Chương 147: Báo cảnh sát bắt anh đấy!
Vừa nói xong, người thanh niên lại giơ tay lên với vẻ mặt đồng cảm, định vỗ vỗ vai Lâm Hàn để an ủi.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào đã bị chụp lại.
Hít!
Người thanh niên đó hít sâu một hơi, cảm giác như cổ tay của mình sắp bị bẻ gãy, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Cậu làm gì thế?”
Người thanh niên trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Hàn.
Cổ tay của anh ta bị Lâm Hàn chụp lại, còn bị chân phải Lâm Hàn đạp cho một cước.
Bốp!
Một đạp này đạp bay người thanh niên, làm anh ta té xuống đất, đau đến mức kêu gào, anh ta cảm giác cái mông của mình bị té dập nát rồi.
“Ui da, đau chết tôi rồi! Thằng nhãi kia, làm gì thế hả?”
“Tại vì anh vô lễ với vợ tôi”, Lâm Hàn hờ hững nói.
“Tôi vô lễ với vợ cậu khi nào chứ, những gì tôi nói đều là sự thật! Vợ cậu là một ả hám tiền, tôi nói sai sao? Cái tên anh trai chạy Rolls-Royce kia tặng cho vợ cậu 1 triệu, nhất định là vợ cậu sẽ lên giường với hắn!”, người thanh niên lớn giọng:
“Trên đầu cậu trồi lên mấy cái sừng rồi kìa, trong lòng cậu không có thắc mắc gì sao?”
Bốp!
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Hàn lại bước lên đạp thêm cho anh ta một cước.
“Bà xã, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới anh ta”.
Lâm Hàn phủi tay, kéo Dương Lệ về nhà.
“Ui da, đau chết mất!”
Người thanh niên kia té lăn ra 5 mét, anh ta xoa mông đau đến nhe răng trợn mắt: “Đúng là thói đời, nói thật cho nghe còn bị đánh! Tại cậu cũng ở núi Vân Mộng nên chắc cũng có chút gia thế, ông đây không ngại phiền thì đã đập cậu một trận rồi!”
Lâm Hàn đương nhiên biết rõ người thanh niên này chính là Bá Tước Vi, còn lý do vì sao anh ta cư xử với Dương Lệ như vậy.
Là bởi vì khuôn mặt Dương Lệ và Dương Khiết cũng khá giống nhau.
Vì lẽ đó, người thanh niên này đã nhận nhầm người, tưởng Dương Lệ là Dương Khiết.
Nhưng mà với những chuyện cỏn con này, Lâm Hàn cũng lười so đo với anh ta.
…
Hôm sau, Lâm Hàn cũng như ngày hôm qua, sau giờ cao điểm tan ca, anh lại chạy xe đạp xuống núi Vân Mộng, đến công ty đón Dương Lệ tan tầm.
Vì để thuận tiện, Lâm Hàn mặc luôn T-shirt và quần sọt, chân đi dép lê. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, gió thổi vi vu vào người Lâm Hàn, vô cũng thoải mái.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đến dưới lầu công ty của Dương Lệ.
Anh xem đồng hồ thì thấy một lúc nữa mới đến giờ Dương Lệ tan ca, Lâm Hàn nhìn sang cái siêu thị Hoa Nhuận mới mở bên cạnh, anh liền đạp xe qua đó.
Anh định vào trong mua một vài loại chocolate tặng cho Dương Lệ, tạo cho cô một chút bất ngờ.
Vừa bước vào siêu thị, người ra vào tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.
“Tưng bừng khai trương giảm giá lớn, tưng bừng khai trương giảm giá lớn! Nhiều đồ ăn vặt dùng thử miễn phí, ưu đãi giảm giá 20%, ưu đãi giảm giá 20%!”
Tiếng loa phát thanh vang vọng, dẫn đến không ít khách hàng bu quanh.
Lâm Hàn cũng tò mò đi qua, trước mặt anh trưng bày rất nhiều đồ ăn vặt: kẹo m út, kẹo bơ cứng, đậu hủ cá, khô cá, bánh ruốc…
Nhân viên bán hàng nói với những người bu quanh:
“Giảm giá mừng siêu thị vừa khai trương, đồ ăn vặt ăn thử miễn phí, ưu đãi giảm 20% khi mua, giảm 20% khi mua nha!”
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, trên bàn trà chỉ toàn trưng bày trái cây, cũng nên để thêm một ít đồ ăn vặt, thỉnh thoảng cũng có thể cứu đói.
Anh cầm lên một viên đậu hủ cá rồi cắn một miếng, vừa vào miệng trơn tuột, mùi vị không tồi, lại còn rất dai, nhưng hơi cay xíu.
“Cả nhà đều ít ăn cay, thế thôi, không mua loại này”.
Lâm Hàn lấy một miếng khô cá nếm thử, vẫn có chút cay.
“Xin hỏi, những loại này có loại nào không cay không?”
Lâm Hàn cầm đậu hủ cá và cá khô lên hỏi.
Người nhân viên bán hàng nhìn Lâm Hàn với vẻ ngạc nhiên, thấy anh mặc quần sọt chân đi dép lê thì cau mày khó chịu:
“Thằng nhãi kia, cậu ăn vụng thì ăn vụng đi, còn kén cá chọn canh nữa à? Lại còn đòi ăn loại không cay nữa chứ?”
“Ăn vụng?”, Lâm Hàn cũng hơi sửng sốt: “Sao lại nói tôi ăn vụng chứ?”
“Cậu không ăn vụng thì là gì? Đậu hủ cá và khô cá này đều là hàng nhập khẩu, 500g đã 500 tệ rồi, cậu mua nổi sao?”, nhân viên bán hàng khó chịu nói.
“Có chuyện gì vậy?”, lúc này, một giọng nói vang lên.
Có một cô gái bước đến.
Cô gái này ăn mặc rất mát mẻ, trên người mặc một cái áo thun croptop thấp thoáng cái rốn nhỏ nhắn gợi cảm, phối cùng một chiếc quần jean cực ngắn để lộ cặp chân dài trắng nõn, cổ thì đeo dây chuyền Cartier lấp lánh, khuôn mặt kiểu trái xoan xinh đẹp.
“Cô Lương!”
Vừa thấy cô gái này, nhân viên bán hàng liền nở một nụ cười nịnh nọt, chỉ vào Lâm Hàn nói:
“Người này ăn vụng ạ!”
“Ăn vụng sao?”
Cô gái kia nhìn Lâm Hàn cau mày nhăn nhó.
Với một người chân đi dép lê, quần áo trên người còn chưa đến 200 tệ, vừa nhìn là biết nghèo kiết xác rồi, cô ta lạnh giọng nói:
“Xin lỗi anh, siêu thị chúng tôi không phải nhà từ thiện, nếu anh đói thì nên đến những cơ quan từ thiện của địa phương tìm thức ăn, ở đó có cung cấp thức ăn miễn phí và cả chỗ ở cho người vô gia cư, phiền anh đừng ăn vụng ở đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy!”
“Ăn vụng gì chứ? Nhân viên siêu thị mấy người vừa nói có thể dùng thử nên tôi mới ăn vài miếng, giờ sao lại thành ăn vụng rồi?”, Lâm Hàn đanh mặt nói.
“Hừ, cậu không phải ăn vụng thì là gì?”, người nhân viên hừ lạnh nói tiếp: “Có phải cậu bị điếc hay không, khi nãy tôi mới nói những loại cá khô và đậu hủ cá này đều là hàng nhập khẩu, 500g 500 tệ, cậu mua nổi sao? Lại nói, những loại đồ ăn này đều có bảng giá đây, cậu có mù không hả?”
“Những loại đồ ăn vặt này đều dành cho khách hàng cao cấp, cậu đã không có tiền mua mà còn đứng ăn, không gọi là ăn vụng thì gọi là gì?”
Nhân viên lại nhìn về phía cô gái kia: “Cô Lương, tên nhãi này không chỉ ăn vụng thôi đâu, hắn còn đòi loại không cay nữa đấy, tôi còn chưa bao giờ gặp ai mặt dày như vậy luôn đó!”
Sắc mặt cô gái càng thêm khó coi, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh khỉnh, tên nhãi này đúng là không biết xấu hổ, đã ăn vụng còn kén cá chọn canh! Lại còn đòi loại không cay nữa chứ!
“Mời anh lập tức ra khỏi đây! Siêu thị chúng tôi không tiếp đón một người ăn vụng như anh!”, cô gái chán ghét nhìn Lâm Hàn nói.
“Đi thì đi, siêu thị của cô làm ăn thế này sớm muộn cũng dẹp tiệm!”, Lâm Hàn liếc xéo rồi bỏ ra ngoài.
“Hừ, siêu thị chúng tôi có dẹp tiệm hay không cũng không đến lượt anh to mồm!”, cô gái hừ lạnh nói, nhìn theo bước Lâm Hàn ra khỏi siêu thị.
Lúc nhìn thấy Lâm Hàn chạy một chiếc xe đạp cũ kỹ vụt qua, trên mặt cô ta càng thêm khinh thường.
“Hứ! quả nhiên nhân dịp siêu thị khai trương đến ăn vụng! Đi xe đạp có thể mua nổi loại đồ ăn vặt 500g 500 tệ sao?”
Cô ta quay lại dặn dò nhân viên bán hàng:
“Nếu lần sau còn gặp loại người chuyên đi ăn vụng như này thì lập tức báo cảnh sát! Hành động này có khác gì ăn trộm đồ đâu!”
“Vâng, cô Lương!”, nhân viên bán hàng vội đáp.
Bước ra khỏi siêu thị, Lâm Hàn vẫn có chút bực bội, anh ngó đồng hồ, Dương Lệ sắp tan ca rồi.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen Az..z” để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!