Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại trên cổ và xương quai xanh được bao phủ một tầng phong tình nồng đậm của Tần Việt trong 3-4 giây rời mới di chuyển đến mặt cô, lười biếng nói: “Sư phụ Tần, em như vậy là không được đâu, tuổi trẻ phơi phới mà bụng dạ đã yếu ớt như vậy, sau này phải làm sao?”
Tần Việt chậm rãi nuốt nước bọt, kìm nén hơi thở gấp rút nói: “Không phải vấn đề gì lớn.”
“Không phải vấn đề lớn mà em khó chịu cả ngày trời?”
“Nửa ngày.”
“Được—— Nửa ngày thì nửa ngày, tôi nói sai, tôi sửa.” Thẩm Kiến Thanh cười lên, nét mặt và giọng nói thêm phần nuông chiều, “Bây giờ tôi càng ngày càng thấy em khó bảo.”
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ rưỡi, cô ấy có chút kinh ngạc nghĩ rằng, đúng thật là những lúc vui vẻ, thời gian sẽ trôi rất nhanh.
Thẩm Kiến Thanh không khỏi bật cười.
Vì bị những cảm xúc còn sót lại tiêm nhiễm, tiếng cười này của cô ấy rất thu hút, sau khi được bao trùm bởi sắc đêm, nó trở nên mềm mại, uyển chuyển, chậm rãi trôi vào tai Tần Việt, cô bất giác khẽ hé miệng, trút ra hơi thở vẫn luôn đè nén nơi cổ họng.
Thẩm Kiến Thanh đứng trong gió, không hề có cảm giác gì, cô ấy tự nhiên giơ tay lên, chuẩn bị cài khuy chỉnh tề, nghiêm nghị, đàng hoàng rời trường.
Nhưng cô ấy quên mất, rằng cài khuy trước mặt một người vẫn còn xúc giác nhạy bén với lãng mạn, vẫn là từ khe núi thấp thoáng cài tới chiếc cổ thong thả, bản thân cảnh tượng này đã rất không đàng hoàng rồi.
Tay vừa chạm tới khuy, cổ tay Thẩm Kiến Thong bỗng thắt lại, cô ấy theo bản năng ngước mắt lên, nghe thấy Tần Việt gọi mình, “Cô Thẩm.”
Tần Việt vừa đi tới chưa bao lâu, giọng nói vốn không được cao lúc này vẫn còn lưu lại sự trầm lắng khiến con người ta rạo rực.
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy liền ngây ngốc, năm ngón tay tự nhiên cuộn tròn, lặng lẽ nắm lại.
Cô ấy rất quen thuộc với giọng nói này của Tần Việt.
Vào những đêm thứ 6 yên ả, cô ấy đã từng nghe qua vô số lần, nhưng đều là trong trạng thái mơ màng, không tỉnh táo, làm sao có sức lực chú tới biểu cảm của Tần Việt lúc đó.
Lúc này, khoảng cách gần như trong tầm tay, tỉnh táo nhìn cô, cô ấy mới bất chợt phát hiện, đôi đồng tử yên tĩnh của Tần Việt một khi đã bùng cháy, thì cũng sẽ bùng nổ—— Nhỏ bé đến mức gần như không có gì, nhưng vẫn có thể dễ dàng hút hồn người khác.
Thẩm Kiến Thanh quên hết ngôn từ, cổ tay bị Tần Việt giữ từng bước dẫn tới trước mắt, dẫn tới vành môi, mũi chạm mũi, môi chạm môi, thụ động chấp nhận yêu cầu mà cô biểu đạt qua hành động cùng thái độ không dễ chối từ, “Cô Thẩm, tôi hôn chị được không?”
Sự ái muội đột nhiên nhen nhóm trong không khí.
Thẩm Kiến Thanh nhìn hàng mi từng sợi rõ ràng của Tần Việt, nhẹ giọng nói: “Tần Việt…”
Ngay giây phút mở miệng, cái người mà cô từng đánh giá là hoang dã từ tận xương tủy đã sành sỏi xâm nhập vào khoang miệng cô ấy, giống như một lữ khách phiêu bạt lâu ngày cuối cùng cũng được trở về nhà, kích động lại tha thiết thăm dò khắp mọi nơi, nơi đâu muốn dừng chân lâu thêm một chút.
Cảm giác trói buộc trên cổ tay càng lúc càng nặng nề, sau gáy bị siết chặt.
Thẩm Kiến Thanh không có đường lui, không chịu nổi hừ một tiếng.
Nụ hôn nồng cháy đột ngột dừng lại.
Giữa cơn gió đêm dịu dàng, hai người giữ nguyên tư thế môi lưỡi quyện vào nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.
Lâu sau, Tần Việt vuốt v e đầu lưỡi Thẩm Kiến Thanh, rời khỏi miệng cô ấy, nói: “Cô Thẩm, tôi đang bị cảm.”
“Hôn xong rồi giờ mới nhớ ra à?” Thẩm Kiến Thanh thản nhiên lườm Tần Việt, nhắc nhở cô, “Cổ tay sắp bị em bóp gãy rồi.”
Tần Việt muộn màng phát giác, lại nhẹ nhàng bóp cổ tay Thẩm Kiến Thanh rồi mới chậm rãi buông ra.
“Chậc, quả nhiên đỏ rồi.” Thẩm Kiến Thanh cúi đầu xoa nhẹ, không chút oán giận quở trách, “Trông ốm yếu mà khỏe thật đấy.”
Tần Việt li3m đôi môi khô khốc, muốn biện bạch cho bản thân.
Chưa kịp mở miệng, gió đêm khẽ lay động vườn hoa bỗng dưng bắt đầu hoành hành khắp nơi, cô vô ý bị sặc phấn hoa, ho dữ dội, trong giọng nói còn ẩn chứa hơi khàn do cơn cảm lạnh, nghe mà khiếp vía.
Thẩm Kiến Thanh khựng lại, cau mày thật sâu nhìn Tần Việt như sắp ho hết ngũ tạng ra ngoài.
Cô ấy học liên thông thạc sĩ – tiến sĩ, ở độ tuổi của Tần Việt đã bắt đầu chương trình tiến sĩ, hằng ngày 3 bữa thất thường, thiếu ngủ, lại còn không tập thể dục, quanh năm suốt tháng tự ngược, hao mòn cũng chưa bao giờ đến mức này.
Tần Việt…
Quá yếu.
Yếu đến mức khiến cô ấy không nhịn được tò mò mà tìm hiểu về cuộc sống của cô.
Khoảng 10 giây sau, tiếng ho cuối cùng cũng dần dừng lại.
Tần Việt mím môi, đứng thẳng người.
“Cô Thẩm, muộn rồi, tôi về trước đây.” Tần Việt nói.
“Không vội,” Ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Kiến Thanh quét qua gương mặt Tần Việt, cúi người nhặt đầu thuốc trên đất lên, dùng khăn giấy gói lại rồi nói, “Mời em ăn cháo, tẩm bổ dạ dày.”
Môi Tần Việt khẽ mấp máy, nhưng lời từ chối lại bị ngăn trở bởi bóng lưng dứt khoát của Thẩm Kiến Thanh.
————
Khuôn viên trường mùa hè lúc 9 rưỡi tịch mịch, vắng vẻ, một con ve sầu có ánh sáng bạc trên lưng vỗ cánh bay qua đỉnh đầu Tần Việt, va phải cột đèn trước mặt, bất tỉnh, sững sờ rơi xuống chân Tần Việt.
Tần Việt dừng bước, cúi xuống nhặt nó lên, đặt nó trên cây sồi xanh ven đường.
Thẩm Kiến Thanh quay người cười nói: “Nhân hậu thật đấy.”
Tần Việt nói: “Tiện tay thôi.”
Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, từ phía xa nhìn thấy cô kéo một phiến lá, cẩn thận đắp lên bụng ve sầu.
Thẩm Kiến Thanh cong môi, tiếp túc đi về phía trước.
Càng gần đến cổng Tây, cảm giác quạnh quẽ càng mạnh mẽ.
Lúc này, nếu có người lạ đi đột nhiên đi ngang qua phía sau, những người nhát gan sẽ khó tránh khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tần Việt đã kinh qua hệ thống 3 ca tại Lĩnh Khoa trong gần 6 năm, thường xuyên đi bộ một mình vào ban đêm, đã sớm quen với các tình huống đột ngột nên sẽ không quá hoảng sợ.
Thẩm Kiến Thanh…
Trông có vẻ cũng không quá để ý.
“Cổng Tây đang thi công?” Tần Việt nhìn công trường đang dần hiện rõ phía trước, hỏi.
Thẩm Kiến Thanh nhìn theo tầm mắt cô, giải thích: “Cơ sở hạ tầng của khuôn viên mới vẫn chưa hoàn thiện, mấy năm nay cứ nghỉ đông, nghỉ hè là sẽ bố trí thi công.”
“Đội an ninh tuần tra rất năng nổ, chưa từng có chuyện gì cả, nhưng để đề phòng, tôi vẫn bảo các nữ sinh về nhà trong các kỳ nghỉ.”
Thẩm Kiến Thanh nói xong liền quay sang nhìn Tần Việt, hỏi cô, “Sợ à?”
Tần Việt lắc đầu, “Vừa thấy mấy cô gái chạy qua, thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.”
“Ừ.” Thẩm Kiến Thanh đáp, “Tuy trong trường có bảo vệ, đội thi công cũng được tuyển chọn qua đấu thầu đàng hoàng, nhưng suy cho cùng vẫn là đàn ông trưởng thành sức dài vai rộng, lại còn có phần lôi thôi lếch thếch, đi đường cũng vội vội vàng vàng, con gái đêm hôm gặp phải, sợ hãi cũng là lẽ thường tình.”
Tần Việt hỏi ngược lại: “Còn chị? Chị sợ à?”
Thẩm Kiến Thanh đưa tay vén mái tóc dài ra sau, không khỏi tự giễu, “Tôi nhiều tuổi thế này rồi.”
Tuổi tác gì chứ?
30 hào hoa phong nhã.
Từ đầu tới cuối, Tần Việt luôn theo sau chiếc bóng dưới chân một bước, bên tai là tiếng dế sục sôi giữa hè, đinh tai nhức óc, không ngừng làm suy yếu ý chí đang muốn làm rõ tâm tư của cô.
Tần Việt đút tay trong túi, khóe mắt từ dư quang lướt qua góc nghiêng không chút tì vết của Thẩm Kiến Thanh, nhìn bóng cây lắc lư phía trước, nói: “Chị đẹp hơn bất kỳ ai trong số họ.”
“Hả?” Thẩm Kiến Thanh nhất thời không kịp phản ứng, nhanh chóng lướt lại cuộc đối thoại giữa hai người một lần trong đầu, không nhịn được bật cười, “Cũng đúng, nếu không đẹp thì làm gì có ai lẽo đẽo theo tôi, muốn ngủ với tôi đâu. Ấy, đi lối này.”
Thẩm Kiến Thanh xoay vai Tần Việt, dẫn cô tránh khỏi đường chính có thể chạm mặt với các công nhân, rẽ sang đường mòn.
Cô ấy không có thành kiến với công nhân—— Bản thân công việc đã không phân cao thấp, giàu nghèo, chỉ là sắc mặt của sư phụ Tần tái nhợt, đôi môi khô nứt, dáng vẻ thi thoảng lại nghiêng đầu ho khan vài tiếng quá yếu ớt, không chịu được gió, cô ấy chỉ đơn giản là tuân thủ nguyên tắc thêm một việc không bằng bớt một việc, buộc phải làm một kẻ ngang ngược, phiến diện, dẫn cô đi đường mòn.
Bên ngoài cổng Tây có một con phố ẩm thực, Thẩm Kiến Thanh quen thuộc đưa Tần Việt vào một quán ăn nhỏ có mặt tiền không mấy bắt mắt, đứng trước quầy thu ngân hỏi Tần Việt, “Thích ăn cháo ngọt hay cháo mặn?”
Tần Việt nói: “Mặn.”
Thẩm Kiến Thanh cười nói: “Vẫn nên ăn ngọt đi, con người cứ hễ bị ốm là lại thích được dỗ ngọt, đặc biệt là các cô bé như em.”
“Xin chào, một phần cháo nếp cẩm đậu đỏ, một phần cúc đắng trộn.” Thẩm Kiến Thanh nói với nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân còn rất trẻ, nghe vậy bèn lén nhìn về phía “cô bé” vì biểu cảm hờ hững nên các đường nét không mấy mềm mại, hơn nữa, dù đi giày bệt nhưng lại cao ngang ngửa Thẩm Kiến Thanh bên cạnh cô ấy.
Tần Việt nhận thấy cái nhìn chăm chú, ngước mắt nhìn nhân viên thu ngân.
Ánh mắt chạm nhau, sắc mặt của nhân viên thu ngân đanh lại, vội vàng chuyển sang Thẩm Kiến Thanh, hỏi: “Còn cô?”
Thẩm Kiến Thanh giật mình vì giọng nói đột nhiên nâng cao của cô gái, cười nói: “Tôi không đói.”
“Chỗ chúng tôi có thể gọi nửa phần.”
“Không cần thật mà, tôi đưa cô ấy đến tẩm bổ dạ dày, phải hết sức chăm chú để ý cô ấy, nếu không cô ấy lại không nghe lời, lừa tôi hai câu cho qua chuyện.” Thẩm Kiến Thanh vừa nói, vừa lườm Tần Việt một cái, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý, “Nhỉ, sư phụ Tần?”
Tần Việt đứng nghiêm chỉnh, “Chuyện nước hoa quả là ngoài ý muốn.” Cô ăn nhiều quá, không uống xuể.
“Còn tối nay?” Thẩm Kiến Thanh quay đầu qua, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Tần Việt và cô ấy nhìn nhau, lại cúi đầu, chiếc cằm rụt lại, như muốn quẹt vào cổ áo, đáng tiếc áo sơ mi luôn bó sát, cô không chạm tới, điềm nhiên như không ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thẩm Kiến Thanh nói: “…Có lẽ, vẫn hơi ngoài ý muốn.”
Bây giờ chỉ vừa nghe đến ăn, dạ dày an phận chưa bao lâu đã lại bắt đầu biểu tình.
“Hay là bỏ đi.” Tần Việt nói.
Thẩm Kiến Thanh mím môi, khẽ mỉm cười, “Tìm chỗ ngồi xuống.”
Tần Việt im lặng 2 giây, xoay người bước đến phía cửa sổ.
Không lâu sau, đồ ăn được bày lên.
Thẩm Kiến Thanh thật sự chỉ bất động ngồi đối diện Tần Việt, nhìn chằm chằm cô ăn cháo.
Tần Việt ăn từng miếng nhỏ, nhưng đang đếm gạo, cúc đắng cũng ăn từng cọng một, trông vô cùng kén chọn.
Thẩm Kiến Thanh quan sát một lúc, không nhịn được gõ gõ bàn, nói: “Sư phụ Tần, bình thường ở nhà em cũng ăn nhà vậy à? Bố mẹ không ai nói gì em sao?”
Động tác gắp cúc đắng của Tần Việt khựng lại trong phút chốc, sau đó chỉ còn lại vẻ bình thản, điềm nhiên như không, “Không ai nói gì.”
Thẩm Kiến Thanh cười, “Tật xấu quả nhiên là do quen mà ra. Ăn tử tế, còn lề mề nữa, ông chủ sẽ cầm chổi lau nhà đuổi em mất.”
Tần Việt ngẩng đầu nhìn ông chủ biểu cảm dở khóc dở cười đang chống chổi lau nhà đứng cạnh cửa bếp, người sau lập tức thay đổi ánh mắt, rồi lại lau sàn, lại giả vờ nói nói chuyện với người khác, mọi động tác đều cuống quýt, như thể bị ai dọa nạt.
Thẩm Kiến Thanh trông thấy cảnh tượng này, tức khắc có chút buồn cười.
“Sư phụ Tần, em cũng đâu có hung dữ mà sao nhiều người sợ em vậy?” Thẩm Kiến Thanh thành thật hỏi.
Tần Việt thừa dịp đặt chiếc thìa nặng trịch xuống, hỏi ngược lại cô ấy, “Ai sợ tôi?”
Thẩm Kiến Thanh đếm kỹ, “Nhậm Giai Văn, cô gái gọi món vừa rồi, còn cả ông chủ trông rất trải đời nữa.”
Tần Việt hỏi: “3 người là nhiều?”
Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Chúng ta lần nào cũng là gặp riêng, cơ hội được nhìn thấy em ở cùng với người khác không nhiều. Tính theo đó, tỷ lệ mà 3 người chiếm thật sự rất cao.”
“Ừ.” Tần Việt thừa nhận, lại hỏi: “Còn chị, thấy tôi có dữ không?”
Đây hoàn toàn là biết mà vẫn hỏi.
Lần đầu đến 312, Thẩm Kiến Thanh đã bày tỏ rõ ràng quan điểm về cô với Nhậm Giai Văn—— Tính tình rất tốt, cũng rất kiên nhẫn.
Nhưng chẳng vì lý do gì, cô muốn chính miệng hỏi một lần, trực tiếp nghe cô ấy trả lời.
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, biểu cảm quả nhiên trở nên đầy ẩn ý, “Em thấy sao?”
Tần Việt nói: “Không biết. Chúng ta không tiếp xúc nhiều, ngay cả buổi tối cách đây 2 năm rưỡi, rõ ràng chị biết mục đích của tôi giống với tên đàn ông đó, nhưng chưa từng nói lý do vì sao từ chối hắn ta mà chấp nhận tôi.”
“Không thể nào.” Ngữ điệu của Thẩm Kiến Thanh ngập tràn kinh ngạc, tuy nhiên biểu cảm vẫn vậy, khiến con người ta rất khó phân biệt được thái độ thật sự của cô ấy.
Tần Việt không nói gì, cúi đầu, múc cháo nếp cẩm hết thìa này tới thìa khác.
Trên đầu hai người, tiếng vù vù của điều hòa rất lớn.
Khí lạnh liên tiếp không ngừng phả xuống, luồn lách vào tận xương tủy.
Thẩm Kiến Thanh xoa cánh tay lạnh buốt, mở đầu bằng một câu rất kinh điển, “Trông rất quen thuộc, hình như tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi.”
Động tác múc cháo của Tần Việt chậm lại, hỏi cô ấy, “Từng thấy ở đâu?”
Thẩm Kiến Thanh cười nói: “Hễ đã bắt đầu với “dường như” thì về cơ bản đều là ảo giác, hôm đó tôi, xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại, em ăn nhanh đi.” Thẩm Kiến Thanh đứng lên, vội vàng nói.
Chủ đề đột ngột thay đổi, Tần Việt phản ứng một lúc mới ngẩng đầu, Thẩm Kiến Thanh đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Bóng hình cô ấy đứng thẳng bên ven đường, toàn thân được ánh đèn đường mờ ảo bao phủ, cái cau mày, cái mím môi, nơi nơi đều là sự khôn ngoan và tinh luyện của người phụ nữ dày dặn được tích lũy từ kinh nghiệm, khí chất áp bức lại ung dung, tràn đầy quyến rũ.
Người phụ nữ như vậy trở thành điểm sáng tại nơi nhục d*c tùy tiện, ph óng đãng cũng không có gì lạ, vậy, còn cô?
Đêm đó, cô ngồi trong góc, chẳng với tới ánh đèn rực rỡ, ăn mặc cũng tầm thường đến bủn xỉn, sắc mặt hẳn vẫn rất tệ—— Trước khi bước vào, Quan Hướng Thần đã thành thật nói cô như vừa thoát khỏi bạo bệnh, vô vị, nhàm chán.
Cô như vậy, rốt cuộc đã làm gì để khiến Thẩm Kiến Thanh có cái nhìn khác?
Tần Việt lặng lẽ chăm chú nhìn người phụ nữ mặt mày kiên định, không dễ nói chen dưới ngọn đèn đường, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt, mà dạ dày cô đã không còn được cháo nóng tẩm bổ, khí lạnh cũng bắt đầu thừa cơ tập kích.
Thẩm Kiến Thanh nghe xong điện thoại đã là mười mấy phút sau, đi vào cửa hàng không thấy Tần Việt đâu, cô ấy thấy lạ hỏi ông chủ, “Người đi cùng tôi đâu rồi?”
Ông chủ sắc mặt nghiệm trọng chỉ ra phía sau, “Vào nhà vệ sinh rồi, mặt trắng bệch, ôi,” Ông chủ lắc đầu nói, “Trông đáng sợ lắm.”
Mắt Thẩm Kiến Thanh sa sầm, cô ấy nắm chặt điện thoại, bước nhanh ra phía sau.
Cách nhà vệ sinh 5-6m, cô ấy nghe thấy tiếng nôn mửa rõ ràng, dù Tần Việt đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ đau đớn trong đó.
Thẩm Kiến Thanh bước nhanh, giày cao gót đi đôi với hô hấp nặng nề, “rầm” một tiếng, cánh cửa nhà vệ sinh bật mở.
Tần Việt đang vịn vào vách tường vô thức quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, tựa như ngọn lửa bừng cháy giữa tuyết trắng trời đông, mỏng manh, yếu ớt, ngay cả ngọn gió nhỏ chỉ lay động được sợi tóc cũng có thể dập tắt.
Tim Thẩm Kiến Thanh run lên, bước tới, giọng nói trầm xuống, “Tần Việt, em thật sự chỉ ăn phải đồ thiu vào bữa trưa thôi sao?”