Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 61



Du Thanh Vi không hiểu quỷ ngữ, không biết Lộ Vô Quy cùng thuyền chủ quỷ kia nói những gì. Cô quái lạ thuyền chủ đã không còn tung tích rất lâu rồi, Lộ Vô Quy vẫn cứ ngồi đó không nhúc nhích, liền đi tới bên người Lộ Vô Quy, hỏi: “Tiểu muộn ngốc, tình huống thế nào?”
Lộ Vô Quy nói: “Không biết, phải đợi.”
Du Thanh Vi để ba lô ở dưới đất làm ghế ngồi ở bên cạnh Lộ Vô Quy, đợi. Cô biết đại khái Lộ Vô Quy “hỏi quỷ” là đang hỏi cái gì, khó đè nén thấp thỏm trong lòng, nhưng chỉ có thể chờ đợi.
Tả Tiểu Thứ ngồi vào bên cạnh Du Thanh Vi, nhìn thấy bóng quỷ kia nhảy vào trong sông âm liền không trở ra nữa, lại hỏi: “Tình huống thế nào?” Cô nhìn xung quanh, không thấy có quỷ xuất hiện, lại nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói không thể tùy tiện hỏi quỷ sao?”
Du Thanh Vi nói: “Trở thành quỷ không phải là có oan cừu oán hận thì chính là chấp niệm chưa tiêu, quanh quẩn tại thế gian không muốn rời đi. Người và quỷ vốn dĩ không có giao nhau, người không nhìn thấy quỷ, quỷ không nhìn thấy người. Muốn hỏi quỷ, trước tiên cần phải gọi quỷ, sau khi dẫn quỷ tới, thường tiễn quỷ gặp khó khăn, bị quỷ quấn lấy, cho dù quỷ không hại người, nhưng âm khí trên người quỷ đối với con người cũng rất có hại. Có điều, tôi nghĩ tiểu muộn ngốc không cần lo lắng cái này.”
Lộ Vô Quy quay đầu thoáng nhìn Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đây là Độ Quỷ ở bến phà chở quỷ qua sông tu công đức, là thiện quỷ hiếm thấy. Hỏi quỷ, đến tìm thiện quỷ để hỏi. Bởi vì ác quỷ không phải tâm nhãn xấu xa thì chính là bị chết thảm oán khí lệ khí nặng, quỷ như vậy một lòng một dạ chỉ có thể hại người.” Nàng dừng một lúc lại nói: “Hỏi quỷ trước tiên đốt ba nén thanh hương, quỷ sẽ tới ăn hương, lúc này có thể hỏi chuyện. Nếu như muốn mời quỷ hỗ trợ, thì đốt thêm hai cây nến, nếu như quỷ đồng ý giúp đỡ, sẽ ăn mất cây nến, sau đó đi làm việc. Cho dù chuyện có thành hay không, quỷ đều sẽ trở về cho câu trả lời, lúc này, lại đốt ba nén hương tiễn quỷ. Mời quỷ làm việc, quỷ trở về cho câu trả lời, không đốt hương tiễn đi, nó sẽ mãi quấn quít lấy người, bởi vì người thiếu nó đèn nhang, đây cũng coi như là thiếu nợ quỷ.”
Lần đợi này, đợi hơn một giờ, quỷ kia mới lại ngồi ở trước mặt Lộ Vô Quy nói với nàng cái gì đó.
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn về phía cái thuyền kia, nàng nhìn mấy lần, đứng dậy đến bên thuyền nhìn một chút, lại quay đầu hỏi quỷ một câu, quỷ kia nhìn mấy người trên bờ, lắc đầu. Lộ Vô Quy lại trở lại, đốt ba nén thanh hương và hai cây nến, xách lên ba lô của mình, nói với Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ: “Đi thôi.”
Du Thanh Vi sốt sắng hỏi: “Không hỏi thăm được sao?”
Lộ Vô Quy nói: “Có quỷ từng thấy ở hạ lưu, một nơi gọi là Bạch Cốt động, nhưng không xác định có phải là ông ấy hay không, đến xem thử mới biết.”
Du Thanh Vi gật đầu, nói: “Bất kể ra sao, chỉ cần có tin tức cũng phải đi xem thử.”
Tả Tiểu Thứ hỏi: “Ban nãy em đến xem thuyền, quỷ lắc đầu là có ý gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Tôi đi xem thuyền là muốn xem thuyền này có thể chở chúng ta đi Bạch Cốt động hay không. Quỷ nói mấy người các chị xương nặng, thuyền không chịu nổi. Thuyền quỷ đưa qua sông âm, người xương nặng quá hai lạng bảy là không lên được thuyền.” Nàng nói xong lại nhìn về phía cái thôn trước mặt.
Sông âm chảy tới đây thì ngoặt khúc cong, hình thành một khúc sông lớn, thôn này ở ngay chỗ khúc sông, dựa lưng vách núi vạn trượng, ba mặt bị nước bao quanh. Địa hình của nó cực kỳ giống một viên hạt châu to tròn một nửa khảm vào bên trong vách núi, nửa còn lại lồi ra nơi khúc sông. Trên bãi sông, một cái lối nhỏ nối thẳng thôn.
Thật ra Lộ Vô Quy rất không tình nguyện đi vào cái thôn quỷ thoạt nhìn quy mô rất lớn lại còn xây ở khúc sông này, nhưng cái thôn quỷ này chiếm cứ toàn bộ bãi sông, muốn đi hạ lưu phải đi qua từ trong thôn. Nàng ngẩng đầu nhìn âm khí bao phủ ở trong thôn, từ trong ba lô rút ra thước pháp đi về phía thôn làng.
Người quanh năm đi âm, gặp phải loại thôn quỷ này tự nhiên biết có ý nghĩa gì.
Nếu như có thể che giấu dương khí lặng yên không một tiếng động mà lẩn qua trái lại cũng dễ nói, nhưng trên quần áo của bọn họ đều là mùi máu tanh, cho dù có bùa nặc dương che khuất dương khí cũng không che giấu được mùi máu tanh của người sống trên người họ, vậy cũng chỉ có thể cứng rắn xông qua.
Ba gã Quỷ Đạo, ba người Long sư thúc đều lấy ra vũ khí, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi thấy thế, cũng thủ thế chờ đợi.
Long sư thúc hỏi Tiểu Long: “Vẫn được chứ?”
Tiểu Long gật đầu, nói: “Tàm tạm, con còn chịu đựng được.” Nắm đoản thứ thật chặt trong tay, nói: “Không cần phải lo lắng cho con.”
Lộ Vô Quy đi tuốt đằng trước, nàng vừa tới đầu thôn, chỉ thấy bóng quỷ chi chít tụ ở trước mặt, số lượng đó, không ít hơn thi quái trong mộ âm phía trên. Nàng giơ lên cao thước pháp trong tay, hét lớn một tiếng: “Người sống mượn đường, âm linh nhường đường, nếu không tuân theo, thước pháp Lượng Thiên, ắt chém không tha.”
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, Long sư thúc, anh Kiền, Tiểu Long, Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ nhìn thấy nhiều quỷ như vậy chặn ở phía trước ai nấy đều hít khí lạnh, đang nghĩ có nên cho tiền mãi lộ hoặc là nghĩ biện pháp xông tới hay không, liền nghe thấy Lộ Vô Quy lấy ra thước pháp quát to một tiếng, rất có chiều hướng xông lên giết, làm bọn họ kinh hãi ai nấy đều trợn tròn con mắt nhìn về phía Lộ Vô Quy, thầm lặng mà hô to ở trong lòng: Đây là quỷ của cả một cái thôn quỷ cỡ lớn đó!
Loại thôn quỷ ở khúc sông này, nắm giữ lợi ích phong thuỷ, vậy sẽ rất hung!
Quả nhiên, Lộ Vô Quy vừa dứt lời, toàn bộ bóng quỷ chi chít trong thôn xông về phía họ.
Cùng lúc đó, Lộ Vô Quy dùng sức mà đạp một bước vọt lên phía trước, vung lên thước pháp đánh tới lũ quỷ đang xông lên phía trước. Một thước pháp đánh xuống, cuốn lên sức gió mạnh mẽ đánh tan tại chỗ lũ quỷ vọt lên đầu tiên!
Lộ Vô Quy vừa hành động, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ở sau lưng nàng cũng hành động theo.
Du Thanh Vi rung cổ tay, triển khai quạt giấy trong tay quất về phía lũ quỷ vây giết tới từ bên trái. Quạt giấy vung lên, một đồ hình Thái Cực Càn Khôn có kích thước hơn trượng bay ra ngoài, đánh tan tại chỗ mười mấy con quỷ vọt lên trước nhất, những con quỷ phía sau bị chấn động đến mức bay ngược ra ngoài, một hồi lâu tụ không thành hình người. Tả Tiểu Thứ theo sát ở phía sau Lộ Vô Quy chạy về phía trước, nhìn thấy có quỷ vọt tới gần, một luồng ánh kiếm vung ra, Bắc Đẩu Thất Tinh trận trên thân kiếm kéo ra một vùng giống như ánh sao sáng, trực tiếp cắn nát lũ quỷ vọt đến gần. Cô đi xuống từ mộ âm, từng liều mạng với cương thi, bây giờ gặp phải những con quỷ không có thực thể này, quả thực giết quá dễ dàng. Bị cương thi cào một cái là vết thương đẫm máu, bị quỷ cào một cái, tổn hại nhiều nhất chỉ là mất đi xíu dương khí. Kiếm chọc vào trên người cương thi, vô cùng tốn sức, chọc vào trên người quỷ, một chiêu kiếm là có thể đánh tan!
Trong tay Quỷ Nhất cầm hai cái đinh quan tài, đâm tới quỷ vọt đến gần. Hễ là quỷ bị đinh quan tài đâm trúng thì không thể trốn, hoàn toàn bị hút vào bên trong đinh quan tài.
Cây đại tang của Quỷ Nhị đập xuống một gậy, hầu như đều hồn phi phách tán.
Quỷ Tam thi triển cờ chiêu hồn, trong cờ nhào ra mười mấy con quỷ vồ tới phía mấy con quỷ kia, con thì ôm lấy rồi kéo vào trong cờ chiêu hồn, con thì đè lại rồi gặm, quỷ với quỷ hòa mình đánh nhau.
Tiểu Long thương thế nặng nhất, hắn bị mấy người bảo hộ ở chính giữa, theo sát Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ chạy theo sau Lộ Vô Quy đang xông lên tít đằng trước. Lúc này chỉ cần cố gắng không để mình tụt lại phía sau chính là hỗ trợ rồi!
Có Lộ Vô Quy đánh mở đường, quạt giấy trong tay Du Thanh Vi hộ vệ cánh trái, Tả Tiểu Thứ và ba gã Quỷ Đạo toàn chiếm cánh phải, Long sư thúc cùng anh Kiền vừa bảo vệ Tiểu Long vừa giúp Du Thanh Vi xử lý lạc đàn.
Đoàn người đi theo phía sau Lộ Vô Quy trên tay đánh liên hồi, dưới chân thì càng không dám tụt lại phía sau dù chỉ một chút mà xông về phía trước.
Ban đầu còn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp hình bóng ốc trạch lay động, thôn quỷ treo đèn lồng quỷ tức khắc bị khói đen bao phủ lại, nhà cửa, phố xá, đèn lồng quỷ, ma trơi cũng chẳng hề thấy, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy, bọn họ như là lọt vào trong sương mù. Càng xông về phía trước, sương mù càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả người phía trước cũng không nhìn thấy.
Du Thanh Vi chạy một hồi liền phát hiện không thấy Lộ Vô Quy, mấy người Tả Tiểu Thứ, Tiểu Long, anh Kiền theo sát đằng sau cũng không thấy, bỗng nhiên trong lúc đó cũng chỉ còn lại chính mình.
Quỷ che mắt!
Du Thanh Vi khép lại quạt giấy, niệm chú mượn Tam Thanh thần lực mở ra Thiên Nhãn. Thiên Nhãn vừa mở, bóng quỷ lắc lư trong khói đen đều không thấy, đập vào mắt là một bãi bạch cốt rải rác đầy đất, gió âm gào thét quật ở bên người, từng trận ớn lạnh thấu xương ngấm vào xương tủy mang đi một mảnh dương khí. Cô biết đây là mình bị quỷ cào.
Mở ra Thiên Nhãn, vẫn không thấy người cũng không thấy quỷ. Mấy người Lộ Vô Quy đều mất tung tích.
Du Thanh Vi không dám đi lung tung, lớn tiếng kêu lên: “Tiểu muộn ngốc.”
Bỗng dưng, một đóa bùa hỏa tản ra dương khí dồi dào nổ tung trên không trung, ngay sau đó, trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng hét lớn trong trẻo: “Thái cực vô cực, mượn phép âm dương, phá!” Ngừng lại, lại là một tiếng hét trầm thấp từ tốn: “Sơn! Hà! Càn! Khôn! Ấn!”
Theo thanh âm của Lộ Vô Quy phóng ra, một luồng gió nhẹ từ trước mặt lướt qua, giống như là thổi ra một lớp băng gạc che khuất tầm mắt, toàn bộ bãi sông cực kỳ rõ ràng hiện ra ở trước mặt của cô, vốn là biến mất không còn tăm hơi Tả Tiểu Thứ, Tiểu Long, ba gã Quỷ Đạo, Long sư thúc lại xuất hiện ở trong tầm mắt của cô. Ba gã Quỷ Đạo dựa vào nhau, toàn bộ tinh thần đề phòng mà nhìn chằm chằm phương hướng vách đá. Ba người Tả Tiểu Thứ, Tiểu Long, anh Kiền đang đánh với nhau, Long sư thúc thì đang mở Thiên Nhãn.
Lộ Vô Quy tay trái chống đất, tay phải giơ cao thước pháp, tạo hình đó, giống như một tay đỡ đất, một tay đẩy trời, càng cho Du Thanh Vi một loại cảm giác khí thế vạn quân.
Lộ Vô Quy bỗng nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, giơ lên thước pháp trong tay, chạy cực nhanh về phía khe núi. Nàng chạy như bay, mỗi một bước đều giẫm rất nặng, mũi chân hạ xuống từng bước đều hằn lại trên đất một vết lõm thật sâu!
Cự ly trăm mét gần như chớp mắt đến nơi, nàng mượn quán tính lao tới nhảy vọt lên không, đồng thời vung lên thước pháp trong tay lấy tư thế Lực Phách Hoa Sơn mạnh mẽ bổ xuống vách núi trước mặt.
Thước pháp cùng vách núi tản ra âm khí đụng vào nhau, phát sinh một tiếng vang “Ầmm” trầm nặng, một vùng vách đá giống như tấm kính vỡ vụn bay tứ tung.
Thật giống như phá vỡ một loại bình phong nào đó, một ngôi mộ cổ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Gió âm gào thét thổi ra từ trong ngôi mộ cổ, thổi đến mức đất đá bay mù trời, mấy người đều sắp không mở nổi mắt.
Lộ Vô Quy đón gió mà lên, vọt lên không tung người hạ xuống đứng trên mộ phần, dưới chân của nàng dùng sức mà đạp, chân đạp Bát Quái trận vị, mặc cho tiếng gió gào thét bên tai, dù cho trên đỉnh đầu có gió âm biến thành đá đánh xuống cũng không để ý tới.
Một Bát Quái từ dưới chân của nàng bay lên, nàng vút lên trời khua hai tay vẽ ra một Thái Cực, Bát Quái cùng Thái Cực hợp lại, rồi bị nàng đánh một chưởng thật mạnh vào mộ phần dưới chân!
Tức khắc, gió ngừng, cát đá rơi xuống đất.
Bãi sông hoàn toàn yên tĩnh.
Lộ Vô Quy chỉnh đốn lại ba lô sau lưng, nhấc lên thước pháp nhảy xuống mộ phần, đi về phía Du Thanh Vi.
Tả Tiểu Thứ thu kiếm, nhìn xung quanh, chỉ thấy bạch cốt rải rác đầy đất, nào có cảnh tượng thôn làng lúc trước nhìn thấy, cô khó mà tin nổi dụi dụi mắt, kết quả vẫn thấy là bãi sông linh tinh đá và bạch cốt nát tan rải rác đếm không hết.
Tiểu Long, anh Kiền đưa mắt nhìn nhau, cùng Long sư thúc hội hợp với Lộ Vô Quy.
Đoàn người đi qua bãi sông, bỗng nhiên một trận gió âm thổi qua, khói đen nhàn nhạt từ trên bãi sông bay lên, không bao lâu, thôn quỷ vừa nãy biến mất lại xuất hiện ở trên bãi sông, thoạt đầu nhìn vào, dường như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện nhà cửa trong thôn thưa thớt rất nhiều, tiêu điều hơn mấy phần so với lúc trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.