không dám cầu cứu.
Còn Mã Khánh…!nó ghét mày, ban đầu cũng chính là mày bày cho tao rằng nó dễ ức hiếp, kêu tao tìm nó cho vay.
Bây giờ đầu óc nó không tỉnh táo, đến một câu logic hoàn chỉnh còn không nói được, mày moi đâu ra toàn bộ thông tin này chứ?”
Chúc Vi Tinh thật sự muốn nói, tôi còn không biết đường mà động não móc nối các sự việc lại rồi suy đoán hay sao? Với IQ này của Khổng Cường cũng chỉ dựa vào bạo lực mà hạ được người khác thôi, nếu gặp phải kẻ vừa có não vừa có sức thì cũng phải rớt nửa cái mạng.
À, gã đã gặp rồi.
Nghĩ đến đây cậu liền sốt ruột nhìn xem Khương Dực, lại phát hiện mũi giày chống trên tường của tên này thậm chí còn đang vểnh lên nhịp nhịp.
Cứ như hắn đang xem một diễn viên không có tên tuổi, diễn xuất kém cỏi, tẻ nhạt và thiểu năng vậy, nhàm chán đến mức khán giả không khỏi thất thần rung chân, nếu không gian cho phép, Chúc Vi Tinh đoán hắn còn có thể châm một điếu thuốc nữa chứ chẳng chơi.
Chúc Vi Tinh cạn lời, tự giễu bản thân lo lắng không đâu, nhưng câu nói tiếp theo của Khổng Cường lại kéo sự chú ý của cậu về.
Khổng Cường đặt câu hỏi: “Mạnh Tế ngã lầu chết rồi, Phó Uy cũng vậy, tại sao mày ngã lầu lại còn sống? Mày là ai?”
Sau đó tự hỏi tự trả lời: “Mày không phải Chúc Vi Tinh!”
Chúc Vi Tinh sững ra, tên Khổng Cường này sao cũng mê sảng giống Mã Khánh vậy? Bọn họ đây là bán não tập thể hay sao?
Nhưng không ngờ Khổng Cường còn điên hơn cả Mã Khánh.
Gã chỉ vào Chúc Vi Tinh, bỗng nhiên như tỉnh ngộ gật đầu: “Lúc trước Phó Uy nói đúng, Mạnh Tế mặc dù có hợp tác, thực ra cũng không cam lòng, nó muốn trả thù bọn tao.
Trước khi chết nó còn để lại một bức thư, nói…! nó sẽ trở lại, trở lại tìm đến từng người một, muốn bọn tao chôn cùng nó, không chết tử tế được!!”
Chuyện Mạnh Tế để lại thư tuyệt mệnh này Mã Khánh cũng đã nói, Chúc Vi Tinh tưởng là giả, không ngờ lại có thật? Thậm chí Khổng Cường còn tin?
“Cho nên?” Chúc Vi Tinh không tin nổi.
“Cho nên…!Phó Uy ngã chết ở lầu hai, sao mày ngã lầu năm mà vẫn bình yên vô sự được? Sao lại biết nhiều về chuyện của bọn tao như vậy? Mày không phải Chúc Vi Tinh.
Mày là ma quỷ, mày là người đã chết, mày là…!Mạnh Tế.” Khổng Cường biểu cảm điên rồ nói, câu nào cũng khiến Chúc Vi Tinh dở khóc dở cười.
Cậu cảm thấy những người liên quan đến vụ này thì tinh thần đều có vấn đề, thực sự không nói được câu nào hợp lí.
Không ngờ Khổng Cường còn nói: “Mày không chỉ hoàn hồn một lần, còn có thể hoàn hồn lần thứ hai, đừng tưởng là tao không biết.”
Chúc Vi Tinh sững sờ, chợt nhớ ra trong chuỗi sự kiện này vẫn còn một bí ẩn chưa được giải mã, Mã Khánh và A Tiết đều nói Phó Uy trước khi chết bị ma ám rất lâu nên sợ hãi đến mức tinh thần không tỉnh táo.
“Hoàn hồn? Ý anh là Phó Uy đã nhìn thấy Mạnh Tế trước khi hắn ta ngã lầu sao?” Chúc Vi Tinh nói.
Khổng Cường ngược lại cho rằng Chúc Vi Tinh hỏi hết sức ngớ ngẩn: “Mày có biết sao Mã Khánh bị điên không? Phó Uy chết thế nào không? Không phải do say, mà do lúc đó không chỉ Phó Uy nhìn thấy quỷ, mà Mã Khánh cũng nhìn thấy.
Hơ, còn có tao! Bọn tao đều tận mắt nhìn thấy…!Hơn ba tháng trước, Mạnh Tế được bác sĩ nhận định đã chết não, còn nằm thoi thóp trên giường bệnh suốt hai năm, lại đột nhiên lang thang ở trấn nhỏ Hồng Quang như một bóng ma!”
“Tao chạm vào nó, lúc đuổi theo đụng vào Mạnh Tế, nó lạnh ngắt, vừa lạnh vừa cứng.
Tao liều mạng trốn, liều mạng trốn, nhưng chân tao què rồi, chạy không nhanh, vẫn là bị nó đuổi kịp, nó muốn giết tao, nó muốn dẫn tao đi…!Tao chỉ có thể chui xuống hồ trong trấn trốn đi, nó không dám tới gần, nó không dám…” Khổng Cường che mặt, vừa khóc vừa cười, giọng nói khàn khàn khó nghe, “Mày tưởng tao không nghi ngờ hay sao? Tao đã nghĩ Mạnh Tế từ trên giường tỉnh lại trốn khỏi bệnh viện chạy loạn đến Hồng Quang!!! Tao cho rằng nó là người sống!! Nhưng sau đó, tao lặng lẽ quay lại bệnh viện để xác nhận, Mạnh Tế vẫn nằm ở nơi đó, sống dở chết dở, không có ý thức.
Bác sĩ cũng nói, nó chưa bao giờ tỉnh lại, cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa.”
“Vậy hôm đó thứ bọn tao nhìn thấy là cái gì? Song sinh của Mạnh Tế? Người nhân bản? Hay là quỷ? Đã như vậy rồi, sao tao có thể không tin, Mạnh Tế còn có thể quay lại tìm bọn tao? Phó Uy nhất định là bị nó hại chết, sau đó nó cũng hại chết Chúc Vi Tinh, rồi chiếm lấy xác mày, giờ muốn đến giết tao, nhất định là như vậy…!Nhất định là…”
Vẻ thờ ơ trên mặt Chúc Vi Tinh sững lại trong nháy mắt.
Nhưng không lâu sau, vẻ mặt cậu liền trở lại bình thường.
Khổng Cường trong hoàn cảnh tuyệt vọng và cùng cực, không loại trừ khả năng phá rối tâm trí của đối phương, logic mà bản thân cậu vừa mới tự suy luận ra đã cơ bản trước sau như một, không thể để Khổng Cường thêm mắm dặm muối tình tiết ma quỷ huyễn hoặc vào được, đối với một người theo thuyết vô thần như Chúc Vi Tinh thì đây chỉ là ăn nói linh tinh.
Nhưng sự bình tĩnh và thờ ơ của Chúc Vi Tinh lại bị Khổng Cường coi như nói không nên lời, gã càng nhìn chăm chú Chúc Vi Tinh càng nghi ngờ, bắt đầu tự thuyết phục gật đầu: “Đúng, đúng rồi, mày không phải Chúc Vi Tinh, Chúc Vi Tinh không có loại ánh mắt này, loại giọng điệu này, mày không phải hắn…”
Chúc Vi Tinh không muốn cùng gã phí lời về hậu quả của việc cậu mất trí nhớ, chỉ hỏi ngược lại: “Chúc Vi Tinh không có, vậy Mạnh Tế sẽ có sao?”
Khổng Cường lại không quan tâm điều này, gã rơi vào nhận định kì dị của chính mình, coi Chúc Vi Tinh là yêu ma quỷ quái, gã hẹn ở chỗ này, nhiều lần đe dọa bức bách Mã Khánh treo lên đây chính là vì muốn dụ người ra chấm dứt hậu hoạn!
Cho nên, Chúc Vi Tinh dĩ nhiên không thể đi, nhưng muốn diệt trừ Chúc Vi Tinh, thì trước tiên cần phải giải quyết cái rắc rối lớn đang treo ở đằng kia.
Ngay khi Khổng Cường mới vừa dự định, nhưng còn chưa kịp hành động, một bóng đen bỗng đâu từ trên trời giáng xuống, bao lấy Khổng Cường!
Con dao nhỏ gọt hoa quả của gã cơ bản là vô dụng, đã tuột mất khỏi tay.
Cả người gã cũng bị đè xuống đất phát ra tiếng gào thét chói tai, xương cốt như nát tan.
Đè lấy Khổng Cường không ai khác chính là Khương Dực đang xách theo Mã Khánh như gà chết trên tay.
Hắn bị Khương Dực dùng làm vũ khí quẳng qua ném lại, hai người thoát khỏi tình thế cận kề cái chết, cũng thuận tiện giải quyết luôn Khổng Cường.
Chẳng qua là Mã Khánh vùng vẫy quá sức, bản thân cũng choáng đến mức nằm úp sấp ở đó không còn phản ứng.
Tất cả diễn ra chỉ trong vòng mười giây, đến khi Chúc Vi Tinh kịp nhận ra chuyện gì thì Khương Dực đã dễ dàng nhảy vọt đến tầng cao nhất, tùy ý bay lên đá một cước vào mặt Khổng Cường, khiến gã gãy mất 3 cái răng.
Một bộ ghét bỏ dùng đế giày tát đối phương phun máu, Khương Dực buồn bực nói: “Cho mày chút thời gian nói nhảm, mày con mẹ nó nói không dứt, còn dài dòng à?”
Chúc Vi Tinh dưới lầu: “…”
Đợi tất cả bụi bậm lắng xuống, tình tiết kinh điển của phim truyền hình liền xuất hiện, cứu viện mà Chúc Vi Tinh đã gọi giờ mới khoan thai đến chậm.
Ánh đèn xanh đỏ của hai chiếc xe cảnh sát lấp loé từ xa xa đang tiến đến, biểu thị trò cười đêm nay sắp có một kết thúc.
Cảnh sát lên lầu áp giải Khổng Cường, Chúc Vi Tinh vội vàng đi xem Khương Dực có sao không.
Người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vết thương trên tay thì hết sức dữ tợn.
Mặc dù nghi ngờ tên này là cố ý chọc tức Khổng Cường, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải do cậu, Khương Dực cũng sẽ không bị thương, đêm nay nếu không có sự giúp đỡ của hắn, chuyện này khẳng định không dễ kết thúc như vậy.
“Băng bó lại chút.” Chúc Vi Tinh nắm tay Khương Dực nói.
Khương Dực cụp mắt nhìn chăm chăm vòng xoáy trên đỉnh đầu Chúc Vi Tinh, mở miệng bác bỏ: “Chỉ bằng cái kĩ năng rác rưởi của cậu à.”
Chúc Vi Tinh nói: “Vậy tôi không băng, tìm cảnh sát giúp đỡ, bọn họ hẳn đã được huấn luyện chuyên nghiệp.”
Khương Dực: “…”
May nhờ Chúc Vi Tinh cậu không thực sự muốn chọc tức chết hắn, còn biết nhặt được cái áo khoác phủ lên người Khương Dực, cùng hắn từ từ xuống lầu.
Đi qua hành lang tối om của tòa tháp, Chúc Vi Tinh phát hiện tốc độ của người bên cạnh bỗng chậm dần, còn tưởng tính khí lợn rừng của hắn lại nổi cơn nháo, vừa định hỏi, Khương Dực đã lảo đảo một cái.
Chúc Vi Tinh sợ giật bắn người, vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay hắn: “Làm sao vậy?” Là do kiệt sức, hay là bị thương ở đâu mà cậu không biết?
Sự quan tâm sốt ruột của cậu lại đổi lấy sự ghét bỏ giễu cợt của hắn: “Cậu tưởng tôi là cậu à, gốm sứ ngọc quý dễ vỡ? Chỉ có thể đặt trong hộp kính, gió thổi không được mà mưa cũng chẳng xong.”
Ngay cả đòn độc miệng của hắn đêm nay cũng không có tác dụng, Chúc Vi Tinh h.oàn toàn miễn dịch mặc cho Khương Dực dở chứng, một tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của hắn, chỉ lo Khương Dực thực sự có chỗ nào không khỏe, cứ như vậy mà nắm tay dìu hắn một đường xuống lầu.
Thế là khủng long bạo chúa vừa mới phun lửa tung tóe như thể bị dội một trận mưa lành ngọt, lửa tắt ngóm, mà người cũng dịu đi hẳn.
– ———————–
*Dẻ: Halo, đã lâu không gặp, hi vọng mn chưa quên mất em nó ToT.
Hè đến rồi, hi vọng có thể leo đến cột mốc 100, quyết tâm!.