Bài diễn thuyết của Bùi Chi mang phong cách khác hoàn toàn với diễn giả.
Phần lớn cậu sẽ tranh thủ thời gian diễn giảng thật nghiêm túc, tỉ mỉ, không áp dụng kĩ xảo hay mẹo diễn thuyết gì nhưng cũng do vậy mà càng có vẻ thật thà, người nghe cũng dễ hiểu.
Lâm Triều Tịch ngồi dưới thính đài, cô dựa sang trái, giở quyển sổ tay đến một trang giấy trắng.
Theo tiết tấu chậm rãi từ tốn của Bùi Chi, cô ghi chép lại những nội dung trọng điểm. Trên sân khấu, nam sinh cầm một tờ giấy vo tròn, cậu nhẹ nhàng ném đi, sau đó giải thích cho mọi người về quan hệ giữa Parabol và Mô hình toán học.
Từ trên xuống dưới sân khấu đều được trải thảm mềm mại, quả cầu giấy rơi xuống sàn rồi lăn hai vòng trên thảm, sau đó dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Chi, đúng lúc cậu cũng đang nhìn mọi người.
Vẫn là khoảng cách phía trên và phía dưới sân khấu, dưới ánh đèn, khuôn mắt Bùi Chi sạch sẽ trắng trẻo, trông hơi lạnh nhạt, song không hề khó tiếp cận như cô từng nghĩ.
Bùi Chi nói không nhiều bởi dù sao cậu cũng không phải diễn giả chính, cậu chọn một thời điểm thích hợp để kết thúc bài diễn thuyết.
“Trên đây là sự hiểu biết của tôi về Toán học và mô hình, mong rằng nó phần nào giúp đỡ được mọi người.”
Cậu khom người chào, bước xuống dưới, trả mic cho diễn giả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đa số mọi người vẫn đang đắm chìm trong nội dung bài giảng của cậu, nhất thời không có phản ứng gì. Đến khi cậu gần như đã ngồi vào chỗ, tiếng xôn xao cùng những tràng pháo tay mới dần dần vang lên.
Bùi Chi lật chiếc ghế tựa ngồi xuống, những ánh mắt nhìn ngó xung quanh dồn dập lao tới.
Lâm Triều Tịch xem xét cẩn thận một hồi vẫn không thấy khuôn mặt cậu nam sinh có biểu cảm gì.
“Sao thế?” Bỗng nhiên, Bùi Chi hơi nghiêng đầu, hỏi.
Ánh mắt trong veo sáng bừng.
“Ặc…” Lâm Triều Tịch như bị bắt quả tang, cô vô thức hỏi: “Tự nhiên bị túm lên sân khấu diễn giảng, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tớ rất vui.” Bùi Chi đáp.
——
Ra khỏi hội trường số 1, Lâm Triều Tịch vươn vai, khởi động gân cốt.
Bùi Chi và nhóm diễn thuyết bị rất nhiều người giữ lại chuyện trò, vậy nên cô một mình xuống cầu thang, ánh đèn sáng trưng chiếu lên người cô.
Xung quanh cũng có nhiều sinh viên rời đi giống cô, họ túm tụm tốp năm tốp ba, thảo luận sôi nổi về những nội dung trong buổi tọa đàm vừa rồi.
Lâm Triều Tịch nghe thấy có người nói “Về nhà tớ sẽ sắp xếp lại những gì ghi được hôm nay, sau đó gửi cho các cậu”, cũng có người nói “Đại thần thực sự chăm hơn bọn mình nhiều, giờ mình phải chia rõ trách nhiệm của từng người với từng phần.”
Thậm chí còn có người nói “Dựng mô hình Toán học cũng hay ho đấy nhỉ.”
Cô bỗng hiểu ra vì sao Bùi Chi lại thấy rất vui.
Vì cậu giúp được người khác, đương nhiên là vui rồi.
Lúc này, điện thoại cô rung lên.
Lão Vương gửi đến một tin Wechat.
Lão Vương: Bùi Chi lại xuất đầu lộ diện rồi à?!
Lâm Triều Tịch định trả lời thì cửa sổ chat lại nhảy ra tin nhắn thứ hai.
Lão Vương: Bài tập cậu giao bọn tôi làm xong cả rồi, kinh chưa!
Lâm Triều Tịch mỉm cười, hai cái người này đúng là.
Cô gõ ba chữ trả lời: Vô địch luôn!
——
Có lẽ do ảnh hưởng từ buổi tọa đàm, hoặc do bầu không khí đam mê xuỗ thi dựng mô hình của lớp.
Sau hoạt động cùng nhau đi nghe tọa đàm, lớp học lại hiệp thương lên lịch cùng nhau học tập.
Mỗi buổi chiều tối sau giờ tan học, họ thống nhất sẽ tập trung ở phòng học bậc thang, sau đó chọn một đề thi thật của những năm trước để cùng thảo luận. Các đội sẽ trình bày quan điểm và tư duy của đội mình, sau đó phân tích bài luận văn của các nhóm từng đoạt giải nhất để cùng học hỏi.
Mỗi ngày Bùi Chi đều tham gia cùng họ.
Cậu sẽ không phát biểu quá nhiều nhằm tránh làm loạn tư duy của mọi người, nhưng sẽ đưa ra những đánh giá đúng lúc đúng chỗ, giúp họ tránh khỏi tư duy sai sót và đi vào bế tắc.
Thỉnh thoảng Giới Nhiên cũng sẽ tới.
Tuy nhiên tác dụng lớn nhất của anh là chêm vài trò cười, giúp mọi người giải tỏa bớt áp lực.
Trong thời gian chuẩn bị cho cuộc thi, bọn họ đã tổ chức rất nhiều hoạt động học thuật. Thậm chí còn mời cả giáo viên chuyên ngành Máy tính giúp họ giảng giải những vấn đề thường gặp trong quá trình sử dụng phần mềm máy tính.
Hầu như mọi người tham gia cuộc thi đều sẽ tham gia đủ các hoạt động.
A Quang và Lão Vương thường chê bai mấy hoạt động này nhạt nhẽo, song hễ rảnh là họ đều tới tham gia.
Theo thời gian và sự qua lại mỗi ngày hai tiếng, nhóm thi đấu bọn họ ngày càng giống một lớp học hoàn chỉnh.
Mãi đến trước khi chính thức diễn ra cuộc thi, hoạt động duy nhất mà họ không tổ chức thành công là tổ chức đi ăn và cùng nhau dã ngoại.
——
Một ngày trước cuộc thi, họ vẫn giữ nguyên tác phong lành mạnh và truyền thống mỗi ngày làm một đề.
Nhưng hôm sau là ngày thi nên trọng tâm ôn của mọi người nằm ở những chi tiết nhỏ trong bài mẫu xuất sắc, ví dụ như Làm thế nào để định dạng văn bản đẹp hơn, hoặc làm thế nào để vẽ đồ họa rõ ràng hơn.
Cái này nghe có vẻ hơi thực dụng, nhưng giống như giáo viên luôn dặn họ trước kì thi đại học là phải viết đẹp một chút. Nếu đã là cuộc thi thì mọi chi tiết đều cần được thực hiện nghiêm túc.
Hiếm có ngày Giới Nhiên nghe trọn từ đầu đến cuối, sau khi nhóm cuối cùng phát biểu, anh thản nhiên tiến lên bục giảng.
Tà dương màu cam đỏ chiếu xuyên ô cửa kính, lớp học rất yên tĩnh.
Giới Nhiên đứng khoác tay trên bục giảng, anh không lên tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên bục giảng và dưới lớp kéo dài sự im ắng khoảng nửa phút, Giới Nhiên bỗng cười: “Làm gì mà nghiêm trọng thế?”
“Tại thầy cũng nghiêm trọng mà!”
“Tự nhiên thầy chẳng nói chẳng rằng, thật đáng sợ!”
Học viên ngồi dưới dồn dập lên tiếng.
“Tôi chỉ dọa các bạn chút thôi, không ngờ lại dọa được thật, vẫn non lắm, chưa được trải đời nhiều đâu.”
Giới Nhiên trêu chọc họ hai câu, không khí trong lớp dịu hẳn.
Giới Nhiên nói: “Trước hết tôi xin thông báo, ngày mai trường sẽ mở ba đến bốn phòng máy cho các bạn, các bạn có thể chọn hưởng thụ ba ngày ba đêm vui vẻ trong phòng máy, cũng có thể tự tìm chỗ viết luận văn.”
“Tôi và bạn Bùi Chi của mọi người sẽ đồng hành suốt cả quá trình, ngoài việc không thể dạy mọi người viết luận văn thì có vấn đề gì cũng có thể tìm chúng tôi giải quyết, tóm lại chúng tôi chịu trách nhiệm phục vụ mọi người thật tốt.”
Dưới lớp, tất cả mọi người đều chăm chú nghe Giới Nhiên phát biểu, bởi vậy nên mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng, không khí trong lớp lại hơi có vẻ cứng ngắc.
“Sao vẫn căng đét thế này? Cuộc thi này rất thú vị, nghĩ mà xem, các bạn sẽ tập trung lại một chỗ trong ba ngày ba đêm, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu chung, có phải đầy cảm giác như sau này tăng ca làm việc thâu đêm không? Trải nghiệm trước một chút là biết, còn đi học là còn sướng chán.”
“Nhưng tăng ca làm việc còn có lương, đây làm gì có.” Một học viên dè bỉu.
“Cống hiến vì khoa học mà, với lại ai bảo không có lương cơ?” Giới Nhiên nói.
“Nhưng học bổng có giới hạn, có phải ai cũng giành được đâu.”
“Ý tôi không phải học bổng. Không ai bảo các bạn à, trường cấp cho cuộc thi một khoản tiền đó. Nghe nói các bạn rất thích đi dã ngoại, sau khi kết thúc cuộc thi chúng ta sẽ tổ chức nhé, bao trọn chi phí, mọi người thấy thế nào?”
Lớp học trong chớp mắt bùng nổ.
“Trường mình hào phóng thế từ khi nào vậy?”
“Dù gì cũng là trường danh giá cơ mà, mấy món tiền nhỏ có mà đầy.”
“Thầy ơi, tuy thầy hỏi ý bọn em thế nào, nhưng có vẻ thầy cũng quyết định xong rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, cảm động không nào?” Giới Nhiên cười.
“Rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Hay chúng ta tổ chức du lịch ba ngày hai đêm trong khu vực?”
Dưới lớp xôn xao bàn tán, không khí thả lỏng hơn nhiều.
Mọi người chuyện trò một lúc, lớp học lại dần trả về sự yên lặng.
“Sắp kết thúc rồi.” Trong lòng ai cũng hiểu rõ điều này.
Giới Nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Theo lí mà nói, trước khi kết thúc tôi thường sẽ gửi gắm vài lời. Thực ra tôi cũng khá bất ngờ khi mọi người nghiêm túc coi cuộc thi này như cuộc thi đại học. Vậy nên bất kể kết quả có ra sao, chúng ta đều đã cố gắng và nghiêm túc tham gia, chắc chắn sẽ thu được những kết quả không ngờ.”
Lớp học tĩnh lặng vài giây, các học viên quay sang nhìn nhau, bỗng có người hô lên.
“Tự nhiên thầy dội canh gà, bọn em không quen đâu.”
“Thầy bớt sến súa dùm.”
Giới Nhiên cười: “Nghĩ mãi mới được câu tổng kết, cho tôi chút mặt mũi không được à? Lời cuối cùng tôi sẽ nhường cho người luôn đồng hành cùng các bạn, nhớ giữ thể diện cho cậu ấy đấy, mời bạn Bùi Chi~”
Đột nhiên bị điểm danh, Bùi Chi đứng dậy, cậu chậm rãi lên bục giảng.
Giới Nhiên còn cố tình muốn xuống dưới nhường lại sân khấu cho Bùi Chi thì cậu hơi khom người, chỉ nói đúng một câu: “Chúc các bạn may mắn.”
Giới Nhiên còn chưa dậm chân xuống bậc, anh cạn lời quay đầu nhìn.
Lâm Triều Tịch ngồi tại chỗ bật cười, đúng là phong cách phát biểu trước sau như một của Bùi Chi.
——
Cuộc thi kéo dài ba ngày ba đêm, vậy nên Lâm Triều Tịch buộc phải báo trước với Lão Lâm một tiếng.
Trên chuyến xe bus về nhà, cô còn mải nghĩ nên lấy lí do gì để thông báo với ông, rằng khả năng Toán học của cô bỗng nhiên tăng vọt, vậy nên cô giành được tư cách tham gia thi dựng mô hình.
Nhưng bao nhiêu ngày nay cô vẫn chưa nghĩ ra một cái cớ hợp lí.
Cuối cùng cô chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt ngồi xuống trước mặt Lão Lâm, mặt đầy nghiêm trọng nói: “Bố ơi, con có chuyện cần nói với bố.”
“Chửa rồi hả?” Lão Lâm ngẩng đầu.
“Bố nghĩ đi đâu đấy?” Lâm Triều Tịch hoảng hốt.
“Bỗng nhiên muốn bế cháu ngoại thôi mà, mấy ông già tầm tuổi bố đây thỉnh thoảng lại nghĩ đến chuyện đó cũng rất bình thường.”
“Đương nhiên là không!!”
“Ờ, thế cũng chẳng có chuyện gì to tát.” Lão Lâm thản nhiên cúi đầu, tiếp tục dùng bữa.
Lâm Triều Tịch ngồi suy nghĩ ngổn ngang một hồi, chuẩn bị lại tinh thần, mới nói: “Ngày mai ngày kia ngày kìa con đều không về đâu, bố ở một mình tự lo liệu có được không? Đừng tắt điện thoại, mỗi ngày con sẽ gọi hai cuộc, buổi trưa một lần 9 giờ tối một lần…”
Cô lải nhải liên miên.
“Tham gia dựng mô hình toán học hả?”
Lão Lâm nghe vậy hiểu ngay.
Lâm Triều Tịch: “…”
“Ờ, thế đi đi.”
Lão Lâm uống một ngụm canh, ông đắc ý chép miệng, cũng không nói thêm gì.
Một lúc sau, Lâm Triều Tịch cuối cùng cũng không nhịn nỏi: “Sao bố chẳng có tí bất ngờ nào thế?”
“Bất ngờ gì cơ?”
“Bất ngờ vì con giành được tư cách tham gia thi.”
“Con lớn bằng này rồi, được đi thi dựng mô hình mà cũng cần bố khen á?” Lão Lâm kinh ngạc.
Lâm Triều Tịch: “…”