Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 62: C62: Sao lại là tần hoan



Người bị dọa sợ chính là Hoắc Ninh.

Sáng sớm ở trong nghĩa trang vẫn còn tối âm u không có ánh sáng, gió lạnh thổi từng cơn. Trong nhà kho nhỏ, tang phục cũ, tiền giấy, cờ dẫn hồn và những thứ linh tinh khác để chồng chất lên nhau, Hoắc Ninh dẫn theo Phi Tuyền và Nam Phong, hồn siêu phách lạc chen chúc nhau ở cùng một chỗ.

“Công tử ơi, chúng ta cần phải trốn tránh thế này sao? Không nói đến mùi ở chỗ này, mà bên cạnh kia chính là chỗ đặt linh cữu của Tống tiểu thư, còn có phòng bên cạnh, có phải trong đó còn đặt 2 cỗ thi thể vô danh chưa có ai đến nhận?”

“Phải đó công tử, mấy thứ này… là dùng qua rồi hay chưa dùng?”

Da mặt Hoắc Ninh lúc trắng lúc xanh, thế nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói, “Phụ thân không cho ta quản việc này, hình như muốn giấu ta chuyện gì đó. Ta đương nhiên phải đến đây nhìn xem cao nhân đó là ai, cũng như có bản lãnh thế nào.”

Nói xong hắn bước đến một chỗ sáng sủa hơn, “Mấy thứ này có món đã dùng đến, cũng có món chưa dùng. Nghĩa trang thỉnh thoảng vẫn phải thu nhận những thi thể vô danh, sau khi nghiệm thi xong thì hạ táng. Khoan thúc sẽ giữ lại những đồ thừa mà người ta không dùng đến để cho những thi thể vô danh này dùng.”

Phi Tuyền nuốt nước bọt, “Công tử, tiểu nhân sợ hãi.”

Trong lòng Hoắc Ninh cũng rất khiếp đảm, mấy câu lèm bèm của Phi Tuyền lại càng khiến cho hắn thêm bất an. Hắn đá Phi Tuyền một cái, “Sợ cũng phải nhịn lại cho ta! Ngươi có phải là nam nhân hay không?! Cũng không phải bảo ngươi đi giết người! Sợ cái gì mà sợ?!”

Hắn nói xong thì giọng nói cũng trở nên run rẩy bất ổn.

Phi Tuyền ăn một đạp nên mất đà ngã nhào về phía sau, đống cờ dẫn hồn và đồ tang ở phía sau rơi ập xuống người hắn, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn cảm thấy được dường như có vô số thi thể đang đè lên người mình. Ngay lập tức hắn gào khóc, “Công tử, cứu mạng! Cứu mạng…”

Hoắc Ninh nhào đến bịt chặt miệng Phi Tuyền, thiếu chút nữa muốn dùng mấy bộ áo tang mà người chết đã mặc kia nhét vào miệng hắn, “Ngậm mồm! Kêu la cái gì? Bên ngoài đã có động tĩnh rồi! Chắc hẳn là có người đến!”

Phi Tuyền vừa khóc vừa bò từ trong đống áo tang ra ngoài, hắn lắng tai nghe, quả nhiên bên ngoài nghĩa trang vang lên tiếng người và tiếng xe ngựa. Hắn cắn chặt răng, không dám lên tiếng nữa.

Vị trí của nhà kho này đúng là rất tuyệt vời, dù hơi chật chội nhưng lại có một ô cửa sổ nhỏ, từ ô cửa này có thể nhìn thấy cửa nghĩa trang, mà ở bên trái này lại chính là linh đường đặt thi thể của Tống Nhu.

Hoắc Ninh trốn ở trong này vừa có thể nhìn thấy được cao nhân là người nào, vừa có thể im hơi lặng tiếng nghe được quá trình nghiệm thi bên cạnh. Hắn cứ như vậy thần không biết quỷ không hay, chỉ cần nhóm người thủ vệ nghĩa trang không nói thì Hoắc Hoài Tín cũng không biết hắn đã đến đây.

“Suỵt, phụ thân đến rồi…”

Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, có một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa nghĩa trang.

Người đánh xe chính là tên sai vặt mà Hoắc Hoài Tín tin tưởng nhất, hắn vén màn xe lên, Hoắc Hoài Tín và Từ Hà cùng nhau bước ra. Hoắc Ninh nhíu mày, “Phụ thân chỉ đơn giản là ngồi xe đến đây, ngay cả thị vệ cũng không mang theo.”

“Ồ?” Hoắc Ninh tràn đầy kinh ngạc, “Cả An Dương Hầu cũng đến đây!”

Phía sau xe ngựa của Hoắc Hoài Tín là một chiếc xe ngựa nhỏ phủ vải đen không làm người khác chú ý, người đầu tiên bước xuống từ xe ngựa đó chính là Nhạc Quỳnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phi Tuyền và Nam Phong chen chúc ở cửa sổ, tầm nhìn bị hạn chế, Nam Phong nói, “Vụ án này có liên quan đến An Dương Hầu phủ cho nên An Dương Hầu mới đến đây?”

Hoắc Ninh cũng nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh hắn lại kinh ngạc, “Nhị công tử Hầu phủ cũng đến kìa!”

Phi Tuyền và Nam Phong liếc nhau, Phi Tuyền nói, “Sao không phải Thế tử An Dương Hầu đến? Nhị công tử này đến đây xem náo nhiệt làm gì?”

Hoắc Ninh nhíu mày, hắn thích mấy chuyện phong nhã nên thường xuyên qua lại kết giao bằng hữu với hầu hết văn sĩ phong nhã trong thành Cẩm Châu, mặc dù hắn có biết Nhạc Thanh nhưng cũng không thân quen lắm, cho nên việc Nhạc Thanh đến đây hắn từ chối cho ý kiến, chỉ lẳng lặng nghe bên ngoài nói chuyện.

“Được rồi, các ngươi lui ra hết đi, hai canh giờ sau rồi quay lại đây.”

Hoắc Hoài Tín lên tiếng căn dặn thủ vệ ở ngoài nghĩa trang rời đi. Hoắc Ninh nhíu mày, cảm giác hơi khó tin.

“Sao lão gia lại đuổi hết thủ vệ đi?”

“Có lẽ là vị cao nhân kia không muốn cho người khác biết hắn đến nghiệm thi…”

Hoắc Ninh sốt ruột, hắn rất muốn biết cao nhân là ai.

“Chắc là sẽ đến nhanh thôi?” Nhạc Quỳnh và mấy người Hoắc Hoài Tín đều đứng ở cửa nghĩa trang chờ, tất cả đều quay đầu nhìn về hướng con phố dài.

“Từ bên đó đến đây chỉ tốn khoảng hai khắc thời gian, nếu như người đó đồng ý thì có lẽ sắp đến rồi.” Hoắc Hoài Tín thở dài, trong lòng cũng hơi bất an, “Không biết là người đó có đồng ý hay không, nếu như không đồng thì thì án này…”

Hoắc Hoài Tín cười khổ, Nhạc Quỳnh lại nói, “Trì Điện hạ nói không sai, đương nhiên người đó đồng ý hỗ trợ. Lần trước chuyện của Thanh nhi, thậm chí chúng ta cũng không biết người đó có thể nghiệm thi, vậy mà người ta lại tự mình ra mặt, cho nên chính là có tâm địa thiện lương. Sau này ta nghe người đó nói đã từng đọc qua sách của Thẩm Nghị, giọng nói cũng có vẻ rất chính trực đại nghĩa, cho nên ta tin người đó sẽ đến.”

Hoắc Hoài Tín thở dài, “Nghĩ lại thì cũng đúng là khiến cho người ta kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến người đó là nữ…”

Hoắc Hoài Tín đang nói thì bỗng nhiên giọng hạ thấp thanh âm cho nên Hoắc Ninh không nghe được rõ ràng. Chiếu theo lời nói của Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh thì vị cao nhân này thân phận không chỉ đặc biệt mà tay nghề nghiệm thi cũng rất cao minh, tính cách cũng chính trực ngay thẳng. Mà điều khiến cho Hoắc Ninh ngạc nhiên nhất chính là chuyện lần trước Nhạc Thanh chọc phải phiền phức, nhờ có vị này nên mới tra ra rõ chân tướng!

Chẳng trách lúc đó tra ra chân tướng nhanh đến vậy!

Mặc dù Hoắc Ninh không biết cao nhân kia là ai, nhưng dựa vào những điều hắn vừa nghe được thì trong lòng đã có ý tôn kính.

“Cho nên mới nói người đó là viên minh châu bị phủ bụi trần. Người đó còn nhỏ tuổi mà đã có trình độ y thuật cao như vậy đã cực kỳ bất phàm rồi, ai mà ngờ người đó còn có thể nghiệm thi. Chỉ đáng tiếc, bao nhiêu năm nay lại che giấu không muốn cho người khác biết.”

“Đúng là như vậy, tại hạ từng này tuổi đầu rồi cũng vẫn chưa gặp được một kỳ nhân nào như thế.”

“Số phận người đó long đong lận đận, lại không vì số khổ mà đánh mất ý chí. Tính cách người đó không chỉ lương thiện mà còn cực kỳ cứng cỏi, phu nhân ta biết được hôm nay mời người đó đến hỗ trợ thì hơi đau lòng, nếu như không phải là đến nghĩa trang thì có lẽ phu nhân ta đã tự mình đến đây rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 500: Lão giả kỳ quái

Hoắc Hoài Tín cười rộ lên, “Phu nhân thương yêu người đó tại hạ cũng nhìn ra, người đó thật sự cũng đáng để phu nhân yêu thương. Ngay cả ta cũng thấy yêu mến người đó, bất luận là nhân phẩm hay dáng vẻ, tất cả đều là xuất chúng!”

Hoắc Ninh nghe thấy như lọt vào trong sương mù. Hành nghề ngỗ tác đều là nam tử, cho nên theo bản năng hắn cũng nhận định vị cao nhân này là nam nhân, không chỉ là nam nhân mà còn là một nam nhân tuổi tác không nhỏ. Ngỗ tác trẻ tuổi đương nhiên chẳng có ai lợi hại cả, cứ nhìn Từ Hà là biết, thế nhưng hắn nghe bên ngoài nói chuyện, sao lại còn nhắc đến cả diện mạo?

Nam tử mặc dù trời sinh anh tuấn thì cũng là cảnh đẹp ý vui, thế nhưng vì sao An Dương Hầu phu nhân lại thương yêu một nam nhân lớn tuổi có diện mạo đẹp? Quá là kỳ quái rồi…

Hoắc Ninh càng nghĩ càng nhức đầu, ngay tại lúc hắn đang bế tắc thì bỗng nhiên Nhạc Thanh khẽ hô lên, “Đến rồi!”

Hoắc Ninh phấn chấn hẳn lên, hắn vội vàng nhìn sang con phố dài, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến. Đó chỉ là một cỗ xe ngựa nhỏ phủ màn đen, trông rất tầm thường, nhưng người cưỡi ngựa bên cạnh lại cực kỳ khiến người ta chú ý. Hoắc Ninh tập trung nhìn kỹ, lúc này đồng tử hắn co rụt lại, khí thế trên người Yến Trì cho dù có cách xa hơn mười trường thì cũng đủ để Hoắc Ninh liếc mắt một cái là nhận ra!

Quay sang nhìn xe ngựa, Hoắc Ninh nhướn mày.

Rốt cuộc cao nhân này là ai, vậy mà lại để cho người có địa vị cao quý như An Dương Hầu và Tri phủ phụ thân nhà mình chờ đợi rất lâu. Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là ngay cả Yến Trì cũng phải đích thân đi đón? Hoắc Ninh hít thở thật sâu, cả người cũng có tinh thần hẳn lên.

Hoắc Ninh nghe thấy thì đương nhiên Phi Tuyền và Nam Phong bên cạnh cũng nghe thấy.

Hai người bọn họ chen lấn ở bên cạnh nên không nhìn ra được phía ngoài. Phi Tuyền muốn nhìn, Nam Phong cũng muốn xem, hai người bọn họ cứ yên lặng chen tới chen lui, cũng không biết là ai trượt tay khiến cho cửa sổ bị mở ra…

Trong nháy mắt, 3 người đứng sau cửa sổ gần như hóa đá.

Sắc mặt Nhạc Quỳnh nghiêm trang, quát một tiếng chói tai, “Ai ở trong đó?”

Nhạc Quỳnh và Nhạc Thanh đều là người tập võ nên tai thính mắt tinh hơn người bình thường, hiện tại mọi người đều đang yên lặng tập trung tinh thần, cho dù tiếng động này không lớn nhưng cũng đủ để người ta giật mình. Hoắc Hoài Tín cũng quay đầu lại, sắc mặt cực kỳ giận dữ!

Ông đã hạ lệnh cho toàn bộ thủ vệ rút lui, sao vẫn còn có người trốn ở trong nghĩa trang?

“Người nào trốn bên trong?!” Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín còn chưa động thì Nhạc Thanh đã nhảy xuống bậc thềm đi về phía cửa sổ!

Nhìn thấy Nhạc Thanh mạnh mẽ xé gió lao đến, sắc mặt Hoắc Ninh lúc đen lúc đỏ, hắn biết là tránh không được nên dứt khoát đã Phi Tuyền một nhát để hắn ta mở rộng cửa sổ ra. Hoắc Ninh nhìn về hướng Hoắc Hoài Tín cười trừ, “Phụ thân, Hầu gia…”

Nhạc Thanh dừng khựng lại, khoanh tay trước ngực cười như không cười, “Hóa ra là Hoắc công tử.”

Cả người Hoắc Ninh mang theo một mùi hương kì lạ đi từ trong nhà kho ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín. Phi Tuyền và Nam Phong cũng đi theo sau, cả hai đều mặt mày tái mét quỳ xuống ngay ở cửa. Hoắc Ninh suy sụp nói, “Phụ thân, chính nhi tử là người đề nghị phụ thân đi mời vị cao nhân kia hỗ trợ, vậy mà người không cho nhi tử đi theo, cho nên…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phát hiện người trốn bên trong là Hoắc Ninh, Hoắc Hoài Tín suýt nữa thì không nén được giận, trái lại Nhạc Quỳnh lại cười khoan dung, “Hoắc Ninh vốn là muốn san sẻ cùng Hoắc huynh, nó đã có lòng thì cho nó xem cũng không ảnh hưởng gì, huynh quá thận trọng rồi.”

Nhạc Quỳnh đã cho Hoắc Hoài Tín một bậc thang, nên đương nhiên ông chỉ trừng mắt lườm Hoắc Ninh một cái, “Cho dù muốn đến thì cũng nói một câu đường đường chính chính với ta, học mấy trò vô lại trốn chui trốn lủi trong đó làm gì?! Suốt ngày chỉ biết gây sự!”

Mắng xong ông lại nghiêm mặt, “Nếu đã đến đây rồi thì cũng để cho ngươi xem, nhưng người biết việc này rất ít, bất kể hôm nay thấy được cái gì cũng không được ra bên ngoài nói bậy!”

“Phụ thân yên tâm, nhi tử hiểu rồi, đa tạ Hầu gia…”

Hoắc Ninh cực kỳ vui mừng, khom người bái một bái về phía Nhạc Quỳnh để tỏ lòng biết ơn, sau đó mới trợn mắt nhìn Phi Tuyền và Nam Phong. Hai người họ thấy thế mới vội vàng đứng dậy lùi sang bên cạnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Hoài Tín lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó xoay người tiếp tục nhìn lên con phố dài.

Nghĩa trang nằm ở một nơi bỏ hoang ở thành nam, chỗ này vốn đã hẻo lánh lại cộng thêm sự tồn tại của nghĩa trang, thế nên ngày thường trên phố này cũng rất ít người qua lại. Buổi sáng tinh mơ trên phố không một bóng người, cho nên xe ngựa đi rất nhanh đã đến được đây.

Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín đều không nhịn được mà tiến lên một bước, trên mặt Nhạc Thanh cũng mang theo ý cười chờ mong. Ngay cả Từ Hà, dáng người vốn tiều tụy của hắn giờ cũng cố đứng thẳng lên nhìn chằm chằm vào xe ngựa. Hoắc Ninh nhìn thấy 4 người đó như vậy nên hắn càng thêm hiếu kỳ, hắn đi theo mọi người tiến lên phía trước mấy bước.

Hoắc Ninh đã nhận ra Yến Trì, cộng thêm khí thế mãnh liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng của hắn nên Hoắc Ninh chỉ dán mắt vào trên xe ngựa.

Người đánh xe là Bạch Phong, Hoắc Ninh nhớ mang máng đã gặp hắn ở đâu rồi nhưng hiện tại lại không nghĩ ra. Rất nhanh sau đó Yến Trì ghìm cương ngựa lại, xe ngựa nhỏ cũng dừng lại trước cửa nghĩa trang. Hoắc Ninh mở to mắt ra nhìn, thị vệ tuấn lãng mặc áo trắng xuống xe sau đó lui sang bên cạnh, Yến Trì đích thân xuống ngựa xốc màn xe lên.

Hoắc Ninh cảm thấy tình huống này rất kỳ quái, hắn còn đang mải suy nghĩ miên man thì ở phía sau màn xe, một bộ váy dài màu xanh thiên thanh đã chiếu thẳng vào trong tầm mắt hắn.

Gió đầu thu xào xạc, bộ váy áo này giống như một dòng suối thanh mát chảy đến rửa trôi hết sự u ám hẻo lánh trước cửa nghĩa trang. Sương mù âm u buổi sáng đã tan đi, cả bầu trời đều trở nên trong xanh.

Đồng tử Hoắc Ninh dần phóng đạim vị cao nhân này vậy mà lại là nữ tử?!

Huyết dịch toàn thân Hoắc Ninh sôi trào, đáy lòng cũng tràn ngập kinh động và bàng hoàng, thế nhưng sau khi màn xe được vén hết lên thì trong nháy mắt huyết dịch sôi trào của hắn lập tức đông cứng lại, hắn hoàn toàn hóa đá, đầu óc cũng trở nên rỗng tuếch….

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp quen thuộc bên trong bức màn che kia, thậm chí còn nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.

Làm sao có thể, làm sao có thể là Tần Hoan chứ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.