Quan Sơn Nguyệt

Chương 76: Chương 76



Edit & Beta: Đòe
Một nước không thể một ngày không có vua, Nguyên Hành đã chết, và Nguyên Trưng lên ngôi là một cái kết đã được định trước.
Chỉ trong vài tháng, vị trí hoàng đế đã đổi chủ mấy lần, tất cả các nghi thức đăng cơ của Nguyên Trưng đều được giản lược, không có bất kỳ sự rườm rà nào.
Sầm Dạ Lan vốn là công thần nhưng lại trực tiếp xin nghỉ, thậm chí ngay cả khi Nguyên Trưng lên ngôi y cũng không xuất hiện.

Y nhớ lại vẻ mặt ngày ấy của Nguyên Trưng, câu chất vấn của thiếu niên vẫn còn văng vẳng bên tai thì không khỏi thở dài, trong lòng đau xót cùng có chút bi thương.
Dù sao Nguyên Trưng vẫn còn quá trẻ.
Sầm Dạ Lan nghĩ, hắn giờ đã là hoàng đế, sao có thể hành xử theo trái tim?
Sau tiếng sấm, cơn mưa bất ngờ bắt đầu rơi, Sầm Dạ Lan mặc một chiếc áo lót xuân mỏng manh, hướng mặt ra cửa sổ nhìn mấy cây chuối trong sân bị cơn mưa mùa hè bất chợt đập tan tành.

Nước mưa dọc theo lá chuối xanh biếc chảy xuôi xuống, tạo thành một dòng đặc quánh kêu tí tách.
Đột nhiên, ngoài cửa có người hầu nói: “Tướng quân, Mạnh đại nhân tới thăm.”
Sầm Dạ Lan lấy lại tinh thần, nói: “Cho mời.”
Mạnh Đàm vẫn mặc triều phục, có lẽ là mới vừa hạ triều, Mạnh Cửu che ô đi theo sau, chủ tớ hai người vòng qua cổng vòm, lội mưa đi trên đường.
Mạnh Đàm phủi phủi áo bào: “Cơn mưa mùa này đến thật đúng lúc, bọn ta vừa đến cổng phủ của Sầm tướng quân thì mưa bắt đầu rơi.

Đến phủ thăm hỏi mà cũng không gửi thiệp bái phỏng, mong rằng tướng quân không trách.”

Sầm Dạ Lan mỉm cười nói: “Sao thế được, mời vào.”
Hai người ngồi xuống, Sầm Dạ Lan đã sai người đi pha trà nóng, hương trà thoang thoảng.
Mạnh Đàm nói: “Sức khỏe của A Lan thế nào rồi?”
Sầm Dạ Lan đang cầm tách trà thì dừng lại, nghĩ đến thân phận của người trước mặt là cậu ruột của Nguyên Trưng, lập tức cảm thấy có chút không thoải mái: “Cảm ơn ngài đã quan tâm, hiện tại đã ổn rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mạnh Đàm nói: “Ngày ấy ngươi bị thương, A Trưng đã rất hoảng sợ, từ khi tiên đế…” Dừng lại một lúc, ông tựa như đang than thở lại tựa như đang tiếc thương: “A Trưng đã thay đổi rất nhiều, ngày đó nhìn nó, ta lại nhìn thấy dáng vẻ của bản thân ở quá khứ.”
Giọng nói của Mạnh Đàm trầm ấm êm tai, không nhanh không chậm, nhưng Sầm Dạ Lan càng nghe càng thấy kỳ quái, y uống một ngụm trà tính che giấu, cứng ngắc chuyển chủ đề: “Nghe nói bệ hạ sắp tới sẽ xử lý nhóm đảng Nguyên Hành?”
Mạnh Đàm nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “Đó là vấn đề thảo luận của buổi lâm triều hôm nay.”
Sầm Dạ Lan nghe ra được sự do dự trong lời nói của ông, y ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Đàm thì lại thấy ông nói tiếp: “Bệ hạ muốn xử tử tất cả những thủ phạm chính của đảng Nguyên Hành.”
Sầm Dạ Lan sững sờ, bên trong thái miếu hỗn loạn, không biết hoàng hậu từ đâu mà biết được tin, bị hoảng sợ ngất ngay tại chỗ, được cung nhân đưa về cung, sau bao gian khổ mới hạ sinh được một tiểu hoàng tử.
Hiện hai mẹ con đang bị giam lỏng trong cung.
Mạnh Đàm nói: “Vụ án của Nguyên Hành có liên quan rất rộng, bệ hạ đã yêu cầu Đại Lý tự Thiếu Khanh Lý An Úc điều tra rõ các tàn dư của Nguyên Hành, ngoài ra Triệu gia và Lâm gia sẽ bị chém đầu cả nhà.”
Sầm Dạ Lan cau mày, nói: “Lý An Úc —— “
Mạnh Đàm cười khổ nói: “A Lan chắc chắn cũng biết người này, Lý An Úc là ngươi cương trực ngay thẳng nhất, sau khi hắn điều tra xong, nhất định cả triều đình sẽ náo loạn.”
Sầm Dạ Lan nói: “Chính vì đang trong khoảng thời gian khó khăn, một chuyện lớn như vậy…” Y nhìn Mạnh Đàm nói: “Mạnh đại nhân vì sao không khuyên bệ hạ?”
Mạnh Đàm buông tiếng thở dài: “A Trưng bây giờ rất cố chấp, sát khí nặng, sao nó có thể nghe lọt tai lời ta nói.”
Sầm Dạ Lan cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Mạnh đại nhân là cậu ruột của bệ hạ, ngài nói gì bệ hạ cũng không nghe vậy thì nói cho thần biết cũng có ích gì?”
Mạnh Đàm khẽ cười: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, A Lan cần gì phải làm như không hiểu? Ta đã nhìn A Trưng từ nhỏ đến lớn, cũng rất hiểu nó…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Mạnh đại nhân.” Giọng điệu của y trở nên lạnh lùng, mặt vô cảm: “Bệ hạ còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngài cũng không biết nặng nhẹ sao?”
Y thẳng thắn nói ra lời này, Mạnh Đàm sửng sốt, ánh mắt hơi trầm xuống, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cũng không có né tránh.
Sầm Dạ Lan nói: “Ngày ấy khi ta và ngày kết liên minh, Mạnh đại nhân đã đồng ý với ta hai chuyện.”
“Đương nhiên, ngày hôm đó tướng quân chỉ nói một câu, đó chính là, sau này nếu có người muốn khơi lại chuyện cũ, nhất định sẽ lợi dụng vị án của Sầm Diệc để khai trừ Sầm gia.” Mạnh Đàm nói: “Ngày nào còn Mạnh mỗ, ngày đó còn Sầm gia.”
Vẻ mặt của Sầm Dạ Lan đã hơi nguôi giận, y im lặng một lúc rồi nói: “Ta muốn rời khỏi kinh thành.”
Mạnh Đàm bừng tỉnh, dựa vào chấp niệm của Nguyên Trưng đối với Sầm Dạ Lan, hắn nhất định sẽ không thả y rời đi.

Suy nghĩ một lúc, nhìn vị tướng quân đánh đâu thắng đó của Đại Yến Sầm Dạ Lan dũng mãnh biết bao, giờ lại muốn trốn tránh Nguyên Trưng bằng cách này, trong lúc nhất thời, ông không biết nên cười hay nên đồng cảm với Nguyên Trưng nữa.
Trong ánh mắt Mạnh Đàm lóe lên chút cân nhắc, mỉm cười nói: “Sầm Tướng Quân, toàn thiên hạ đều là của hoàng đế, chẳng lẽ biên giới không phải của vua sao.”
Sầm Dạ Lan mặt không cảm xúc, hờ hững nói: “Vậy thì tùy Mạnh đại nhân.”
Thấy mình không thể cứu vãn được nữa, Mạnh Đàm thở dài nói: “A Trưng sẽ giết ta mất.”
Sầm Dạ Lan nói: “Cảm ơn.”
Mưa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, cơn mưa bên ngoài phòng dần ngớt, không lâu sau Sầm Dạ Lan và Mạnh Đàm cùng nhau đi ra ngoài.
Đường đi sỏi đá được gột rửa sạch sẽ, khi một cơn gió thổi qua, có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng hạt mưa lay động trên cỏ cây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Mạnh Đàm đột nhiên nói: “Sầm tướng quân, ngươi có biết vì sao mẫu thân của A Trưng nhập cung làm hoàng hậu không?”

Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Đàm.
“Tỷ tỷ đoan chính thông minh, được cha ta hết mực yêu thương.

Cha ta vốn chỉ muốn nàng tìm một người chồng bình thường sống yên ổn qua ngày.

Không ngờ, tiên hoàng đế và tỷ tỷ của ta là thanh mai trúc mã đã thầm mến nhau từ lâu.

Đại tỷ bất chấp phụ hoàng phản đối, nhất định muốn gả cho tiên hoàng đế, nàng nói sẽ không bao giờ hối hận.””
“Tỷ ấy nói rằng cả đời nàng đã đi theo con đường mà tỷ ấy đã chọn và nàng chưa bao giờ phân tâm.

Nàng rất hạnh phúc.”
Khi hai người đi tới cửa, Sầm Dạ Lan dường như cảm nhận được điều gì, nhìn về phía Mạnh Đàm, chỉ thấy ông nói: “Nhân sinh trăm năm tựa như một con bạch băng qua khe suối, nếu không thể sống theo trái tim mách bảo mà chỉ biết nhượng bộ, sao có thể giống đám thực vật, côn trùng hay dã thú?”
Sầm Dạ Lan dừng lại, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao lớn của Phủ tướng quân, nói: “Trên đời có rất nhiều chuyện, sao có thể mãi nghe theo trái tim làm theo ý mình được?”
Mạnh Đàm nhíu mày, ông vẫn luôn hòa nhã nhưng hiện ại giữa hay hàng lông mày lại toát ra chút ngạo khí, nói: “Vì sao không thể, nếu không thử xem thì làm sao đã biết là không thể?”
Không biết vì sao, Sầm Dạ Lan lại nhìn ra được bóng hình của Nguyên Trưng qua ông, trái tim như thắt lại: “Nếu sai thì sao?”
Mạnh Đàm cười nói: “Sai thì cứ sai thôi.”
“Huống chi, ai có thể phán đoán được ai đúng ai sai? Làm sao biết sai mà không phải đúng?”
Sầm Dạ Lan sững sờ nhìn cái bóng xa đang xa dần, y nghĩ, không giống nhau, đời này của y không thể đi sai dù chỉ là nửa bước, y có con đường của riêng mình để đi.
Sầm Dạ Lan đã hạ quyết tâm nhưng mấy đêm liền y không ngủ được, ngày y rời đi trời nhiều mây và mưa.
Triệu Nhất Thanh và đội quân Tĩnh Bắc đã rời khỏi kinh thành, Sầm Dạ Lan ngồi trên xe ngựa, tiếng xe ngựa lộc cộc, mưa rơi tí tách, chậm rãi chạy trên những con phố dài rộng lớn của kinh đô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: Các nam chính dần trở nên kỳ quặc

Có lệnh bài của Mạnh Đàm, bọn họ rời khỏi kinh thành không một tiếng động.
Sầm Dạ Lan nhắm mắt vào thành xe, bên trong xe ngựa yên lặng, nhưng Tô Trầm Chiêu nhưng lại hơi đứng ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi Sầm Dạ Lan: “A Lan, chúng ta cứ thế mà rời khỏi kinh thành sao?”
Sầm Dạ Lan không mở mắt, chỉ ừ một tiếng, nhưng lòng bàn tay lại không chút dấu vết xoa xoa bụng dưới.

Sau khi Nguyên Trưng lên ngôi, nhiều việc vặt quấn thân, một khi hắn rảnh rỗi, y sẽ khó mà rời đi được.
Hơn nữa, ngày tháng dần trôi, sau một khoảng thời gian nữa bụng của y sẽ to lên, không thể tiếp tục che giấu.
Tô Trầm Chiêu nói: “Thất điện hạ…!Bệ hạ sẽ tức giận?”
“Kệ hắn tức giận.” Sau khi ra khỏi kinh thành, Sầm Dạ Lan mất hết tinh thần, như không còn sức lực.
Tô Trầm Chiêu nhìn Sầm Dạ Lan, lầu bầu nói: “Nhưng không phải hắn rất yêu ngươi đó sao?”
Sầm Dạ Lan mở mắt ra, nói: “Yêu ư? Nguyên Trưng còn trẻ, thích ham vui mới lạ, hắn sẽ thích được bao lâu đây? Nếu hắn là người bình thường, ta sẽ gả cho hắn, nhưng hắn là hoàng đế —— “
“Hắn là hoàng đế.”
Tô Trầm Chiêu im lặng, Sầm Dạ Lan cũng không tiếp tục nói nữa.
Đột nhiên, xe ngựa chợt dừng lại, trái tim Sầm Dạ Lan đập loạn nhịp khi nghe thấy tiếng vó ngựa tiến đến bên ngoài xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, có người gọi: “Sầm Tướng Quân.” là giọng nói của Tiêu Mộng Sinh.
Sầm Dạ Lan nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài thườn thượt, cửa mở ra, phía sau Tiêu Mộng Sinh là cấm đã bao vây chiếc xe ngựa.
Tiêu Mộng Sinh ngồi trên lưng ngựa, hơi nghiêng người nói: “Sầm Tướng Quân, phụng chỉ của Thánh thượng Tiêu mỗ đến đây là để mời Sầm tướng quân quay lại kinh đo, mong rằng Sầm Tướng Quân sẽ không làm khó dễ ta.”
– —-
Ẻm nói là sẽ gả cho Nguyên Trưng kìa (nếu chả là một người thường =)))))..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.