Ngoài cổng trường tập trung đông đúc các phụ huynh nôn nóng chờ con mình thi xong, có vô số cơ sở đào tạo giáo dục đang phát tờ rơi quảng cáo, những chiếc ô quạt sắc màu sặc sỡ rải rác khắp nơi.
Lâm Triều Tịch vừa len qua đám người liền thấy Bao Tiểu Manh.
Cô đứng tựa vào gốc cây long não trước tiệm trà sữa, lúc thấy cô, Bao Tiểu Manh tháo cặp kính râm to bản, vẫy tay gọi.
“Sao lại nhờ Bùi Chi chuyển lời…” Lâm Triều Tịch đi tới, cô quyết định mở lời trước.
“Cậu và Bùi Chi hẹn hò chưa?” Bao Tiểu Manh hỏi.
“Làm gì có.”
“Tớ nộp bài xong ra ngoài một lúc thì gặp cậu ấy, tiện nên nhờ thôi.” Bao Tiểu Manh nói.
Nghe vậy, Lâm Triều Tịch bỗng giật mình. Bây giờ còn chưa hết giờ làm bài, Bao Tiểu Manh thậm chí còn nộp bài sớm hơn Bùi Chi.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Bao Tiểu Manh nói thẳng: “Tớ và cậu như nhau cả thôi, ngồi thêm 30 phút đối với chúng ta đều chẳng có ý nghĩa gì.”
Lâm Triều Tịch không biết nói sao. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quãng nghỉ im lặng đó, Bao Tiểu Manh quay người vào tiệm trà sữa, cô đứng trước quầy thu ngân gọi: “Cho em hai cốc trà sữa trân châu.”
Lâm Triều Tịch vội vàng mở cặp rút ví ra.
Bao Tiểu Manh: “Để tớ mời cậu.”
“Đừng làm như tiệc chia tay thế chứ.” Lục lọi một hồi, ngăn cất ví trong cặp trống rỗng, Lâm Triều Tịch kéo khoá lại, nói trong tiếc nuối.
“Vốn là buổi chia tay mà.” Nữ sinh thản nhiên mỉm cười với cô: “Nghỉ hè tớ sẽ đến Vĩnh Xuyên, sau này cũng ít về lắm.”
“Cậu đến đó làm gì?”
“Bà chủ tớ mở chuỗi cửa hàng trang sức mới ở Vĩnh Xuyên, bà ấy muốn gọi nhân viên lâu năm bên này qua đó điều hành.”
“Bà chủ cũng ưng cậu ghê.”
“Đúng vậy.” Bao Tiểu Manh vui vẻ nói.
Lâm Triều Tịch suy nghĩ, cô hỏi: “Vậy cậu định bỏ học thật à?”
“Tớ nói từ lâu rồi mà, mỗi người có một cuộc đời riêng, tớ thấy cứ bình bình sống qua ngày rất thoải mái. Hơn nữa bà chủ bảo rồi, sau này khéo tớ còn được lên chức chủ tiệm ấy, chắc chắn sẽ kiếm không ít tiền hơn cậu đâu nhé!”
Trân châu nếp đen được múc vào cốc nhựa, nhân viên nhanh nhẹn dùng hương liệu pha chế trà, dập nắp miệng cốc, hai cốc trà sữa trân châu ra lò.
“Ồ, cũng được đấy nhỉ.” Lâm Triều Tịch nói.
“Tớ cũng thấy thế.” “Póc” một tiếng, ống hút chọc vào nắp ly, Bao Tiểu Manh rít một ngụm to, sau đó nói: “Nếu không nhờ cậu thì tớ cũng chẳng nghĩ thông đến vậy.”
Lâm Triều Tịch nhìn gương mặt thoáng cười của nữ sinh, cô nhíu mày.
Bao Tiểu Manh giải thích: “Hôm đó vồ ếch trước cửa tiệm này, từ đó về sau như biến thành người khác, ngay hôm sau còn chạy đến lớp 9-1 đấu xì dách, ôi chết mất!”
Lâm Triều Tịch né tránh mắt Bao Tiểu Manh, cô trầm mặc.
“Cậu thực sự thay đổi quá nhiều ” Cô đứng trước một khe hở trên nền gạch, nói: “Nếu như đây là vạch xuất phát, lúc đầu rõ ràng chúng ra ngang bằng nhau, rồi bỗng nhiên, cậu đã chạy tới chỗ của bác gái đằng kia từ lúc nào.”
Bao Tiểu Manh chỉ vào hình bóng bé tẹo ở xa tít tắp.
“Thật ra tớ đã thử cố gắng… lúc mà cậu không biết ý. Nhưng tớ nhận ra, lúc tớ muốn vận công xông lên, cậu lại chạy xa ơi là xa rồi.” Bao Tiểu Manh nhìn ra xa vời: “Lúc đó tớ mới biết, hoá ra giữa người với người thực sự tồn tại khoảng cách lớn đến vậy, tớ vốn không thể nào đuổi kịp cậu.”
“Thật ra không phải vậy đâu.” Lâm Triều Tịch ngắt lời trong vô thức.
“Chính xác là thế!” Bao Tiểu Manh quay đầu: “Vậy cậu nói tớ biết, tớ phải đuổi kịp cậu thế nào đây?”
Lâm Triều Tịch tức khắc nghẹn họng.
Thì ra vòng đi vòng lại, rồi họ cũng lại quay về vấn đề này, vấn đề “không theo kịp”.
Cô không thể trả lời.
Đặt một ví dụ hợp lí thì giống như đứng trước một ván xì dách, sau khi đã nắm được các chiến lược chơi, tỉ lệ thắng cuộc của cô có lẽ là 80%, Bùi Chi là 99,5%, còn người không biết gì như Bao Tiểu Manh có lẽ chỉ đạt 50%.
Cô vẫn chưa tìm được cách để lật tỉ lệ thắng cuộc lên 99,5% thì sao có thể trả lời Bao Tiểu Manh cơ chứ.
Vậy nên thực chất lúc này Bao Tiểu Manh đã đưa ra được đáp án.
——Con người không cần quá liều mình theo đuổi những mục tiêu tít tắp trên cao, sống một cuộc đời bình thường, nhàn nhã, hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của riêng mình là được.
Cô của lúc này đã bị đáp án đó thuyết phục.
“Sao lại im lặng rồi?” Bao Tiểu Manh hỏi.
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu: “Tớ đang nghĩ, Vĩnh Xuyên rộng quá.”
“Không sao đâu, tớ tìm được đường về nhà.” Bao Tiểu Manh thoải mái nói: “Những gì cần nói cũng nói rồi, tớ phải đi đây.”
“Hè này tớ cũng đến Vĩnh Xuyên, ở trường đại học Tam Vị, cậu đến tìm tớ được không?”
“Cậu lại khoe khoang rồi.” Bao Tiểu Manh cầm ly trà sữa, cô quay đầu nói.
Lâm Triều Tịch rất muốn nói “không hề”, nhưng lời dừng ở cửa miệng, cô không muốn lần chia tay này trở thành quá trình khiến người ta buồn bã.
“Xin lỗi.” Cô không giải thích.
“Tạm biệt nhé!” Bao Tiểu Manh hút một ngụm trà sữa, cậu vui vẻ vẫy tay chào cô.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc đen bóng như thác nước, vô cũng rạng rỡ.
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu: “Sao hôm nay cậu lại tìm tớ?”
“Chào cậu một câu, dù sao trước kia mình cũng thân thiết thế cơ mà.” Bao Tiểu Manh quay đầu cười, giọng cô nghe hơi nghẹn ngào.
Sao lại khó chịu thế này, đây chẳng phải con đường mày chọn sao?
Hình bóng Bao Tiểu Manh đi xa dần, nụ cười tan biến, cô ấy cũng biến mất trong đám đông.
Nhìn một lúc, Lâm Triều Tịch thấy hai mắt cay cay. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ với thứ gọi là “thanh xuân”, dù bạn có trải qua bao nhiêu lần cũng như đang rót một cốc nước.
Những lát chanh ngâm dưới đáy cốc trương lên, vị chua và mặn dần tiết ra, bạn bỏ vào miệng nếm thử, không nói rõ được là mùi vị gì.