Quận Chúa Sủng Thê

Chương 44: Đại phu nhân, bà quên ta xuất thân từ Phi Diệp Tân à



Yến tiệc diễn ra, nhạc hết người tan.

Lúc rời khỏi cung, Cố Ly nhận được nhiều đồ ban tặng nhất. Trên đường trở về phủ trưởng công chúa, ai cũng mệt mỏi, trở về phòng của mình muốn đứt hơi.

Hôm nay Cố Ly đã danh chính ngôn thuận tiến vào Khang Viên. Tuy nàng có phòng của riêng mình nhưng đa phần dùng để chất đồ, bản thân hầu như đều ở phòng Tần Tê. Bốn Mễ đều là người thông minh, sớm đã biết quan hệ của hai vị chủ tử, trưởng công chúa lại đồng ý, vì vậy hầu hạ hai vị chủ tử cũng không có gì khác nhau.

Tần Tê nằm trên giường, nâng nửa người nhìn Cố Ly: “Ly tỷ tỷ cuối cùng cũng trở thành người nhà của muội.” Tần Tê cúi đầu nằm lên người Cố Ly, khẽ nói: “Tuy trên danh nghĩa trở thành tỷ tỷ của muội nhưng trong lòng muội, tỷ là người muội yêu nhất.”

Cố Ly vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tần Tê, ánh mắt dịu dàng:

“Tê Tê, sau này luôn ở bên cạnh tỷ được không? Cho dù đi đâu, chúng ta đều không rời xa nhau.”

Tần Tê ngẩng đầu: “Dạ được!” nàng đẩy vạt áo của Cố Ly, nhìn thấy b.ầu ngực nửa lộ ra, nàng bắt đầu c.hảy nước miếng.

“Không được để nước miếng chảy ra!” Cố Ly không nhúc nhích, chỉ cảnh cáo.

Tần Tê vội ngẩng đầu, cố gắng nuốt ngược nước miếng vào trong:

“Không c.hảy nước miếng thì để muội ăn, được không?” Nàng cười tủm tỉm hỏi.

Đôi gò má của Cố Ly nổi lên hai rạng mây đỏ. Ngón tay thon dài dùng sức lướt qua gò má Tần Tê, cánh môi khẽ rung động:

“Đêm nay cho muội ăn.”

“Tuyệt quá!” Vẫn hai chữ này, chỉ là lần này giọng nàng mang theo rất nhiều kích động, còn cả tiếng nuốt nước miếng.

Cố Ly từ nhỏ đã luyện võ, nhiều năm qua vóc dáng cơ thể cực kỳ tốt. Ngày thường thấy nàng có chút gầy yếu nhưng khi cởi y phục xuống, bàn tay nhỏ bé của Tần Tê sờ lên mới phát hiện trong cơ thể mảnh khảnh ẩn chứa sức lực rất lớn: “Thật tuyệt vời!” Tần Tê khen ngợi: “Rất xinh đẹp!” nàng cúi xuống hôn lên cơ thể Cố Ly.

Đêm nay, hai người lật qua lật lại, giằng co đến nửa đêm, cũng may sau khi hai người ở chung, Cố Ly liền cho người gác đêm bên ngoài lui xuống, đề phòng họ nghe thấy những âm thanh không nên nghe.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tê vừa ngáp vừa mở mắt liền phát hiện Cố Ly đã không còn bên cạnh.

“Ly tỷ tỷ đâu?” Cô Ly hỏi Đại Mễ.

Đại Mễ cười nói:

“Toại An quận chúa đến tiền viện thỉnh an trưởng công chúa. Thấy ngài còn ngủ nên bảo nô tỳ đừng quấy rầy ngài.”

Tần Tê ôm chăn lại ngáp một cái thật lớn, Ly tỷ tỷ thức dậy sớm ghê:

“Mau giúp ta rửa mặt chải tóc.”

Sau khi rửa mặt chải tóc xong Tần Tê chạy tới tiền viện, Cố Ly đã hành lễ xong với trưởng công chúa và Tần Văn Bác, lúc này đang dâng trà. Trưởng công chúa vui mừng đồng thời ban thưởng thật nhiều cho Cố Ly, còn nói dùng bữa xong sẽ dẫn Cố Ly qua Xuyến Xuyến môn phủ An Quốc Công.

Với an bày của trưởng công chúa Cố Ly chỉ có thể đồng ý. Nàng không có ý định tạo nhiều mối quan hệ với những người ờ đây nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của trưởng công chúa.

Sau khi dùng bữa xong, hai phu phụ trưởng công chúa dẫn theo Tần Tê và Cố Ly đến phủ An Quốc Công. Lão phu nhân nghe chuyện của Cố Ly, hôm nay đã tự mình ở Thanh Huy đường chờ họ.

Tần Văn Bác đến phủ An Quốc Công thì vào thư phòng của huynh trưởng, để trưởng công chúa dẫn Tần Tê và Cố Ly đến Thanh Huy đường. Vừa vào Thanh Huy đường đã nhìn thấy Phùng Thị thê tử của Tần Văn Uyên đứng chờ, trưởng công chúa cười nói:

“Đại tẩu cũng ở đây à, là tới xem nữ nhi ta vừa nhận phải không?”

Phùng Thị nói:

“Phải, ta nghe nói hôm nay ngươi dẫn theo Toại An quận chúa đến, ta tới chỗ mẫu thân xem.”

Cố Ly dựa theo lễ nghi của Minh Tịch hành lễ với Quốc Công phu nhân và Phùng Thị. Quốc Công phu nhân nói:

“Quả là cô nương khôn khéo, con nhiều lần cứu Tê Tê cũng chính là cứu toàn bộ phủ An Quốc Công của ta. Đây xem như duyên phận giữa con và chúng ta. Ly Nhi, sau này con hãy xem đây như nhà của mình, đừng xem mình là người ngoài.”

“Dạ, đa tạ Quốc Công phu nhân.” Tuy rằng nàng được trưởng công chúa nhận làm nghĩa nữ nhưng rốt cuộc cũng không phải người phủ An Quốc Công, cho nên nàng không thay đổi xưng hô trên dưới.

Quốc Công phu nhân không đồng ý:

“Sao còn gọi là Quốc Công phu nhân? Con là nghĩa nữ của Dung Nhi cũng là cháu gái của ta. Tiếng “tổ mẫu” này con có nguyện ý gọi không?”

Cố Ly ngẩng đầu nhìn về phía trưởng công chúa, trưởng công chúa cười nói:

“Còn không mau gọi.”

Cố Ly ngoan ngoan nghe lời:

“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu.”

Gương mặt Quốc công phu nhân mỉm cười, thật nhiều nếp nhăn hiện ra:

“Cháu ngoan mau đứng lên. Ta không nghĩ đến tuổi này vẫn còn được có thêm một người cháu gái. Tê Tê à, sau này không được nói tổ mẫu bất công.”

Tần Tê đứng bên cạnh, lúc này mới đi tới ngồi xuống cạnh Quốc Công phu nhân:

“Tổ mẫu phải thiên vị Ly tỷ tỷ nhiều nhiều mới được.”

Quốc Công phu nhân cưng chìu nắm tay Tần Tê: “Tần Tê rất hiểu chuyện làm người ta yêu thương.” Bà vẫy tay, nha hoàn ở bên cạnh bưng khay qua.

“Đây là đồ Quốc Công gia gia lúc còn trẻ chinh chiến bên ngoài mang về, là một đôi. ta vẫn luôn tìm người phù hợp. Giờ đây tặng cho hai con, không được nói ta bất công nữa.” Trong khay là một cặp vòng tay, nhưng nhìn chất liệu gỗ thì không đoán ra được, ngọc cũng không phải ngọc, nhìn rất ấm áp nhưng khi sờ vào lại cảm thấy lành lạnh.

Tần Tê cùng Cố Ly cảm tạ Quốc công phu nhân, sau đó Tần Tê cầm một chiếc đưa cho Cố Ly, chính mình cũng tự đeo một chiếc. Cố Ly không nói gì thêm, cũng đeo vào tay.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 5: Đệ tử của ta chẳng lẽ lại dính dáng tới ma tộc

Ra mắt Quốc Công phu nhân xong tiếp theo là Phùng Thị, theo như Tần Tê gọi “Đại bá mẫu” thì Phùng Thị trên đầu mang trang sức nhìn cực kỳ cao quý.

Hết một vòng ra mắt, Cố Ly nhân thêm kha khá đồ tốt. Nàng nhìn trưởng công chúa đi phía trước, nàng cảm thấy trưởng công chúa đang giúp nàng kiếm thêm đồ.

Trở về phủ trưởng công chúa, Cố Ly nhìn đồ được ban thưởng có chút sững sờ. May mắn căn phòng kia của nàng lúc này không có người ở, nếu không không có chỗ để đồ.

Trưởng công chúa cùng đến Khang Viên, dặn dò Hương Mễ làm một quyển sổ ghi lại tất cả những đồ được ban thưởng trong hai ngày nay, sau đó đưa đến tiểu khố phòng*.

*Khố phòng: nhà kho, kho chứa.

“Trong tiểu khố phòng đang chứa đồ của Tê Tê, bây giờ đồ của con cũng cất vào trong đó. Nhưng sổ sách là phải tách ra.” Trưởng công chúa giải thích với Tần Tê.

Cố Ly vừa định mở miệng nói không cần phiền phức như vậy, cứ trực tiếp ghi dưới danh nghĩa Tần Tê là được. Nhưng trưởng công chúa lại nói tiếp: “Ly Nhi, ta biết con không ham vinh hoa nhưng là nữ nhi của ta ngay cả của cải cũng không có.” Nàng nhìn về phía bốn Mễ và Tần Tê đang bận rộn cười nói: “Hơn nữa tương lại các con bên nhau, dù sao cũng cần một phần sính lễ.”

Trời ơi, Cố Ly hít sâu một hơi. Đường đường là trưởng công chúa mở miệng cũng không cố kỵ gì sao? Cố Ly đỏ mặt:

“Mẫu thân…”

Trưởng công chúa vỗ vỗ tay Cố Ly: “Đồ của con con cứ nhận lấy. Đồ của Tần Tê ta sẽ không chạm vào. Nữ nhi từ nhỏ nên học quản lý, những thứ nhỏ nhặt của chính mình cho đến cả gia tộc lớn, cả quốc gia cũng vậy, nếu không có năng lực làm sao làm cho người khác yên tâm được?” Có vài lời trưởng công chúa cũng không nói, nàng hiểu Cố Ly sớm muộn gì cũng trở về Phi Diệp Tân, tất nhiên Tần Tê cũng sẽ đi theo. Hai đứa con không ở bên cạnh mình cho nên hai đứa phải học chút bản lĩnh quản lý trong nhà. Nàng cho Tần Tê sinh mệnh, không vì yêu thương của mình mà bẽ gãy đôi cánh sẽ tung bay cao trên bầu trời của Tần Tê. Nàng biết Tần Tê sẽ có cuộc sống của chính mình. Bất cứ lúc nào, bất luận ở nơi đâu, chỉ cần Tê Tê hạnh phúc, người làm mẫu thân như nàng sẽ không tiếp tục xa cầu.

“Con hiểu. Cảm ơn mẫu thân dạy dỗ.” Cố Ly biết ý trưởng công chúa dang dạy dỗ nàng xử lý cuộc sống về sau, là chuẩn bị giao phó Tần Tê cho nàng.

“Ngoan lắm, con là người thông minh. Con hiểu ý ta là được, đừng nói cho Tê Tê biết.” Trưởng công chúa nhìn Tần Tê đầy chìu mến, nữ nhi của nàng, nàng hi vọng sẽ mãi hồn nhiên tỏa sáng cho nên nàng sẽ vì Tê Tê tìm một người mạnh mẽ bảo vệ. Nếu như Cố Ly không bảo vệ Tê Tê như vậy, nếu như Cố Ly không xuất thân từ Phi Diệp Tân nàng cũng không nhanh chóng đón nhận Cố Ly.

“Dạ.” Cố Ly hứa, ánh mắt theo tầm mắt trưởng công chúa nhìn về phía Tần Tê đang bận rộn giúp đỡ sắp xếp đồ đạc. Con thỏ nhỏ nên được người xung quanh bảo vệ, nuông chiều, cả đời không lo nghĩ, nên là như vậy mãi mãi.

Tần Tê làm việc mệt mỏi liền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai nữ nhân mình yêu thương nhất đang nhìn mình. Nàng chạy tới ôm cổ Cố Ly:

“Ly tỷ tỷ, đồ của tỷ rất là nhiều!”

Trưởng công chúa có chút không kịp thích ứng với cảnh ân ái bất ngờ này. Nàng ho khan một tiếng:

“Tê Tê, đang ở bên ngoài, con chú ý một chút.”

Tần Tê cảm thấy khó hiểu, quay đầu hỏi:

“Ở đây là Khang Viên, không phải bên ngoài.”

Trưởng công chúa nghẹn lời. Cũng may Cố Ly là người thấu tình đạt lý, nàng kéo Tần Tê vào phòng. Trưởng công chúa lắc đầu, nữ nhi lớn rồi không thể lưu lại!

Cả ngày hôm nay, người tới phủ trưởng công chúa tặng lễ vật không ngừng nghỉ. Đều là danh môn nghe trưởng công chúa nhân nghĩa nữ đến chúc mừng, nghe nói phía Cố gia cũng nhận được không ít, dù sao cũng là nơi xuất thân của quận chúa.

Đến chạng vang, Cố gia phái người đến đưa thiếp mời. Cố Ly mở ra xem, Cố gia vì Cố Ly được phong làm quận chúa mà muốn chuẩn bị một bữa tiệc. Cố Ly nhíu mày, nàng không thích náo nhiệt, sao lại hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác? Nàng không hiểu, có phải tham gia yến tiệc vốn là một trong các nguyên nhân để các tiểu thư danh môn khuê các ra ngoài, để các phu nhân tiểu thư dựa vào đó để giao thiệp, liên lạc tình cảm với nhau.

“Ly tỷ tỷ không muốn đi đúng không?” Tần Tê ở bên cạnh nàng hỏi.

“Không, ta muốn đi.” Cố Ly nhẹ nhàng gõ lên thiếp mời, trong lòng đã có tính toán.

“Tại sao?” Tần Tê nhìn ra được Cố Ly không hề ưa Cố gia.

Cố Ly vuốt trán Tần Tê:

“Có người hao tâm tổn trí vì ta làm bữa tiệc này, ta có lý do gì vắng mặt?”

Năm ngày sau, Cố Ly cùng Tần Tê trở về Cố gia. Cố Nhân với tư cách chủ nhà nên ở trong phòng khách hậu viện đón tiếp khách. Nhìn thấy Cố Ly đến gần, cười nói: “Ly tỷ tỷ cuối cùng cũng tới! Các tỷ muội đều trông ngóng tỷ về.” Sự nhiệt tình này dĩ nhiên khác xa với Cố Nhân trong ấn tượng của Cố Ly.

Trong phòng khách, đại phu nhân Võ Tư Nhiên đang tiếp đãi các vị phu nhân, các vị tiểu thư. Mấy ngày không gặp, khí sắc của Võ Tư Nhiên đã tốt hơn nhiều. Võ Tư Nhiên nhìn thấy Cố Ly đi vào liền dẫn người đi đến chỗ Cố Ly nói: “Ly Nhi, hôm nay con là chủ. Mau tới đây, ta giới thiệu với con các vị phu nhân.” Nói xong còn kéo tay Cố Ly đi đến gặp các vị phu nhân.

Cố Ly cảm thấy buồn cười, một vở diễn chỉ một người hay làm sao thành được? Còn Tần Tê ở một bên không vui. Rõ ràng đối xử với Ly tỷ tỷ không tốt, bây giờ diễn cho ai xem?

Tham Khảo Thêm:  Chương 837: C837: Chương 837

Nàng đi đến chỗ Cố Ly, các vị phu nhân tiểu thư trong phòng khách không dám xem thường, vội vàng tới hành lễ với nàng. Nàng miễn cưỡng chờ họ hành lễ xong đi tới khoát tay Cố Ly, ngọt ngào nói:

“Ly tỷ tỷ, đi với muội ra hoa viên ngắm hoa, được không?”

Cố Ly quay qua cười nói:

“Được.”

Bên này Võ Tư Nhiên không tiện tiếp tục lôi kéo Cố Ly, chỉ đành buông tay. Tần Tê kéo Cố Ly đi. Võ Tư Nhiên nhìn thoáng qua Cố Nhân, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ đắc ý.

“Hai người kia cười ngọt như vậy, nhất định có vấn đề.” Tần Tê vừa đi vừa nói.

Vào trong hoa viên, hoa nở rất đẹp, hương hoa tràn ngập khắp nơi. Cố Ly thoáng ngạc nhiên, thuận miệng nói:

“Muội không để cho họ diễn thì làm sao có thể xem được cảnh hay nhất?”

Tần Tê sửng sờ:

“Ý của Ly tỷ tỷ là?”

Cố Ly hái một đóa hoa sơn trà cài lên tóc Tần Tê:

“Người ta đã dụng tâm diễn cho ta xem, ta cứ để họ diễn xong đi.”

Tần Tê đưa ta sờ lên đóa hoa trên tóc, xúc cảm lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu hỏi:

“Sao lại lạnh như vậy?”

“Như vậy mới có thể làm cho nó thêm xinh đẹp.” Cố Ly nói.

“Muội sợ họ hại tỷ.” Tần Tê tiếp tục vấn đề trước đó.

“Sợ cũng vô ích, giải quyết mới là điều tốt nhất.” Cố Ly hái thêm một đóa hoa mẫu đơn lớn, nàng ngưng kết một lớp hàn khí trên tay sau đó phủ một lớp lên đóa hoa mẫu đơn: “Cho muội cầm chơi.”

Tần Tê cầm đóa hoa, nhìn rất nhiều hoa thược dược sum suê trong vườn, nàng có điều không hiểu:

“Vì sao Ly tỷ tỷ không hái hoa thược dược?”

“Thược dược còn có tên khác là Ly thảo.” Cố Ly nhìn cánh hoa thược dược nói.

“Dạ?” Tần Tê lắc đầu nói: “Sau này Tê Tê sẽ không đụng vào nó nữa. Muội không muốn ly biệt Ly tỷ tỷ.”

“Ngoan.” Cố Ly thuận tay vuốt ve con thỏ nhỏ.

Hai người dạo hồi lâu trong vườn, trong lúc đó gặp không ít các vị tiểu thư cũng đi ngắm hoa, họ đều chào hỏi nhau. Bây giờ hai người đều là quận chúa, các vị tiểu thư đều biết rõ sự khác biệt thân phận, cũng không dám tùy ý lỗ mãng.

Đến lúc khai tiệc, nha hoàn Cố gia mời các vị tiểu thư trở lại phòng tiếp khách. Mọi người ngồi vào chỗ, Cố Ly và Tần Tê ngồi xuống bàn trước mặt, Võ Tư Nhiên nói rất nhiều lời xã giao, dù sao bà ta cũng là tiểu thư Hầu phủ, bắt đầu phát huy bốn chữ “trường tụ thiện võ*”.

* 长袖善舞: Mạnh vì gạo, bạo vì tiền phải có nghĩa là có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả

Trong lúc bữa tiệc diễn ra, mọi người đều uống chút rượu cũng không quá nhiều. Tiệc tàn đã là buổi tối, Cố Nhân gọi Cố Ly đang muốn rời đi lại, cầm một quyển sách nói:

“Ly tỷ, đây là lễ vật các phủ gửi tặng. Mẫu thân bảo ta ghi chép lại tất cả. Mẫu thân nói những thứ này là tặng cho ngươi, cho nên ngươi trực tiếp mang đi hoặc hôm khác chúng ta đưa đến phủ trưởng công chúa?”

Cố Ly nhìn Cố Nhân, nàng phát hiện cô muội muội này thì ra cũng là một mỹ nhân, tiếc là thường ngày nàng không quan sát tỉ mỉ: “Không cần, nếu đã đưa đến Cố gia vậy Cố gia nhận là được, không cần đưa cho ta.” Cố Ly nói xong, nàng cùng Tần Tê rời đi.

Trì hoãn một hồi, đến khi ra ngoài chỉ còn xe ngựa của Tần Tê, những chiếc xe khác đều đã đi xa.

Trong xe ngựa, Tần Tê hiếu kỳ nói: “Không phải Ly tỷ tỷ nói xem kịch sao? Kịch đâu nhỉ?” Nói thật thì bữa tiệc này không xảy ra chuyện gì khiến cho Tần Tê cảm thấy kỳ lạ.

Cố Ly cười một cách thần bí: “Tới ngay thôi.” Nàng đã nghe được âm thanh.

Lúc xe ngựa đi trên đường bất ngờ vọng lại âm thanh như xé gió, xa phu ở bên ngoài nói:

“Quận chúa, có người chặn đường!”

Cố Ly dặn dò bốn Mễ trông chừng Tần Tê, nàng xuống xe xem tình hình. Tần Tê lo lắng, kéo tay nàng nói:

“Ly tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận!”

Cố Ly cười cười:

“Không sao đâu!”

Trước lúc xuống xe nàng đã nói thì thầm vài câu bên tai xa phu, dặn dò xa phu ngay khi có cơ hội thì nhanh chóng đánh xe rời đi, không cần lo lắng cho nàng. Xe phu là người được huyến luyện nghiêm khắc, nghe vậy cũng hiểu tình huống nguy cấp, không phải lúc khách sáo, hắn gật đầu.

Cố Ly xuống xe. Bên ngoài hơn mười hắc y nhân che kín mặt, bao vây xe ngựa.

“Các vị muốn làm gì?” Cố Ly hỏi.

Tên hắc y nhân cầm đầu nói:

“Cô Ly, chúng ta là kẻ thù của Phi Diệp Tân, bây giờ đụng phải ngươi, không thể không bắt ngươi khai đao!”

Cố Ly nhịn không được bật cười: “Gì mà đụng phải? Chẳng phải các ngươi cố ý đến tìm ta sao? Kẻ thù của Phi Diệp Tân?” Bàn tay Cố Ly lần đến bên hông, rút Thanh Y Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang sáng chói chiếu lên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng:

“Các người biết Phi Diệp Tân ở đâu không? Còn dám nói bậy.”

Lời nói dối đầy sơ hở. Mặc dù Phi Diệp Tân chỉ là một thư viện nhưng cũng tính là một môn phái trong giang hồ. Phi Diệp Tân có Chưởng Viên nắm giữ ngay cả các quốc gia khác cũng không dám đắc tội với thư viện huống chi môn phái giang hồ? Chọc đến Chưởng Viên, tiêu diệt hết chỉ là nhẹ. Người nào trong chốn giang hồ không biết không thể chọc đệ tử của Phi Diệp Tân? Có gan đến tìm nàng nói ra mấy lời dối tra trả thù thế này, nàng cực kỳ bội phục dũng khí của họ.

Những kẻ này nghe thấy lập luận rõ ràng của Cố Ly, cũng không quản được nhiều, bọn họ liếc nhìn nhau, tên cầm đầu dùng tay ra hiệu, mười mấy tên hắc y nhân đồng loạt ra tay tấn công Cố Ly.

Cố Ly cố ý dẫn dụ những kẻ này qua một bên để tạo cơ hội cho phu xe chạy thoát. Xa phu ngầm hiểu, nhìn thấy khoảng trống liền lập tức quất roi ngựa rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 412: Chương 420

Hiển nhiên mục đích của hắc y nhân chỉ là Cố Ly. Nhìn thấy xe ngựa chạy thoát cũng không ai đuổi theo, chỉ toàn tâm toàn ý bao vây tấn công Cố Ly.

Cố Ly nhanh chóng phát hiện những người này phối hợp cực kỳ ăn ý, bày ra kiếm trận đối phó nàng. Trong đêm tối, hắc y nhân như hòa làm một thể với bóng tối xung quanh, rất khó nhìn thấy thân thủ, cũng may kiếm trong tay của họ lóe sáng.

Đánh nhau năm mươi hiệp trên mặt Cố Ly đã xuất hiện mồ hôi. Từng chiêu của hắc y nhân đều là sát chiêu lấy mạng người, không đẩy nàng vào chỗ chết không được. Nàng vận dụng nội lực, hàn băng chân khí lan khắp thân kiếm, nhiệt độ xung quanh cũng thấp hơn rất nhiều. Hàn khí bóc lên trên thân Thanh Y Kiếm, kiếm vung lên chém xuống sẽ hình thành một lớp hàn khí mỏng bao phủ lên kẻ địch. Càng đánh hàn khí càng nhiều phủ lên người hắc y nhân sau đó dần dần ngưng kết thành băng. Cuối cùng Cố Ly cũng không cần phân tâm để nhìn xem hắc y nhân ở đâu, chiêu thức của nàng bắt đầu biến hóa, thanh y kiếm biến mất trong hàn khí, ánh sáng từ kiếm chớp nhoáng, giống như độc xà thổ tín*, ra đòn tàn nhẫn

* 毒蛇吐信: rắn độc thè lưỡi, chiêu thức trong võ học Trung Hoa

Đặc điểm của kiếm trận là chuyển động đồng loạt của những người tham gia. Cố Ly muốn tập trung tấn công một người tự nhiên sẽ có những người khác yểm trợ, nàng chịu đựng lâu như vậy chính là muốn nhìn thấy biến hóa cụ thể của trận pháp. Sau khi thấy rõ, một châu hoa từ trên tay trái nàng xuất hiện, ngón tay dùng lực ngay lập tức hoa châu vỡ ra thành nhiều hạt nhỏ trên tay nàng. Tay phải cầm kiếm vung lên ba đường kiếm liên tục tấn công người kia, thu hút những tên còn lại ứng cứu. Lúc này tay trái của nàng chuyển động, những hạt hoa châu trong tay bắn về phía mười mấy người kia.

Tuyệt kỹ ám khí của Giang Phong Mẫn-Hái lá bẻ hoa.

Mười mấy người đều bị hạt châu cắm vào người, té đầy trên mặt đất không thể đứng lên. Vết thương nơi hạt châu cắm vào chảy máu. Tuy rằng vết thương không lớn nhưng hơn mười người, chỉ chốc lát sau trên mặt đất đầy máu của họ, cảnh tượng đẫm máu.

Cố Ly lau mồ hôi trên mặt, thu kiếm vào vỏ. Phía xa xa vọng đến tiếng bước chân khe khẽ, tiếng bước chân này nàng quá quen thuộc, không cần quay đầu chỉ thuận miệng hỏi:

“Nguy hiểm như vậy, muội tới đây làm gì?”

Tần Tê và bốn Mễ xếp thành một hàng ló năm cái đầu ra ở khúc quanh. Sau khi nhìn thấy mười mấy thi thể nằm trên mặt đất, cả năm đều sợ đến suýt hét lên. Cố Ly bước nhanh đến che mắt Tần Tê lại:

“ĐỪng nhìn, cẩn thật sẽ gặp ác mộng.”

Tần Tê kéo tay Cố Ly xuống, hỏi han ân cần:

“Ly tỷ tỷ, tỷ có bị thương không?”

Cố Ly lắc đầu, nàng nắm tay Tần Tê, bảo bốn Mễ theo sát nàng quay lại chiếc xe ngựa cách đó không xa:

“Các người quay về phủ trước, ta đến Cố gia xem thử.”

Tần Tê không kịp nói, Cố Ly đã vỗ lên mông ngựa, cũng không biết nàng đã dùng bao nhiêu sức lực, con ngựa bị đau, hí một tiếng thật dài sau đó nhanh chóng chạy đi xa.

Cố Ly nhìn xung quanh không có ai, nàng quay trở lại chỗ các cổ tử thi, nàng lấy ra một chiết hỏa tử* từ trên người hắc y nhân, sau khi đốt lên, nàng bắt đầu tìm kiếm trên người hắc y nhân. Xem ra đám hắc y nhân này khá chuyên nghiệp, nàng tìm nửa ngày ngoại trừ một lệnh bài thì không còn gì hữu dụng. Nàng cầm chiết hỏa tử gần đến lệnh bài trong tay để quan sát, cũng không nhìn ra manh mối gì. Nàng thu hồi lệnh bài, thổi tắt chiết hỏa tử, bay người lên nóc nhà, hướng đến Cố gia.

*Dụng cụ mồi lửa ngày xưa

Cố gia, Võ Tư Nhiên nằm trên giường trằn trọc. Đêm nay Cố Hạo Chi đem theo một án tử trở về, ở trong thư phòng cẩn thận t.hẩm duyệt hồ sơ, bằng không đã sớm phát hiện hành động khác thường của bà ta. Bên ngoài đã đánh tiếng qua canh đầu, đáng lý đã sớm có tin tức truyền đến, vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức? Võ Tư Nhiên thật sự nằm không yên, khoác áo rời giường, xuống giường thắp một ngọn nến, rót một tách trà nguội lạnh, uống cạn.

“Leng keng”, một thứ rơi xuống trước mặt bàn của bà ta. Nương theo ánh nến có thể thấy là một lệnh bài. Tay bà ta chợt lạnh, tách trà trong tay rơi xuống mặt bàn, nước chưa uống hết văng khắp bàn.

“Xem ra đại phu nhân nhận ra lệnh bài này.” Cố Ly từ ngoài cửa đi vào, đi đến chỗ bên cạnh bàn, ngồi xuống.

Võ Tư Nhiên nhìn thấy Cố Ly giống như nhìn thấy quỷ, ngay lập tức không thể nói chuyện.

Cố Ly nói: “Đại phu nhân cảm thấy kỳ lạ là vì sao ta còn sống sót phải không? Bà hạ độc vào hoa trong vườn, chỉ cần ta dùng nội lực thì độc sẽ bộc phát đến lúc đó ta sẽ không còn sức để đánh trả. Dẫu vậy, bà vẫn thuê mười ba tên sát nhân ra tay.” Cố Ly nói đến đây cười cười: “Quả nhiên đại phu nhân hận ta thấu xương, đúng là ta và bà giống nhau.”

Sắc mặt Võ Tư Nhiên trở nên trắng bệch, rõ ràng bị nói trúng rồi, chỉ là bà ta không rõ: tại sao Cố Ly lại biết những chuyện này?

“Sao ngươi biết?”

Cố Ly có chút “buồn rầu”, chỉ tay:

“Đại phu nhân luôn hay quên ta xuất thân từ Phi Diệp Tân.”

“Phi… Phi Diệp Tân…” Võ Tư Nhiên từng nghe nói qua về thư viện Phi Diệp Tân. Đó là nơi chuyên dạy dỗ nữ tử, chỉ có vậy mà thôi.

“Loại độc hòa với hoa này gọi là Thất nguyệt túy, chuyên dùng để đối phó với người có nội lực thâm hậu. Đại phu nhân quả là coi trọng Cố Ly.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.