Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 53



Du Thanh Vi hô: “Long sư thúc, nghỉ ngơi một lát, vắt khô quần áo, mặc quần áo ướt hứng gió âm sẽ dễ sinh bệnh.”
Long sư thúc nói: “Cũng được”, nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lát.”
Du Thanh Vi chọn một nơi tương đối bí mật và cách mấy người Long sư thúc không quá xa, gọi lại Lộ Vô Quy cùng Tả Tiểu Thứ, bảo hai nàng cởi quần áo ra vắt nước.
Lộ Vô Quy thấy hai cô lạnh đến mức môi tím lại, nàng nói: “Cứ tiếp tục như vậy hai chị cũng không đi được bao xa, tôi vẽ cho hai chị một lá bùa ở trên lưng đi.”
Du Thanh Vi nói: “Được.”
Tả Tiểu Thứ thầm nói: “Đây quả thực không phải nơi người sống nên lưu lại.” Cô lại nhìn về phía Lộ Vô Quy trông không lạnh một xíu nào, hỏi: “Em không lạnh?”
Lộ Vô Quy nói: “Lạnh à, tôi chịu được.”
Tả Tiểu Thứ nhìn nàng ngay cả rùng mình cũng không có, tin nàng mới lạ. Cô để lộ ra tấm lưng mượt mà cho Lộ Vô Quy, nói: “Mau mau vẽ, vẽ thêm hai lá cũng không sao. Xì…” Lạnh đến mức không ngừng xuýt xoa, hít vào đều là hơi lạnh, lạnh thấu tim.
Lộ Vô Quy từ trong túi ba lô lấy ra mực bùa và bút bùa trước đó bọc kĩ lại trong túi, nói: Bùa vẽ ở trên lưng, nếu như chỉ là một lúc thì không sao, để lâu thì tôi không biết có thể rửa đi hay không.”
Tả Tiểu Thứ lạnh đến cả người đều không khỏe, nói: “Coi như là hình xăm, trên trán…Du…Du Lừa Đảo cũng không sợ có bùa…” Nói đến Du Thanh Vi, cô đau buồn phát hiện Du Thanh Vi chịu lạnh tốt hơn mình, trong ba người cô lại lót đáy.
Lộ Vô Quy tay cầm bút bùa, tế lên mực bùa, phối hợp thân thể Âm Dương Ngũ Hành từ xương cổ phía sau Tả Tiểu Thứ đặt bút, tới gần xương đuôi thì thu bút, bút đi như du long, liền mạch lưu loát. Bùa chỉ là môi giới, mượn năng lượng của âm dương, mượn năng lượng của đất trời, mượn năng lượng của sông núi, mượn những năng lượng này để bản thân sử dụng. Nàng vẽ bùa ở trên người Tả Tiểu Thứ, lấy người làm vật trung gian, lấy bùa văn mượn năng lượng âm dương, dùng cái này để điều hòa âm dương hòa hợp trong cơ thể Tả Tiểu Thứ. Dù rằng không thể loại bỏ hàn ý cho cô ấy như bùa tụ dương, nhưng cũng có thể bảo đảm cô ấy sẽ không mất cân bằng âm dương bị phong tà xâm nhập. Bằng không, bất kể là sinh bệnh hay là biến thành bộ dáng quỷ như ba người Quỷ Đạo kia thì đều là chuyện vô cùng nguy hiểm. Bất kể nói thế nào, các nàng cũng có giao tình một xe thịt khô.
Nàng nói với Tả Tiểu Thứ: “Mặc quần áo tử tế, nhảy nhót mấy cái, ăn thêm tý thịt khô sẽ ấm áp chút.” Nàng nói xong, lại từ trong túi ba lô lấy ra nước đưa cho Tả Tiểu Thứ, nói: “Bình giữ nhiệt, hẳn là vẫn còn ấm.”
Tả Tiểu Thứ lạnh đến co rúm lại, cô nghe thấy nước có thể vẫn còn ấm, vội vã vặn ra nắp bình giữ nhiệt, nhìn thấy nước này còn bốc hơi nóng! Cô nhanh chóng rót một ngụm lớn, một luồng mùi tanh tràn ngập từ trong miệng, thiếu chút nữa liền ói ra, cô phỏng chừng Lộ Vô Quy bỏ vào trong nước không ít nguyên liệu. Nhưng mà ở nơi này, khó uống cũng phải uống. Cô liền uống mấy ngụm lớn, cuối cùng cũng ấm lên chút, còn đưa bình nước cho Du Thanh Vi, nói: “Du Lừa Đảo, cô cũng uống tý đi, nước này rất thoải mái!” Uống đến lệ rơi đầy mặt, đau cũng vui sướng!
Du Thanh Vi nhận lấy ấm nước uống hai ngụm, mùi vị đó làm cho cô cau mày. Cô quay lưng lại với Lộ Vô Quy, cởi ra áo giữ nhiệt trong cùng, vén lên áo ba lỗ thể thao, nhất thời toàn bộ phần lưng hiện ra ở trước mặt Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy biết xương sống của Du Thanh Vi có in bùa, có câu là giấy trắng dễ vẽ tranh, vẽ bùa cho Tả Tiểu Thứ thì dễ, vẽ cho Du Thanh Vi thì lại phải cẩn thận một chút. Nàng nắm chặt bút bùa, tập trung nhìn vào lưng Du Thanh Vi, trông thấy bùa trên lưng Du Thanh Vi như là đang sống lấp lánh ánh sáng chói mắt, bên trong xương sống mơ hồ có ánh sáng nhàn nhạt lan ra ngoài, vảy trắng ban đầu không quá lộ rõ giờ khắc này dường như càng muốn xuyên ra ngoài cơ thể. Đây là ở nơi âm khí quá nồng làm cho lực bùa in ở xương cột sống không áp chế được sức mạnh của vảy trắng?
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy thật lâu không có hạ bút, thấp giọng hỏi: “Tiểu muộn ngốc, làm sao vậy? Có phải là có cái gì bất thường?”
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, thu hồi bút bùa cùng mực bùa, nói: “Trên người chị có bùa, không cần vẽ.”
Tả Tiểu Thứ ló đầu nhìn lên lưng Du Thanh Vi, nói: “Nào có? Sao tôi không nhìn thấy?”
Du Thanh Vi “Ừ” một tiếng, dùng sức vắt quần áo đến không còn vắt ra một giọt nước, thật nhanh cầm quần áo mặc vào.
Lộ Vô Quy cũng cởi ra quần áo trên người, vắt khô nước rồi mặc vào.
Tả Tiểu Thứ gom lại bùa dương bùa hỏa vào lòng bàn tay sưởi ấm, nói: “Tôi rốt cuộc thấy rõ, đi âm nguy hiểm lớn nhất không phải là quỷ quái, mà là âm khí và hàn ý ở khắp mọi nơi. Nếu như người bình thường đi xuống, phỏng chừng đạp nước không được hai cái liền đi đời nhà ma.”
Du Thanh Vi nói: “Người bình thường không xuống đây.” Cô liếc nhìn trong túi ba lô của Lộ Vô Quy, nhìn thấy trong ba lô còn đặt ngay ngắn năm bình giữ nhiệt lớn giống nhau, biết Lộ Vô Quy mang đủ nước, liền trưng cầu ý kiến Lộ Vô Quy muốn đưa ít đồ cho mấy người Long sư thúc. Bọn họ cũng là lần đầu tiên xuống cái giếng hung hiểm như này, đoán chừng tình huống không khá hơn hai cô là mấy. Hai cô thoạt nhìn thảm, nhưng có Lộ Vô Quy chăm sóc, bây giờ trên căn bản là bình phục lại.
Lộ Vô Quy không ý kiến.
Động tác của mấy người Long sư thúc thực sự nhanh hơn nhiều so với ba người Du Thanh Vi, lúc Du Thanh Vi đi qua, bọn họ đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, chỉ là bởi vì quần áo ướt, nơi này lại lạnh, ai nấy đều lạnh đến mức rụt người giậm chân hà hơi, thực sự là hận không thể lập tức chạy vài vòng sưởi ấm.
Du Thanh Vi đi tới, đem bình giữ nhiệt cho họ, nói: “Tiểu muộn ngốc mang nước bùa, vẫn ấm, uống lúc còn nóng xua bớt cái lạnh.”
Long sư thúc nhận lấy bình giữ nhiệt đưa cho anh Kiền, nói: “Cũng uống chút đi.”
Nước nóng hổi mang theo vị máu gà nồng đậm và tro bùa làm ba người uống mà lệ rơi đầy mặt. Ấm, thật ấm, nhưng mùi vị đó nhịn đến nước mắt đều chảy ra mới có thể nhịn xuống không ói ra. Có điều nước ấm rót vào trong bụng, nhìn chung cũng ấm lên chút.
Ba gã Quỷ Đạo và Lộ Vô Quy thích ứng với hoàn cảnh của nơi này nhiều hơn mấy người Long sư thúc. Lộ Vô Quy cùng Quỷ Nhất đi ở phía trước dò đường, Quỷ Nhị, Quỷ Tam ở phía sau bọc hậu.
Trong bóng tối, âm khí lượn lờ giữa hai vách đá, nhìn lên không thấy đỉnh, nhìn về phía trước không tới phần cuối, khiến người ta đoán không ra nó cao bao nhiêu, dài bao xa.
Đoàn người đi thẳng theo khe hở giữa hai núi.
Quỷ Nhất bỗng nhiên lên tiếng hỏi Lộ Vô Quy: “Tiểu nha đầu, cô có cảm thấy có gì đó bất thường không?”
Lộ Vô Quy dừng lại bước chân, nói: “Có bất thường, tôi cảm thấy chúng ta đi không bao lâu, thế nhưng tôi đã không cảm giác được lỗ hổng của giếng âm dương.”
Tả Tiểu Thứ hỏi: “Có ý gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Trời sáng quá nhanh. Đường âm bình thường bắt đầu đóng vào lúc gà gáy, địa phương âm khí nặng nhiều nhất lùi lại nửa canh giờ.” Nàng tạm ngừng, nói: “Bên ngoài hẳn là trời đã gần sáng.”
Du Thanh Vi nói: “Trời sắp sáng? Không thể được, tôi cảm thấy chúng ta chỉ đi đại khái 30-40 phút. Chúng ta xuống lúc trời tối, lúc giết giao long phí chút thời gian, nhiều lắm cũng là chừng một giờ, làm sao có khả năng nhanh rạng sáng như vậy? Thời gian đường âm không giống với địa giới dương gian?”
Lộ Vô Quy nói: “Tôi không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy bất thường. Không thể đi dọc theo con đường này, tìm đường khác thôi.”
Quỷ Tam từ phía sau chạy tới, nói: “Tiểu nha đầu nói đúng, con đường này có chút kỳ lạ.”
Quỷ Nhị nói: “Rất giống mê hồn trận.”
Long sư thúc hỏi: “Quỷ đả tường?”
Quỷ Nhất nói: “Còn phức tạp hơn quỷ đả tường.”
Quỷ Tam nói: “Có đại quỷ ở trong bóng tối giở trò ma mãnh.”
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, dùng quỷ ngữ nói rằng: “Người sống mượn đường, kính xin nhường đường tạo thuận lợi.” Nàng không được đáp lại, lại tràn ra từ trong cổ họng vài tiếng thi rống, vẫn không có đáp lại. Lộ Vô Quy rút ra thước phép cắm nghiêng trong ba lô sau lưng, nâng lên thước phép trong tay, cao giọng quát lên: “Người sống mượn đường, âm linh nhường đường, nếu dám không nghe, thước phép Lượng Thiên, ắt chém không tha!”
Khắp mọi nơi vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Quỷ Nhất vuốt cằm, thâm trầm nói: “Thây máu hộ bảo, giao xà trông động, chúng ta sợ là bước vào âm mộ rồi.”
Lộ Vô Quy tiến lên sờ sờ núi đá lạnh lẽo đen như than, lại ngẩng đầu nhìn quanh, muốn nhìn được chút đầu mối, kết quả là nhìn qua thì trước sau trái phải trên dưới đều giống nhau, chăm chú nhìn kỹ thì nơi nơi giống hệt. Nàng từ trong túi ba lô lấy ra la bàn, kim chỉ nam của la bàn xoay chuyển như điên vậy.
La bàn này tuy là ông nội để lại, thế nhưng nàng không biết dùng. Nàng nhớ là Du Thanh Vi biết dùng la bàn, liền đưa la bàn cho Du Thanh Vi đang theo sát ở bên cạnh, nói: “Chị đến tính đi.”
Du Thanh Vi nhận lấy la bàn, ngạc nhiên hỏi: “Tính cái gì?” La bàn này đã xoay thành như vậy, còn có thể dùng?
Quỷ Tam nói: “La bàn này là món đồ tốt. Ta mượn dùng một chút.”
Lộ Vô Quy đưa la bàn cho Quỷ Tam.
Quỷ Tam nhận lấy la bàn, bấm một cái thủ ấn, môi không hề có một tiếng động mà đọc thầm, lại nhấn một cái thủ quyết lên la bàn, hét lớn một tiếng: “Định!” Kim chỉ nam xoay như điên lúc này dừng ở trên một đường thẳng.
Du Thanh Vi nhìn la bàn, lại nhìn trên tay Quỷ Tam thật nhanh bấm quyết tính toán. Không có khẩu quyết, cô chỉ nhìn kim chỉ nam của la bàn và thế tay cũng không nhìn ra cái gì. Cô hỏi Lộ Vô Quy: “Hứa gia gia chưa truyền cho em khẩu quyết của la bàn này?”
Lộ Vô Quy nói: “Không biết, dù sao tôi cũng không biết dùng.”
Du Thanh Vi hỏi: “Em đi âm cũng chưa từng gặp quỷ đả tường?”
Lộ Vô Quy nói: “Có chứ, gặp phải quỷ đả tường, đánh quỷ là được rồi.” Nàng chỉ tay vào bên trái đằng trước, nói: “Đó có con đại quỷ. Đi về phía trước, trái trên, 150 thước.”
Quỷ Tam đang bấm quyết thì dừng lại, kêu lên: “Cô đã nhìn ra con quỷ đó ở đâu mà còn để ta tính?”
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Quỷ Tam, nói: “Lúc ông tính nó mới ra ngoài.” Nàng nói tiếp: “Không đi qua được.” Lại bổ sung câu: “Quỷ đả tường! Có tường!” Đang lúc nói chuyện lấy ra bùa âm lôi!
Ba kẻ Quỷ Đạo, Du Thanh Vi nhận ra bùa âm lôi trong tay nàng thì đều bị giật mình! Bùa âm lôi này không giống như bùa dương lôi, bùa âm lôi nổ tung, âm khí khuấy động, người sống dù cho bị đánh vào một chút, gió âm róc xương này cũng có thể đánh cho người sống không còn dương khí, biến người sống sờ sờ thành người chết.
Du Thanh Vi kêu lên: “Tiểu muộn ngốc, em làm gì thế?”
Lộ Vô Quy “bộp” một tiếng vỗ một tấm bùa âm lôi vào trên vách đá kia, nói: “Chạy!”
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy dùng bùa âm lôi mở tường, sợ đến thoáng cái kéo lấy Tả Tiểu Thứ liền xông về phía trước, đồng thời kêu to: “Tiểu muộn ngốc, em coi chừng!”
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam vừa thấy tiểu nha đầu này muốn thả bùa âm lôi, lập tức “vụt” mà vọt tới phía trước mấy người Du Thanh Vi.
Ba người Long sư thúc nào dám dừng bước, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía trước.
Lộ Vô Quy đặt bùa vào trên tường nhưng không có lập tức dẫn phát, mà là chân đạp Cương bộ, trong tay bấm quyết, trước tiên làm cái mượn phép âm dương, một Thái Cực đại thủ ấn đánh vào trên vách đá! Thái Cực đại thủ ấn đánh vào, chỉ thấy vách đá đó nhất thời như bóng ngược dưới nước vặn vẹo một trận. Lộ Vô Quy nói thầm trong lòng: “Vách đá này quả nhiên không phải loại vách đá trên dương gian.” Nàng vỗ lá bùa phong cương vào trên đùi, sau đó dẫn phát bùa âm lôi.
Bùa phong cương cuốn lên gió mang nàng xông về phía trước, nàng chỉ cảm thấy bản thân hóa thành một mũi tên rời cung, lập tức chạy ra thật xa, phía sau, vang lên tiếng nổ tung của âm lôi. Lộ Vô Quy lại đánh một lá âm lôi vào trên tường, trong lúc dẫn phát bùa âm lôi, người đã xông về trước rất xa.
Từng lá bùa âm lôi đánh vào trên tường, một tiếng lại một tiếng sấm nổ vang truyền ra từ phía sau, tiếng nổ đến lỗ tai người “ong ong” vang vọng, nổ thành phía sau mây đen cuồn cuộn như là gặp phải tuyết lở lớn trăm năm hiếm có!
Bên trong “tuyết lở”, tiếng thi gào không dứt bên tai, khí tức thi sát còn nồng nặc hơn âm khí một chút trào ra.
Quỷ Nhất sợ đến hét to: “Tiểu nha đầu, cô chọc vào ổ xác rồi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.