Ba ngày sau, tại hành tinh Bố Nhĩ, lễ đường Mạch Kỳ.
Hôn lễ của con trai duy nhất tập đoàn Giang thị và họa sĩ Bạch Phù.
Đây chắc chắn là một đám cưới rất hoành tráng, số lượng khách mời nhiều không kể xiết. Có các quan chức chính phủ bên phía Bạch Ngưỡng Sơn, giới doanh nghiệp bên phía Giang Ngôn Châu, cùng hàng chục họa sĩ nổi tiếng do Bạch Phù mời đến.
Sau khi hoàn thành các nghi thức phức tạp, Bạch Phù xuất hiện tại cửa, anh mặc bộ vest trắng tuyết, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Anh được Bạch Ngưỡng Sơn dắt tay bước qua thảm đỏ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, đi đến bên cạnh Giang Đinh, sau đó để Bạch Ngưỡng Sơn trao tay anh cho Giang Đinh.
Giang Đinh đón lấy tay anh, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, sau đó chờ linh mục đọc lời thề.
Bạch Phù ngước nhìn lên, không rời mắt khỏi đôi mắt xanh lam đối diện, anh vô thức nín thở.
Trong khoảnh khắc lơ đãng, dưới sự dẫn dắt của linh mục, anh thốt lên một câu “Con đồng ý”. Chỉ một lát sau, gương mặt đẹp như tranh vẽ ấy tiến lại gần, mái tóc nâu nhạt lướt qua trán anh, đôi môi hồng chạm lên môi anh, hai người trao nhau một nụ hôn say đắm.
“Ưm…”
Anh phát ra tiếng rên rất ngắn, đối phương dừng lại trong giây lát rồi nhẹ nhàng hơn, âu yếm lướt qua môi lưỡi anh, những ngón tay thon dài đỡ sau gáy anh.
Sự ấm áp kéo dài như dòng nước, bao trùm toàn thân anh, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái đến mức phải mở choàng mắt.
Nhưng ngay lập tức.
Anh lại đối diện với một đôi mắt vô hồn, ảm đạm như hố sâu không đáy.
Tim anh chợt run rẩy.
Ngay lúc này.
Trong thánh đường tình yêu.
Họ đang trao nhau nụ hôn, nhưng trong đôi mắt của người yêu anh đã không còn phản chiếu hình bóng của anh nữa.
Nỗi buồn sâu đậm dâng trào trong lòng, khóe mắt anh ửng đỏ. Anh vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lúc này, anh cảm nhận được Giang Đinh đã lùi lại.
Nụ hôn này, kết thúc rồi.
Chẳng mấy chốc, cặp đôi mới cưới rời sân khấu, người thân và bạn bè bắt đầu phát biểu chúc mừng.
Giang Ngôn Châu bước lên sân khấu với vẻ điềm tĩnh, phát biểu lưu loát, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Giữa cảnh tượng ồn ào, Bạch Phù nhìn về phía Giang Đinh, cậu khẽ cong khóe môi như đang cười, nhưng ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ.
Bạch Phù mím môi.
Sau đó, tiệc cưới bắt đầu. Hai người đi từng bàn mời rượu, Giang Đinh che chắn trước mặt anh, uống hết ly này đến ly khác trong lời chúc phúc của khách mời.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không thể trốn đi, cũng không thể né tránh, Bạch Phù không ngăn cản được cậu, chỉ có thể mỉm cười, nói những lời khách sáo, như thể anh cũng trở thành một công cụ vô dụng.
Hai người bận rộn mãi cho đến nửa đêm, lễ cưới hoành tráng mới kết thúc.
Bạch Phù dìu Giang Đinh đã ngà ngà say về nhà. Anh để Giang Đinh ngồi xuống sofa đơn trong phòng ngủ, nhẹ nhàng cởi áo vest cho cậu.
Bạch Phù treo áo vest lên rồi cúi người, vuốt ve lọn tóc lòa xòa trên trán Giang Đinh, anh nhẹ nhàng nói: “Uống rượu xong không thể tắm ngay, em ngồi đây chờ một chút, đợi men rượu tản bớt rồi anh sẽ giúp em, được không?”
Giang Đinh gật đầu, đáp lại bằng một tiếng “Vâng”, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Trong lòng Bạch Phù tràn đầy cảm xúc dịu dàng, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của cậu rồi quay người đi tắm.
Nửa giờ sau.
Bạch Phù ra khỏi phòng tắm, anh dùng khăn lau những lọn tóc còn ướt và vô thức nhìn về phía sofa, nhưng chẳng thấy ai.
Đôi mắt anh run rẩy, hơi thở đột nhiên ngừng lại.
Anh lập tức nhìn quanh và nhanh chóng nhận ra Giang Đinh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở góc tường, cậu đang ôm đầu gối co ro ở đó, không hề động đậy, như thể đã ngủ rồi.
Trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực cuối cùng cũng rơi xuống, Bạch Phù ngẩn người, mãi một lúc lâu sau anh mới bước tới.
Anh dừng lại, hơi cúi người xuống.
“Đinh.” Anh gọi nhẹ nhàng, khẽ vỗ vào đầu cậu, “Sao em lại ngồi ở đây?”
Nghe câu nói này, Giang Đinh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam đỏ hoe, khóe mắt phiếm hồng, cậu mờ mịt nhìn anh một lúc rồi khẽ khàng nói bằng giọng khàn đặc: “Xin lỗi.”
Lông mi Bạch Phù khẽ rung.
“Em…” Anh mở miệng, nhưng không biết nói gì.
“Xin lỗi…” Giang Đinh cúi đầu từng chút một, cả người lui lại phía sau.
Gương mặt đẫm nước mắt đầy vẻ mơ màng, như thể bị vùi lấp trong cơn ác mộng.
Thực sự đúng là ác mộng.
Trước mắt có vô số gương mặt đeo khẩu trang trắng xuất hiện và tiêm vào cơ thể cậu hàng loạt những loại thuốc khác nhau, rồi bọn họ rút roi quất vào người cậu, dùng gậy điện ấn giữ tứ chi của cậu, cuối cùng lại nhốt cậu vào một căn phòng đen kịt.
Khi cửa bị khóa lại, thế giới bên tai cậu bắt đầu gào thét điên cuồng, cậu lại một lần nữa nghe thấy tiếng cười điên dại của mẹ, tiếng chai rượu vỡ nát, và cuối cùng, màu đỏ thẫm từ bên kia cánh cửa sắt tràn vào, nhuộm đỏ cả thế giới của cậu.
Cậu vùng vẫy, gào thét nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cơ thể bị giam cầm, ngay cả bức tường phía sau cũng được lót một lớp bông cách âm, răng không đủ sức để cắn đứt, chỉ có thể cam chịu làm một con thú bị mắc kẹt.
Vì thế, hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu đều phải đầu hàng.
Cậu bắt đầu cầu nguyện những ảo giác hãy ban ơn cho mình, để cậu thoát khỏi hiện thực, nhưng hiện thực tàn nhẫn không cho cậu cơ hội trốn tránh, cậu chỉ còn biết cầu nguyện.
“Xin lỗi.”
Cậu nói.
Cứ lặp đi lặp lại.
Như thể cậu đang sám hối, và những người đó sẽ cho cậu một khoảnh khắc để thở, có người mở cửa ra, giọng điệu lạnh lùng hỏi cậu: “Đã biết sai chưa?”
“…Biết rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Sai… sai ở đâu?”
Cậu không biết.
Cậu ôm đầu, bắt đầu không ngừng nói “Xin lỗi”.
Tuy nhiên, Bạch Phù không hề hay biết về điều này.
Anh chỉ đang nghĩ rằng có phải là ảo giác do rượu gây ra không.
Nghĩ vậy, anh nhíu mày rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Giang Đinh lên, bảo cậu nhìn về phía mình.
“Giang Đinh.” Anh nói một cách dịu dàng nhưng đầy kiên định, “Nhìn vào mắt anh.”
Đôi mắt xanh lam của Giang Đinh quả nhiên di chuyển, cậu rất cố gắng để tập trung nhìn về phía anh.
Bạch Phù tiến gần hơn, anh áp trán vào trán Giang Đinh để kiểm tra nhiệt độ và chuẩn bị dẫn cậu đi tắm nước ấm.
Anh đặt tay Giang Đinh lên vai mình rồi dùng sức kéo cậu đứng dậy từ dưới sàn.
“Đi thôi.” Anh nói.
Hai người loạng choạng bước vào phòng tắm, Bạch Phù bật đèn sưởi, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi lần lượt cởi từng nút áo sơ mi của Giang Đinh.
Giang Đinh cúi đầu không nhúc nhích, cậu để anh tùy ý muốn làm gì thì làm như một con chó câm đã hoàn toàn bị thuần hóa.
Bạch Phù cắn môi, anh quay người lấy sữa tắm rồi tự tay xoa lên người Giang Đinh.
Chẳng mấy chốc, lớp bọt đã bao phủ ngực cậu, dòng nước xả xuống, anh thấp giọng nói: “Quay lại.”
Giang Đinh nghe lời quay lại.
Nhưng ngay lập tức, đôi tay đang dính sữa tắm bỗng dừng lại, không nhúc nhích.
Giữa tiếng nước chảy ào ào, trước mắt là một màn hơi sương mờ mịt nhưng những vết roi trên lưng cậu lại hiện lên rõ mồn một đến chói mắt.
Dưới cơn đau rát bất chợt, đôi mắt anh ầng ậc nước, Bạch Phù đưa tay ôm lấy cậu.
Một tiếng nức nở bật ra từ cổ họng như tiếng rên rỉ của một loài thú, Giang Đinh nghe thấy trong trạng thái mơ màng thì từ từ quay lại, cậu dùng giọng khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”
Cậu quay lại cúi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhỏ rồi ấm áp nói: “Có phải anh Bạch không hài lòng với tôi không?”
Bạch Phù cố gắng cắn chặt môi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, anh mạnh mẽ lắc đầu và nuốt tiếng khóc vào trong.
Nhưng ngay cả khi không có âm thanh nào phát ra thì nước mắt vẫn dâng trào mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, anh lấy lại một chút sức lực và tiến lại gần, dùng môi cắn lên tai Giang Đinh, thì thầm như đang mộng du: “Cún con.”
Giang Đinh ngẩn người.
“Chúng ta làm tình đi.”
Giang Đinh từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh lam tập trung vào một điểm nào đó rồi bình thản trả lời: “Vâng.”
Sau đó, anh cúi người, đặt cằm lên đỉnh đầu Giang Đinh, đưa tay đỡ sau gáy cậu.
“Vậy trước tiên, em hôn anh đi.”
Giang Đinh nghe lời hành động, cậu mở miệng, vừa định nói gì đó thì bị một nụ hôn chặn lại.
Bạch Phù ngẩng đầu cắn chặt môi cậu, mãnh liệt, nồng nhiệt, vội vã, làm nghẹn lại âm thanh của cậu.
Môi lưỡi quấn quít, tiếng mút mát mờ ám, Giang Đinh bị anh cạy mở khớp hàm, hôn sâu đến tận xương tủy.
Hơi nước trắng mờ dâng lên như sóng biển, như thủy triều, dạt dào, nuốt chửng, tung hoành, cuồn cuộn.
“Giang Đinh…”
Anh siết chặt lấy lưng Giang Đinh.
“Xé nát anh đi.”
Triệt để, xé nát anh đi.
Anh cần bị xâm nhập, bị công kích, bị chiếm hữu, bị hủy diệt.
Nếu có thể, anh không muốn gì cả, chỉ cần mỗi người trước mặt này thôi.
Nếu có thể, anh sẵn lòng dâng hiến linh hồn mình, khắc tên của đối phương lên đó, rồi để lại vỏ xác trống rỗng, mãi mãi quấn quýt bên nhau.
“……Giang Đinh.”
Anh cúi đầu dưới từng cơn đau đớn, dùng đôi môi đỏ thắm cắn vào vùng cổ trắng muốt của cậu, anh si mê lưu luyến để lại từng vệt hồng thấu.
“Đối xử với anh mạnh bạo hơn một chút, được không?”
“Anh không sợ đau, chỉ cần có em, chỉ cần có em, anh sẽ không sợ gì cả.”
Anh hết lần này đến lần khác cầu xin Giang Đinh, như đang tự thôi miên.
Anh cố gắng tự trừng phạt, cố gắng chuộc tội, cố gắng hy sinh, nhưng không thể gỡ bỏ được những gông cùm trói buộc quanh người anh yêu, tất cả các cơ quan như đang bùng cháy, từng mạch máu, từng tế bào đều bị thiêu đốt, đau đớn khôn xiết, nhưng trái tim lại càng lúc càng lạnh, lồng ngực trở thành một thứ vô hồn trống rỗng, càng gần nhau thì lại càng cảm thấy giá lạnh.
Lạnh lẽo, đau đớn, tuyệt vọng.
Họ quấn quýt bên nhau, nhưng lại cách xa vạn dặm.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp2d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Rồi sau đó, ngày đêm đảo lộn, sao hôm rơi rụng, xung quanh chìm trong bóng tối mờ mịt, họ ngã xuống dòng nước mát lạnh, Bạch Phù dựa lưng vào thành bồn tắm trơn bóng, anh ôm chặt lấy Giang Đinh, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Anh cuối cùng đã có được.
Nhưng lại mất đi một cách thảm khốc.
Thời gian tàn nhẫn chưa bao giờ cho anh cơ hội giữ lại ai, cha mẹ, em trai, từng người từng người đều rời xa anh, rồi lại để anh tự tay giết chết tình yêu của mình.
Nếu có thể.
Giang Đinh.
Nếu giết người có thể chuộc tội thì anh hy vọng em sẽ làm đao phủ cho anh.
Đâm xuyên trái tim của anh, đừng để nó đập một cách vô nghĩa nữa.
Nếu có thể cắt đứt cổ, để đầu rơi xuống, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, vì kể từ đó, anh cuối cùng cũng rửa sạch được một phần bẩn thỉu của mình.
Giang Đinh.
Anh yếu đuối như vậy, không dám nói yêu em nữa, chỉ hy vọng em có thể ghét anh.
Hãy ghét anh đi, Giang Đinh.
Nếu có kiếp sau, anh mong em sẽ không gặp lại anh nữa và mãi mãi là một chú cún hạnh phúc chạy nhảy dưới ánh mặt trời.
Và trong kiếp này, trong những năm tháng còn lại, anh sẽ dùng hết sức mình để loại bỏ những kẻ đã hủy hoại em, trả lại bình yên cuối cùng cho em.