Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 142: Chương 142



Xe taxi chạy rất nhanh, trên đường lớn quẹo tới quẹo lui mấy lần, qua hai cái đèn giao thông liền cắt đuôi Du Thanh Vi.

Cũng may nàng nhớ kỹ biển số xe nên điện thoại trước cho Trang Hiểu Sanh, nhờ Trang Hiểu Sanh xuống dưới lầu chờ sẵn, mặc kệ là khi nào Lộ Vô Quy đến cũng sẽ đón được em ấy rồi điện thoại báo cho nàng.
Lộ Vô Quy đã đi lạc quá hai lần, Du Thanh Vi thật không muốn lại gặp phải lần thứ ba.
Lộ Vô Quy ngồi taxi đi đến dưới lầu công ty thì thấy Trang Hiểu Sanh đã đứng bên đường chờ cô.

Cô vui mừng nhảy xuống xe, sau đó bị tài xế gọi lại: “Em gái, em chưa trả tiền xe.” Cô sửng sốt một chút rồi vội vàng mở balo ra lục lọi, phát hiện bản thân không mang theo tiền.

Cô ngẩn người nói: “Sư phụ, tôi không mang theo tiền.”
Sắc mặt của tài xế ngay lập tức đen lại.
Trang Hiểu Sanh thấy Lộ Vô Quy đứng bên cạnh xe taxi nói gì đó với tài xế, nhanh chóng chạy qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy đáp: “Chị Hiểu Sanh, em không mang theo tiền.

A không đúng, em có tiền, nhưng tiền đều nằm trong thẻ hết rồi.”
Trang Hiểu Sanh sờ sờ đầu Lộ Vô Quy, thở dài một hơi rồi nói: “Lần sau nếu ra ngoài mà không muốn Du Thanh Vi đưa em đi thì nên kêu vệ sĩ trong nhà đưa đi nha.” Nàng vừa nói vừa lấy ra tờ tiền mặt trị giá 100 tệ trả cho tài xế rồi nắm tay dắt Lộ Vô Quy đi về hướng tòa nhà công ty: “Sao em lại một mình tới đây, giận nhau với Du Thanh Vi à?” Nàng vừa hỏi xong thì Lộ Vô Quy liền nhét vào trong tay nàng một tấm thẻ.

Nàng lật xem tấm thẻ rồi nói: “Làm gì vậy?”
Lộ Vô Quy hỏi: “Chị có rảnh không? Dắt em đi dạo phố mua đồ đi.”
Trang Hiểu Sanh có chút tò mò nhìn Lộ Vô Quy, đáp: “Vậy em chờ chị một chút nha.” Nàng nói xong, dắt Lộ Vô Quy đi vào trong thang máy rồi gọi điện thoại cho Trần Vũ: “Nhị Nha tìm tôi muốn tôi dẫn em ấy đi dạo phố, tôi dắt em ấy đi mua đồ trước, tối nay chắc là không có thời gian gặp mặt rồi.”
Trần Vũ nói: “Cũng không nên để bụng đói đi dạo phố, tôi đặt nhà hàng bên tòa cao ốc đối diện với công ty em rồi, em đến ăn chút gì lót bụng rồi hẵng đi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Trang Hiểu Sanh đồng ý.

Nàng thấy có một cuộc gọi khác đang chờ, tên hiện trên màn hình là Du Thanh Vi nên nói với Trần Vũ: “Tôi có một cuộc gọi khác, cúp máy trước đây.” Nói xong liền ngắt cuộc gọi với Trần Vũ, tiếp điện thoại của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi hỏi: “Tiểu muộn ngốc đến chỗ chị chưa?”
Trang Hiểu Sanh đáp: “Tới rồi.

Em ấy kêu tôi dẫn đi dạo phố mua đồ.”
Du Thanh Vi “ừm” một tiếng, nói: “Tới nơi thì tốt rồi.” sau đó treo điện thoại.

Lộ Vô Quy có chị gái ruột là Trang Hiểu Sanh chăm sóc, không cần Du Thanh Vi phải lo lắng thêm nên nàng cũng không đến công ty tìm Lộ Vô Quy nữa.
Sau khi tan tầm.
Trang Hiểu Sanh gọi taxi cho hai vợ chồng Trang Phú Khánh về trước, lúc này mới dẫn Lộ Vô Quy đi ăn cơm với Trần Vũ.
Trần Vũ đã đặt sẵn một phòng ăn riêng, hắn đi ra đón hai chị em Trang Hiểu Sanh rồi cười cười giải thích: “Vốn dĩ tính mời hai người ăn bữa cơm xoàng ở bên ngoài đại sảnh, nhưng tôi lại nghĩ Tiểu Lộ đại sư không tiện ăn cơm ở trước mặt nhiều người nên đã dời vào phòng riêng.”
Lộ Vô Quy đi theo phía sau Trang Hiểu Sanh và Trần Vũ bước vào phòng ăn, thấy Trần Vũ đã gọi sẵn cho chị Hiểu Sanh của cô bốn món một canh, còn phần của cô là một bàn tam sinh nhỏ gồm cá, gà và đầu heo, cùng mới một chén cơm cúng có chan máu gà.
Đồ ăn đã lên đủ, Trần Vũ không để nhân viên phục vụ ở lại trong phòng.

Hắn đốt ba nén nhang cắm trên chén cơm cúng rồi mời Lộ Vô Quy dùng cơm, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Trang Hiểu Sanh.
Lộ Vô Quy vui vẻ ngồi xuống thưởng thức mỹ vị, cô giương mắt nhìn Trang Hiểu Sanh, hỏi: “Em có thể ăn được không?”
Trang Hiểu Sanh gật đầu.

Nàng cũng muốn nhìn thử xem Lộ Vô Quy ăn cơm như thế nào.
Lộ Vô Quy dùng sức hút một cái, chén cơm cúng có chan máu gà đầy ắp kia lập tức biến mất chỉ còn lại chút tro của nhang dưới đáy chén.

Cô quay sang hướng về phía gà, cá và đầu heo hút thêm một hơi, tức khắc ba món tam sinh chỉ còn lại chút xương cốt bột phấn cùng với một ít nước lưu lại trên mâm.
Trang Hiểu Sanh xem mà sắc mặt trắng bệch ra.
Trần Vũ nhỏ giọng giải thích cho nàng: “Ngày thường mỗi khi tế tổ, tổ tiên chỉ ngửi mùi vị, hút đi chút âm khí và nhang đèn của đồ cúng là có thể no rồi, lúc lấy xuống thì đồ cúng vẫn có thể để cho người sống ăn được.

Nhưng Tiểu Lộ đại sư không phải là âm hồn quỷ vật, cũng không phải là một sợi thần hồn của thần tiên đi tới dương gian dạo chơi, cô ấy là người đã đắc đạo, chân thân lại ở chỗ này, cho nên những đồ cúng này đều sẽ được cô ấy thật sự ăn vào trong bụng, chỉ đem đồ thừa không thể hấp thu bỏ lại thôi.” Hắn ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Ở nông thôn thường hay có mấy đạo sĩ làm phép thỉnh thần đến ăn cống phẩm, nếu làm xong pháp sự mà nhìn thấy đồ vật vẫn còn y nguyên ở kia thì đó là do bọn họ không đủ pháp lực, thỉnh không được chính thần có pháp lực cao cường đến.

Nếu thật sự có chính thần có pháp lực to lớn đến đây thì khi ăn qua cống phẩm sẽ giống như Tiểu Lộ đại sư vậy.”
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng thở ra.

Nàng suy nghĩ lại, đây là em gái của nàng mà, có gì phải sợ kia chứ.

Nhưng mà do nàng là người ngoài nghề, những việc này nàng thật sự không hiểu rõ, đến khi Trần Vũ giải thích xong thì nàng mới hiểu được.
Trần Vũ nói với Trang Hiểu Sanh: “Ăn cơm thôi.”
Lộ Vô Quy ăn xong đồ cúng, cảm thấy mỹ mãn đi đến sofa ngồi xếp bằng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: 23: A Tỷ Nhớ Ngươi

Tuy cô nhắm mắt lại, nhưng đối với Quỷ Yêu mà nói thì đôi mắt chỉ là để trang trí cho đẹp thôi, mở mắt hay nhắm mắt gì cũng có thể nhìn thấy được.
Cô phát hiện thái độ của Trần Vũ và Trang Hiểu Sanh có vẻ rất thân cận với nhau, ánh mắt của Trần Vũ khi nhìn Trang Hiểu Sanh cũng sáng ngời dịu dàng.

Chỉ cần nhìn đôi mắt của Trần Vũ, biểu tình của hắn và một ít chi tiết khi hai người ở cạnh nhau thì cô cũng nhận ra được, Trần Vũ thật sự thích Trang Hiểu Sanh.
Cô đem cảm giác tồn tại của bản thân mình ép xuống đến mức thấp nhất, Trần Vũ liền thật sự quên mất cô còn ở đây, trong mắt hắn bây giờ chỉ có mỗi mình Trang Hiểu Sanh.
Cô nhìn phản ứng của Trang Hiểu Sanh, chị ấy không giống như sẽ thấy Trần Vũ chết mà không cứu.

Hơi thở trên người của Trang Hiểu Sanh vô cùng mềm mại, rất nhu hòa, không có chút nào bài xích cùng không thoải mái khi ở bên cạnh Trần Vũ, biểu tình của chị ấy vô cùng thả lỏng, đôi mắt cũng sáng trong, bộ dáng nhẹ nhàng tự tại.

Cô nhìn ra được, Trang Hiểu Sanh có hảo cảm với Trần Vũ.
Một bữa cơm, hai người chỉ dùng nửa giờ liền ăn xong.
Ra khỏi nhà hàng, Trần Vũ hỏi Trang Hiểu Sanh và Lộ Vô Quy: “Hai chị em có thiếu một chân chạy vặt hay culi xách đồ giúp không?”
Ánh mắt Lộ Vô Quy hiện ra vẻ ghét bỏ nhìn Trần Vũ, nói: “Tôi tự xách được.”
Trần Vũ đáp: “Được được, không quấy rầy hai vị đi dạo phố, tiểu nhân xin cáo lui.”
Trang Hiểu Sanh cười cười, nói: “Tạm biệt.” Nàng nắm tay Lộ Vô Quy đi đến bãi đỗ xe, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Vũ vẫn còn đứng trước cửa nhà hàng nhìn theo nàng.

Nàng vẫy vẫy tay với Trần Vũ, sau đó mới leo lên xe, giúp Lộ Vô Quy thắt dây an toàn rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Nàng hỏi Lộ Vô Quy: “Đi đâu à? Em muốn mua cái gì?”
Lộ Vô Quy đáp: “Mua nhẫn cầu hôn trước, mấy cái khác mua trễ một chút cũng không sao.”
Trang Hiểu Sanh cho rằng mình nghe lầm rồi, hỏi lại lần nữa: “Cái gì? Nhẫn cầu hôn? Em muốn mua nhẫn cầu hôn để làm gì chứ?”
Lộ Vô Quy nói: “Em phải hướng Du Thanh Vi cầu hôn nha.

Cầu hôn trước đã, còn lễ vật đính hôn và lễ đính hôn này nọ chuẩn bị sau.

Cái thẻ lúc nãy em đưa chị có hơn 11 triệu lận đó, em cảm thấy đủ để mua nhẫn cầu hôn và chuẩn bị lễ đính hôn, còn tiệc cưới thật lớn này nọ thì không biết đủ không.

Tiệc cưới thật lớn chắc phải đợi Hạ Nhan Hi đem Quỷ Đế sắc lệnh bán rồi đưa tiền lại cho em mới đủ quá.”
Trang Hiểu Sanh chấn kinh rồi! Lộ Vô Quy vậy mà dám hướng Du Thanh Vi cầu hôn, còn….!chuẩn bị cả chục triệu tới mua nhẫn cầu hôn và làm lễ đính hôn, tiệc cưới còn tính sau nữa chứ! Nàng mất một lúc lâu để trấn tĩnh, sau đó mới quay sang nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Nhị Nha, chị thật không nhìn ra được, em cư nhiên là một tay nhà giàu mới nổi a.” Nhưng nàng suy đi nghĩ lại, căn hộ hiện tại nàng đang ở và xe nàng đang đi đều là do Lộ Vô Quy kiếm được.

Ba mẹ của nàng còn giúp Lộ Vô Quy lãnh 80 ngàn tệ tiền lương mỗi tháng.

Đúng, 80 ngàn tệ! Tiền lương của Ứng Âm Dương ở văn phòng phong thủy do Du Thanh Vi mở là 50 ngàn tệ một tháng, còn Nhị Nha nhà nàng tiền lương và đãi ngộ tăng từ tám ngàn lên 80 ngàn, mỗi tháng sẽ do Trang Phú Khánh đi lãnh.

Nàng tuy làm đến chức phó tổng nhưng lương một năm của nàng cũng chỉ mới hơn 800 ngàn tệ, cộng thêm trích phần trăm, chia hoa hồng này nọ thì cả năm thu vào cũng chỉ khoảng một triệu tệ.

Mức lương này đối với giai tầng như nàng thì đã gọi là thu nhập cao rồi.
Lộ Vô Quy nói: “Làm trong ngành phong thủy âm dương này thật sự không thiếu tiền đâu.

Nhưng mà rất nhiều người sẽ không thể tiết kiệm tiền được, bởi vì người làm trong nghề này như tụi em kiếm tới tiền đều sẽ dính nhân quả, tiền tới tay là phải tiêu ra ngoài ngay, cái này gọi là tiễn sát.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Tiền kiếm được dễ dàng như vậy sao?”
Lộ Vô Quy đáp: “Đúng rồi! Chị nghĩ xem, có một số người sẽ hại người để kiếm được thật nhiều tiền, sau đó bị quỷ quấn thân phải mời đến thầy âm dương giúp bọn hắn đuổi quỷ.

Thầy âm dương nếu nhận việc sẽ bị lây dính nhân quả của bọn hắn, cần phải đi kết thúc nhân quả, vì vậy nên phải bắt người nọ trả thật nhiều tiền để đoạn tuyệt nhân quả, đây là bỏ tiền ra mua mệnh a, phải trả rất nhiều rất nhiều tiền.

Thầy âm dương kiếm được tiền, chỉ lưu lại một ít đủ cho bản thân xài, phần còn lại đều phải đưa ra ngoài, đem số tiền người nọ do hại người mà kiếm được tiêu hết, gọi là tiễn sát.

Nếu là không tiêu hết ra ngoài, để tiền lại trong tay thì sớm hay muộn cũng sẽ đưa tới tai họa cho bản thân mình.

Em tìm Hạ Nhan Hi bán đồ vật đều là do em tự mình làm ra, giống như Quỷ Đế sắc lệnh vậy, em phải mời Quỷ Đế tới mới làm ra được, thứ này có thể dùng để mua mệnh, cũng có thể hiệu lệnh cho quỷ đến làm việc giúp mình, cho nên vô cùng quý giá.

Quỷ Đế sẽ không duyên không cớ mà cho không em một đạo sắc lệnh như vậy, này là do em thỉnh bọn họ tới Vạn Quỷ Quật để bọn họ thu đi quỷ của cả một châu thành, bọn họ mới tạ lễ lại cho em một đạo Quỷ Đế sắc lệnh đó nha.”
Trang Hiểu Sanh “ừm” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu rồi nói: “Em hướng Du Thanh Vi cầu hôn là thật sự muốn cưới nàng ấy sao?”
Lộ Vô Quy đáp “Đúng rồi! Ở nhân gian thì phải theo quy củ của nhân gian chứ, em đã ngủ với chị ấy thì phải theo quy củ của nhân gian cưới chị ấy về chứ sao nữa.”
Trang Hiểu Sanh: “…..”
Qua một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Nhị Nha, em có nghĩ tới việc Du Thanh Vi có nguyện ý gả cho em hay không không vậy?”
Lộ Vô Quy sửng sốt, chớp chớp mắt rồi đáp: “Sẽ gả mà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: C18: Chương 18

Tụi em sớm chiều ở chung với nhau, đã ngủ với nhau luôn rồi, cơ thể của chị ấy em đều sờ đều thấy hết trơn, hai đứa em cũng đã hứa với nhau, lúc còn sống thì sẽ luôn bên nhau, sau khi chết cũng sẽ chôn cùng một chỗ, sinh cùng khâm chết cùng huyệt nha.”
Trang Hiểu Sanh nặng nề nói một câu: “Em là con gái, nàng ấy cũng là con gái.

Em là quỷ, nàng ấy là người.

Nếu nàng ấy cùng em kết hôn thì đó sẽ là minh hôn, còn là đồng tính minh hôn.

Nhị Nha, Du Thanh Vi không phải là người chết, không phải là quỷ, nàng ấy là người sống.” Đến nàng là chị ruột của Lộ Vô Quy mà còn thấy việc em ấy muốn kết minh hôn với Du Thanh Vi sẽ tai họa đến cuộc đời Du Thanh Vi nữa là.

Du Thanh Vi muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, muốn khí chất có khí chất, đối tượng dạng gì mà không tìm được kia chứ?
Lòng Lộ Vô Quy “lộp bộp” một tiếng, câu nói “người quỷ thù đồ” chợt lóe qua trong đầu cô.
Trang Hiểu Sanh nói tiếp: “Cho dù em bởi vì giúp Du Thanh Vi mà chết, nhưng cũng không thể bắt nàng ấy dùng hạnh phúc cả đời để đáp lại được.

Nhị Nha, em đã chết rồi, Du Thanh Vi cũng đã đáp ứng sau khi chết sẽ chôn cùng một chỗ với em….!em tội gì phải dây dưa với nàng ấy như vậy, chẳng lẽ muốn cho nhân sinh của cả đời nàng ấy đều thua tiền sao.”
Lộ Vô Quy nhớ lại lần trước lúc cô đến gặp chị Hiểu Sanh ở công ty, chị ấy cũng nói với cô như vậy.

Cô biết Trang Hiểu Sanh nói có đạo lý, nhưng cô lại cảm thấy mình và Du Thanh Vi quan hệ vô cùng gần gũi, nên cưới nhau mới đúng.

Cô không muốn nghĩ đến việc Du Thanh Vi ngủ với người khác, còn sinh em bé cho người khác, không muốn người khác cùng Du Thanh Vi làm cái chuyện ra nước nước gì đó.

Cô nói: “Em muốn cưới chị ấy.”
Trang Hiểu Sanh đáp lời: “Nhưng em phải tôn trọng ý kiến của nàng ấy.

Như vậy đi, chị sẽ dắt em đi mua nhẫn, em hướng nàng ấy cầu hôn, nếu nàng ấy đáp ứng thì lễ đính hôn và lễ cưới muốn làm như thế nào thì hai đứa tự thương lượng với nhau.

Nếu nàng ấy không đồng ý thì em không được miễn cưỡng, có được không?”
Lộ Vô Quy cảm thấy Trang Hiểu Sanh nói rất có lý liền gật đầu “dạ” một tiếng, đồng ý.
Trang Hiểu Sanh tuy không quá tán thành hành vi của Lộ Vô Quy, nhưng tốt xấu gì Lộ Vô Quy cũng là muốn tìm Du Thanh Vi cầu hôn, còn chuẩn bị số tiền lớn như thế, vì vậy không thể làm cho quá khó coi được.

Nàng dẫn Lộ Vô Quy đi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất, xa xỉ nhất của thành phố, để cho Lộ Vô Quy chậm rãi lựa chọn.
Lộ Vô Quy thấy trong TV những người đi cầu hôn thường sẽ dùng một chiếc nhẫn kim cương to đùng, nhưng cô cảm thấy mình nếu cũng dùng nhẫn kim cương giống như bọn họ đem đi cầu hôn thì sẽ rất tầm thường và đại trà.

Cô biết Du Thanh Vi thích mang ngọc, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, ngay cả nút của quần áo hay phụ kiện đều là ngọc chiếm đa số, cô cũng cảm thấy ngọc rất hợp với khí chất của chị ấy.
Ngọc thạch là tập hợp của tinh hoa, trải qua ngàn năm vạn năm hấp thụ linh khí của trời đất mà hình thành, ngọc càng tốt thì màu sắc càng thuần, linh khí càng nặng ngưng tụ không tiêu tán bên trong tâm ngọc, linh quang lưu chuyển giống như một vật sống.
Lộ Vô Quy nhìn mấy mảnh ngọc bên trong quầy hàng giống như vừa bị phá hư, còn có khe rãnh nhỏ, màu sắc, tính chất thoạt nhìn giống ngọc nhưng không hề có linh khí bên trong, trông chẳng khác nào mấy cục đá bình thường.

Cô chỉ nhìn thoáng qua liền không thèm để mắt tới nữa.

Sau khi xem hết cả cửa hàng vẫn không tìm được một cái vừa ý.
Lộ Vộ Quy trẻ tuổi, thoạt nhìn có chút ngây ngốc, quần áo trên người cũng không phải là hàng hiệu xa xỉ gì, tới trang sức cũng không mang, thoạt nhìn có vẻ giống như đi dạo một vòng cho vui chứ không mua.
Cũng may có Trang Hiểu Sanh bồi bên cạnh, bộ trang phục công sở của nàng là do Tả Nhàn mua cho, giá cả cũng gần cả trăm ngàn chứ không ít, đủ để hù dọa một số người.

Nàng thấy Lộ Vô Quy đi ngang quầy nào cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi nên khó hiểu hỏi: “Không nhìn trúng cái nào hết sao?
Lộ Vô Quy đáp: “Ngọc này quá kém! Còn không tốt bằng cái trâm cài tóc của Du Thanh Vi.”
Trang Hiểu Sanh tức giận quay sang liếc Lộ Vô Quy một cái, nói thầm trong bụng: “Cái trâm cài tóc của Du Thanh Vi là cổ ngọc ngàn năm, nghe nói là bảo vật có thể trừ tà nữa, làm sao có thể đem ra so với mấy cái ngọc này trời?” Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, nhẫn cầu hôn mà còn không bằng một cái trâm cài tóc của người ta thì làm sao mà coi cho được.

Cũng may Lộ Vô Quy có hơn mười triệu trong thẻ, cũng không tới mức mua không nổi một chiếc nhẫn.

Nàng quay sang nói với nhân viên cửa hàng: “Gọi giám đốc của anh ra đây, đem nhẫn ngọc tốt nhất hoặc là ngọc thạch đưa đến cho chúng tôi chọn.” Nàng dặn dò Lộ Vô Quy: “Nếu thật sự không chọn được thì em nhờ người tên Hạ…!Hạ Nhan Hi đúng không? Chính là cô tổng tài của Đại Khách Sạn Hi Nhan ấy, để cô ấy nghĩ cách giúp em tìm một khối ngọc thật tốt nạm lên nhẫn.”
Lộ Vô Quy thấy đây cũng là một biện pháp hay.

Cô đáp: “Dạ, để em xem sao, nếu không tìm thấy thứ tốt thì sẽ nhờ Hạ Nhan Hi hỗ trợ.”
Giám đốc rất nhanh liền đi đến, khách khí hỏi: “Hai vị tiểu thư, không biết tôi có thể hỗ trợ gì cho hai vị?”
Lộ Vô Quy đáp: “Tôi muốn mua nhẫn ngọc, hoặc là viên ngọc để nạm lên nhẫn cũng được, dùng để cầu hôn, ngọc phải là loại tốt nhất.” Cô dùng tay chỉ chỉ mấy viên ngọc được trưng bày trong quầy hàng rồi nói tiếp: “Không cần mấy cái loại bị ngoại lực phá hư này, cũng không muốn loại phẩm chất trung bình, tôi muốn loại tốt nhất.”
Khóe miệng giám đốc của chút co giật, quay sang nhìn Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh quét mắt nhìn Lộ Vô Quy, nghĩ thầm: “Có thể đừng thẳng thừng như vậy không? Cũng may đây chỉ là giám đốc, nếu lỡ như gặp phải chủ cửa hàng, coi chừng người ta nhảy dựng lên đấm em à.” Nàng nói với giám đốc: “Lấy nhẫn lục bảo phỉ thúy đến cho chúng tôi xem đi.”
Giám đốc khách khí đáp lời: “Xin chờ một lúc.” Hắn tự mình đi lấy nhẫn đưa đến.
Trang Hiểu Sanh nhìn thái độ thận trọng và tỉ mỉ khi đưa nhẫn ngọc lên của giám đốc và nhân viên cửa hàng liền biết vật này giá cả không rẻ chút nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 627

Nàng tùy tiện cầm chiếc nhẫn kia lên xem thử giá đính kèm trên đó, mồ hôi lạnh liền tuôn xối xả.

Một năm tiền lương của nàng cũng không mua nổi chiếc nhẫn này.
Lộ Vô Quy xem qua chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy mà giám đốc đưa tới rồi lắc đầu, nói: “Không hài lòng.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “Tôi muốn loại tốt nhất.

Nếu không có thì thôi tôi đến cửa hàng khác mua.”
Giám đốc yên lặng nhìn Lộ Vô Quy rồi nói: “Không bằng, ngài đây trước xem giá cả một chút đi ạ.” Làm trong ngành dịch vụ như bọn hắn vẫn phải có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.

Cô gái nhỏ đang chọn nhẫn này trẻ tuổi như vậy, quần áo mặc cũng không được tốt lắm, thoạt nhìn người trả tiền chính là vị đang đi bên cạnh này, mà vị này thì phỏng chừng cũng chỉ có thể cắn răng mới mua được chiếc nhẫn kia thôi.
Trang Hiểu Sanh vỗ trán, cạn lời một lúc mới nói với giám đốc: “Giám đốc, nếu giá thấp hơn 10 triệu thì anh cứ đem hết ra đây đi.” Nàng phỏng chừng Lộ Vô Quy là dựa theo chiếc trâm cài tóc của Du Thanh Vi làm tiêu chuẩn thấp nhất để lựa chọn đây mà, nàng mơ hồ nhớ được chiếc trâm kia giá cũng gần 10 triệu.
Giám đốc thực hoài nghi hai người này là tới kiếm chuyện sinh sự.

Nhưng nghiệp vụ tu dưỡng vẫn làm cho hắn cố gắng gồng gánh.

Hắn đem chiếc nhẫn vừa đưa đến đi cất giữ cẩn thận rồi đi vào gian bảo mật lấy một hộp gấm đựng nhẫn khác, lúc bước ra còn có hai người bảo an theo cùng.
Sau khi mở hộp gấm ra, tới Trang Hiểu Sanh không biết chơi ngọc cũng có thể cảm thấy được mấy món đồ này cực kì tốt, vô cùng lóa mắt.

Ba chiếc nhẫn ngọc màu xanh lục thanh triệt trong suốt, tản ra ánh sáng nùng diễm nhưng nhu hòa, làm cho một người từ trước tới nay không hề có chút hứng thú nào đối với đá quý và ngọc thạch như nàng cũng phải yêu thích đến tim đập thình thịch.
Giám đốc giới thiệu cho hai nàng: “Ba chiếc nhẫn này đều là loại ngọc lục bảo pha lê phỉ thúy, được đại sư cao cấp nhất….” Hắn còn chưa giới thiệu xong thì cô gái nhỏ đã chỉ vào một chiếc nhẫn trong ba chiếc, nói: “Lấy cái này đi.”
Giám đốc ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: “Đã chọn xong rồi sao? Thật sự không cần nhìn giá cả ạ?”
Lộ Vô Quy “ừm” một tiếng rồi duỗi tay cầm lấy bảng giá của chiếc nhẫn, bắt đầu đếm xem có bao nhiêu con số 0, cô bẻ hết mười đầu ngón tay mới tính ra được giá của chiếc nhẫn kia, lên tới mấy triệu.
Mặt giám đốc trở nên xanh lè.

Trong lòng hắn đang suy nghĩ: “Cô gái này đầu óc có vấn đề phải không trời?”
Lộ Vô Quy đếm số xong, nói: “6 triệu 800 ngàn, ờ, chị Hiểu Sanh trả tiền đi.”
Giám đốc: “….”
Trang Hiểu Sanh: “….” Nàng thật muốn lôi con nhóc quậy phá của này về nhà đánh mông một trận.
Giám đốc nhìn Trang Hiểu Sanh, ánh mắt mang theo dò hỏi: “Mua thiệt hả? Trả tiền nổi không?”
Tiền là của Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy muốn mua nhẫn cầu hôn đắt như thế nào là quyền của em ấy, nàng không có tư cách phản đối.

Nàng im lặng lấy ra tấm thẻ ngân hàng mà Lộ Vô Quy đưa cho nàng, dõng dạc nói: “Quẹt thẻ đi.” Nàng xem như đã được kiến thức cái gì gọi là đi mua đồ không cần nhìn giá a!
Lộ Vô Quy đọc mật mã, thanh toán tiền, thuận lợi mua được nhẫn.

Cô vui vẻ nói với Trang Hiểu Sanh: “Nhẫn này tuy có hơi đắt, số năm cũng không được lâu như chiếc trâm cài của Du Thanh Vi, cũng không được chôn ở phong thủy bảo huyệt chịu linh khí của ngàn năm bồi tụ, nhưng ngọc này linh tính rất đủ, rất thuần, không có tạp chất, linh khí có thể ngưng tụ bên trong không tiêu tán đi, thậm chí có thể dùng để dưỡng hồn nữa.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Dưỡng hồn?”
Lộ Vô Quy đáp: “Đúng vậy, nếu gặp phải đại nạn sinh tử thì có thể đem hồn trấn vào đây, có ngọc tẩm bổ thì hồn phách sẽ sống được thật lâu, so với quỷ bài mà em khắc ra còn mạnh hơn nhiều.

Quỷ bài âm khí nặng, hồn nếu trốn vào trong quỷ bài thì chỉ có thể thành quỷ mà thôi.

Nhưng ngọc thì không như vậy, ngọc thạch chứa tinh túy của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt, được linh khí dưỡng thành, ngọc dưỡng ra tới sẽ thành linh vật, không phải thành quỷ.”
Trang Hiểu Sanh nói thầm: “Được rồi, tiền nào của nấy, em ấy không phải là người coi tiền như rác.” Nàng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lộ Vô Quy đáp: “Đi mua hoa hồng, em về nhà cầu hôn.”
Trang Hiểu Sanh: “….” Nàng cũng không biết nên nói thêm cái gì, đành phải mang Lộ Vô Quy đi đến cửa hàng bán hoa mua hoa hồng.

Nàng thật sự rất muốn nhắc Lộ Vô Quy rằng: “Em có thể cầu hôn lãng mạn một chút được hay không vậy?”, nhưng nếu nàng nhắc thì Lộ Vô Quy sẽ thật sự làm theo cầu hôn một cách lãng mạn, đến lúc đó động tĩnh quá lớn, Du Thanh Vi sẽ càng khó xuống đài hơn.

Yên lặng cầu hôn, yên lặng bị cự tuyệt là tốt nhất!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.