Quỹ Tích Hô Hấp - Thời Thăng

Chương 14: Tin Tức Lan Truyền



Ba ngày sau, vào buổi chiều tối.

Một tin tức nóng hổi bất ngờ leo lên đứng đầu bảng xếp hạng với tiêu đề nổi bật: “Em trai của họa sĩ Bạch Phù chết một cách đáng ngờ, nghi ngờ bị sát hại”. Tin tức này nhanh chóng làm chấn động toàn bộ khu vực hành tinh Hoa Trung và trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của mọi người.

Đến gần tối Bạch Phù mới thấy tin tức này. Vì đã thức trắng đêm hôm trước nên anh ngủ một mạch đến tận 7 giờ 30 tối. Vừa định đi rửa mặt thì máy liên lạc tự động bật lên, nó không ngừng nhấp nháy và kêu liên tục khiến anh phải nheo mắt lại.

Anh dừng một chút rồi giơ tay lên mở máy. Tin nhắn đầu tiên bật lên trong khung trò chuyện được ghim là từ trợ lý của anh, Thẩm Mật, cô gửi đến ba tin liên tiếp: “Anh Bạch, anh mau xem tin nóng hôm nay đi!”

Bạch Phù cau mày, anh theo chỉ dẫn của cô mà mở ứng dụng tin tức hôm nay, và ngay lập tức, khi nhìn rõ bảng xếp hạng tin tức trên trang chủ, sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Anh đứng im một lúc, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó chuyển về giao diện gọi điện và trực tiếp gọi cho Giang Đinh.

Tuy nhiên, chuông reo một lúc lâu nhưng không ai bắt máy.

Anh nhíu mày nhấn nút cúp máy, sau đó gọi cho Thẩm Mật, người ở đầu dây bên kia liền nghe máy ngay lập tức: “Anh Bạch.”

Chưa kịp để anh mở lời, Thẩm Mật đã vội nói: “Em đã kiểm tra rồi, tin tức này ban đầu được đăng bởi một người dùng có ID là “Lưu Sa Tiểu Báo”, và hiện tại bài đăng gốc đã đạt một tỷ lượt chia sẻ, số lượt tương tác vẫn đang tăng nhanh đến chóng mặt.”

“Đã liên hệ với tập đoàn Giang thị chưa?”

“Không thể liên lạc được.” Thẩm Mật hạ giọng, “Hiện em đang đứng bên ngoài trụ sở tập đoàn Giang thị, có một nhóm phóng viên cũng đang chờ gặp ông Giang như em nhưng tất cả đều bị chặn ngoài cửa.”

“Được rồi.” Bạch Phù nói, “Anh biết rồi.”

Sau khi cúp máy, anh hít một hơi thật sâu rồi rửa mặt qua loa, sau đó anh thay đồ ra ngoài, lái xe đến sân bay và lên phi thuyền.

Máy liên lạc không ngừng nhấp nháy, Bạch Phù cau mày mở ra, nhưng chỉ là những cuộc gọi từ cánh báo chí. Anh càng nhíu mày chặt hơn rồi thoát ra và bật chế độ không làm phiền.

Sau đó, anh mở bảng xếp hạng tin nóng hôm nay và ngay lập tức, những lời lăng mạ liền áo tới trước mắt anh.

Tài khoản “Nhiếp Ảnh Trù Tiểu Lộc”: “Các bạn đã biết chưa, kẻ sát nhân này có ID là “Đinh”, trang cá nhân của cậu ta toàn là hình ảnh vũ trụ hologram*, từ góc độ chuyên môn thì kỹ thuật chụp ảnh thực sự rất xuất sắc, nhưng nhân phẩm thì, chậc, rác rưởi.”

Hologram là một ảnh 2D (2 chiều), song khi được nhìn dưới những điều kiện chiếu sáng nhất định thì tạo nên một hình ảnh 3D (3 chiều) trọn vẹn.

Tài khoản “Bạo Đậu Tử”: “Máy chụp ảnh vũ trụ hologram rất đắt tiền nha, nhất là có thể chụp ra những hình ảnh có độ phân giải cao như vậy, giá cả trên trời đấy, đúng là giàu quá đi mất!”

Tài khoản “Hoa Khai Tịch Tĩnh”: “Có tiền thì sao chứ, có tiền là có thể muốn làm gì thì làm à, giết người mà không bị trừng phạt sao? Tôi khinh!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 58

Tài khoản “Phụng Dữ An Nhiên”: “Tôi là fan của Bạch Phù, không ngờ anh ấy lại phải âm thầm chịu đựng chuyện này, tôi thực sự rất buồn, loại người cặn bã này chỉ nên chết đi thôi.”

Người dùng @19&2: “Báo cáo mọi người! Tôi đã tìm ra rồi, số liên lạc của người tên Giang Đinh này là 21636367514, không cần cảm ơn. Chuồn đây.GIF”

Tài khoản “Hành Động Phái Hoa Sinh”: “Đã gọi điện rồi, không nghe máy, thằng hèn!”

Tài khoản “Uý Uý Manh Muội Tử”: “Có ai biết địa chỉ nhà cậu ta không, phe tôi đang muốn xông vào sào huyệt kẻ địch đây!”

Anh lướt qua một cách vội vã, thái dương anh giật mạnh. Anh định thoát ra nhưng ngay lúc đó một thông báo bật lên trên đầu trang, lại là một tin tức nóng khác.

Bạch Phù nhìn qua, tiêu đề hiển thị “Tập đoàn Giang thị chính thức phản hồi”, phía sau là một ký tự màu đỏ nổi bật.

Tim anh đập mạnh, anh ngập ngừng một lúc rồi bấm vào, và điều đầu tiên hiện lên là một đoạn ghi âm được đăng bởi tài khoản chính thức của tập đoàn Giang thị, không có tiêu đề, chỉ có một đoạn âm thanh.

Anh kìm nén cảm giác phiền muộn trong lòng để tìm tai nghe Bluetooth đeo lên và bấm phát đoạn ghi âm.

Là giọng nói của một chàng trai, âm thanh rất nhẹ và mang theo chút mệt mỏi:

“Rất xin lỗi vì đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến công chúng, tôi xin lỗi mọi người.”

“Nhưng tôi cần làm rõ hai điểm.”

“Thứ nhất, vào rạng sáng ngày 16 tháng 3 năm 2750, tôi thực sự đã gửi cho em trai Bạch Loan của họa sĩ Bạch Phù một bức ảnh vũ trụ hologram, nhưng tôi không hề biết cậu ấy mắc bệnh “tim bẩm sinh” và “hội chứng sợ mật độ dày đặc”, và trong suốt năm năm tôi hẹn hò với Bạch Phù, anh ấy cũng chưa bao giờ nói rõ điều này với tôi.”

“Thứ hai, vụ án này trước đó đã được giao cho cảnh sát xử lý, kết quả điều tra cho thấy đây là một “tai nạn”, không cần phải bồi thường, nhưng vì đạo đức, ba tôi là ông Giang Ngôn Châu đã thỏa thuận riêng với gia đình nhà họ Bạch để bồi thường 15.000 ngân hà tệ theo yêu cầu của họ. Nếu điều này vẫn không thể xoa dịu được sự tức giận của anh Bạch Phù và mọi người thì tôi rất xin lỗi, một lần nữa tôi xin gửi lời xin lỗi đến anh Bạch Phù và mọi người.”

Khi đoạn âm thanh kết thúc, giao diện tự động quay trở lại trang ban đầu, Bạch Phù sững sờ một lúc lâu rồi lướt nhẹ ngón tay xuống.

Dưới tin tức nóng, dư luận bắt đầu đổi chiều.

Tài khoản “Ôn Nhu の Thì Thầm”: “15.000 ngân hà tệ, họa sĩ Bạch à, ngài đòi có hơi nhiều quá rồi đó nhỉ?”

Tài khoản “Tôi Ha Ha Ha Ha Ha Cười To”: “Các người thì biết cái gì chứ, mạng sống của người giàu tất nhiên là quý giá hơn rồi! Có tiền là vua! Không có tiền thì tất cả đều phải quỳ gối trước mặt người ta!”

Tài khoản “Yêu Đọc Sách Thương Hiệu Tiểu Cam Tử”: “Haha, các người thử đoán xem, Bạch Phù không nói với Giang Đinh về bệnh tình của em trai anh ta là vô tình hay cố ý?”

Tài khoản “Phụng Dữ An Nhiên”: “Haha, mỗi bức tranh của họa sĩ Bạch nhà tôi trị giá ít nhất 100.000 trên một mét vuông đấy, anh ấy thiếu tiền chắc?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 359: C359: Không tin

Tài khoản “Đúng Đúng Đúng Bạn Nói Gì Cũng Đúng”: “Đám fan mấy người đừng có làm người ta buồn nôn nữa, phía trên đã nói rõ kết quả điều tra của cảnh sát rồi, mấy người vẫn muốn tiếp tục bịa đặt sao?”

Tài khoản “Mặt Không Có Nếp Nhăn”: “Đừng dùng chiêu trò để tẩy trắng nữa, đây là một vụ án mạng! Vụ án mạng! Nghiêm túc một chút có được không?”

Tài khoản “Bản Thân Đã Chết”: “Làm ơn đi, con mắt nào của bạn thấy đây là một vụ án mạng vậy? Rõ ràng đã nói rồi mà, chỉ là một sự cố!”

Lướt xuống thêm, cuộc cãi vã ngày càng trở nên gay gắt hơn, Bạch Phù cuối cùng cũng mất kiên nhẫn và tắt máy liên lạc.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng cảm giác phiền muộn đó không thể nào xua tan được, giọng nói của chàng trai vẫn vang lên bên tai, anh bóp sống mũi để ép bản thân bình tĩnh lại.

Đó đúng là giọng của Giang Đinh, nhưng không nhất thiết là do chính cậu nói, vì ở thời đại này, giọng nói có thể dễ dàng bị làm giả.

Chỉ cần gặp được cậu, anh sẽ biết rõ liệu cậu có cố ý nói ra những lời dẫn dắt dư luận này hay không.

Vì vậy, phải nhanh lên.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Phi thuyền tiếp tục di chuyển về phía trước, sau khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa, phi thuyền cuối cùng cũng hạ cánh trên hành tinh Bố Nhĩ.

Bạch Phù bắt một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự nhà họ Giang.

Đến trước cổng biệt thự, quản gia mở cửa cho anh, anh bước vào và được quản gia đưa lên tầng hai.

Giang Ngôn Châu gặp anh ở giữa đường, ông lịch sự cười: “Buổi tối tốt lành, cậu Bạch.”

Bạch Phù vội vàng gật đầu chào, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ của Giang Đinh.

Quản gia lui ra, anh đè nén cảm giác khó chịu trong lòng và giơ tay đẩy cửa.

Chàng trai đang ngồi trên giường, trên mu bàn tay còn nối ống truyền dịch, thấy anh đến, cậu nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh đến rồi, Bạch Phù.”

Giọng nói khàn khàn vì bệnh tật, giống hệt như trong đoạn ghi âm vừa rồi, sắc mặt Bạch Phù khựng lại, anh cau mày hỏi thẳng: “Đoạn ghi âm đó có phải là giọng của cậu không?”

Giọng anh mang theo chút run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra, nhưng Giang Đinh lại dễ dàng nhận ra. Cậu cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Bạch Phù, có phải anh thấy rất mệt mỏi không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Bạch Phù nhắm mắt lại.

“Trả lời tôi.” Anh ngẩng lên mở miệng lần nữa, giọng điệu tăng thêm phần lạnh lẽo, “Giang Đinh, đừng đánh trống lảng, cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa.”

“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, có phải là cậu hay không.”

Giang Đinh nhìn anh, đôi mắt xanh lam chậm rãi chớp chớp rồi từ từ mất đi ánh sáng.

Cậu cúi xuống, giọng nói khẽ khàng: “Là em.”

Bạch Phù nín thở.

Một lúc sau, anh lùi lại một bước, cau mày hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Giang Đinh dừng lại một chút, “Bởi vì em không muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại và tiếp tục bị bạo lực mạng nữa.”

“Bạch Phù.” cậu lại cười, nhưng nụ cười rất nhẹ, như thể đang kìm nén một cảm xúc nặng nề, “Anh thấy đấy, có phải em rất ích kỷ không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ánh mắt Bạch Phù sững lại, nhưng rất nhanh chóng, sự chán ghét lạnh lùng liền lóe lên.

“Nếu vậy.” Anh nói, “Tôi không còn gì để nói nữa.”

“Giang Đinh.” Anh nhìn cậu, giọng nói lạnh như băng, “Cậu quả nhiên giống hệt như ba cậu, giả tạo đến mức kinh tởm.”

Anh lùi lại một bước, không nhìn cậu thêm lần nào nữa mà quay người rời đi.

Rất lâu sau đó, khi đêm đã về khuya.

Ánh trăng trong trẻo như nước từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tràn ngập khắp nơi.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Giang Ngôn Châu xuất hiện từ phía cửa, ông ung dung bước tới bên cạnh Giang Đinh.

Ông mỉm cười đầy lịch thiệp và dịu dàng rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Tiểu Đinh à, muộn rồi, con nên nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, ông cúi người xuống, đích thân rút kim truyền dịch ra cho cậu rồi lấy một miếng bông đè lên lỗ kim trên mu bàn tay cậu.

Bàn tay cậu trắng bệch, gầy gò, có thể nhìn thấy rõ ràng những mạch máu xanh nhạt trên đó.

Ông bóp nhẹ bàn tay cậu rồi đặt nó xuống dưới chăn.

Sau đó, ông định quay người rời đi.

Nhưng ngay lúc đó.

Giọng nói nhẹ nhàng và khàn khàn của cậu gọi ông lại.

“Ba.”

Giang Ngôn Châu khựng lại, tim ông đập mạnh.

Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi ông không còn nghe thấy cậu gọi như vậy, kể từ khi ông trừng phạt cậu lần trước, cậu đã bắt đầu đối xử với ông như người xa lạ và không thèm liếc ông lấy một cái.

Ông quay lại nhìn cậu rồi nhướng mày, giọng nhẹ nhàng: “Sao vậy?”

Nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Vì vậy ông bước tới, đứng trước mặt cậu vuốt lại những sợi tóc rối trên trán cậu.

Tới lúc này, cậu cuối cùng cũng mở miệng, nhưng không nhìn ông mà chỉ cúi đầu, nói khẽ:

“Ban đầu con không thể hiểu nổi, vì sao ba lại không ngần ngại mà dùng tay phải của Bạch Phù để uy hiếp con, buộc con phải thừa nhận rằng đoạn ghi âm trình bày sự thật đó là giọng của con.”

Động tác của Giang Ngôn Châu khựng lại.

“Nhưng bây giờ, con đã hiểu rồi, mục đích của ba chỉ có một, đó là điều khiển dư luận, buộc anh ấy phải hiểu lầm con đến triệt để, để anh ấy hận con.”

“Con nói đúng không?”

Giang Ngôn Châu khựng lại trong giây lát rồi nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Không hổ danh là Tiểu Đinh của ba.”

Ông xoa đầu cậu: “Con thông minh lắm, xứng đáng được khen thưởng.”

Nhưng Giang Đinh dường như không nghe thấy gì, cậu không còn chống cự lại những hành động của Giang Ngôn Châu nữa mà chỉ từ từ ngước lên với ánh mắt vô hồn nhìn đăm đăm vào hư không.

Trong đôi mắt xanh lam mờ sương đó, nỗi tuyệt vọng, sự trống rỗng, tất cả dường như sắp tan vỡ, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng hé mở, cậu nói từng chữ một:

“Giờ đây ba đã đạt được mong muốn của mình, anh ấy lại một lần nữa hận con, và con cuối cùng cũng sắp phát điên rồi.”

“Vậy thì.” cậu nhếch mép cười, đôi vai run lên rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, “Ba đã hài lòng chưa?”

“Ba còn định hành hạ con đến bao giờ nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.