Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 531



Chương 531

Thanh kiếm này không có tác dụng gì với anh, nhưng những lời Lăng Tiêu nói trước khi chết, đã kết duyên nó với anh. Còn có phải đưa về Long Hổ Sơn hay không, cũng chưa chắc, tóm lại cất đi mang về trước rồi tính.

Ra đến bên ngoài đầm Âm Long, Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng đang lo lắng chờ đợi, đương nhiên còn có ông ba Tiêu bên cạnh.

Nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, Tiêu Thập Nương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gần như lao đến, chân vấp phải đá suýt nữa đụng nhào vào trong lòng Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đỡ bà ta: “Chị, chị không sao chứ?”

Tiêu Thập Nương hơi đỏ mặt, nói: “Tôi không sao, cậu Lý, bên trong thế nào rồi?”

Lý Dục Thần nói: “Không sao rồi, đạo sĩ tự xưng Lăng Tiêu đó bị Âm Long ăn thịt rồi, cũng coi như chết rất đáng”.

Tiêu Thập Nương vừa nghe sợ giật mình, nhìn Lý Dục Thần, đưa tay định sờ mặt của anh, ý thức được không nên, vội vàng rụt về, lo lắng nói: “Vậy cậu không bị thương chứ?”

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần cười với bà ta.

Tiêu Thập Nương mới yên tâm.

Lý Dục Thần nhìn sang ông ba Tiêu.

Da mặt ông ba Tiêu run run, cười hi hi mấy tiếng, nói: “Vừa nãy đa tạ ơn cứu mạng của cậu Lý”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 94: C94: Điên cuồng

Liêu Thiên Hưng tức giận nói: “Ông ba Tiêu, giả bộ cái gì hả, vừa nãy chẳng phải còn nói cậu Lý không phải bị Âm Long ăn thịt, thì bị Lăng Tiêu giết chết sao? Bây giờ cậu Lý ra rồi, ông nên bỏ suy nghĩ mình may mắn đi, tôi khuyên ông thật thà kể hết rốt cuộc ông cụ Tiêu mắc bệnh thế nào đi?”

Ông ba Tiêu khổ sở nói: “Thực sự không liên quan đến tôi, hôm đó ông ta đi dạo đột nhiên bị ngã, trúng gió mà, nếu không phải tôi đưa ông ta vào bệnh viện, ông ta sớm đã…. Sao các người lại trách tôi?”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Ông Liêu, không cần hỏi ông ta, ông ta không nói cũng không sao, đợi tôi trả hồn lại cho ông cụ Tiêu, tự nhiên tất cả sẽ rõ chân tướng”.

Rồi lại nói với ông ba Tiêu: “Vừa nãy tôi đã cứu ông, xem ra là cứu vô ích rồi, chi bằng tôi đưa quay lại, cho Âm Long ăn thịt thì tốt hơn”.

Ông ba Tiêu sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, răng lập cập đập vào nhau.

“Đừng, đừng, cậu Lý xin tha mạng, các người muốn biết gì, tôi sẽ nói hết với các người”.

Đến lúc này, ông ba Tiêu cũng biết không giấu được nữa. Con đường sống duy nhất, là đợi Tiêu Dạ Bạch tỉnh lại, nể tình anh em, có lẽ sẽ tha cho ông ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

“Nói đi, tại sao phải hại bố của tôi?”, Tiêu Thập Nương nhướn lông mày, quát hỏi.

“Bố của cháu thực sự không phải do chú hại!”, ông ba Tiêu nói.

“Còn dám giảo biện!”, Liêu Thiên Hưng xông lên, tóm cổ áo của ông ba Tiêu.

“Không không không, các người nghe tôi nói!”

Ông ba Tiêu giờ mới vội vàng nói hết đầu đuôi nguồn cơn sự việc.

Thì ra, các đời nhà họ Tiêu đều có một truyền thuyết, nói tổ tiên của nhà họ Tiêu đã từng là đại công thần một triều đại, cả đời tích lũy vô số tài sản vật báu, nhưng công cao vượt chủ, bị nghi kỵ, tự biết chết chắc, trước đó đã chôn giấu báu vật vào núi sâu, để lại một tấm bản đồ kho báu cho con cháu.

Con cháu đời sau nhà họ Tiêu đều nghe nói đến truyền thuyết này, nhưng không ai coi là thật, chỉ nói chuyện vui sau bữa cơm trà chiều thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.