“Là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng!”
Lâm Hàn cũng bất ngờ liếc Hồng Nhai.
Ba thế gia lớn của Hoa Đông: Thẩm, Hạ, Hồng.
Ba thế gia lớn này là gia tộc lớn chân chính, có vị trí rất cao ở Hoa Đông, khiến người khác phải ngưỡng vọng.
So với ba thế gia lớn này, bốn gia tộc lớn của Đông Hải chỉ có thể tính là kiến hôi, không đáng nhắc tới.
Lâm Hàn không ngờ tới tại đây lại có thể gặp được người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
Bây giờ nghĩ lại, chiếc Mercedes-Benz G350 ở lối vào quán ăn, với biển số SA.66666 tám mươi phần trăm là của Hồng Nhai này.
“Thì ra là ông Hồng đến từ nhà họ Hồng ở Kim Lăng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”.
Lâm Hàn cười nhạt với Hồng Nhai, vẻ mặt lại lạnh tanh.
Nhà họ Hồng ở Kim Lăng, mặc dù có thể nói là rất lớn nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến điều này.
Họ cho dù là một trong ba thế gia lớn của Đông Hoa, nhưng trong mắt anh cũng giống như bốn gia tộc lớn kia, đều là sự tồn tại như con sâu cái kiến.
Phải biết rằng, sản nghiệp, kinh tế của gia đình Lâm Hàn không thể ước lượng được và có thể lay chuyển toàn bộ hệ thống kinh tế của thế giới.
Nhà họ Hồng ở Kim Lăng có thể uy danh động trời ở Hoa Đông, nhưng đối với Lâm Hàn mà nói thì chỉ có thể được coi là lớn hơn con kiến một chút.
Nhưng vẫn chỉ là kiến mà thôi.
“Ha ha, tôi chỉ là một con em chi thứ của nhà họ Hồng, nếu tính thật ra thì không có tư cách để được gọi là nhà họ Hồng của Kim Lăng”.
Hồng Nhai cười khiêm tốn nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Mặc dù chỉ là con em một chi thứ thuộc nhà họ Hồng tại Kim Lăng, nhưng người đứng đầu của bất kỳ gia tộc nào ở cả Hoa Đông này khi gặp ông ta cũng đều phải đối đãi một cách cung kính.
Cũng giống như lần trước, ông ta bàn bạc việc kinh doanh với Hàn Tiếu- người đứng đầu nhà họ Hàn thành phố Hoa Đông.
Mặc dù bản thân Hồng Nhai cũng không có bao nhiêu vốn.
Toàn bộ Hoa Đông đều có nhà máy sản xuất thiết bị y tế của ông ta, và 30% thiết bị y tế trong các bệnh viện tại Hoa Đông đều do nhà máy của ông ta cung cấp.
Nhưng, Hàn Tiếu thân là người giàu nhất cả Đông Hải, người đứng đầu nhà họ Hàn- gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, địa vị cũng rất cao, Hàn Tiếu hoàn toàn không cần phải thể hiện thái độ kính cẩn và nghiêm túc với ông ta.
Nhưng Hàn Tiếu vẫn làm như vậy
Nguyên nhân trong đó chính là vì Hồng Nhai là con em chi thứ của nhà họ Hồng tại Kim Lăng.
“Ông Hồng vừa rồi nói trước kia đã gặp qua tôi, không biết là vào lúc nào?”, Lâm Hàn đánh giá Hồng Nhai, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
“Tại nhà họ Hàn”.
Hồng Nhai cười đáp: “Hành động lúc đó của cậu Lâm cho đến bây giờ vẫn như đang diễn ra trước mắt, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi!”
Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Hàn thật sâu.
Tại nhà họ Hàn ngày đó, ông ta được mời đến để thảo luận với Hàn Tiếu làm thế nào hợp tác kim loại Californium.
Trong khi thương lượng, những điều xảy tiếp theo trong nháy mắt đã vượt ra ngoài dự đoán của ông ta.
Trần Vô Cực tới nhà họ Hàn tìm người, đi theo Hàn Thiên Thu tới ….
Kết quả cuối cùng khiến Hồng Nhai đặc biệt kinh hãi.
Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cúi lạy sát đất với Lâm Hàn, họ cầu xin tha thứ, đồng thời giao lại toàn bộ nhà họ Hàn cho anh mới có thể giữ lại tính mạng.
Điều này đã khiến hình ảnh của Lâm Hàn khắc sâu trong lòng ông ta.
Đối với người thanh niên này, ngay cả Hồng Nhai cũng có chút sợ hãi.
Vừa rồi thấy Lâm Hàn bước vào phòng ông ta liền dựng đứng lông tóc.
“Cậu Lâm, thực ra không chỉ có một con em chi thứ như tôi mà cả nhà họ Hồng đều rất có hứng thú với kim loại californium này của cậu. Không biết cậu có thể nén đau vứt bỏ thứ yêu thích mà bán cho chúng tôi không”.
Hồng Nhai lại nói: “Đương nhiên, giá cả dễ thương lượng”.
“Cái này…”
Khuôn mặt Lâm Hàn mang theo nét do dự, vừa muốn trả lời, các phóng viên như Tiểu Trần, Tiểu Vương cũng tiến vào gian phòng.
“Ông Hồng, đây là tiệc ăn mừng, đợi buổi tiệc kết thúc hãy thảo luận những chuyện khác”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.
“Đó là đương nhiên.”
Hồng Nhai mỉm cười và không nói thêm gì nữa.
“Hửm?”
Những phóng viên kia vừa bước vào phòng liền phát hiện Lâm Hàn đang ngồi ở ghế phía trên, điều này khiến sắc mặt của từng người đều thay đổi.
Bọn họ nhìn thấy cảnh, ngay cả anh Lý- đều làn những nhà tài trợ chính của “Tôi là triệu phú” cũng đều phải đối đãi cung kính với Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngồi ở ghế trên là rất bình thường.
Trong số các phóng viên này, người bối rối nhất là Tiểu Vương.
Lâm Hàn bây giờ bị hàng triệu khán giả coi thường căn bản là do anh ta nhúng tay vào.
Ví dụ như nói Lâm Hàn đại nghịch bất đạo, thiếu tôn trọng người bề trên, sống chết muốn thể diện… những điều này, đều được anh ta ghi chép lại vào sổ tay.
Hiện tại chắc chắn không thể đắc tội tới Lâm Hàn.
Nếu Lâm Hàn ghi hận những điều này trong lòng, vậy thì công việc của anh ta, nói không chừng sẽ phải chấm dứt tại đây.
Nghĩ tới đây, phóng viên Tiểu Vương lập tức toát mồ hôi lạnh, trong lòng bất an, sợ hãi vô cùng.
…
Không lâu sau, mọi người đã tới đủ, bữa tiệc mừng công cũng bắt đầu.
Lâm Hàn trầm mặc không nói một lời ngồi ở ghế trên, Lý Minh thì đứng dậy và chủ trì tiệc ăn mừng.
Thứ nhất là vì cảm ơn đạo diễn ê-kip chương trình, đã thiết kế một tiết mục hay đến vậy.
Thứ hai, là cảm ơn sự đánh đổi vất vả của những phóng viên, sự chăm chỉ làm việc của họ có quan hệ trực tiếp tới thành tích đạt được ngày hôm nay.
Tiếp đó chính là động viên ê-kip chương trình tiếp tục cố gắng, làm cho “Tôi là triệu phú” càng ngày càng trở nên đặc sắc, rating sẽ đạt thêm kỷ lục mới!
Cuối cùng là vấn đề kinh phí.
Quá trình quay dựng trong tương lai của “Tôi là triệu phú” tất nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều tài lực.
Lý Minh nói với ê-kíp chương trình, chỉ cần chương trình được thực hiện tốt, tiền, tuyệt đối không thành vấn đề.
Những lời này khích lệ lòng người.
Lời của Lý Minh còn chưa nói xong, đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ê-kíp chương trình trông rất phấn khích.
Những nhà tài trợ kia cũng mặt mày rạng rỡ.
Thành tích của “Tôi là triệu phú” càng tốt, số tiền mà họ kiếm được càng nhiều.
Bước tiếp theo là dùng tiệc.
Đạo diễn chương trình, nhà sản xuất, lần lượt nâng ly kính rượu nhà tài trợ, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ làm “Tôi là triệu phú” thật tốt, hiện trường náo nhiệt, không khí tràn ngập vui mừng.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau tiệc mừng công mới kết thúc.
“Anh Lý…”
Phóng viên Tiểu Trần đi tới, nhìn hướng Lý Minh rồi lại nhìn Lâm Hàn, mấp máy môi, nét mặt căng thẳng không biết phải nói thế nào.
Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa biết được thân phận cụ thể của Lâm Hàn, nhưng từ thái độ của Lý Minh, Lâm Hàn chắc chắn không đơn giản.
Điều này khiến cô ta có chút thận trọng.
Hơn nữa, trước đây cô ta cũng đã nói rất nhiều lời bất lịch sự với Lâm Hàn, nếu Lâm Hàn ghi nhớ trong lòng, vậy thì phiền phức thật rồi!
“Cậu Lâm, vừa rồi tôi đã nói hết những điều cần nói, anh có gì chỉ bảo không?”
Lý Minh hỏi dò Lâm Hàn.
Với tư cách là nhà tài trợ chính, app Sa Ngư có tiếng nói rất lớn trong ê-kíp “Tôi là triệu phú”.
Điều này tương đương với quyền lên tiếng của Lâm Hàn rất lớn.
“Chương trình tuần sau của tôi, xóa đi đừng phát sóng nữa”, Lâm Hàn nhìn Tiểu Trần mới nói.
“Về phần mười triệu kia, một lúc nữa tôi sẽ trả lại cho ê-kíp chương trình, các anh có thể chọn những người bình thường khác, cho mười triệu”.
Lâm Hàn không hứng thú lắm với việc lên TV.
“Cậu Lâm, cậu suy xét lại lần nữa có được không?”
Phóng viên Tiểu Trần sắc mặt tái mét cố gắng thuyết phục: “Danh tiếng hiện giờ của cậu thực sự không phải là rất tốt, thái độ bất mãn của hàng chục triệu khán giả với cậu hoàn toàn có thể thông qua chương trình tuần này của cậu có thể tẩy trắng”.
“Tôi không quan tâm đến danh tiếng hay gì đó”, Lâm Hàn hờ hững đáp.