Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 288: Anh Long, to gan lớn mật



 

 Các khoản cho vay ấy cả vốn lẫn lãi cộng lại cũng khoảng 1 tỷ rưỡi! 

 Đương nhiên, bên trong đa số đều là những khoản nợ chết, nợ khó đòi, còn có người khác thuê Lý Vọng Sơn đi giục nợ cũng rất khó đòi được. 

 Có điều, đó là trước đây khi Lý Vọng Sơn quản lý những khoản cho vay ấy. 

 Hắn ta chỉ đòi được 10% thôi. 

 Nhưng giờ lại khác, cả Vùng Xám thành phố Đông Hải đã thống nhất, có thể nói là đi đến đâu cũng có người của anh Long. 

 Cho nên muốn đòi nợ thì đơn giản hơn trước rất nhiều. 

 Những người kia muốn trốn đi, nhưng chưa ra khỏi Đông Hải đã bị đàn em của anh Long bắt được. 

 Không trả tiền? 

 Đánh! 

 Rút móng tay, rót nước ớt, ghế hùm, tra tấn bằng điện, tạt sơn… 

 Cách nào tàn nhẫn nhất thì làm cái đó, mục đích là vì đòi được tiền. 

 Trước mắt thì dưới cách làm tàn khốc đó của anh Long, xác suất đòi được nợ đã lên đến 15%. 

 Chỉ 5% ấy đã khiến anh Long lời được hơn 10 triệu tệ. Cho nên trong khoảng thời gian này, anh Long sống rất sung sướng. 

 Ngoài việc xử lý những khoản cho vay ấy của Lý Vọng Sơn, gã ta còn tự mình làm trung gian, lấy tiền từ những người giàu để cho vay nặng lãi. 

 Tiền lãi có được chia đôi với người bỏ tiền, làm như vậy, vừa không có rủi ro, nếu quá hạn không trả thì chỉ cần bảo đàn em đến đòi nợ là được. 

 Còn không đòi được, anh Long cũng chẳng mất gì. 

 Những ngày tháng như này kiếm được nhiều tiền hơn lúc thu tiền bảo kê trên đường Tương Lai nhiều lắm. 

 Hồi đó, một năm thu tiền bảo kê cũng chỉ được hơn 1 triệu tệ mà thôi. 

 Nhưng giờ, mới vài ngày đã kiếm được 1 triệu rồi. Đây là điều mà trước đây gã ta không dám mơ đến. 

 Nhưng mà, anh Long không ngờ lại có người dám đánh đàn em của gã ta, còn muốn giáp mặt hỏi xem là pháp luật nào quy định tiền lãi như thế. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: 54: Chợ nông sản

 “Thằng nhóc kia, hay là bị down rồi! Đánh người của tao bị thương mà còn dám gặp tao!” 

 Anh Long cười lạnh, hỏi gã tóc vàng: 

 “Nó đâu?” 

 “Ở kia kìa!” 

 Gã chỉ vào Lâm Hàn nói: “Nó đánh mười mấy người của chúng ta bị thương, còn muốn giáp mặt hỏi anh Long, tiền lời ấy là pháp luật nào quy định thế”. 

 Anh Long nhìn theo hướng ngón tay, đèn đường mờ ảo nên không trông thấy rõ được gương mặt của thiếu niên, nhưng bóng dáng ấy lại cho gã ta một cảm giác khá quen thuộc. 

 Điều này khiến mí mắt gã ta khẽ giật giật. 

 “Đi qua xem”. 

 Anh Long vẫy tay một cái, đi về phía Lâm Hàn. 

 Bảy tám gã đàn em kia lập tức đi theo. 

 “Hừ, anh Long đến rồi, nhóc con, lát nữa, mày sẽ chết mà không biết sao mình chết!”, gã tóc vàng hả hê đắc ý nói. 

 Chỉ mất mấy giây là anh Long đã đi đến trước mặt thiếu niên. 

 “Cậu Lâm!” 

 Thấy gương mặt của chàng trai, anh Long sững người, sắc mặt thay đổi hẳn, trở nên vô cùng hoảng sợ. 

 Chàng trai ấy rõ ràng chính là Lâm Hàn! 

 Trong lòng gã ta lập tức nổi lên sóng to gió lớn, thấp thỏm lo âu. 

 Tuy mấy ngày nay sống rất thoải mái, đàn em có cả mấy trăm người, địa vị ở tít trên cao khiến gã ta có chút lâng lâng. 

 Nhưng anh Long biết, gã ta được như ngày hôm nay đều là do Lâm Hàn cho. 

 Có thể nói, không có Lâm Hàn thì anh Long vẫn là một gã cầm đầu băng thu tiền bảo kê trên con đường Tương Lai! 

 Không có Lâm Hàn, cũng sẽ không có anh Long bây giờ. 

 Cho nên, anh Long vẫn luôn vô cùng biết ơn anh. 

 Nhưng anh Long không ngờ, người đánh bị thương mười mấy gã đàn em của mình lại là Lâm Hàn! 

Tham Khảo Thêm:  Chương 40

 Nếu chọc Lâm Hàn bực mình, 80% là anh Long sẽ trở lại đường Tương Lai làm đại ca băng thu tiền bảo kê! 

 “Cậu Lâm, sao… sao cậu lại ở đây…” 

 Gã ta suy nghĩ đủ điều, vẻ mặt lo sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười, cung kính nói. 

 Mà đám đàn em nghe thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm. 

 Anh Long… Gọi tên nhóc này là cậu Lâm? 

 Hơn nữa, nhìn thì có vẻ trông anh Long coi nó như là đại ca! Thái độ còn hết sức cung kính! 

 Tại sao chứ? 

 Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cũng ngây người. 

 Không ngờ anh Long – một ông trùm lớn ở Vùng Xám lại cung kính như vậy với Lâm Hàn. 

 “Siêu thị này là của tôi. Nếu tôi không ở đây thì đã bị người của anh đập hư hết rồi”, Lâm Hàn liếc anh Long một cái, nhàn nhạt nói. 

 Đùng! 

 Anh Long run bắn mình, phảng phất như bị sét đánh trúng, sau lưng lập tức mướt mồ hôi. 

 Siêu thị này thế mà lại là của cậu Lâm! 

 Mình bảo đàn em đi đập siêu thị của cậu Lâm? 

 Người mình lại đi đánh người mình mịa rồi! 

 “Đồ đáng chết, dám đập siêu thị của cậu Lâm, còn không mau quỳ xuống!” 

 Anh Long quay đầu lại, lạnh giọng quát gã tóc vàng. 

 Gã sợ tức mức run bắn người, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn. 

 Đến tận bây giờ, gã vẫn chẳng hiểu gì. 

 Nhưng gã biết, thân phận của thiếu niên này chắc chắn không đơn giản! 

 “Cậu Lâm, nếu biết đây là siêu thị của cậu thì có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám đập!” 

 Anh Long cười khổ, lòng nguội lạnh. 

 “Người không biết không có tội, tôi chẳng trách anh”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói. 

 Anh Long nghe vậy thở phào một hơi, Lâm Hàn không chấp khiến gã ta vô cùng biết ơn. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Ôm cây đợi thỏ

 “Nhưng mà, tôi muốn hỏi anh”. 

 Lâm Hàn lại chuyển đề tài khiến cả người anh Long lập tức căng thẳng. 

 “Mượn 30 triệu mà mới mấy tháng đã phải trả 70 triệu tiền lãi, lãi suất đó là pháp luật nào quy định?” 

 Lâm Hàn lạnh lùng nhìn anh Long. 

 Anh Long sởn tóc gáy, đau khổ nói: 

 “Cậu Lâm, tôi nói thật với cậu, mấy cái đó đều là những khoản cho vay trước đây của Lý Vọng Sơn. Nói trắng ra là vay nặng lãi. Sau khi tôi tiếp nhận thế lực của hắn ta, tôi cũng nhận luôn cả nó, nên mới đến đòi nợ”. 

 “Cho vay nặng lãi à”. 

 Ánh mắt Lâm Hàn càng lạnh hơn: “Xem ra mấy ngày nay, anh vẫn đang bận đi thu tiền?” 

 “Đúng vậy thưa cậu Lâm!” 

 Anh Long cắn răng nói, không dám giấu diếm. 

 “Lãi suất cao như vậy, chắc đã khiến cho rất nhiều người tán gia bại sản nhỉ?”, Lâm Hàn lại hỏi. 

 “Vâng, trong đó có hai nhà đã phải bán nhà mới trả hết được nợ. Còn một nhà thì hai vợ chồng trực tiếp ly hôn với nhau”, anh Long thành thật kể rõ. 

 “Được, anh làm tốt lắm”. 

 Vẻ mặt Lâm Hàn như phủ thêm một lớp băng, cả người tràn ngập khí lạnh. 

 “Bây giờ đang lùng quét tội phạm, anh còn làm chim đầu đàn, muốn chết hả?” 

 “Cậu Lâm…” 

 Anh Long run lên, há miệng tính giải thích. 

 “Anh kể rõ những việc làm từ sau khi thu phục thế lực của Lý Vọng Sơn cho tôi nghe xem, không được giấu diếm bất cứ chuyện nào hết”, Lâm Hàn mở miệng ngắt lời gã ta. 

 “Vâng, cậu Lâm!” 

 Anh Long đáp, sau đó kể rõ mọi việc, mặt mày kính cẩn như là một cấp dưới đang báo cáo công việc với cấp trên. 

 5 phút sau, anh Long kể xong. 

 Lâm Hàn nghe thì tức đến mức suýt ngất. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.