Trở về hành tinh Lưu Sa, lại một đêm không ngủ.
Bạch Phù ngồi trên mép giường nhìn ra cửa sổ đến tận khi bình minh lên, anh khẽ khụt khịt mũi.
Cổ họng khô quá.
Anh đứng dậy đi rửa mặt, thay đồ đơn giản rồi đi bộ ra ngoài.
Anh không còn hứng thú để làm bất kỳ việc gì nữa, ngay cả nước cũng không muốn uống, vì vậy anh đi dọc theo con phố, không biết từ khi nào anh đã dừng lại trước quán cà phê Lặng.
Nhìn vào bảng hiệu đen trắng trên cửa, anh chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt trở nên u ám.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, bất ngờ có người vỗ vai anh, gọi: “Cậu Bạch.”
Bạch Phù quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên xõa tóc dài và để râu.
Anh ngạc nhiên một chút rồi lập tức nở nụ cười: “Ông chủ Tiêu.”
Người đối diện không ai khác chính là chủ quán cà phê Lặng, Tiêu Dương Phi.
Tiêu Dương Phi ra hiệu cho anh đi vào quán cà phê rồi vừa cười vừa nói: “Thật trùng hợp, hôm nay sao cậu Bạch lại có thời gian ghé qua chỗ tôi thế?”
Bạch Phù dừng lại một chút rồi trả lời: “Tối qua ngủ không ngon nên đến uống tách cà phê cho tỉnh táo.”
“Mất ngủ à?”
Hai người cùng đi lên phòng VIP trên tầng hai, Bạch Phù ngồi xuống rồi gật đầu.
“Ừm.” Anh nói, “Gần đây có chút chuyện phiền lòng.”
“Chuyện phiền lòng?” Tiêu Dương Phi nhướng lông mày, “Vậy tôi có thể giúp gì được không?”
“Có đấy.” Bạch Phù nở nụ cười, “Nhờ ông chủ Tiêu mời tôi một trăm tách cà phê, thế nào?”
Tiêu Dương Phi nhìn anh rồi cười lớn.
Khi hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên, từ dưới lầu vang lên tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó là những âm thanh cãi vã.
Cả hai đều ngưng lại.
Bạch Phù đặt tách cà phê xuống và đi theo Tiêu Dương Phi xuống lầu, vừa bước vào sảnh lầu một thì đã thấy cảnh tượng hỗn loạn bên quầy thanh toán.
Tất cả nhân viên trong quán cà phê đều tập trung ở đó, chính giữa là một vị khách nam đang lớn tiếng quát:
“… Tôi hỏi lại lần nữa, chủ quán của các người đâu?! Tôi đã nói là không cần lằng nhằng nữa mà! Tôi chỉ muốn gặp chủ quán của mấy người thôi!”
Nhân viên hoảng loạn, khi đang không biết làm gì thì vị khách nam nóng giận lại chuẩn bị cầm một cái ly để ném tiếp, lúc này, Tiêu Dương Phi bước đến nhẹ nhàng mở miệng: “Chủ quán đây.”
Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn qua.
“Tôi là chủ của quán cà phê này.” Tiêu Dương Phi nói, “Thưa quý khách, xin hãy bình tĩnh lại, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống bàn bạc.”
Thấy ông nở nụ cười lịch sự, người đàn ông từ từ đặt ly sứ xuống.
“Không có gì để bàn bạc cả.” Giọng nói của người đàn ông vẫn thô lỗ, nhưng đã hòa hoãn hơn nhiều so với trước đó, “Nói thẳng luôn, cà phê của mấy người không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, dẫn đến vợ tôi tối qua bị viêm dạ dày cấp tính, bây giờ ông muốn bị kiện ra tòa hay muốn bồi thường trực tiếp?”
“Hửm?” Tiêu Dương Phi lộ vẻ ngạc nhiên, “Viêm dạ dày cấp tính? Có giấy chứng nhận của bệnh viện không?”
“Có.” Người đàn ông thấy Tiêu Dương Phi hỏi thẳng thì cũng không do dự mà ném tới một tờ giấy chẩn đoán của bệnh viện Lưu Sa.
Tiêu Dương Phi xem xét cẩn thận, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thế này nhé, tôi sẽ ngay lập tức liên hệ với cơ quan đánh giá tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm để kiểm tra cà phê của chúng tôi, nếu chứng minh đúng là cà phê có vấn đề, vậy chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ theo yêu cầu của quý khách.”
Dừng một chút, ông chủ quay sang nói với nhân viên bên cạnh: “Còn nữa, mọi người giúp tôi kiểm tra tất cả các đơn hàng trong hai ngày qua, nhắn tin cho khách hàng, hỏi họ có gặp phải vấn đề về dạ dày không, nếu có, tôi cũng sẵn sàng bồi thường. Ngoài ra, vì đã làm phiền đến các khách hàng đang ở đây nên tất cả hóa đơn của họ sẽ được miễn phí.”
“Trước mắt cứ như vậy đã.” Tiêu Dương Phi lại nhìn về phía người đàn ông, “Nếu quý khách còn yêu cầu gì nữa thì cứ thoải mái nói cho tôi biết.”
Nói xong, Tiêu Dương Phi lịch sự làm động tác mời ngồi.
“Tôi…”
Người đàn ông mở miệng, dường như không ngờ ông chủ sẽ xử lý nhanh chóng và quyết đoán như vậy, thái độ chân thành không thể chê vào đâu được, rồi vị khách lại nghĩ đến hai chữ “làm phiền” mà ông chủ vừa nói nên có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng:
“À, tôi không có yêu cầu gì khác nữa, phiền ông cho tôi số liên lạc, tôi phải đi làm rồi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Nhìn thấy cuộc mâu thuẫn nảy lửa đã được dập tắt nhanh chóng, Bạch Phù đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tiếng sau.
Hai người lại ngồi trong phòng đơn tầng hai, Tiêu Dương Phi thở dài.
“Ai.” Tiêu Dương Phi nói, “Thật là, tâm trạng đang tốt lại bị phá hủy mất rồi.”
“Không sao.” Bạch Phù an ủi, “Chuyện vừa rồi xử lý rất tốt.”
Tiêu Dương Phi miễn cưỡng cười một cái, chuyển chủ đề rồi tiếp tục trò chuyện với anh.
Khoảng hơn một tiếng sau, một nhân viên đi lên báo cáo tình hình với Tiêu Dương Phi.
“Ông chủ.” Nhân viên đưa cho ông một tờ kết quả kiểm tra, “Kết quả đã có, hàm lượng vi khuẩn vượt quá mức cho phép, cà phê của chúng ta thật sự có vấn đề.”
Bạch Phù nhíu mày.
“Là vấn đề từ nguyên liệu à?” Tiêu Dương Phi cau mày.
“Không phải.” Nhân viên lắc đầu, “Là máy pha cà phê.”
“Máy pha cà phê?” Tiêu Dương Phi ngạc nhiên nhìn về phía nhân viên.
“Đúng vậy, ông chủ.” Nhân viên gật đầu, nói nhanh hơn, “Máy pha cà phê tự động này là mẫu mới được mua cách đây vài ngày, hiệu suất sử dụng cao hơn mẫu trước đó, nhưng, qua đợt kiểm tra vừa rồi, chúng tôi phát hiện, hệ thống tự làm sạch của máy pha cà phê đã gặp vấn đề.”
“Sao lại như vậy chứ.” Tiêu Dương Phi hạ giọng, “Máy pha cà phê bị hỏng mà mọi người lại không phát hiện ra?”
“Xin lỗi, ông chủ, nhưng…” Nhân viên ngập ngừng, “Đây thực sự không phải là vấn đề của chúng tôi, vì trong suốt quá trình hoạt động, máy pha cà phê không hề báo lỗi.”
“Vậy là phía nhà sản xuất có vấn đề.” Tiêu Dương Phi bóp trán, “Tôi nhớ rồi, máy pha cà phê này được đặt hàng từ…”
“Tập đoàn Giang thị.” Nhân viên bổ sung.
Bạch Phù bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía này.
“Giang thị?” Anh chợt mở miệng, “Là Giang thị của Giang Ngôn Châu à?”
“A…” Nhân viên bị dọa một phen và nhìn về phía anh, khi nhận được cái gật đầu của Tiêu Dương Phi, nhân viên đáp lại, “Đúng vậy, chính là ông ấy.”
Bạch Phù im lặng.
Một lát sau, anh lại ngẩng đầu lên, như thể đã quyết định điều gì đó, anh nói với Tiêu Dương Phi: “Ông chủ Tiêu, tôi nghĩ tôi có thể giúp một tay để giải quyết chuyện này.”
Nửa tiếng sau.
Bạch Phù trở về nhà, anh mở máy tính hologram, vào trang web tìm kiếm tin nóng hàng ngày rồi mở hộp thoại trò chuyện với ID “Phụng Dữ An Nhiên”.
Anh do dự một chút rồi gửi tin nhắn “Xin chào”.
Chưa đầy một giây, bên kia lập tức hồi âm: “A a a a a a a!”
Tiếp theo là một loạt tin nhắn liên tục: “Trời ơi, thầy Bạch đã nhắn tin cho tôi!” “Tôi không mơ chứ!” “(Véo tay mình) (Ôi) (Đau quá) (Bỗng tỉnh ngộ) (Hóa ra không phải là mơ) (Thực sự tỉnh táo) Chào thầy Bạch!” “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Ồ. Nhiệt tình quá.
Bạch Phù mím môi, gõ chữ: “Tôi có một chuyện muốn nhờ bạn, không biết bạn có rảnh không.”
“Có rảnh có rảnh, tuyệt đối rảnh!”
“Bạn… có quen blogger nào có tích vàng không?”
“Có quen có quen, quen nhiều lắm!”
“Vậy, tôi nhờ bạn liên hệ với người có lượng fan đông nhất trong số đó để giúp tôi đăng một bài viết kèm hình ảnh, tiêu đề là—”
Tránh xa máy pha cà phê Phi Đạt của tập đoàn Giang thị
Tin nóng này nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng, trong nháy mắt, số lượt chia sẻ vượt quá một tỷ.
Bài đăng đầu tiên là của một blogger có tích vàng với ID “Người phê bình Kim Dương”, blogger phàn nàn về việc bạn cô sau khi uống cà phê được làm từ máy pha cà phê Phi Đạt đã bị viêm dạ dày cấp tính và phải nhập viện, kèm theo giấy chứng nhận của bệnh viện đã làm mờ thông tin cá nhân, chứng cứ đầy đủ, nặng nề chỉ trích thương hiệu Phi Đạt.
Không lâu sau đó, tin nóng thứ hai xuất hiện—#Độ tin cậy của tập đoàn Giang thị sụt giảm mạnh#, sau đó là một chữ “bạo” đỏ rực.
Một làn sóng lớn lập tức dấy lên, Bạch Phù mỉm cười và đóng máy tính hologram lại.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn Vạn Đỉnh, bên ngoài phòng bao quen thuộc, Bạch Ngưỡng Sơn vừa ngắt cuộc gọi vừa đẩy cửa bước vào.
Bạch Phù chắp tay đang ngồi suy nghĩ gì đó, thấy ông vào thì anh cười gọi: “Chào chú.”
Bạch Ngưỡng Sơn đáp một tiếng, ông ngồi xuống bên cạnh anh, nhận lấy tách trà anh đưa đến uống một ngụm.
“Tiểu Phù à.” Ông chậm rãi nói, “Trước đây vẫn luôn không muốn mà, sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định thế?”
“Không giấu gì chú.” Bạch Phù cười nhẹ, “Thực ra là vì một người.”
“Ồ?” Bạch Ngưỡng Sơn rất có hứng thú nheo mắt lại, “Ai thế?”
“Cháu….” Anh chần chừ một chút, cuối cùng bình tĩnh lại, “Người yêu của cháu, Giang Đinh.”
“Giang Đinh…” Bạch Ngưỡng Sơn suy nghĩ một lúc, “Cái tên này, hình như chú đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.”
“Con trai của chủ tịch tập đoàn Giang thị, Giang Ngôn Châu.”
“Giang thị.” Bạch Ngưỡng Sơn cau mày, “À, chú nhớ ra rồi, là Giang thị vừa gặp sự cố trong tin tức hôm qua phải không?”
“Vâng.”
Thấy anh gật đầu, Bạch Ngưỡng Sơn ngập ngừng: “Nhưng con trai ông ta… chú nhớ không nhầm là đã đính hôn với tiểu thư Tập đoàn Vạn Thế rồi mà?”
“Không sai.” Bạch Phù nói nhẹ nhàng, “Vì vậy, cháu muốn giành lại em ấy.”
Bạch Ngưỡng Sơn nhướng mày, ông nhìn anh một lúc, nghi hoặc hỏi: “Vậy, việc này có liên quan gì đến việc nhờ người tuyên truyền công tác từ thiện giúp cháu?”
“Như chú vừa nói đó, tập đoàn Giang thị gần đây gặp chuyện, mà chuyện đó lại có liên quan đến cháu.” Bạch Phù từ tốn gõ gõ mép bàn, anh mỉm cười cúi đầu, “Vì vậy, cháu muốn trở thành đại sứ từ thiện rồi nhân cơ hội này, “giúp đỡ” tập đoàn Giang thị khôi phục lại uy tín.”
Nói xong, một lúc lâu sau, Bạch Ngưỡng Sơn mới định thần lại.
“Tiểu Phù.” Ông nói, “Thực ra khi cháu nói cháu có người yêu, chú nên mừng cho cháu, nhưng đừng trách chú nhiều lời, cháu đừng vì thế mà đi sai đường.”
“Sẽ không đâu, chú.” Bạch Phù nhẹ nhàng lắc đầu, nói xong, anh như nhớ ra điều gì đó và khẽ mỉm cười.
Bạch Ngưỡng Sơn nhìn anh, ông dừng lại một chút, đang định nói thêm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Ông nói.
Ngay lập tức, cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, cậu ta mang túi đeo chéo trên vai, tự tin nói:
“Chào hai vị.”
“Là Tiểu Thanh đấy à.” Bạch Ngưỡng Sơn cười nói, “Đến đây đến đây, ngồi xuống đi.”
Người đàn ông nghe theo lời mời bước đến ngồi xuống rồi nhìn về phía Bạch Phù, cậu ta mỉm cười vui vẻ nói: “Chào anh, anh là họa sĩ Bạch Phù phải không?”
Bạch Phù gật đầu nhẹ.
“Nghe danh thầy Bạch đã lâu.” Cậu ta nói: “Xin tự giới thiệu, tôi tên Lương Thanh, là một phóng viên.”