Có lẽ khi đang trong sự cuồng nhiệt của tình yêu thì cả nam và nữ đều cần thêm một ít ghen tuông để điều hoà lại, để tình yêu tươi mới hơn. Nói tóm lại, quan hệ giữa Phù Đại và Tưởng Sở Phong đã nâng cao hơn một bước, số lần Tưởng Sở Phong đến nhà họ Phù cũng dần dần thường xuyên hơn.
Một ngày nọ, Tưởng Sở Phong đã ăn cơm xong thì đưa Phù Đại đi, Phù Thu Sinh nghe thấy tiếng động cơ xe, sau đó liền đặt tờ báo xuống: “Sao Sở Phong lại đưa Phù Đại đi? Hai đứa nó có mối quan hệ tốt thế từ bao giờ?”
Trần Ngọc chỉnh sửa bình hoa rồi cười liếc nhìn ông ấy một cái, nói: “Con gái của anh đã ở bên người ta hơn một tháng rồi, sao anh lại chậm chạp thế chứ!”
“Cái gì?” Phù Thu Sinh giật mình.
“Hẹn hò đấy.”
Phù Thu Sinh chợt hiểu ra ồ ồ, vỗ vỗ đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc này vậy mà chạy nhanh thế, ý không nằm trong lời thật mà!”
Trần Ngọc trêu chọc ông ấy: “Mấy ngày nay thấy hai người không giấu giếm gì nhau cả mà. Sao nào, đứa con rể này đáng tin không?”
“Hoá ra mọi người đều lừa mình tôi à? Lời nói này là sao chứ.” Phù Thu Sinh đến bên cửa sổ xem xét, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe từ lâu rồi, lúc này ông ấy mới trở nên nôn nóng: “Mau bảo Đại Đại về đi! Ban ngày ban mặt ra ngoài cùng đàn ông thật là nguy hiểm!”
“Ban ngày rất nguy hiểm? Vậy ban đêm khuya khoắt mới an toàn à?” Trần Ngọc liếc mắt nhìn ông ấy, thấy ông ấy cau mày thì khoác tay để ông ấy yên tâm: “Anh cũng đừng học theo dáng vẻ khó mà tưởng tượng được của mẹ anh, thanh niên nói chuyện yêu đương cũng không thể để lộ mà. Con gái cưng của anh cũng đã sắp hai mươi rồi, anh còn định để con bé thành gái già à.”
“Nói thì nói vậy cũng đúng, nhưng bà cũng không thể lừa tôi chứ…” Trong lòng Phù Thu Sinh vô cùng khó chịu, ông ấy luôn có cảm giác đã dẫn sói vào nhà.
Trần Ngọc liếc nhìn ông ấy và nói: “Đó là ông ù lì chậm chạp, ăn cơm còn dùng một đôi đũa lệch, anh còn là như ‘anh em tình thâm’!”
Phù Thu Sinh bị Trần Ngọc làm cho choáng váng đến mức không muốn đọc báo, và ông ấy nghĩ cách bảo vệ cây cải trắng bằng ngọc của mình không bị lợn ủi mất.
Công việc và tình yêu của Tưởng Sở Phong rất thuận lợi khiến cho người khác ghen tị.
Hàn Nguyên Thanh khá khó chịu: “Bây giờ cửu ca đang phơi phới sắc xuân, kẻ cô đơn như em thật là đáng thương.”
“Vậy thì cho cậu về nhà kết hôn đấy, chẳng phải cậu còn một vị hôn thê từ bé à?”
“Đấy chỉ là làm càn thôi! Hơn nữa, ai biết người kia có dáng vẻ tròn dẹt ra sao, nhỡ đâu xấu xí thì chẳng phải em thành hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi sao!”
Cũng chỉ có anh ta mới có thể so sánh bản thân với bông hoa. Tưởng Sở Phong vô cùng buồn cười, đá đá vào chân anh ta rồi nói vào chuyện chính: “Tôi nhớ cậu biết tiếng Nhật, tối nay có một buổi tiệc xã giao, cậu đi cùng tôi.”
“Chẳng phải phiên dịch đã có cô Đỗ rồi à?”
“Nói nhảm gì, bảo cậu đi thì đi đi!”
Hàn Nguyên Thanh cười một cách khiêm tốn: “Ồ, cửu ca thật sự đã hoàn lương rồi, anh đang dự định từ chối tất cả à?”
“Tôi không cần người có tâm tư khác.” Trải qua chuyện lần này, xem như Tưởng Sở Phong cũng hiểu rằng dù anh không có suy nghĩ đó nhưng cũng không thể ngăn người khác có ý định đấy được, vậy thì chẳng thà là thẳng tay nhổ bỏ gốc rễ bên cạnh.
Hàn Nguyên Thanh cũng đã nhận ra: “Ồ, có lẽ một tiếng ‘cửu tỷ’ của em đã nói đúng tận gốc rồi.”
“Trẻ con thật dễ dạy bảo.”
“Cắt!”
Hàn Nguyên Thanh đã đi du học ở Nhật Bản và nói tiếng Nhật rất thành thạo, anh ta đã được ông Miyano của ban tổ chức khen ngợi hết lần này đến lần khác. Tưởng Sở Phong nghe bọn họ đối đáp với nhau xong thì đầu đau như búa bổ, cuối cùng cũng vất vả mới ứng phó được, gặp được Thẩm Đạc cũng đến dự tiệc thì ngồi xuống nói chuyện.
Hàn Nguyên Thanh nhìn thấy cô gái bên cạnh Thẩm Đạc không chút biểu cảm gì thì lẩm bẩm nói tiếng Nhật. Cô gái mở to mắt, con ngươi đen nhánh sáng ngời khác thường rồi khẽ mở đôi môi mỏng ra, nói ra một câu tiếng Nhật lưu loát.
Không biết hai người nói qua nói lại chuyện gì, Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc không khỏi nhìn về phía họ.
Cả quá trình thì Tưởng Sở Phong chỉ hiểu một câu “baka”, thấy sắc mặt hai người không bình tĩnh như đang trò chuyện phiếm thì vội thở dài: “Hai người là người Trung Quốc, nói tiếng Nhật với nhau làm gì thế?”
Cô gái liếc nhìn Hàn Nguyên Thanh và khịt mũi lạnh lùng một cái rồi xoay người đi. Hàn Nguyên Thanh cũng khinh thường, nhưng mũi của anh ta cũng vểnh lên trời.
Tưởng Sở Phong nói với Thẩm Đạc: “Thằng nhóc còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cậu Thẩm đẹp trai đừng phiền lòng.”
“Nào có chứ.” Thẩm Đạc nhìn về phía cô gái đang có khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh luôn ẩn chứa một sự uy nghiêm khó có thể phủ nhận: “Tần Cần, đến chào hỏi một chút đi.”
Cô gái xoay người vươn ra một bàn tay trắng nõn và mảnh mai, giọng điệu ngắn gọn nhưng mạnh mẽ như Thẩm Đạc, lại lộ ra sự lạnh lùng: “Tần Cần, ba của cô ấy là trưởng lão của Vô Định Đường.”
“Hân hạnh được gặp mặt.” Tưởng Sở Phong chạm lấy một phần đầu ngón tay của Tần Cần rồi chợt buông ra, sau đó đẩy Hàn Nguyên Thanh.
Hàn Nguyên Thanh khẽ nheo mắt rồi thở dài một hơi, mở miệng nói: “Rau cần tây?”
Sắc mặt của Tần Cần cứng đờ, nhanh chóng rút tay về.
Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc phớt lờ hai đứa trẻ đang xù lông này và nói thẳng vào chuyện chính. Khi tiệc rượu tàn thì sắc mặt của Tần Cần dành cho Hàn Nguyên Thanh cũng không tốt nữa, Hàn Nguyên Thanh thì ra vẻ không quan tâm.
Tưởng Sở Phong không khỏi hỏi: “Hai người quen biết nhau à?”
“Là một tảng băng hệt như Thẩm Đạc, ai mà quen biết được!”
Tưởng Sở Phong thở ra một ngụm khói, yên lặng vỗ vỗ vai anh ta: “Hàn Nguyên Thanh, cậu sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Lần đầu tiên gặp mặt người ta đã gây hận thù, vậy mà còn khóc lóc cả ngày kể lể rằng bản thân là một người đàn ông độc thân, đáng đời!”
Để chứng minh mình vẫn còn có được tình yêu, Hàn Nguyên Thanh quyết tâm kéo Tưởng Sở Phong đi đến Bất Dạ Thành, sau vài ly rượu thì người bắt đầu liêu xiêu nhưng tay của anh vẫn đặt đúng vị trí trên tay vịn ghế sô pha, không chạm vào những ong bướm xung quanh.
Tưởng Sở Phong nhìn anh ta một cái, trong lòng anh biết rất rõ nên sau khi uống cùng anh ta vài ly đã đứng dậy.
“Cửu ca đi lúc này à, cửu tẩu cũng không phải sư tử Hà Đông, anh vội gì chứ!”
Những người phụ nữ bồi rượu xung quanh nghe được xưng hô của Hàn Nguyên Thanh thì vô cùng kinh ngạc. Dù sao thì người như Tưởng Sở Phong rất nổi tiếng, dù anh có chuyện gì nhỏ nhặt, gió thổi cỏ lay gì đó thì cũng được đồn đãi, bỗng nhiên có một tiếng “cửu tẩu” thì cũng không biết là cô gái xinh đẹp nhà ai.
Hàn Nguyên Thanh là một người đàn ông độc thân, ngồi phịch xuống ở đó ra vẻ nhưng một cậu ấm ăn chơi: “Thế giới tươi đẹp phồn hoa biết bao nhiêu, cửu ca lại từ bỏ à?”
Các cô gái bên cạnh đều trưởng thành và xinh đẹp, thoạt nhìn quả thực rất hoa mắt. Tưởng Sở Phong nhìn đôi chân dài trắng nõn kia mà nghĩ đến vòng eo nhỏ nhắn của Phù Đại thì lòng anh càng dao động, anh bàn giao cho thuộc hạ một tiếng rồi vứt lại người anh em đang say khướt và nhanh chóng lái xe đến trước cửa nhà Phù Đại.
Phù Đại vẫn chưa ngủ, đang đọc sách nên bật đèn nhỏ thì nghe thấy có hai tiếng gõ bên ngoài cửa sổ, vừa kéo rèm cửa lại thấy Tưởng Sở Phong đang đứng ở bên cạnh thì trong lòng khẽ kinh ngạc.
“Sao anh lại ở đây?” Phù Đại mở cửa sổ, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, khẽ cau mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người anh: “Lại uống rượu, say rồi à?”
“Anh không say, nhưng nhìn thấy em thì đã say.”
“Miệng lưỡi dẻo thế.” Phù Đại bóp miệng của anh rồi bị anh nắm chặt lấy cổ tay, anh dùng sức kéo cô ra bên ngoài. Phù Đại kêu lên một tiếng hoảng hốt, vội vàng nuốt âm thanh xuống: “Anh làm gì thế!”
Phù Đại thích khu vườn nhỏ bên ngoài nên xin một gian phòng ở tầng một để ở, nhưng lại thuận tiện cho Tưởng Sở Phong trộm hương, lấy ngọc.
“Suỵt, đưa em đi chơi.” Tưởng Sở Phong nhẹ nhàng ôm cô bước lên xe.
Phù Đại vẫn còn hơi sợ hãi về kiểu hẹn hò lúc nửa đêm này và kéo cổ áo anh: “Không được, nếu như bị ba em phát hiện thì đánh gãy chân anh đấy.”
Tưởng Sở Phong vẫn nói lời hay như cũ: “Bị đánh gãy chân vì em cũng đáng.”
May mắn thay, những người khác trong nhà họ Phù đã ngủ say và họ không biết Phù Đại đã bị người khác trộm đón ra ngoài.
Khi xe chạy đến bến tàu ở thành phố Việt Châu, Tưởng Sở Phong lấy áo khoác trùm lấy Phù Đại rồi đặt cô xuống một cầu tàu bằng đá, vuốt lại mái tóc đã bị gió đêm là cho rối tung của cô: “Lạnh không?”
Phù Đại lắc đầu, áo khoác đang đung đưa dưới đôi chân trắng nõn, cô nhìn mặt sông lúc nửa đêm đang sáng rực ánh đèn thì vừa sợ hãi vừa cảm thán: “Đây là lần đầu tiên em được ngắm cảnh đêm của thành phố Việt Châu!”
“Thích chứ?”
“Thích!” Phù Đại nâng tay lên, ống tay áo thật dài bị vén lên trông có phần buồn cười.
“Trong tương lai, nơi này đều sẽ là của em.”
Phù Đại giả vờ không hiểu ý, cười nói: “Cho dù không phải của em thì em muốn thấy lúc nào chẳng được.”
“Lại giả ngốc.” Tưởng Sở Phong véo mũi cô, ôm cô từ phía sau rồi tựa cằm vào vai cô, họ cùng nhau nhìn ánh đèn nhấp nháy trên sông.
Thành phố Việt Châu vào ban đêm tràn ngập quyến rũ, mãi đến sáng mới nghỉ ngơi. Phù Đại không cố gượng được bao lâu thì đã buồn ngủ và đưa tay lên dụi mắt.
Tưởng Sở Phong không đành lòng nhìn cô rồi gật đầu, vì vậy anh bế cô trở lại xe rồi đặt cô nằm lên chân anh: “Ngủ đi.”
“Khi nào về đến nhà thì gọi em.” Phù Đại buồn ngủ nói, nhắm mắt lại khi chiếc xe đang chầm chậm xóc nảy.
Tưởng Sở Phong dùng năm ngón tay nhẹ nhàng chải tóc cho cô, nhẹ giọng đáp lại. Nhưng cuối cùng cũng không đánh thức Phù Đại, khi Phù Đại thức dậy thì đã yên ổn ngủ trên giường của mình.