Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 79



Ông lão hơi khựng lại, không nói gì, vô cùng phối hợp với cảnh sát mà rời đi.
Đến khi mở ra từng hòm đồ mất trộm, Lộ Vô Quy mới phát hiện ông Du bị mất thật nhiều đồ, gộp lại thì có tới hai mươi, ba mươi loại. Trừ một chút pháp khí ra, còn có một vài kiểu đồ cổ tranh chữ. Nàng xem không hiểu, nhưng thấy cảnh sát cẩn thận từng li từng tí một cùng với những thứ đồ này đều được cẩn thận phòng hộ trong ba lớp ngoài ba lớp, phỏng chừng rất đắt giá.
Ông Du cùng Du Thanh Vi giúp cảnh sát kiểm kê đồ, cuối cùng còn sót lại một cái hộp không lớn lắm, mặt trên khắc đầy bùa phong ấn.
Ông Du đưa tay che đậy ở trên cái hộp, nói: “Cái này sẽ không nghiệm xét.”
Cảnh sát phụ trách xác minh vật phẩm tìm về, nói: “Vẫn là kiểm kê rõ ràng thì tốt hơn.”
Vẻ mặt ông Du trông cực kỳ nghiêm trọng, có mấy phần do dự mà nói: “Tôi sợ lấy đồ ra sẽ không tốt lắm đối với các anh.” Khi ông nói chuyện thì nhìn về phía cái hộp, rồi sắc mặt khẽ biến.
Cảnh sát kia nhìn thấy ông Du biến sắc, hỏi: “Du lão, phải chăng có cái gì bất thường?”
Ông Du nói: “Cái hộp này đã từng động chạm phong ấn, hẳn là sau khi mở ra, lại bị người bỏ thêm bùa phong ấn.” Ông nói xong, nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: “Tiểu Quy Quy, trong hộp này chính là giao châu đó. Sau khi con giao long đó chết, sư huynh liền thu tàn hồn của nó vào trong giao châu rồi cung phụng trước Tam Thanh tổ sư gia. Chùa Bảo An bị phá hủy, tượng Tam Thanh tổ sư bị đập, giao châu này cùng đồ vật bên trong chùa Bảo An đều bị đám người Trịnh Quý Bình lấy đi mất. Sau khi ông lén lấy lại đồ bị Trịnh Quý Bình lấy mất, sư huynh nói thôn Liễu Bình đã không còn thần vị Tam Thanh, bảo ông mang theo giao châu này rời khỏi thôn Liễu Bình đem nó thờ cúng trước thần vị Tam Thanh, sáng tối dâng cho ba nén hương.”
Lộ Vô Quy tiến lên, nàng bóc ra bùa niêm phong trên cái hộp, mở hộp ra thì thấy một viên hạt châu hình tròn hơi lớn hơn so với trứng bồ câu và nhỏ hơn tẹo so với trứng gà đặt trong hộp, hạt châu tỏa ra ánh sáng trắng dìu dịu mờ mờ, ánh sáng đó giống y hệt trên người Đại Bạch.
Kỳ lạ, mắt nàng nong nóng mũi cay cay, không biết là vui vẻ hay là khó chịu.
Hạt châu đó lóe lên ánh sáng trắng, bên trong hạt châu đột nhiên xuất hiện một đôi mắt xanh thăm thẳm, lạnh lẽo, ánh mắt đó đảo qua mọi người trong phòng, mọi người đều cảm thấy cả người phát lạnh.
Cảnh sát bên cạnh đều giật mình.
Lộ Vô Quy chợt nhìn thấy một ánh mắt lạnh như băng xuất hiện, dọa nàng sợ ngửa người, ngã ngồi xuống đất. Nàng nhìn con mắt bên trong giao châu, con mắt đó cũng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn thấy lạnh lẽo trong con mắt đó dần dần biến mất, biến thành ánh mắt mà nàng quen thuộc.
Một tia sáng lấp lánh xẹt qua bên trong hạt châu nhỏ, hào quang của giao châu càng sáng hơn, một tia sáng trắng xuyên ra ngoài giao châu hóa thành một con giao long thân như rắn, đầu có sừng, mọc ra tứ chi, nhàn nhạt, dài hơn nửa thước, hiện ra với trạng thái bán trong suốt, ảo ảnh của nó hiện lên ở trên hạt châu. Nó ngẩng đầu lên, hai cái râu thật dài như là đang đón gió mà nhún nhảy, rõ ràng chỉ lớn bằng cây đũa, nhưng lại lộ ra vẻ uy phong lẫm liệt, hào hùng không thể xâm phạm. Nó nhìn Lộ Vô Quy, mắt nhìn chằm chằm.
Lộ Vô Quy nhìn Đại Bạch trước mặt thu nhỏ không biết bao nhiêu lần, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
Rõ ràng nàng gặp lại được Đại Bạch là một chuyện rất đáng mừng, nhưng nàng rất muốn khóc, cảm thấy lòng tràn đầy bi thương, cuống họng lại như bị ngăn chặn nói không ra lời.
Nàng nhìn Đại Bạch, Đại Bạch cũng nhìn nàng. Nàng và Đại Bạch có vô số lần nhìn nhau như vậy, sau đó, không thấy Đại Bạch nữa, nàng với Đại Bạch xa cách rất nhiều rất nhiều năm, lại gặp lại, hai đứa đều từng trải qua sống và chết.
Qua hồi lâu, Lộ Vô Quy mới tìm được giọng nói của mình, hỏi: “Đại Bạch, ngươi đã đi đâu? Tại sao không thấy ngươi nữa?” Hỏi xong, Lộ Vô Quy không kiềm được, nước mắt trào ra ngoài, thương tâm không ngừng mà gạt lệ khóc lóc, nàng kêu lên: “Không thấy ngươi nữa, lửa bùng lên thật lớn, cây liễu già bị đốt, nó chảy thật là nhiều máu, máu của nó giội vào trên người ta, nó đau đến liều mạng mà vung lên cành liễu, thậm chí rễ cây còn quấn vào sông âm, nó vẫn bị thiêu chết, bọn họ còn đào lên rễ cây…” Nàng dốc sức mà lau lệ, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, như có vô số oan ức hóa thành giọt lệ cuồn cuộn chảy xuống.
Đại Bạch ngẩng đầu lên, mở ra miệng rộng, phát ra một tiếng ong ong rung động trong không khí, chấn động đến mức kính trong phòng đều vỡ vụn, bên tai mỗi người tựa như vang lên tiếng gào bi thương “Hu——”. Tiếng gào, vang lên từng đợt từng đợt, lộ ra bi ai vô tận. Nó bỗng nhiên quay đầu, vung móng vuốt liền nhào tới phía ông Du.
Du Thanh Vi tỉnh táo lại, hét to một tiếng: “Ông!” Roạt một tiếng triển khai quạt Thái Cực Càn Khôn chắn ở phía trước ông Du. Cô lấy quạt giấy che ở trước người, không thể xuống tay đánh ra đồ hình Thái Cực Càn Khôn hoặc bùa Phá Ma Trấn Tà để đối phó với Đại Bạch.
Ông Du hô: “Thanh Vi, tránh ra, là ông tạo nghiệt, là ông hại nó.”
Lộ Vô Quy lau đi nước mắt, từ dưới đất bò dậy, ôm chặt lấy Đại Bạch đang nhào về phía ông Du và giao châu.
Đại Bạch gào thét giẫy giụa muốn nhào tới, chợt bị ngăn cản, nó giận không nhịn nổi mà vung lên móng vuốt muốn cào vào người cản nó, vuốt giao vung lên không trung cuốn lên tiếng bão táp, nhưng miễn cưỡng mà dừng lại, trợn mắt lên tức giận lườm Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhìn Đại Bạch trong lòng, nói: “Ông Du đã lớn tuổi như vậy, ông ấy cũng chẳng sống được mấy năm, ngươi giết ông ấy sẽ tăng thêm sát nghiệt cho mình. Cháu trai ông ấy đã vô phương cứu chữa, con cả biến thành quái vật, con út cửa nát nhà tan, toàn gia đều gặp báo ứng.” Nàng thấy con mắt của Đại Bạch tràn ngập phẫn nộ, không cam lòng cùng hung ác, trong lòng khó chịu, nước mắt xoay một vòng trong hốc mắt. Nàng nhẫn nhịn không rơi lệ, nhưng không nhịn được nỗi buồn phiền lấp kín trong lồng ngực làm nàng khó chịu, nàng thở sâu liên tục mấy hơi mới bình ổn lại, gọi: “Đại Bạch”, lại không biết nên nói cái gì. Nàng ôm Đại Bạch cùng giao châu của nó, trở lại bên cạnh bàn, lấy xuống ngọc trấn hồn bản mệnh ban nãy đeo lên cổ bỏ vào vết lõm ở giữa Ly Long Bát Quái Bàn.
Ngọc trấn hồn bản mệnh của nàng và Ly Long Bát Quái Bàn cắm vào nhau vừa khớp, chỉ nghe vang lên “răng rắc” một tiếng, đồ án Bát Quái trên Ly Long Bát Quái Bàn chuyển động, theo sự chuyển động lặp lại của Bát Quái phía trên, viên ngọc hình tròn ở giữa cũng quay vòng theo, khi đến tượng quẻ Cửu Ngũ, viên ngọc chuyển động ở giữa Ly Long Bát Quái Bàn ngừng lại, vừa vặn hợp thành Thái Cực trong Ly Long Bát Quái Bàn. Ánh sáng nhạt lờ mờ từ bên trong ngọc tỏa ra, ánh sáng đó, mang cho Lộ Vô Quy một loại cảm giác như là đi vào giấc mơ, trong hoảng hốt, dường như nàng nghe thấy có ai đang nói cái gì, nàng nghe không quá rõ, chỉ mơ hồ nhớ là cái gì sơn hà càn khôn, nhật nguyệt tinh thần*, nàng biết, đó là đang nói Ly Long Bát Quái Bàn tụ hợp năng lượng của Thiên Địa định sơn hà càn khôn, la bàn Định Tinh định nhật nguyệt tinh thần hội tụ năng lượng của toàn bộ sao trời. Ly Long Bát Quái Bàn cùng la bàn Định Tinh là một bộ, một đón trời, một tiếp đất, hình như còn có đồ vật định tứ phương…
(*sơn hà càn khôn, nhật nguyệt tinh thần: Sơn hà càn khôn là núi sông trời đất. Nhật nguyệt tinh thần là chỉ thiên thể vũ trụ, nhật là mặt trời, nguyệt là mặt trăng, tinh là những vì sao, thần là sao thủy.)
Nàng ngẩng đầu lên, cố gắng nhận biết cảnh tượng mơ hồ và thanh âm vút qua trong đầu, thấp giọng thì thầm: “Thước pháp Lượng Thiên, quạt Thái Cực Càn Khôn, mực Bàn Long, kính Bát Quái.” Một vệt sáng màu máu xẹt qua trước mặt, nàng tỉnh táo lại, tập trung nhìn lại, thấy là giữa Ly Long Bát Quái Bàn có ánh sáng màu máu ẩn hiện, như là đã từng có dòng màu rướm vào Ly Long Bát Quái Bàn. Nàng thấy ánh sáng màu máu này, nhớ tới trận đại hỏa đó, nhớ tới Đại Bạch cùng nàng nghe kinh, nàng lẩm bẩm: “Đại Bạch, không thấy Đại Bạch nữa, nhà của chúng ta không còn.”
Cảnh vật trắng mờ mờ hiện lên ở trước mắt, nàng lau đi nước mắt làm nhòe đường nhìn, trông thấy Đại Bạch xuất hiện ở trên Ly Long Bát Quái Bàn, thân hình của nó quay cuồng mấy vòng trên không trung, đầu đâm vào giữa Bát Quái Bàn điêu khắc Ly Long đang chuyển động. Giao châu kia hóa thành một đường thẳng, thẳng tắp mà đâm vào viên ngọc ở giữa, trong phút chốc, viên giao châu này tựa như hóa thành bọt nước bắn tung toé, lại tựa như hóa thành mây mù bốc hơi, không đợi Lộ Vô Quy thấy rõ, nó liền hoàn toàn lặn vào viên ngọc trong Ly Long Bát Quái Bàn.
Ly Long Bát Quái Bàn có thêm lớp rực rỡ như là được quét lên lớp sơn phản quang, trong lớp rực rỡ là một con bạch giao như ẩn như hiện, khi nó ngửa đầu giơ vuốt, bên tai thấp thoáng có tiếng gào của giao long.
Lộ Vô Quy nhìn Ly Long Bát Quái Bàn, chỉ cảm thấy một đốm sáng mông lung vút qua trước mắt, trước mặt có hơi nước phả tới, bên tai, sấm vang chớp giật.
Mây đen kéo đến thành phố, mây đen dày đặc bao phủ bầu trời.
Cuồng phong thổi đến mức cây nhỏ nghiêng về phía Đông ngả về phía Tây, cành lá cây liễu già bị thổi bay lên thẳng tắp trong gió, giống như cọng tóc dựng thẳng. Mưa to giàn giụa, giội vào hoa màu trong đất ngã trái ngã phải, nước mưa hội tụ thành dòng suối từ trên núi trào xuống, nước trong lạch sông nhỏ nhanh chóng dâng lên.
Lộ Vô Quy biết lạch sông nhỏ này, đây là Lạc Long Câu bên cạnh thung lũng hoang, có điều Lạc Long Câu ở quê nhà là khô cạn, cái Lạc Long Câu này lại có nước.
Nàng nghĩ thầm: Vì sao mình lại nhìn thấy Lạc Long Câu có nước đây?
Bỗng nhiên, một tia chớp xẹt qua trước mắt, tiếp theo, nàng nhìn thấy Đại Bạch bay ra từ trong hốc cây liễu già.
Đại Bạch to bằng thùng nước bay ra ngoài từ trong hốc cây, bay cao ngút trời, với xu thế vút qua chín tầng mây nghênh đón mưa gió mà lên cao, dọa Lộ Vô Quy hít vào một hơi lạnh, vẫy tay hô to: “Đại Bạch!”
Đại Bạch không để ý tới nàng, tiếp tục áp vào đỉnh núi, ngọn cây bay về phía trước.
Đại Bạch ở trên cao bay về phía trước, trên mặt đất có một tiểu đạo sĩ xấp xỉ tuổi nàng đội mưa gió ôm một đống đồ vật liều mạng mà đuổi theo. Nàng thấy tiểu đạo sĩ này khá quen, nhưng nhớ không nổi đã gặp ở đâu. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, không nhớ ra được, liền không nghĩ nữa.
Lúc này, Đại Bạch đáp xuống Lạc Long Câu bên ngoài thung lũng hoang.
Có lẽ là trời mưa quá to, nước mưa đọng lại quá nhiều, nước trong lạch nhỏ dâng lên cực kỳ nhanh. Đại Bạch rơi vào trong Lạc Long Câu, nó lăn một cái, như là đang tắm, nó lộn một vòng, nước trong lạch lại dâng lên rất nhiều.
Trời mưa to hơn.
Gió thổi đến mức đạo sĩ trẻ tuổi đuổi theo sau Đại Bạch gần như là bám cành cây, rễ cỏ mà bò đi, nước mưa trút xuống làm hắn hầu như không mở mắt nổi, nhưng Lộ Vô Quy lại có thể nhìn thấy vẻ kích động trên gương mặt hắn cùng với ánh mắt bức thiết khi nhìn về phía Đại Bạch.
Nước trong lạch sông nhỏ dâng lên rất nhanh, chỉ lát nữa là sẽ tràn ra.
Giữa bầu trời mây đen dày hơn, trong thiên địa tràn ngập mùi sấm chớp.
Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp mà bổ về phía Đại Bạch trong lạch sông đang ngẩng đầu lên đón sét.
Lộ Vô Quy bỗng nhiên hiểu được, đây là Đại Bạch đang độ kiếp, nó muốn hóa rồng.
Tia sét đánh vào Đại Bạch, hết tia này đến tia khác.
Lộ Vô Quy biết Đại Bạch nhất định có thể hóa rồng, nó chưa từng làm chuyện xấu, chưa từng tạo nghiệt, ngày ngày nó cùng nàng nghe đạo sĩ ở chùa Bảo An tụng kinh giảng đạo, luôn cùng nàng học trộm phép thuật của đạo sĩ ở chùa Bảo An.
Nàng còn chưa kịp vui mừng, thì nhìn thấy tiểu đạo sĩ kia chạy tới bên cạnh lạch sông nhỏ, chọn một chỗ tránh gió mưa, bắt đầu lấy ra đồ vật được bọc trong vải bố rồi bày trên mặt đất.
Từ phương thức hắn bày đồ vật, Lộ Vô Quy thoáng cái nhận ra đó là đang bày đàn tràng. Đàn tràng này còn có chút khác biệt, không phải đàn tràng bắt quỷ trừ yêu hàng ma. Nàng không biết đàn tràng này có tác dụng gì, chỉ có thể nhìn.
Tiểu đạo sĩ này dường như rất hiểu biết phong thuỷ, hắn dùng chỉ đỏ nối liền cây cỏ núi đá xung quanh, lại bày ra pháp khí ở một số chỗ dù nàng xem không hiểu nhưng cảm thấy rất khác biệt.
Đại Bạch đang độ kiếp, tiểu đạo sĩ ở đây bày đàn tràng, Lộ Vô Quy luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Động tác của tiểu đạo sĩ rất nhanh nhẹn, trong chốc lát liền bố trí xong đàn tràng. Lúc này, bên miệng Đại Bạch đã mọc ra râu rồng, cái râu rồng đó lay động ở trong gió, lộ ra rất uy phong. Nó đã vọt ra khỏi lạch sông nhỏ, đón mưa gió phóng lên không trung, chuẩn bị đón lấy một tia chớp cuối cùng —— sắp hóa rồng.
Đột nhiên, tiểu đạo sĩ bố trí đàn tràng kia tay cầm kiếm gỗ đào, chân đạp Cương bộ bắt đầu làm phép.
Theo hắn làm phép, năng lượng của cây cỏ núi sông xung quanh như là bị hắn mượn đi, hắn dùng tay bấm quyết, một chiêu kiếm chỉ lên trời đuổi sát Đại Bạch, cùng lúc đó, Lộ Vô Quy nhìn thấy có thứ gì đó từ trong tay tiểu đạo sĩ đánh ra, vượt lên trước Đại Bạch, đánh vào tia sét hạ xuống trước mặt Đại Bạch.
Lộ Vô Quy khó mà nói là cái gì, chỉ biết là tia sét vốn dĩ nên hạ xuống trên người Đại Bạch bị thứ kia đánh cho chia năm xẻ bảy rơi vào trong núi đá cây cỏ xung quanh Đại Bạch, sau đó đi theo chỉ dẫn do tiểu đạo sĩ làm phép mà trào về phía hắn.
Tiểu đạo sĩ nắm tay làm Bão Nguyên Thủ Nhất*, miệng lẩm bẩm, xung quanh hắn có một nguồn năng lượng vô hình hội tụ về phía hắn.
(*là phương thuật tu luyện trong giai đoạn đầu của Đạo gia, trọng điểm là luyện thần. Tu luyện thuật này có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí sống lâu không già.)
Lộ Vô Quy biết đó là gì, số mệnh!
Hắn đang đoạt số mệnh hóa rồng của Đại Bạch!
Hơn nữa, đã cướp đoạt được rồi!
Đại Bạch bay cao ngút trời nhưng không nhận được tia sét vốn dĩ phải đánh xuống người nó, cho đến khi nó không còn cách nào mượn năng lượng của giông tố để tiếp tục bay lên, nặng nề té xuống, nó ngã vào trong lạch sông, bắn lên một đóa bọt nước to lớn.
Mưa nhỏ, gió ngừng, mây đen mau chóng tản đi.
Đại Bạch lao ra từ trong lạch sông, tựa như điên mà nhằm về phía tiểu đạo sĩ.
Thế nhưng, thoạt nhìn dường như là nó bị sức mạnh nào ngăn chặn không cách nào giãy ra khỏi lạch sông nhỏ.
Đại Bạch giãy dụa ở trong lạch sông nhỏ, phát ra từng tiếng rít gào giận dữ, hai con mắt của nó trở nên đỏ ngầu như máu. Nó quay cuồng trong lạch sông nhỏ, mỗi một lần quay cuồng, nước trong lạch sông nhỏ đều dâng lên rất nhiều, nước mưa rào rơi xuống trên núi, trong ruộng, ngấm vào trong đất đều bị nó tụ tập tới tuôn vào trong lạch sông nhỏ. Nước trong lạch sông dâng lên bao nhiêu, nó liền lên cao bấy nhiêu.
Nước rất nhanh tràn ra lạch sông chảy ra xung quanh.
Tiểu đạo sĩ đứng ở trên một sườn núi nhỏ, cái địa thế đó, cao hơn nhiều so với xung quanh.
Lúc này, lại có một đạo sĩ chừng ba mươi, bốn mươi tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, hắn nhìn thấy tiểu đạo sĩ đang làm phép cướp đoạt tạo hóa, tức giận mắng to một tiếng: “Sư đệ, em đang làm gì?”
Tiểu đạo sĩ hét lớn một tiếng: “Cửu cửu quy nhất, thu!” Năng lượng từ bốn phương tám hướng tụ hợp đến trong nháy mắt vọt vào kiếm gỗ đào trong tay hắn rồi lại chui vào trong mi tâm của hắn. Hắn thu kiếm, vui mừng chạy đến phía đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi, hô to: “Sư huynh, em lấy được tạo hóa hóa rồng rồi, về sau phú quý của em…”
Hắn còn chưa dứt lời, đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi trước mặt tát hắn một cái ngã xuống đất, rống to: “Em xem em tạo nghiệt!”
“Rào” một tiếng nước chảy lớn, nước trong lạch phun lên trời một thác nước cao mấy trượng cuốn thẳng đến sườn núi nhỏ.
Dòng nước cuốn ngã tiểu đạo sĩ, hắn ôm lấy cây đại thụ mới ổn định thân hình.
Đại Bạch phát ra một tiếng giống như tiếng gầm gừ ngân dài, quay cuồng ở trong cột nước. Theo hành động quay cuồng của nó, nước xung quanh đều hội tụ về phía nó, ngay cả nước ở hạ lưu đều chảy ngược trở lại, bên ngoài thung lũng hoang hóa thành một hồ nước, ruộng bị nhấn chìm đến mất bóng, rất nhiều giao xà to to nhỏ nhỏ bơi ra, theo dòng nước bơi về phía tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ thấy tình thế không ổn, hét to một tiếng, quay đầu liền chạy về phía thôn.
Hắn chạy ở đằng trước, Đại Bạch dẫn nước mang theo vô số giao xà ở phía sau. Thác lũ ngập trời nối thành một con đường màu trắng đi đến phía thôn Liễu Bình, hoa màu, đại thụ ven đường đều bị quật ngã.
Đại Bạch nổi giận, đôi mắt nó tràn đầy tơ máu tràn đầy phẫn nộ.
Tiểu đạo sĩ bị nước đuổi kịp, bị cuốn trôi ở trong dòng nước, hắn lại leo lên một thân cây.
Nước chảy qua bên cạnh hắn, tuôn tới thôn Liễu Bình.
Đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi vỗ vào trên đùi một lá bùa tụ nước, hắn đứng ở trên mặt nước kêu gọi với Đại Bạch, Đại Bạch quẫy đuôi dâng lên hơi nước liền đập về phía hắn. Hắn đạp nước mà lên, né tránh, lại tiếp tục gọi!
Đại Bạch quay đầu nhào tới phía hắn, điên cuồng tấn công hắn.
Lộ Vô Quy muốn hô: “Sai rồi, Đại Bạch, sai rồi, tìm lộn người.” Thế nhưng, nàng biết nàng hô Đại Bạch cũng không nghe được. Nàng nhìn thấy đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi đó ra tay là ra bùa, thậm chí có thể nhảy lên trời dùng tay vẽ bùa, nhảy lên trời dùng tay vẽ ấn, mượn năng lượng của Thiên Địa đánh nhau cùng Đại Bạch, đột nhiên rất muốn khóc.
Đại Bạch đánh kịch liệt hơn, nổi điên lên, không ngừng dẫn nước, nước lên rất dữ dội, toàn bộ thôn Liễu Bình ngập trong nước, toàn bộ nhà bị chìm, nhà nào nhà nấy đều sáng lên đèn, rất nhiều người hô to: “Lũ lụt rồi!” Còn có người gõ chiêng.
Đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi đó đang gọi không ngừng, Đại Bạch mặc kệ.
Đạo sĩ kia nhìn về phía thôn từ đằng xa, lại nhìn Đại Bạch, lắc lắc đầu, đột nhiên lấy ra mười hai lá bùa Thiên Cương thần lôi, tạo thành trận bùa lôi đánh tới phía Đại Bạch, trận bùa nhốt lại Đại Bạch, hắn lại gọi, dường như là đang khuyên Đại Bạch. Đại Bạch đâm vào trận bùa đi ra ngoài, vồ tới phía hắn.
Đạo sĩ kia nhảy lên trời vẽ bùa, dùng trận bùa mượn năng lượng sấm sét của Thiên Địa.
Mười hai lá bùa Thiên Cương thần lôi bày ra trận bùa đưa tới Thiên Lôi từ cửu thiên chi lực*, giống như cột sét cự long từ trên trời giáng xuống, hung hãn mà đánh vào trên người Đại Bạch, sức mạnh sấm sét đó đánh từ đầu đến đuôi, toàn thân Đại Bạch đều bị lôi hỏa thiêu cháy, cả người cháy đen ngã xuống bờ đê ở Lạc Long Câu. Vảy cháy không còn, sừng bị Thiên Lôi đánh nát, thân thể bị đánh tả tơi…
(*cửu thiên chi lực là năng lượng/ sức mạnh từ chín tầng mây, thiên cung.)
Một chút ánh sáng trắng nhàn nhạt từ trong thi thể của nó bay ra, vừa như gió, lại như sương mà bay về phía tiểu đạo sĩ kia, khi bay tới trước mặt hắn, bỗng nhiên lấy xu thế nhanh như chớp mà tràn vào trong thân thể của hắn.
Nó ngã ở bên lạch sông nhỏ, đôi mắt trừng chằm chằm vào tiểu đạo sĩ leo trên cây, trừng chằm chằm, chết không nhắm mắt.
Lộ Vô Quy ôm đầu, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng muốn khóc cũng không khóc được…
Khi nàng nhìn thấy đạo sĩ ba mươi, bốn mươi tuổi dùng bùa đánh nhau với Đại Bạch liền biết hắn là ai, là ông nàng – Hứa Đạo Công.
Nàng nhớ Ưng âm dương từng nói: “Ông cháu chân đạp hai giới âm dương, còn từng dùng Thần Lôi đánh chết rồng!
Ông nàng đánh chết không phải rồng trên trời, mà là Đại Bạch.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1541: Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (4)

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.