PHẦN IV: LẠC DƯƠNG
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Hiện tại thành Vũ Hán, cũng giống như Giang Châu ngày trước, rất nhiều nơi xuất hiện việc chuyển giao quyền lực vào chỗ trống.
Gặp được cơ hội chục năm khó gặp này, Lư Oanh tất nhiên sẽ không bỏ qua, nàng nhân cơ hội lợi dụng trung bộc của Nguyên thị cùng đồ cưới và tiền bạc để không ấy, một lần mua một lượng lớn sản nghiệp.
Những thứ sản nghiệp này, bề ngoài là tất cả thuộc về Nguyên thị nhưng có một chút bí mật giao cho La Tử.
Cho nên, trong thời gian ngắn nửa tháng, thế lực Lư Oanh ở Vũ Hán được khuếch trương nhanh chóng.
Mà nửa tháng này Lưu Cương và Chấp Lục vẫn không xuất hiện.
Ngày này ban đêm, một loạt bước chân đi tới phía sau Lưu Oanh, tiếp theo một hộ vệ hướng nàng nói: “Tiểu lang quân, chủ công lệnh cho người lập tức đến Lạc Dương.”
Cái gì?
Lư Oanh quay đầu lại, nàng nhìn hộ vệ kia, nhíu mày hỏi: “Chủ công ở đâu? Ngài ấy đã tới Lạc Dương?”
Hộ vệ kia mặt không thay đổi trả lời: “Cái này thuộc hạ không biết”, nói tới đây, hắn lại nói: “Thuộc hạ mới vừa nhận được bồ câu đưa tin, chủ công ra lệnh thuộc hạ và mọi người ngồi thuyền đến, nửa tháng sau lên đường.”
Lư Oanh nói: “Đệ đệ của ta còn đang ở Giang Châu.”
Hộ vệ kia nhìn về phía nàng, “Chủ công nói, nửa tháng sau lên đường.
Tiểu lang quân có thể dùng dùng bồ câu đưa tin, bảo đệ đệ ngài cũng lập tức lên đường, cùng chúng ta hội hợp trên đường.”
Lư Oanh nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Được rồi.”
Nàng lập tức trở lại thư phòng, viết cho Lư Vân một lá thư, trong thư trọng điểm yêu cầu Lư Vân mang theo mảnh ngọc bội Lưu Cương cho nàng, còn có kia mảnh ngọc bội vỡ kia.
Lư Oanh chưa bao giờ là một người tốt, nàng nghĩ tới, chính mình đã cùng Lưu Cương đạt thành hiệp nghị, trở thành nữ nhân của hắn.
Nếu trong lúc đã cùng nhau dây dưa không rõ, như vậy nàng cũng cần quá thanh cao, miếng ngọc bội kia lúc nên dùng, thì phải dùng tới.
Chẳng qua là không biết, ở dưới chân thiên tử, miếng ngọc bội kia có bao nhiêu ảnh hưởng?
Bồ câu đưa thư vừa bay đi, Lư Oanh càng ngày càng có nhiều công việc phải giải quyết.
Nàng muốn thừa dịp nửa tháng này, đem mọi chuyện cần thiết xử lý tốt, để khi nàng rời Vũ Hán, những thứ đó khi trên thương lộ nàng có thể khống chế trong tay.
Đồng thời, Lưu Oanh đem chuyện mình phải rời khỏi Vũ Hán đến Lạc Dương nói cho Nguyên thị.
Nguyên thị nói ngay tại chỗ rằng Lư Oanh ở chỗ nào thì nàng ta ở chỗ đó.
Khi nói là những lời này, nàng nhìn hướng Dương phủ có chút thất thần.
Lư Oanh liếc nhìn Nguyên thị, lập tức gật đầu đáp ứng.
*****
Mười ba ngày sau, làm hết thảy mọi chuyện cũng xử lý được ngay ngắn, thuyền chở Lư Vân đã đến Vũ Hán.
Tới đón người, là một hộ vệ, xa xa thấy Lư Vân tràn trề sức sống nhảy nhót, tinh thần còn rất tốt, Lư Oanh vui mừng cực kỳ.
Lúc này, một hộ vệ đi tới phía sau nàng nói: “Lang quân, tối nay khởi hành.”
Lư Oanh gật đầu, nói: “Được.”
Buổi tối hôm đó, bến tàu Vũ Hán một mảnh đèn đuốc sáng rỡ, ở giữa tiếng ồn ào huyên náo, đám người Lư Oanh lên thuyền, cùng mấy thuyền khác cùng nhau tiến vào sông Trường Giang.
Từ Vũ Hán đến Lạc Dương, đường thuỷ chỉ có thể đi đoạn đường, ở giữa còn có một đoạn đường rất dài phải ngồi xe ngựa.
Vì vậy, ngoại trừ Lư Oanh và người trên thuyền còn mang theo cả xe ngựa.
Đêm đến.
Lư Oanh đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng địa thưởng thức phong cảnh sông nước, nàng cùng Nguyên thị nói chuyện về Lư Vân.
Tuy rằng cuối cùng không biết tung tích Lưu Cương, Lư Oanh cùng Nguyên thị kết nghĩa, hắn không cách nào tham dự.
Tuy nhiên, khi hiểu rõ cách Lư Oanh quản lý đồ cưới Nguyên thị, cư sĩ Thanh Nguyên có chút khó hiểu, nên bà ấy đứng ra làm chủ trì lễ kết nghĩa kim lan.
Lúc làm lễ, Nguyên thị và cư sĩ Thanh Nguyên mới phát hiện ra, Lư Oanh nhìn trưởng thành hơn Nguyên thị vậy mà tuổi còn nhỏ hơn nửa năm.
Đây quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi!
Nhìn mọi người đang trố mắt líu lưỡi, Lư Oanh lúc ấy chỉ cười cười, nhạt giọng nói: “Nguyên nương sau này hay là kêu ta là đại ca đi”, nàng nhìn mấy người, ánh mắt tuy là hàm chứa cười, nhưng cũng lộ ra vẻ thật tình: “Cũng không thể để ta gọi Nguyên nương là tỷ tỷ được?”
Lời này vừa nói ra, Nguyên thị lập tức lắc đầu, cư sĩ Thanh Nguyên nhìn hai đứa nhỏ một chút, cũng không phản đối cách xưng hô này.
Cho nên nói đến nay, Lư Vân cùng Nguyên thị, hiện tại cũng có thể coi là quan hệ tỷ đệ.
May là hai người này cũng bản tính ôn hòa thuần phác, cũng hợp ý.
Nhìn sóng trắng táp thuyền bè cuồn cuộn hướng lên, Lư Oanh hướng về một hộ vệ hỏi: “Bên chủ công đã có tin tức gì chưa?”
Hộ vệ kia lắc đầu, nói: “Bẩm, vẫn chưa.”
Lư Oanh lại nói: “Chúng ta thẳng Lạc Dương sao?”
Hộ vệ kia hướng nàng thi lễ, cung kính nói: “Chủ công nói, tiểu lang quân không cần lo, khi đến Lạc Dương, ngài có thể tự mình thu xếp chỗ ở, mọi việc có thể tự ý mà làm.”
Thật may mắn! Lư Oanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Đây là cách tốt nhất.
Nàng hiện tại, thật không muốn cứ như vậy đứng bên cạnh hắn, nghênh đón những ánh mắt ngoài sáng trong tối kèm theo gió lốc bão tố!
*****
Chớp mắt, lại là mấy ngày trôi qua.
Buổi tối hôm nay, trời quang mây tạnh, tàu khách vắng lặng hơn mấy ngày trước.
Ví dụ, Lư Vân cũng đã chán ngắm cảnh đêm trên sông, trở về phòng đánh một giấc.
Lư Oanh cũng chỉ ngắm một hồi, không khỏi nén mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng bị một tràng tiếng gõ cửa làm thức giấc.
Lư Oanh thanh tỉnh, liền nghe được một hộ vệ ở ngoài cửa khoang cấp báo: “Tiểu lang quân, không xong rồi, chúng ta gặp phải hải tặc!”
Cái gì?
Lư Oanh đem áo choàng khoác vội trên người, nàng sải bước đi ra.
Thấy nàng đi ra ngoài, mấy hộ vệ đi tới, bọn họ một bên dẫn Lư Oanh hướng mũi thuyền, vừa đi vừa nói: “Thuyền chúng đông người, là cố ý từ thượng nguồn tới, nhìn tình hình này, sợ là có ý đồ hướng về phía chúng ta.”
Lư Oanh ừ một tiếng, nàng nhanh chóng sửa sang đầu tóc xiêm y, đợi nàng xuất hiện ở mũi thuyền, tóc đã được búi gọn gàng và chỉnh chu.
Mũi thuyền đã đầy ắp người đứng nhìn, trừ bảo vệ Lư Oanh có năm sáu chục cái hộ vệ ngoài, còn có chủ thuyền và hai ba mươi người khách khác.
Bọn hộ vệ đang nhìn Lư Oanh đi tới, cũng một cách tự nhiên chia thành hai nhóm, làm cho nàng đi qua.
Khi họ làm điều này, những khách kia tự nhiên phải thoái lui sang hai bên, một bên âm thầm nói nhỏ, một bên để cho Lư Oanh đứng ở mũi thuyền.
Đứng ở đầu thuyền, Lư Oanh nhìn thấy ở dòng sông phía trước, có hơn chục chiếc tàu lớn.
Tất cả những tàu này đều là thuyền chiến lớn, tốc độ nhanh hơn so với thuyền chở khách như của Lư Oanh đang đi, mũi thuyền ngửa lên như dao nhọn, làm cho người ta lông mao dựng đứng.
Trong số những con thuyền đó, chỉ có thắp sáng ở đầu và cuối thuyền một cây đuốc, còn lại đều chìm vào bóng đêm.
Ngay từ lúc Lư Oanh chưa đến, những con thuyền này như bóng ma lướt trên mặt nước, ngăn cản thuyền chở khách ở thượng nguồn.
Nghe hộ vệ nói, những thuyền này tới hết sức bất ngờ, mãi đến chạng vạng, từ thượng nguồn mới đưa tin tức tới, cũng không nhắc tới những con thuyền này.
Lư Oanh đứng ra, ở bên trong những đám màu đen kia lộ ra một thuyền có buồm trắng.
Thuyền kia chầm chậm xuất hiện cách khách thuyền tầm hai trăm bộ.
Thuyền này cùng thuyền chở khách của Lư Oanh duy trì tốc độ chậm chạp từ từ áp sát, chỉ thấy thuyền buồm màu trắng kia ở đuôi thuyền đột nhiên thắp đèn sáng rõ.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khoảng một trăm hán tử mặc áo đen che mặt đi ra.
Những người này đi đứng vững vàng, thắt lưng đeo thanh đao hoặc kiếm, vừa nhìn đã biết đó là lính tinh nhuệ.
Bọn họ vừa đi đến boong thuyền, liền chia làm hai nhóm, không nhúc nhích đứng vững.
Tiếp theo, một thư sinh áo xanh cùng hai hán tử cao lớn đi ra.
Bọn họ thong thả ung dung đến chỗ mạn thuyền, ngẩng đầu quét mắt nhìn qua đám người Lư Oanh mấy lần, thư sinh áo xanh cau mày, nói lớn: “Kêu thủ lĩnh các người ra đây!”
Một hộ vệ đứng bên người Lư Oanh lớn tiếng trả lời: “Đây chính là thủ lĩnh của chúng ta!”
Người đối diện cười lạnh: “Nói bậy! Một tiểu bạch kiểm đó, sao xứng trở thành thủ lĩnh Thanh Y Vệ các ngươi?”
Ba chữ “Thanh Y Vệ” vừa thốt ra, hộ vệ đứng ở bên người Lư Oanh thấp giọng nói: “Không hay, những người này biết thân phận của chúng ta!”
Phải biết rằng, Thanh Y Vệ là hộ vệ riêng của Lưu Cương, ở thiên hạ này, phải có thân phận lớn đến thế nào? Dám ở đây trắng trợn nói ra danh hào của nó, lại biết bọn họ là Thanh Y Vệ, còn tới khiêu khích, thân phận kia cũng có thể đoán ra!
Lập tức, chúng hộ vệ cũng thay đổi sắc mặt.
Đang lúc này, thuyền buồm trắng kia đột ngột tăng tốc.
Trong nháy mắt, hai thuyền chính diện gặp nhau, hai thuyền lúc này cách nhau chưa tới một trăm bộ.
Đến khoảng cách này, song phương trước mặt có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở, lúc nói chuyện cũng không cần hô.
Người của đối phương đang nhìn đám người của Lư Oanh, châu đầu ghé tai thảo luận một phen.
Sau đó, thư sinh áo xanh kia cùng hai hán tử lui xuống.
Chỉ chốc lát, bọn họ vây quanh một người mặc áo bào trắng đi ra.
Người mặc áo bào trắng kia, một bộ bào phục không nhiễm một hạt bụi, chỉ thấy hắn thân thủ cao ngất, sáng rực đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm giác được, đây chắc hẳn là một tuấn mỹ nam tử như nguyệt như kiếm.
Này tuấn mỹ nam tử hiển nhiên không muốn bị người nhận ra, trên mặt mang một mặt nạ làm bằng bạc, chỉ lộ ra cái cằm trơn bóng cùng vầng trán hoàn mỹ, cùng với một đôi mắt đẹp như vẽ.
Lư Oanh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú nhìn lại.
Nàng không chớp mắt nhìn hắn, người mặc áo bào trắng cũng nhìn lại nàng
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Lư Oanh nhãn lực hơn người, tuy là ban đêm, lại bởi vì đèn đuốc trên thuyền đối phương sáng rỡ, tầm nhìn cực cao, vì vậy rất nhiều người khác thấy không rõ, nhưng nàng là vừa nhìn đã hiểu ngay.
Nàng đối mặt với đôi mắt như tranh thuỷ mặc của người áo bào trắng kia.
Đôi mắt này, mát lạnh sáng ngời, tuy mang mặt nạ, nhưng là bất luận kẻ nào liếc nhìn đôi mắt ấy, cũng sẽ biết, chủ nhân của đội mắt này, nhất định vô cùng tuấn mỹ xuất sắc.
Giờ phút này, đôi mắt ấy đang lẳng lặng nhìn Lư Oanh.
Lư Oanh nhìn thẳng hắn một hồi, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Từ từ, nàng mím môi hướng đối phương vái chào, trong trẻo lạnh lùng nói: “Tại hạ chính là đương sự của thuyền khách này, là thủ lĩnh của những Thanh Y Vệ này…!Không biết các hạ là người phương nào?”
Người mặc áo bào trắng kia chỉ nhìn nàng, không trả lời.
Lư Oanh vừa chắp tay, nói: “Tại hạ họ Lư, là người Thành Đô, không biết chư vị lần này đến đây, có chuyện gì sao?”
Lần này, thư sinh áo xanh kia đứng dậy, hắn đứng sau người mặc áo bào trắng hô: “Họ Lư kia, ngươi chính là thủ lĩnh của những Thanh Y Vệ đó?”
Lư Oanh khách khí nói: “Không sai.”
Thư sinh áo xanh lập tức cười lạnh, hắn há mồm đang định nói thêm gì nữa, nhưng người mặc áo bào trắng đột nhiên tay ra hiệu, theo động tác này của hắn, hắn lập tức cúi đầu, những lời định thốt ra…!lại nuốt xuống.
Người áo bào trắng liếc nhìn đám người Lư Oanh mấy lần, xoay người bước đi.
Đi được vài bước, cũng không biết hắn nói một câu nói cái gì, chỉ thấy những người áo đen bịt mặt đồng loạt theo hắn lui xuống boong thuyền.
Sau đó, cây đuốc trên thuyền đối phương bị dập tắt, sau đó ra tín hiệu cho thuyền khác, đã đem chúng thuyền đám vây quanh người Lư Oanh đột nhiên quay đầu, đồng thời tăng tốc, trong nháy mắt, mười mấy thuyền chiến như quỷ mị, liền biến mất ở cuối dòng sông.
Lúc đi cũng giống như lúc tới, đều thần bí!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một hộ vệ thầm nói: “Đây là ý gì?”, hắn quay đầu nhìn về phía Lư Oanh, hỏi: “Tiểu lang quân biết người mặc áo bào trắng kia?”
Lư Oanh trầm mặc nhìn về hướng thuyền buồm trắng rời đi, vẫn không nói gì.
*****
Ngày úp: 16/08/2021 06:12 PM
Aiz~ có khi nào là cánh đào rơi lên vai A Oanh?
Tâm trạng sau khi ăn no có sức quất 1 chương