Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 65: C65: Giữ người



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 65: Giữ người

Tạ lão thái thái đứng lại trong viện, không mở miệng, đầu tiên là lau nước mắt.

Nước mắt ào ào chảy xuống.

Lại một quệt, vẫn ào ào chảy xuống.

Nếu chỉ rơi lệ thôi thì không sao, mà lão thái thái còn dùng ánh mắt rưng rưng, đáng thương nhìn Yến Tam Hợp, dáng vẻ đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.

Yến Tam nghiến răng: “Tĩnh Tư Cư này thành sân khấu kích lúc nào vậy?”

Tạ lão thái thái sao có thể nghe không ra châm chọc trong lời nói của nàng, vẫn không lên tiếng và không ngừng gạt lệ, thân thể lung lay sắp đổ.

Tạ Tri Phi bên cạnh vội đưa tay đỡ lấy: “Mau, mau đi mời thái y.”

Lập tức có nha hoàn thông minh chạy đi.

“Yến cô nương không cần lo lắng, lão thái thái dưỡng bệnh mấy tháng nói không chừng sẽ khỏe lên thôi; nếu không khỏe thì chỉ có thể nói là số mệnh rồi.” Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Yến Tam Hợp cười áy náy: “Cô nương đi thong thả, ta không tiễn đâu, lỡ như lão thái thái có chuyện gì thì trước lúc lâm chung hẳn cũng có lời muốn dặn dò ta.”

Mẹ kiếp!

Còn đi kiểu gì nữa?

Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Tạ Tri Phi, không cam lòng: “Tạ tam gia, vì sao chắc chắn phải giữ ta lại?”

Tạ Tri Phi thu lại ý nói đùa: “Yến Tam Hợp, luật lệ nước Đại Hoa, nữ tử không thể tự lập môn hộ, điều này có ý nghĩa gì, ngươi hẳn là biết chứ?”

Yến Tam Hợp biết rấy rõ ràng.

Ý là sau khi Yến Hành qua đời, tất cả mọi thứ trên danh nghĩa của ông, cho dù chỉ là mấy gian nhà rách nát thì đều phải quy về dòng họ Yến thị.

Mà cô nương mồ côi này từ nay về sau cũng chỉ có thể dựa vào tông tộc, hơn nữa, tông tộc Yến thị có quyền xử trí cô.

Nói một câu khó nghe nhất, thì Yến thị tông tộc bảo nàng gả cho chó, thì nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Yến Tam Hợp thực ra căn bản không lo lắng người Yến gia sẽ tìm đến, nàng vốn dĩ cũng không phải cháu gái ruột của Yến Hành.

Nhưng Tạ gia không biết.

Tạ Tri Phi thấy nàng im lặng thì ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần: “Bệnh của lão tổ tông có tốt hay không, phải xem cô nương nàng rồi.”

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn đừng làm cho người ta nổi lòng nghi ngờ mới được,

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Chương 17

Yến Tam xắn tay áo vung lên, đi vào trong nhà.

Khóe miệng Tạ tam gia nhếch lên: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, tối nay ta tự tới đón cô nương hồi phủ.” Một tiếng này nói xong, Tam gia quay mặt đi, ý cười hoàn toàn biến mất.

Nàng đáp ứng không phải vì kiêng kị dòng họ Yến thị, mà là sợ thân phận mình không phải cháu gái ruột của Yến Hành lộ ra.

Tốt lắm!

Nắm được đuôi hồ ly của nàng rồi!

……

Quý phủ cách Tạ gia cũng không xa, xuyên qua bốn ngõ nhỏ, lại quẹo thêm mấy ngõ nhỏ là tới.

Yến Tam Hợp từ trên xe ngựa đi xuống, liếc mắt một cái đã thấy Bùi Tiếu đang mặc quan phục.

Bên cạnh người này còn có hai hòa thượng trắng nõn đi theo, hai hòa thượng chắp tay trước ngực, nói với Yến Tam Hợp tiếng: “A Di Đà Phật!”

Yến Tam Hợp thân thể run lên, biểu cảm trên mặt biến hóa vi diệu.

Lý Bất Ngôn phát hiện: “Sao vậy?”

Yến Tam Hợp im lặng: “Cảm thấy màn này cũng rất quen thuộc.”

Đầu óc Lý Bất Ngôn lập tức rối bời.

Hòa thượng quen thuộc;

Thứ xuất quen thuộc;

Nhưng hai thứ này cũng không có liên quan đến nhau!

Lúc này, Bùi Tiếu thong thả bước đi, đến nơi thì ngẩng đầu tiến lên: “Tạ Ngũ Thập nhờ ta đi với Yến cô nương.”

Yến Tam Hợp: “Ngươi quen Quý phủ sao?”

Bùi Tiếu: “Quen lắm luôn ấy.”

“Thật ngại quá, ta ngắt lời hỏi một chuyện.” Lý Bất Ngôn lại gần: “Tạ Ngũ Thập là điển cố gì thế?”

“Nha hoàn đúng là nha hoàn.” Bùi Tiếu ngạo nghễ nói: “Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh(*), tri thiên mệnh còn gọi lại Tri Phi, tên của ba vị gia Tạ phủ đều từ điển cố đó.”

(*)Trích từ luận ngữ của Khổng Tử, nói về các việc nên làm trong một độ tuổi nhất định: “… ba mươi tuổi thì tự lập thân (tam thập nhi lập), bốn mươi tuổi thì không còn nghi hoặc gì cả (tứ thập nhi bất hoặc), năm mươi tuổi thì biết được mệnh giời (ngũ thập nhi tri thiên mệnh)…”

Lý Bất Ngôn “à” một tiếng: “Vậy tên ngươi chỉ có một chữ Tiểu thì từ điển cố gì?”

“Vì sao ta phải nói với ngươi?” Bùi Tiếu cười gằn: “Làm nha hoàn thì phải có tính tự giác của nha hoàn, chủ tử không mở miệng, nào có nha hoàn ở bên cạnh líu ríu? Còn ra thể thống gì nữa!”

Lý Bất Ngôn than thở: “Ta chỉ cảm thấy tên ngươi hay hay, thử hỏi thì có làm sao chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168: 169: Dẫn Người Yêu Về Ra Mắt

Được!

Nể tình người ăn nói hay ho!

Bùi Tiếu ho khan một tiếng.

Hòa thượng gầy phía sau hắn vội cười nói: “Bùi đại nhân vừa sinh ra, cười trước, khóc sau, Bùi lão gia nói chắc chắn không phải phàm thai, cho nên đặt tên là một chữ Tiếu.”

Lý Bất Ngôn “chậc” một tiếng: “Thứ lỗi cho ta không có kiến thức gì, Bùi đại nhân mặc quan phục mấy phẩm thế, quản lý việc gì vậy?”

Quả nhiên là không có kiến thức!

Bùi Tiếu ưỡn ngực.

Hòa thượng mập phía sau vội cười nói: “Bùi đại nhân ở Tăng Lục tự, là quan lục phẩm.”

“Quản hòa thượng à!” Lý Bất Ngôn cười híp mắt nói: “Vậy đọc một đoạn kinh Kim Cang nghe nào?”

“Ngươi điên hả.” Bùi Tiếu muốn chửi má nó: “Ông Bùi ta đây là quản lý hòa thượng, không phải làm hòa thượng.”

Lý Bất Ngôn “à” một tiếng: “Tên hay, dáng dấp cũng tốt, còn làm đại quan, ngưỡng cửa Bùi gia chắc phải bị bà mối san bằng ba tấc rồi nhỉ?”

Hòa thượng gầy cười nói: “Bùi đại nhân chúng ta chưa từng kết hôn, không gần nữ sắc, đừng nói ba tấc, bảy tấc cũng không được.”

Hỏi cẩn thận như vậy, nha hoàn này có hảo cảm với ta sao?

Trên khuôn mặt Bùi Tiếu mang theo vài phần đắc ý.

Lúc này, chỉ thấy Lý Bất Ngôn tiến đến bên tai Yến Tam.

“Tiểu thư, tìm hiểu rõ ràng rồi, người này chức quan không cao lắm, là một tên rảnh rỗi, nói chuyện không vui, tính tình không tốt, thích người khác dỗ, có chứng sợ nữ tử, có thể dùng.

Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Bùi Tiếu một cái: “Vậy làm phiền Bùi đại nhân dẫn đường đi, thuận tiện nói với ta một chút tình huống Quý gia.”

Bùi Tiếu suýt nữa thì tắc thở.

Vì thế! Nàng ta hỏi nhiều như vậy, là đang thử xem ta có thể dùng hay không sai?

Bùi gia gia ta lớn như vậy rồi còn chưa từng bị vũ nhục như thế bao giờ.

Oa a a, không thể nhịn được mà!

“Người có thể dùng, làm ít công to; người không thể dùng, chậm trễ thời gian không nói, đưa ra tin tức còn dễ khiến đi vào đường cùng.” Đôi mắt đen nhánh của Yến Tam Hợp nhìn chằm chằm người khác, luôn khiến cho người ta cảm thấy không quá thoải mái, nhưng lần này, Bùi Tiếu thẳng tắp đón lấy ánh mắt của nàng.

Khó trách Tạ Ngũ thập muốn âm thầm điều tra nàng, bình tĩnh thông tuệ không giống một cô nương mười bảy tuổi bình thường.

Bùi Tiếu lập tức thấy tò mò: “Ngươi muốn biết thứ gì của Quý gia?”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 54: “Cậu hi vọng thượng tá sẽ mãi là thượng tá của ngày hôm ấy.”

“Ta hỏi, ngươi đáp.”

Yến Tam Hợp quen với cách hỏi của mình, đơn giản rõ ràng: “Trong mắt ngươi, lão thái thái là người như thế nào?”

“Chuyện này…”

Điều này phải bắt đầu từ đâu đây?

Bùi Tiếu chợt khựng lại, bước chân không khỏi chậm lại.

Yến Tam Hợp: “Vừa rồi ta hỏi vấn đề này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ngươi là gì?”

Bùi Tiếu thốt ra: “Một người tốt hiền lành.”

“Tốt như thế nào?”

“Từ nhỏ thời gian ta ở Quý gia nhiều hơn ở Bùi gia, từ đó về sau, lão thái thái luôn giấu đồ tốt nhất đi, chờ lúc không có ai len lén nhét cho ta ăn, cháu ruột cũng không có đãi ngộ này.”

Bùi Tiếu thầm thở dài.

“Khi còn bé ta rất nghịch, ba ngày bị đánh một trận nhỏ, năm ngày bị đánh một trận lớn, lão thái thái không chê ta, trắng trợn che chở ta, còn cãi nhau với phụ thân ta, nói con nít thì phải nghịch, không nghịch thì không phải con nít.”

Bùi Tiếu cúi đầu, cắn cắn môi: “Nói như vậy đi, cho dù ta lật nóc nhà Quý gia lên thì bè cũng sẽ khen một tiếng: Lật giỏi lắm.”

Lý Bất Ngôn lắc đầu: “Cưng chiều vô tội vạ!”

“Cưng chiều thì đã sao?” Bùi Tiếu nổi giận: “Ngoại tổ mẫu nhà ta cưng chiều ta, mắc mớ quái gì tới ngươi? Phù thùy nhà ngươi ghen tức làm gì?”

“Phù thủy ư?”

Hừ!

Lý Bất Ngôn sờ bên hông, nhưng nhác thấy ánh nước trong mắt Bùi Tiếu thì lại buông xuống.

Quên đi!

Nể tình con hàng này cũng có chút hiếu thảo nên bỏ qua!

Yến Tam Hợp: “Ngoại trừ ngươi, lão thái thái còn đối xử tốt với ai nữa?”

“Đối với ai cũng tốt, đích thứ đều đối xử bình đẳng.”

Bùi Tiếu hừ hừ nói: “Nhưng đối xử với ta tốt nhất, đến cháu ruột cũng không sánh bằng.”

Yến Tam Hợp truy vấn một câu: “Vì sao?”

“Ví sao gì mà vì sao? Ta tuấn tú, lịch sự nhân tài, tính tình tốt, hữu cầu tất ứng, không dính bài bạc, không dính gái gú, giữ mình trong sạch.”

“Nói ngươi béo, sao ngươi còn thở hổn hển nữa.” Lý Bất Ngôn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Khoác lác cũng vừa vừa thôi.”

“Ngươi…” Ngực Bùi Tiếu tức đến phập phồng, thầm liên tục nói vài tiếng “A Di Đà Phật”, mới nhịn xuống không đấm nàng.

Chủ yếu cũng là bởi vì đánh không lại.

“Người bà thích nhất là ngươi, vậy thì…”

Yến Tam Hợp lạnh như băng nhìn Bùi Tiếu: “Người bà ghét nhất, là ai?”

Trái tim Bùi Tiếu chợt nhảy dựng.

Con bà nó, hắn nào dám nói chứ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.