Lúc tờ mờ sáng thung lũng hoang hoàn toàn tĩnh mịch, không hề nghe thấy một chút tiếng vang, ngay cả trong cơn gió lạnh thổi tới cũng tràn ngập mùi máu tanh và mùi xác thối nồng nặc.
Lộ Vô Quy kêu lên từng lần, từng lần: “Du Thanh Vi”, tìm kiếm tung tích của Du Thanh Vi khắp nơi, nàng la lớn:
“Đại Bạch —— “
“Du Thanh Vi…”
“Tả Tiểu Thứ…”
“Mấy người ở đâu hả?”
“Du Thanh Vi…”
Nàng tìm kiếm tung tích của họ ở trong đống xác, trong khe đất, trong đống tro bụi, trong đống tử thi và xác chồn.
Nàng rất sợ, rất sợ tìm ra họ từ trong đống xác, rất sợ họ có chuyện.
Nàng không biết tại sao nàng sợ họ xảy ra chuyện, nhưng nàng đúng là sợ hãi. Trong đầu của nàng luôn hiện lên dáng dấp của đại tỷ tỷ xinh đẹp. Chị ngồi trên xe lăn duỗi ra bàn tay trắng trong như tuyết đưa tiền cho nàng và nói: “Cho, giúp tôi đi mua kẹo mạch nha”, “Cẩn thận một chút, kẻo ngã.” Đến khi nàng mua về, lại nhờ nàng giúp ăn kẹo.
Trong sân, đại tỷ tỷ xinh đẹp ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng từ trên trời rơi xuống chiếu vào trên người chị, nàng nhìn khuôn mặt đại tỷ tỷ xinh đẹp đón ánh mặt trời, lúc đó chỉ có một cảm giác chính là thật đẹp mắt, xinh đẹp giống như tiên tử.
Đại tỷ tỷ xinh đẹp phần lớn thời gian là yên tĩnh ngồi trên xe lăn đọc sách của nàng, thường hay hỏi nàng: “Tiểu muộn ngốc, làm sao để nhận biết cái bùa này?”
“Tiểu muộn ngốc, đây là chữ gì?”
“Tiểu muộn ngốc, thế tay này là cái ấn gì?”
Nàng nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của đại tỷ tỷ xinh đẹp cảm thấy mình hiểu biết thật nhiều, thật là thông minh.
Sau khi nàng nói cho đại tỷ tỷ xinh đẹp, đại tỷ tỷ xinh đẹp còn xoa đầu khen nàng, có thể làm cho nàng đắc ý cả ngày.
Một ánh rạng đông xua tan âm khí, phá vỡ tối tăm trước bình minh.
Thung lũng hoang đón chào thế giới hoàn toàn khác biệt với ban đêm.
Âm hồn quỷ vật thi quái dường như chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng.
Lộ Vô Quy rất sợ, rất sợ mọi thứ đêm qua, mấy người Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ sau khi trải qua bất trắc đêm qua, liền tiêu tan ở trong thiên địa giống như những âm khí này phân tán khi bình minh đến. Nàng gần như nức nở hô to: “Du Thanh Vi ——” sẽ không xảy ra chuyện chứ? Sẽ không xảy ra chuyện phải không? Tại sao không trả lời nàng? Tại sao không có ai đáp lại?
Nàng lớn tiếng gọi: “Du Thanh Vi!”
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thấp thoáng từ xa xa truyền đến tiếng rên trầm thấp của Tả Tiểu Thứ “Má nó!”
Giọng nói đó mặc dù cách khá xa, nhưng tại nơi hoàn toàn tĩnh mịch này đặc biệt rõ ràng. Lộ Vô Quy tức thì xốc mạnh tinh thần, lớn tiếng mà gọi: “Tả Tiểu Thứ, Tả Tiểu Thứ…” Nghe thấy giọng cô ấy, nàng sướng đến phát rồ, bước nhanh chân chạy về phía giọng Tả Tiểu Thứ truyền đến.
“Tả Tiểu Thứ, chị ở đâu?”
Không có ai đáp lại nàng.
Lộ Vô Quy hô to: “Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi…” Nàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy hình bóng của hai cô. Điều này làm cho nàng lại hoài nghi vừa nãy lẽ nào mình xuất hiện ảo giác.
Một tiếng gọi khẽ vang lên: “Tiểu muộn ngốc.” Mặc dù rất yếu ớt, nhưng vô cùng rõ ràng, là giọng của Du Thanh Vi.
Sống, còn sống!
Lộ Vô Quy vội vàng nhìn quanh bốn phía, hô to: “Du Thanh Vi, chị ở đâu?”
“Đây!” Giọng nói lại vang lên, hình như không xa lắm, thế nhưng, nghe không ra phương vị cụ thể. Nàng hỏi: “Các chị ở đâu?”
Một ánh sáng bùa bỗng nhiên tỏa ra từ hơn ba mươi mét phía trước.
Sau khi Lộ Vô Quy lao ra, liền nhìn thấy một hố đất sụt, trong hố chi chít toàn là thi quái đến cả lông trắng còn chưa mọc, những thi quái này ngã ngổn ngang vào đáy hố, ở giữa còn kèm theo không ít chồn vàng đã chết.
Những thi quái này có lẽ là chôn quá lâu ở nơi âm khí nặng, sau khi gặp phải dương khí bị thối rữa vô cùng nhanh, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành đen, trở nên rữa, có thật nhiều xác chết thậm chí đã bắt đầu chảy thi thủy.
Nàng không thấy Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi, cũng không thấy có khí tức người sống, lại hô: “Du Thanh Vi!” Ngẩng đầu đi tìm bên cạnh, chỉ nhìn thấy có một ít xác chết thi quái cùng xác chết chồn vàng ngã trên mặt đất hoặc rơi xuống trong hố, không có tung tích của hai người. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động khe khẽ, vừa nghiêng đầu, nhìn thấy một cái tay dính đầy máu tươi cầm một chiếc quạt giấy nhẹ nhàng quơ quơ.
Là quạt của Du Thanh Vi. Cái tay nắm quạt tuy rằng tràn đầy máu đen, nhưng nàng thoáng cái nhận ra đó là tay của Du Thanh Vi. Nàng nhìn thấy cái tay kia duỗi ra từ trong đống xác, nàng thầm nghĩ: “Lẽ nào Du Thanh Vi cũng như mình không cẩn thận bị chôn ở trong đống xác?” Nàng vội vàng nhảy vào trong hố muốn đi kéo Du Thanh Vi.
Nàng mới vừa đi xuống liền nghe thấy một tiếng kêu rên cùng một tiếng “Má nó” thống khổ vang lên, mau chóng di chuyển ra bên cạnh, lại nghe thấy một tiếng rên: “A ——”, hình như là bị đạp trúng. Nàng nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Tả Tiểu Thứ, chị ở đâu?”
Giọng của Tả Tiểu Thứ vang lên: “Em ~ mắt ~ mù ~ à?” Giọng nói đó mang theo âm rung đau khổ!
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại theo giọng nói này, chợt phát hiện có một con thi quái không ngờ lại còn sống, đang trợn lên một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nước mắt rưng rưng mà nhìn mình. Nàng dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lại, đúng là một đôi mắt của người sống! Tại sao thi quái có thể có mắt của người sống? Nàng lại tập trung nhìn, chỉ thấy thi quái này mặc một bộ áo liệm tả tơi tràn đầy máu đen đã mục đến độ thủng thật nhiều cái lỗ, trên mặt, trên cổ dính đầy bùn hỗn tạp thi thủy và thịt thối. Con thi quái đó há miệng một cái, lộ ra một bộ răng trắng sáng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em giẫm lên tay của tôi!” Giọng của Tả Tiểu Thứ.
Lộ Vô Quy nghe theo “thi quái” này nhìn xuống, thấy chính mình đang giẫm một chân vào một cái tay cũng đang bôi đầy bùn bẩn, dọa nàng mau chóng xê ra. Nàng kêu lên: “Sao chị biến thành như vậy?” Vội vàng nâng Tả Tiểu Thứ dậy. Nàng vừa nâng dậy Tả Tiểu Thứ liền nhìn thấy trên người Tả Tiểu Thứ dán hơn sáu lá bùa nặc dương.
Tả Tiểu Thứ dựa lưng bên hố đất ngồi ở trên thi thể, uể oải nói: “Em thử bị một con giao hồn chơi bẩn dẫn đến hang ổ của chồn vàng, bị ba con lão chồn tinh giống như uống thuốc tăng trưởng, to như là chó chăn cừu Đức, chi chít tiểu chồn tinh và khởi thi lấp chật kín đường hầm đánh cho chết đi sống lại, thật vất vả dựa vào ba tấm bùa lôi thoát khỏi vòng vây, vừa đi ra liền gặp phải thây máu đại tàn sát…”
Lộ Vô Quy nghe thấy Tả Tiểu Thứ nói một mạch một chuỗi dài như vậy cũng không nghỉ xả hơi liền biết cô không có chuyện gì, mau chóng quay đầu đi tìm Du Thanh Vi. Nàng đẩy ra xác chết đè lên cánh tay Du Thanh Vi, tiếp đó lật ra một bộ thi thể mới tìm được Du Thanh Vi cũng đang mặc áo liệm, trên người dính bùn hỗn tạp thi thủy và thịt thối.
Nàng đỡ Du Thanh Vi dậy, hỏi: “Du Thanh Vi, không có sao chứ?”
Du Thanh Vi đưa tay trái dính đầy thịt thối tính bôi vào trên mặt Lộ Vô Quy, nói: “Em tới thử một chút thì biết.”
Lộ Vô Quy vội vàng né tránh tay Du Thanh Vi bôi tới.
Cũng may Du Thanh Vi không có muốn bôi thật, tay nhấc lên rồi đặt xuống.
Du Thanh Vi nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là mất sức, lại bị hù dọa một phen hết hồn, còn bị xác chết xông mùi cho một buổi tối.” Cho dù trên mặt dính bùn, cũng không giấu được nét mặt đau khổ tột cùng của cô.
Có thể tưởng tượng được sao? Thật vất vả nhờ vào kích nổ ba lá bùa Thiên Cương thần lôi mà Ưng âm dương cho trốn ra khỏi ổ chồn vàng, phía sau còn có một đám lớn thi quái và chồn vàng mãi chưa cắt được đuôi, liền nhìn thấy lũ chồn vàng đầy khắp núi đồi kia bị bọn xác nhảy và thây máu tàn sát áp đảo…
Thây máu đó! Hai cô còn chưa kịp nhìn rõ, cái con lão chồn vàng hành hạ hai cô đến chết đi sống lại suýt chút nữa nộp mạng ở đáy hố liền bị con thây máu kia đè ngã, loáng cái liền bị hút thành thây khô. Hai cô lúc đó sợ sững người đứng ở đó không dám động đậy, hô hấp ngừng lại, hận không thể ấn dừng lại trái tim, chỉ sợ thây máu nghe được tiếng tim đập liền cho hai cô một nhát cắn.
Cũng may, một con chồn tinh khác bị bùa Thiên Cương thần lôi nổ cháy da nhảy ra, nhìn thấy thây máu liền quay đầu bỏ chạy “vèo” lập tức một bước dài lao ra xa bảy, tám mét, thây máu đuổi theo nó với tốc độ còn nhanh hơn.
Tả Tiểu Thứ kéo cô lại liền nhảy vào hố to phía sau, cũng chính là cái hố bây giờ các cô đang ở, mỗi người “bộp bộp bộp” một mạch dán thêm sáu lá bùa nặc dương vào trên người, sau đó, nắm lấy khởi thi bên mép hố kéo xuống đâm chết, rồi mặc quần áo của chúng nó vào trên người, móc xuống thịt thối của khởi thi, trộn vào thi thủy khuấy thành bùn bôi vào trên người.
Tả Tiểu Thứ sợ cô không có kinh nghiệm giả chết bị xác nhảy và thây máu phía ngoài phát hiện, còn đẩy hai bộ thi thể phủ ở trên người cô. Những khởi thi này bảo tồn không tốt, có một số còn đang trong trạng thái thối rữa, thi thủy và sáp mỡ tử thi đều chảy ở trên người cô… Cô ở đáy hố ói ra ba lần, ói ngay tại chỗ mình nằm…
Mùi nôn mửa đủ khó ngửi đủ thối đi, nhưng bởi vì bên cạnh có mùi xác thối, cô thực sự không hề ngửi thấy mùi nôn của mình.
Du Thanh Vi đời này chưa từng có bẩn thỉu như thế! Bẩn đến nỗi bản thân cũng không dám nhìn thẳng.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi gần như là đeo ở trên cánh tay của mình, bộ dáng một chút sức cũng không thể sử dụng, liền đeo ba lô ở phía trước, cõng Du Thanh Vi leo lên hố đất.
Tả Tiểu Thứ hô: “Tôi thì sao?” Cô liếc nhìn Lộ Vô Quy, trong mắt tràn đầy lên án cùng chỉ trích.
Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi cõng ở sau lưng tựa hồ ngay cả sức bám vào nàng cũng không có, nói: “Em đưa Du Thanh Vi lên trước rồi giúp chị.” Một tay nàng đỡ Du Thanh Vi, tay kia cùng hai chân đồng thời dùng lực bò lên hố đất. Nàng đặt Du Thanh Vi ở trên hố, nâng Tả Tiểu Thứ dậy, tay đỡ mông Tả Tiểu Thứ đẩy cô lên hố.
Lộ Vô Quy còn nhặt lên cây kiếm của Tả Tiểu Thứ rơi dưới đáy hố, đưa cho Tả Tiểu Thứ, rồi lại đi cõng Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi chịu đựng mùi hôi trên người mình. Cô không nhịn được hỏi: “Tiểu muộn ngốc, em không chê người tôi hôi sao?”
Lộ Vô Quy nói: “Vẫn ổn.” So với những thi quái thối rữa kia, trên người Du Thanh Vi dính có tý mùi ấy không coi là cái gì.
Lộ Vô Quy cõng Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ sử dụng kiếm làm gậy đem cả trọng lượng cơ thể dựa vào trên người Lộ Vô Quy, ba người giúp đỡ lẫn nhau đi về.
Du Thanh Vi nói: “Đại Bạch rất suy yếu, tạm thời bám vào trên người tôi. Bọn tôi tìm được hồn dì Thái rồi, đã đưa dì trở về. Hồn dì thái có lực bùa gia trì, không có gì đáng lo.”
Lộ Vô Quy thở phào nhẹ nhõm, nàng “Ừ” một tiếng.
Du Thanh Vi nhìn thấy càng tới gần phía giếng âm chồn vàng chết càng nhiều, toàn bộ những chồn vàng này trên người bị móng vuốt sắc bén đâm ra lỗ, cái cổ bị cắn đứt hút sạch máu. Cảnh tượng xác chồn đầy đất trông cực kỳ khốc liệt.
Tả Tiểu Thứ nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tiểu Quy Quy, em làm thế nào để tránh được những con xác nhảy và thây máu đó?” Đang lúc nói chuyện cô nhìn về phía Lộ Vô Quy, thoáng cái nhìn thấy bùa trấn thi Lộ Vô Quy dán ở trên cổ, nhất thời không còn lời nào.
Lộ Vô Quy nói: “Em dán bùa nặc dương ở trên người đứng sát vào tường trốn ở bên cạnh cục đá, ở trên cổ cùng trên trán đều dán bùa trấn thi.” Nàng nói sơ qua một lần chuyện sau khi mình cùng Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ tách ra.
Du Thanh Vi quay đầu liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, bật cười “Ha ha”, hỏi: “Tiểu Thứ, trên người cô có bùa trấn thi không?”
Tả Tiểu Thứ “Ể” một tiếng, nói: “Không cần để ý những chi tiết này, tránh thoát xác nhảy cùng thây máu bảo vệ mạng nhỏ là được, phương pháp gì đều không quan trọng.”
Du Thanh Vi liếc mắt tức giận trừng mắt với Tả Tiểu Thứ, thầm nghĩ: “Tôi ói ra ba lần, ba lần đều ói trên mặt của chính mình, còn không dám động!” Nhớ lại đều… Du Thanh Vi cảm thấy nếu như chuyện này truyền đi, đời này mình cũng không cần gặp người!
Ba người các nàng đỡ nhau đi tới lúc mặt trời lên cao mới đi đến bên ngoài chùa Bảo An, cách tường sân liền nghe thấy Trang Phú Khánh trong sân nói: “Mùi bay tới từ nơi nào? Sao mà thối như vậy?”
Ưng âm dương nói: “Mùi xác thối thật nồng!”
Tôn Đại Dũng la to một tiếng: “Tam Nhi, lấy vũ khí!”
Ưng âm dương nói: “Lấy vũ khí làm gì, ban ngày ban mặt! Mau đi xem xem có phải là ba đứa chúng nó về rồi không.”
Giọng Thái Phân vang lên: “Nhị Nha…”
Theo tiếng nói chuyện, người trong sân đều ra đón. Lúc bọn họ ở cổng sân nhìn thấy dáng vẻ Lộ Vô Quy trên lưng cõng người này với bên người đỡ người kia, mọi người đều không còn tiếng động, yên lặng mà nhìn ba người họ, yên lặng mà tránh đường, da mặt dày nắm mũi, da mặt mỏng nín thở.