*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đám cảnh sát thở hồng hộc mà chạy về chùa Bảo An, người thì ngã quỵ, người thì dựa lưng, người thì nằm thẳng cẳng, người thì trực tiếp ngồi dưới đất miệng lớn mà thở gấp, ai nấy đều mệt đến thở không ra hơi, sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn.
Triệu Tam Nhi từ trong nhà đi ra, hỏi: “Đây là thế nào?” Nói xong nhìn thấy Trang Bảo Quốc mệt đến sắp phun ra lưỡi trợn mắt chạy về, hắn vội đi tới đỡ lấy Trang Bảo Quốc, hỏi: “Chú Bảo Quốc, làm sao vậy?”
“Quỷ… Quỷ… Có quỷ…” Trang Bảo Quốc nhìn thấy Triệu Tam Nhi, thở hắt một hơi, trực tiếp nằm trên đất thở dốc.
Triệu Tam Nhi bật cười “he he”, nói: “Cái nơi thung lũng hoang đó có thể không có quỷ sao?”
Trang Phú Khánh đi ra nhìn một vòng không thấy Nhị Nha nhà hắn, vội hỏi: “Nhị Nha đâu?”
Trang Bảo Quốc giơ ngón tay lên chỉ chỉ hướng thung lũng hoang, bận thở dốc không rảnh nói chuyện.
Trang Phú Khánh vừa nghe Nhị Nha còn ở bên đó, nhìn quanh một vòng, từ trong bụi cỏ bên cạnh rút ra một cây cời lò* liền muốn đi thung lũng hoang cứu Nhị Nha bị bọn họ bỏ rơi ở phía sau.
(*Cây cời lò là một chiếc gậy dùng để di chuyển các khúc củi trong bếp lò cho đám lửa dễ cháy hơn.)
Triệu Tam Nhi vội vàng kéo Trang Phú Khánh, nói: “Chú Phú Khánh, Nhị Nha sẽ về ngay thôi.”
Trang Phú Khánh nói: “Không được, chú không yên lòng.”
Trang Bảo Quốc nói: “Không…không sao đâu, nó… nó quen với quỷ, lúc tụi em… tụi em chạy nghe thấy nó chào hỏi với quỷ… Phú… Phú Khánh, anh nói anh… anh nói anh…” Nghĩ đến câu nói kế tiếp làm mích lòng người, cái câu “anh nuôi loại con gái gì thế” bị nuốt trở vào. Hắn đột nhiên nhớ tới Nhị Nha nhà Phú Khánh là sau khi chết rồi mang đến chôn ở thung lũng hoang bị Hứa đạo gia nhặt về cứu sống, sợ đến giật cả mình, lập tức ngồi dậy, không còn thở hổn hển nữa.
Triệu Tam Nhi hỏi: “Chú Bảo Quốc, làm sao vậy?”
Trang Bảo Quốc hỏi: “Phú Khánh, Nhị Nha nhà anh không phải là chết rồi sao? Làm thế nào mà sống lại được?”
Trang Phú Khánh vừa nghe, tức giận đến nỗi suýt chút nữa cầm chiếc gậy trên tay đập vào đầu Trang Bảo Quốc.
Cũng may Triệu Tam Nhi nhanh mắt, đoạt lấy cây gậy.
Triệu Tam Nhi nói: “Chú Bảo Quốc, cái đó không gọi là tắt thở chết, mà được gọi là nghẹt thở. Theo cách nói của bệnh viện gọi đó là… ừm, bị sốc!”
Trang Phú Khánh từng “mất” con gái một lần, đặc biệt kiêng kỵ với ai nói Nhị Nha của hắn là chết rồi, nhất định phải làm rõ một hai với Trang Bảo Quốc.
Đồn cảnh sát thở đều lại, nhìn thấy hai người bọn họ bắt đầu gây gổ, toàn bộ làm như không nhìn thấy, thừa dịp trời chưa tốt mịt, vội vàng lên xe. Ngẫm lại không yên lòng, một người khá lớn tuổi lại xuống xe, cố ý chạy vào trong sân tìm lão thầy âm dương đang mặc đạo bào làm pháp sự xin vài lá bùa, lúc này mới rời đi trong sự sợ hãi, kinh hồn bạt vía.
Thái Phân đi ra, kéo Trang Phú Khánh đang sắp đánh nhau với Trang Bảo Quốc về trong sân, nói: “Bảo Quốc là bị dọa sợ, ông nổi giận với nó làm gì. Sao Nhị Nha còn chưa trở lại? Không được, tôi phải đi xem xem.” Từ lần trước Hứa Đạo Công làm tang sự, Thái đại tỷ từng đánh chồn tinh về thung lũng hoang, lá gan tăng lên “vèo vèo”, cả thôn Liễu Bình, ngoài bà ra, không còn người đàn bà thứ hai dám một mình đi đường ban đêm. Đối với chuyện đi thung lũng hoang tìm Nhị Nha, một chút áp lực trong lòng đều không có.
Thái Phân bị bắt mất hồn, bản thân bà không ý thức và cảm giác được, Trang Phú Khánh bị dọa hết hồn nào dám để cho bà đi thung lũng hoang nữa, mau chóng kéo bà lại, nói: “Đừng nói lung tung.”
Trang Bảo Quốc thấy bên ngoài trời cũng tối rồi, không dám một mình chạy xe gắn máy mò mẫm trong đêm về nhà, tiến vào sân muốn tìm người đưa hắn về.
Triệu Tam nói hắn và sư huynh hắn đêm nay đều muốn đi về nhà ở, bảo Trang Bảo Quốc chờ bọn hắn một lát bọn hắn đi cùng.
Trang Bảo Quốc đồng ý, ngồi đợi ở trong sân. Hắn bốc lên hạt dưa để trên bàn mới vừa ăn hai hạt liền nghe thấy tiếng Nhị Nha nhà Trang Phú Khánh từ ngoài cổng sân vang lên: “Đây chính là nhà tôi.” Hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Nhị Nha nhà Trang Phú Khánh đầy mặt vui mừng như là nhặt được tiền cất bước đi vào, phía sau còn có ba cái thứ quỷ đi theo. Trang Bảo Quốc hét to một tiếng: “Má ơi —— có quỷ ——” sợ đến mức đứng dậy muốn chạy, kết quả run chân chạy không vững, ngã bổ nhào xuống đất, lại dùng cả tay chân mà chạy đến bên người Ưng âm dương đang làm đàn tràng cho cha con nhà họ Du, gọi: “Ưng đại gia, có quỷ.”
Ưng âm dương cũng bị ba người đi theo phía sau Nhị Nha hù dọa. Ông định thần nhìn lại, chỉ thấy ba người này âm u đầy tử khí, bảy phần giống quỷ ba phần giống người, thế nhưng bùa và trận bùa trong sân đều không có động tĩnh. Ông hỏi: “Nhị Nha, bọn họ là…”
Nhị Nha lần lượt giới thiệu họ: “Đây là Quỷ Nhất, đây là Quỷ Nhị, đây là Quỷ Tam. Bọn họ là ba người duy nhất chạy nhanh hơn cháu mà cháu quen biết.”
Anh Kiền rất quen với ba người Quỷ Đạo, tiến lên chào hỏi, cười nói: “Ba vị Quỷ thúc thúc đến đây thật nhanh, khâm phục.”
Quỷ Nhất trợn mắt khinh thường, nói: “Có thể không nhanh sao?”
Quỷ Nhị nói: “Đi máy bay tới.”
Quỷ Tam nói: “Nôn đến chết đi sống lại.”
Quỷ Nhất nói: “Vẫn còn khó chịu.”
Quỷ Nhị nói: “Suýt chút nữa ngộp chết.”
Quỷ Tam nói: “Chốc nữa bảo nha đầu nhà họ Du kia giúp chúng tôi làm ba cái chứng minh thư.”
Quỷ Nhị nói: “Không bao giờ chui vào khoang hành lý nữa.”
Quỷ Nhất và Quỷ Tam đồng thời tức giận liếc mắt nhìn hắn, từng người tản ra.
Ba “quỷ” kiểm tra trước nhà sau sân một lượt, cuối cùng tiến tới trước cái giếng trong sân, cùng nhau nhìn vào trong giếng.
Quỷ Nhất nói: “Đây chính là chiếc giếng trong sân nhà mình mà tiểu nha đầu kia nói nhỉ?”
Quỷ Nhị nói: “Tác phẩm của cao nhân! Tại nơi âm khí nặng như vậy, đường ấn này chí ít có thể niêm phong ba năm!”
Quỷ Tam nói: “Thôn này là đại bát quái, mắt âm ở ổ chồn vàng, chỗ này là mắt dương, âm khí không nên nặng như vậy.”
Quỷ Nhất nhìn quanh một vòng sân, nói: “Nếu như tôi không có nói sai, cách chiếc giếng này trong phạm vi ba trượng tất có vật bất phàm. Có điều, đã gặp nạn.”
Ưng âm dương vừa nghe, cao nhân à. Ông giao chuyện làm đàn tràng cho Tôn Đại Dũng, cũng đến bên cạnh giếng.
Thái Phân cùng Trang Phú Khánh cũng bị dáng vẻ của ba người này hù dọa. Ba người này gầy gò đến mức gần như là da bọc xương, hốc mắt hãm sâu, vành mắt đen thui, ngay cả môi cũng đen sì, còn giống người chết hơn người chết đặt linh cữu ba ngày, bước đi như bay, hơn nữa tên gọi cái gì mà “Quỷ Nhất” “Quỷ Nhị” “Quỷ Tam”, liền càng thêm đáng sợ. Hai người bọn họ đồng thời trốn đến sau lưng Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nói: “Đừng sợ, Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam là người tốt.”
Ba gã Quỷ Đạo đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, nhìn một lúc lâu mới quay đầu tiếp tục thảo luận cái giếng này.
Quỷ Nhất nói: “Tôi đi xuống xem một chút.” Nói xong, tung người nhảy lên trên miệng giếng, vịn thành giếng liền đi xuống.
Bởi vì buổi sáng ba người Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Tả Tiểu Thứ dùng quá nhiều nước, nước giếng đều bị Lộ Vô Quy rút cạn, nước chảy một buổi trưa cũng chỉ chảy ra lượng nước sâu một mét. Quỷ Nhất rất dễ dàng xuống tới đáy giếng, sau khi mò tìm một vòng, leo về mặt đất, nói: “Âm khí rất nặng, nước chảy ra như là nước sông âm.”
Lộ Vô Quy nghe xong, cởi giầy vén lên ống quần muốn đi xuống.
Thái Phân quát to một tiếng: “Nhị Nha!” Kéo lại Lộ Vô Quy đã một chân đứng trên thành giếng, nói: “Con làm cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Con đi xuống xem thử.”
Ưng âm dương nói: “Để nó đi xem thử đi.”
Thái Phân nhìn thấy Ưng âm dương lên tiếng, buộc lòng phải thả ra Lộ Vô Quy, nói: “Con cẩn thận một chút.”
Lộ Vô Quy “Dạ” một tiếng, loáng cái liền xuống tới đáy giếng.
Đáy giếng âm khí nặng đến ngưng tụ thành sương, đặc như là mực không bay màu. Nước giếng âm lãnh thấu xương có màu vàng đục, lộ ra mùi khó ngửi như thi thủy.
Lộ Vô Quy tỉ mỉ kiểm tra thành giếng cùng đáy giếng, không nhìn thấy có dấu vết mở đường âm, thế nhưng nguồn suối ở đáy giếng chảy ra đều là nước sông âm, chỉ có điều nước sông âm này như là cách mấy tầng lọc nước, nhạt hơn rất nhiều so với nước sông âm chân chính.
Lộ Vô Quy leo ra giếng.
Thái Phân nhìn thấy quần áo của nàng ướt cả, dặn nàng mau mau trở về nhà thay đồ.
Ưng âm dương hỏi: “Nhị Nha, tìm ra cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Là nước sông âm, chảy ra từ nguồn suối tại đáy giếng, giống như là sắp mới mở con đường âm nối thẳng sông âm.”
Trang Bảo Quốc run rẩy hỏi: “Có..có ý gì?”
Ưng âm dương liếc nhìn Trang Bảo Quốc nói: “Sông âm thông âm phủ.”
Thái Phân kéo Lộ Vô Quy trở về nhà đi thay quần áo, đau lòng mà nhắc mãi: “Mùa đông ngâm nước giếng, bị cảm lạnh thì sao bây giờ.” Rồi nhấc lên chiếc áo khoác hôi hám bị ngâm qua nước giếng của Lộ Vô Quy, nói: “Quần áo tốt như vậy, vẫn còn mới, con cũng không tiếc.” Lại nói: “Nhị Nha, con nói nước giếng này đều trở nên như vậy, buổi chiều ta còn lấy nước này nấu cơm.”
Lộ Vô Quy nói: “Nước giếng ban ngày có thể ăn, sau hoàng hôn thì không thể ăn.” Nàng tạm ngừng, nói: “Cõi âm với trần gian là hai cái thế giới, thứ ở cõi âm đến trần gian vừa thấy ánh mặt trời liền tan đi.” Nàng đổ toàn bộ nước còn lại trong vò vào trong thùng nước, nhấc hơn nửa thùng nước này đi đến phòng tắm.
Thái Phân hỏi: “Những thứ này đều là Hứa đạo gia dạy con?”
Lộ Vô Quy “Ừmmm——” nghĩ một hồi lâu, nói: “Không nhớ rõ.”
Thái Phân tức giận nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng múc nước lạnh liền giội lên người, trời giá rét bà nhìn mà giật cả mình, hô to: “Con coi chừng cảm lạnh!” Vội vã đi đến cái nồi đun nước to trên bếp lấy non nửa thùng nước nóng xách cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy tắm xong, Du Thanh Vi, Tôn Đại Dũng bên kia đã làm xong đàn tràng.
Bàn ăn trong sân cũng bày xong, bởi vì thêm ba con “quỷ”, một bàn ngồi chật chội, liền bày thành hai bàn.
Ba gã Quỷ Đạo đến cho người nhà họ Du uống viên thuốc an thần. (ý ở đây là ba gã Quỷ Đạo đến làm cho nhà họ Du an tâm hơn.)
Tôn Đại Dũng và Triệu Tam sau khi cơm nước xong đi theo hai người Trang Bảo Quốc, Trang Phú Khánh.
Ưng âm dương ở lại bàn bạc với mấy người Du Thanh Vi hậu sự của cha con nhà họ Du.
Tả Nhàn, Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, Tiểu Đường, Tiết Nguyên Kiền, Ưng âm dương, ba gã Quỷ Đạo toàn bộ tụ tập ở trong sân, ngồi vây quanh ở bên bàn bát tiên.
Ưng âm dương nói: “Đạo chính thống của chùa Bảo An liên quan đến âm dương, phúc phận có thiệt thòi, chết rồi không được đầu thai, để tránh sau khi chết hồn phách không chỗ nương tựa, cũng là muốn bảo lưu thi thể. Nghe Du… Du Đạo Pháp nói, người chùa Bảo An sau khi chết đều là âm táng, chôn vào chùa quỷ.”
Tả Tiểu Thứ hỏi: “Tại sao phải âm táng?”
Du Thanh Vi nói: “Trạch Cát huyệt do âm khí tẩm bổ có thể bảo đảm thi thể không thối rữa, vả lại, phòng ngừa bị đào mộ.” Cô cau mày, nói: “Ưng gia gia, giếng âm dương của mắt dương đã niêm phong, bây giờ chỉ có thể đi từ mắt âm.” Cô dừng một chút, nói: “Không nói đến ngày hôm qua xuất hiện những xác nhảy và thây máu kia. Tối hôm qua chúng ta tấn công một trận khiến chồn vàng tử thương cực kỳ khốc liệt, chỉ sợ chúng nó không để cho chúng ta từ khu vực của chúng mượn đường đi âm.”
Tả Tiểu Thứ biến sắc, kêu lên: “Còn muốn mượn đường từ trên đất chồn tinh? Tối hôm qua chúng ta khiến bọn nó thành như vậy, còn muốn tìm chúng nó mượn đường?”
Sắc mặt của Du Thanh Vi cũng hơi khó coi, nói: “Không chỉ muốn tìm chồn tinh mượn đường, rất có thể còn phải từ giữa xác nhảy, thây máu kia mượn đường đi qua.” Cô nói xong, đau đầu mà vò trán, nói: “Có thể cân nhắc mở ra phong ấn của chỗ mắt dương này, đi âm từ trần gian không?”
Lộ Vô Quy nói: “Có nước sông âm chảy vào trong giếng, nói rõ sau khi đường âm mở ra sẽ đến sông âm.” Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: “Nhỡ quan tài rơi vào sông âm bị trôi đi thì làm sao bây giờ?”
Du Thanh Vi: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chồn tinh: Mượn đường? Ha ha! !
Editor: Dạo mình đọc được một bộ truyện mà u mê quên lối về, rất là hay nên muốn giới thiệu với mọi người đọc cùng. Tên truyện là Kumo desu ga nani ka, bạn nào thích thể loại isekai thì hãy nhảy hố ngay đi nào =)), truyện kể về nữ chính bị tai nạn chết bất ngờ rồi chuyển sinh thành nhện sống ở đại lục địa cực kỳ nguy hiểm toàn quái mạnh, thế là bé nhện nhà ta phải làm mọi cách để sinh tồn bằng cách dùng trí khôn của ẻm vì chiến lực của ẻm phải nói là yếu hơn cả yếu, bé rất là tsun đáng iu nhe mọi người, nhiều lúc đọc đoạn ẻm tự kỷ mà cười hết hơi, bé cũng rất hiền lành nhân từ nữa nha =)) nhưng mà khi đã xác định là kẻ thù rồi thì bé rất tàn nhẫn, tiêu diệt không nhân nhượng, đúng kiểu mình thích luôn. Truyện không có romance gì đâu, nên bạn nào chỉ thích mấy truyện lãng mạn yêu đương thì đừng đọc. Mình thấy có tag shoujo ai nữa, nhưng mà đọc đến mãi cuối mới thấy có vài cái hint thôi, mọi người tự tưởng tượng mà đẩy thuyền nha =))). Truyện này có bản manga nữa, mình đọc manga xong mê quá nên nhảy sang đọc web novel luôn, khuyên các bạn đọc manga trước cho dễ hình dung rồi nhảy sang đọc lại web novel từ đầu nhe vì 2 bản này có vài chỗ khác nhau. Nghe nói là sắp có anime rồi, ai lười đọc thì đợi anime mà coi cũng được.