Rung Cảm Từ Em

Chương 1



Chương 1: Hot boy trấn Nhung Lê

Trấn Tường Vân tọa lạc ngay hướng Nam, kề núi gần sông.

Tháng Mười giữa thu, mấy hôm trước trời vừa trút cơn mưa, trong gió còn mang theo hơi ẩm, lá phong ven đường rơi lả tả, nắng thu ấm áp soi vào khe nứt trên thân cây, in bóng cây loang lổ lắc lư lên con đường lát đá xanh.

Trên con phố dài tít tắp, hai bên rậm rạp bóng cây, dọc phố là dãy mặt tiền cửa hàng đông người qua lại.

Cuối phố có một siêu thị mini, tên là Mỹ Phúc Giai, cửa đang mở rộng, dưới mái hiên bên ngoài kiện hàng chất đống, còn có mấy thùng chắn cả lối đi.

Gió cuốn lá cây bay lượn, phủ lên mũi đôi giày ba-ta màu trắng, chủ nhân đôi giày giẫm lên lá rơi đi sang từ phố đối diện. Vóc dáng anh rất cao, chân dài miên man, bước chân thong thả.

Đôi giày trắng sạch bong, nhưng ống quần đen lại hơi bám bụi từ chỗ nào đó, anh mặc áo hoodie xám bên trong áo jacket, kéo mũ áo hoodie rộng rải trùm hờ lên đầu. Ánh nắng soi đến từ bên trái, in nghiêng chiếc bóng xuống mặt đất bên phải, dáng điệu ung dung.

Anh đi vòng qua đống đồ chắn đường vào cửa hàng.

Lúc này, cửa hàng không có khách, chỉ có một nhân viên nam trẻ tuổi sáng sủa. Cậu trai ngồi trước quầy thu ngân, nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên gọi: “Anh Nhung.”

Nhung Lê ừ một tiếng, kéo mũ áo xuống, đi đến giá hàng gần đó, cầm một gói sandwich, xé bao bì, ngậm bánh vào miệng, sau đó kéo ghế đến chỗ nắng chiếu. Ánh nắng hơi chói, anh lại kéo mũ áo lên, hai chân gác lên thùng giấy, lấy di động vào game.

Không bao lâu có khách đến, là một cô gái trẻ mang giày boot cổ ngắn, váy ngắn và áo măng-tô.

Cô ấy đi đến cửa, ánh mắt lấm lét nhìn chàng trai đang ngồi trong ánh mặt trời, rồi dời mắt đi ngay.

“Em đến lấy hàng ạ.”

Nhung Lê bỏ đôi chân gác lên thùng các-tông xuống: “Bốn số điện thoại cuối.”

Giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa chút lười nhác.

Cô gái đọc số: “8946.”

Lần này, cô thấy rõ, anh đi ra khỏi chỗ nắng chiếu, tóc tai cắt ngắn gọn gàng, không hề che đi vầng trán và khuôn mặt, da trắng, mắt hạnh (*), tướng mạo anh tuấn.

(*) Mắt hạnh: nói cho dễ hình dung thì chính là kiểu mắt của Ngô Diệc Phàm.

Anh có một đôi mắt lanh lợi, độ cong giữa hai mí mắt khá nhỏ, bên trong tròn đều, hàng mi không dài lắm nhưng rất dày.

Điều này tạo ấn tượng ôn hòa với người khác.

Chỉ là ánh mắt như được phủ một lớp sương khói, hệt như non nước Giang Nam trong cơn mưa bụi, đẹp theo kiểu mờ ảo. Lúc anh tập trung nhìn gì đó, đáy mắt thoáng toát lên vẻ điềm nhiên thoải mái, lại ẩn chứa chút ủ rủ tang thương. Tuy ẩn giấu khá kín, song khí chất vẫn vương lại một thoáng hoang dã.

Đẹp xinh tựa mận tựa đào, tươi sáng thêm phần rực rỡ. (*)

(*) Trích từ chùm thơ “Hai mươi bài Vịnh Hoài” của tác giả Nguyễn Tịch.

Chỉ là cách anh thể hiện bên ngoài lại không phù hợp lắm với khí chất của mình. Tướng ngồi ngả ngớn, mái tóc ắt hẵn được cắt ở tiệm ông Chung đối diện với giá ba mươi tệ, chỉ chịu trách nhiệm ngắn dài, không bận tâm tạo kiểu đẹp xấu.

Cô gái ngắm nhìn xong lại đỏ mặt, cúi đầu.

Nhung Lê đi ngang qua cô, đến trước giá hàng gần đó, bắt đầu tìm kiếm. Anh đặt điện thoại lên ghế, tiếng súng trong game vang mãi không ngưng.

Chắc là game thủ đây.

Anh thong dong tìm kiếm từ ngăn trên cùng cho đến ngăn dưới chót.

Lúc này, cậu trai ở trước quầy thu ngân mới hỏi cô khách: “Có thể cho tôi xem tin nhắn thông báo không?”

Cậu ấy tên Vương Tiểu Đơn, sau khi rớt tốt nghiệp trung học thì làm việc tại cửa hàng này, đến nay đã được vài tháng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bấy giờ cô gái mới chuyển mắt, đưa di động cho cậu.

Vương Tiểu Đơn chỉ liếc sơ qua tin nhắn: “Anh Nhung, ở trên kệ phía sau, trong túi ấy.”

“Ừ.”

Nhung Lê đi ra sau tìm kiện hàng.

Sau một trận sột soạt, anh đi ra: “Tên gì?”

Cô gái e thẹn không dám nhìn anh: “Hà Đồng.”

Anh kiểm tra tên người nhận xong, lấy cây bút trong hộp giấy dưới đất, đưa đến chung với gói hàng: “Ký tên đi.”

Ngón tay anh thon dài, móng cắt sát ngay ngắn, hình bán nguyệt màu trắng trên ngón tay rõ nét. Nếu lật ngửa bàn tay lên, sẽ thấy được trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng.

Cô gái ký tên xong, trả đồ lại cho anh.

Anh giật hóa đơn giao nhận ra, ném chung với bút vào hộp giấy nhỏ,

“Cảm ơn.”

Cô gái cảm ơn xong ôm gói hàng rời đi, ra đến bên ngoài, mới quay đầu lại nhìn vào cửa hàng.

Nhung Lê ngồi lại vào ghế, cúi đầu nhìn di động, ánh nắng soi qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt anh, anh đội mũ áo hoodie, hàng mi thi thoảng khẽ chớp, nhìn kỹ thấy được bên khóe mắt phải của anh có một nốt ruồi nho nhỏ.

Trong cửa hàng vắng lặng, chỉ có âm thanh game bắn súng.

“Đằng trước có xe.”

Nhung Lê: “Thấy rồi.”

Đồng đội: “Phía sau có người, tôi lái xe, ông ném lựu đạn.”

Nhung Lê ngốn hết nửa miếng sandwich còn lại vào miệng: “Được.”

Giây lát sau, ầm một tiếng, một chiếc xe, hai con người cùng bị nổ tung.

Đồng đội chết lặng.

Mẹ nó, thằng gà này!

“Đcm mày! Mày ném lựu đạn vào tao làm gì? Mẹ mày có thể…”

Nhung Lê tỉnh bơ rời khỏi trò chơi, rồi vào lại.

Không đến năm phút, nhân vật trong game “Aaaa!” chết queo.

Anh tắt game, kéo mũ xuống, gọi Vương Tiểu Đan: “Đi ăn cơm thôi.”

Vương Tiểu Đan xem đồng hồ. Mười một giờ rồi.

Cửa hàng vẫn để mở, họ qua đối diện dùng cơm. Nhung Lê thích ăn thịt, không thích ăn rau, nên chọn một quán chuyên bán món cơm sốt thịt.

Anh gọi hai phần, cầm lấy đũa dùng một lần, cắn xé bao bì, gạt hết thịt qua một bên, gắp hết rau bỏ ra ngoài.

Anh ăn rất nhanh, loáng cái đã chén sạch phần mình.

“Cậu uống gì?”

Vương Tiểu Đan còn đang ngốn ngấu: “Nước suối là được ạ.”

Nhung Lê đến tủ lạnh lấy chai nước suối, vứt cho Vương Tiểu Đan, còn mình thì lấy lon bia.

Ăn xong, anh đặt tờ một trăm tệ xuống bàn, tính luôn cả phần Vương Tiểu Đan, rồi bỏ đi không chờ thối tiền.

Vương Tiểu Đan uống vội một hớp canh, đứng lên nói nhanh với ông chủ: “Tiền để trên bàn!” Rồi chạy theo Nhung Lê.

Trên phố đông người, lân cận trấn Tường Vân có mười mấy thôn lớn nhỏ, nhưng chỉ có nơi này là phố mua sắm, hôm nay lại là cuối tuần, người đông đúc chen chúc, hết sức náo nhiệt.

Lúc băng qua đường, có tên đi đứng không ngó trước dòm sau, va vào vai Nhung Lê.

Gã ta khạc nhổ xuống đất, mắng chửi: “Mù à, đi không biết nhìn đường hả!”

Gã ta chừng ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng.

Nhung Lê phủi vai không nói lời nào.

Vương Tiểu Đan tức tối mắng lại: “Ông mắng ai đấy!”

Gã ta lại phun nước bọt xuống đất, vừa chửi mát vừa bỏ đi.

Nhung Lê bỏ tay vào túi, lần sờ.

“Sao vậy anh Nhung?”

“Bị tên đó móc túi rồi.”

“Cái thằng chó chết!” Vương Tiểu Đan quay đầu định đuổi theo.

Nhung Lê quay lại, hờ hững can ngăn: “Thôi, không có bao nhiêu tiền.”

Người còn chưa đi xa, ban ngày ban mặt sao không đuổi theo?

Vương Tiểu Đan đi làm ở cửa hàng chưa lâu, không hiểu rõ con người Nhung Lê cho lắm, chỉ biết anh ít nói, không hay cười, biếng nhác, được nhiều con gái thích. Trên người anh luôn toát ra một khí chất khác biệt với người sống ở trấn nhỏ này, thậm chí Vương Tiểu Đan có cảm giác, dưới vẻ bề ngoài của anh, có lẽ còn một khuôn mặt khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 111: Kệ bọn hắn đi (2)

***

Bên trái phố mua sắm có hai thôn, chỉ cách nhau một con đường, một bên là thôn Ngô Gia, một bên là thôn Từ Gia. Ánh nắng ban trưa chan hòa, mấy người phụ nữ trong thôn rảnh rỗi, lấy băng ghế ra ngồi trước sân nhà tán gẫu.

Ba bốn người túm tụm lại với nhau, vừa cắn hạt dưa vừa buôn hết chuyện nhà này đến chuyện nhà khác.

“Con bé nhà Quế Trân hôm qua mới làm đám hỏi đấy.”

Người lên tiếng là vợ ông trưởng thôn Ngô Gia, bà ấy thích làm mai làm mối, người dân quanh vùng hay gọi bà là thím Tiêu.

Người phụ nữ ngồi cạnh thím Tiêu hỏi thăm: “Đám hỏi với con nhà nào?”

Bà này là người thôn Từ Gia, họ Hứa, sắp thứ năm trong nhà, tên là Diễm Kiều, tên thường gọi là Ngũ Muội.

Thím Tiêu hốt nắm lạc, vừa bóc vỏ vừa đáp: “Nhà ông Năm bán đồ điện trên phố.”

Ông Năm có một đứa con trai, năm nay hai mươi mấy tuổi.

Bà Hứa Ngũ Muội vừa nghe đã nổi bực: “Lúc trước chị dâu họ tôi nhờ người đến hỏi cưới nhà Quế Trân, Quế Trân còn bảo con gái mình mới mười bảy tuổi, muốn giữ ở nhà hai năm, sao vừa quay đi đã gả con cho nhà khác?”

Chị em dâu với thím Tiêu ngồi đan áo bên cạnh xen lời: “Ông Năm chỉ có một đứa con trai, có nhà ở trên huyện, còn có hai cửa hàng mặt phố, trong trấn không biết bao nhiêu người muốn gả con gái cho con ông ta. Đừng nói mười bảy tuổi, dù mới mười lăm Quế Trân cũng đồng ý gả gấp nữa là.”

Trong thị trấn này, cưới hỏi coi trọng nhất là điều kiện gia đình.

Giọng bà Hứa Ngũ Muội nhuốm phần chán ngán: “Không phải dạo trước Quế Trân bảo con gái mình thích cậu trai giao nhận hàng ở cuối phố sao?”

Chàng trai giao nhận hàng ở cuối phố là người thôn Trúc Loan Nhung phía sau, tuy mới về trấn không lâu, nhưng dáng vẻ nổi bật, người thôn xung quanh đều nghe nhắc đến anh.

Thím Tiêu chuyên làm mai mối giúp người khác, nắm khá rõ về trai gái còn độc thân ở thôn trước thôn sau: “Người ta phải để ý nó mới được chứ. Thằng nhóc nhà họ Nhung kia tuy hơi lớn tuổi, còn có đứa con riêng, nhưng đốt đuốc cũng không tìm ra được người thứ hai có tướng mạo như cậu ta trong thôn này. Mấy bà không thấy đến cửa hàng cậu ta nhận hàng toàn là mấy cô gái trẻ tuổi sao, chúng cốt yếu đến ngắm cậu ta thôi.”

Dáng vẻ kia… chậc chậc.

Thật ra với người thành phố, hai bảy hai tám không tính là lớn tuổi, nhưng dân trong trấn đa số ít học, hết cấp hai là đã đi làm, vừa qua hai mươi tuổi trong nhà sẽ tìm người mai mối dựng vợ gả chồng.

Nhung Lê hai mươi sáu tuổi, trong nhà không có trưởng bối nào khác, chỉ có đứa con riêng bốn tuổi. Trong mắt các bậc phụ huynh ở đây, đúng là không phải đối tượng lựa chọn tốt. Có điều không sao, dáng vẻ kia không lo tìm không được vợ.

Mấy người phụ nữ cười nói râm ran, bàn tán từ chuyện con gái nhà Quế Trân chuyển sang bà quả phụ đầu thôn mắt đi mày lại với gã chết vợ cuối thôn.

Lúc này, một cô gái đi ngang qua trước cửa, cả nhóm đều tò mò nhìn theo.

Cô gái kia mặc bộ sườn xám màu xanh da trời, dài chấm mắt cá chân, đi đôi giày da đế bằng màu vàng nhạt. Tóc cô dài quá vai, nửa vấn nửa xõa, mặc chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, tay xách túi gấm trắng như được thêu thủ công riêng, bên dưới góc túi có một đóa hoa cùng kiểu với sườn xám cô đang mặc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Chương 3

Trên đường có đứa bé sơ ý va vào người cô, lí nhí xin lỗi.

“Em xin lỗi chị.”

“Không sao.” Cô mỉm cười hiền hòa, vuốt lại váy áo, thong thả đi tiếp.

Mấy người phụ nữ không thấy rõ mặt cô, chỉ thấy vòng eo thon thả, dáng đi duyên dáng, giọng nói lại nghe hay như dòng suối chảy qua đá róc rách.

Đúng chất mỹ nhân Giang Nam, cô gái này cũng thuộc kiểu không tầm thường đây.

Thím Tiêu thắc mắc: “Cô gái kia người thôn nào thế?” Đẹp quá!

Thím làm bà mai lâu năm, thấy được người xuất sắc như thế đương nhiên sẽ lòng dạ ngứa ngáy.

Bà Hứa Ngũ Muội đoán: “Nói chuyện không nghe khẩu âm vùng này, chắc ở nơi khác đến rồi.” Chăm chăm ngắm nghía thân hình mảnh mai kia, bà cảm thán, “Trời này mặc vậy không sợ lạnh sao.”

***

Chạng vạng, mặt trời lặn xuống rặng núi phía Tây, ánh ráng chiều nhuộm đẫm nửa vòm không. Trước trấn Tường Vân có con sông Bạch Điền, phía sau là núi tuyết Ngọc Thông, trời nước liền một màu, vầng sáng cam đỏ giao nhau với dãy núi xanh um. Trấn nhỏ ở Giang Nam được tạo hóa ưu ái, tạo ra cảnh sắc nên thơ.

Thôn Hoa Kiều Dương nằm bên bờ sông Bạch Điền, trong thôn có một gã ế vợ, người ta thường gọi là Dương Lão Tứ. Bình thường Dương Lão Tử không có nghề ngỗng gì, chuyên giở trò hai ngón trên phố, có khi cũng sẽ theo người ta đến nội thành buôn thuốc lá lậu.

Dương Lão Tử nhậu say khướt ở ngoài, bước chân loạng choạng, huýt sáo đi đến cuối thôn. Ngôi nhà cấp bốn của hắn nằm trơ trọi ở đầu Bắc, trước sau không có nhà nào khác.

Hắn lè nhè nghe điện thoại.

“A lô.”

Là đám bạn du thủ du thực gọi đến rủ gã chơi mạt chược.

Dương Lão Tứ mũi đỏ bừng, vẫn chếnh choáng: “Đánh mạt chược cái gì, không có tiền.”

Tay hắn xách chiếc túi màu đen đựng hai chai rượu đế, một túi xách gấm trắng. Trong túi xách không có nhiều tiền mặt, chỉ có một chiếc khăn tay thêu hoa, và một tấm ảnh.

Cô gái trong ảnh mặc sườn xám, tay cầm quạt tròn.

Túi xách này là Dương Lão Tứ cuỗm được của một cô gái mặc sườn xám ở quán cháo, hắn nhét vội tiền vào túi quần, còn lại đều vứt vào thùng rác ở cửa.

“Thịt vài đứa, chả có đứa nào béo bở.” Hắn khạc nhổ xuống đất, “Mẹ nó, cả đám đều nghèo rớt mồng tơi.”

Đám bạn xấu cười giỡn qua điện thoại, bảo dẫn hắn đi làm mối lớn.

“Được á, tính luôn phần anh mày vào.”

Dương Lão Tứ lại lấy ra một chiếc ví da kiểu nam trong áo khoác, bên trong cũng không nhiều tiền mặt, còn có một thẻ căn cước: Nhung Lê… thôn Trúc Loan Nhung? Dương Lão Tứ mặc kệ, nhét thẻ căn cước vào, rút hết tiền mặt ra đếm rồi vứt ví đi: “Cái giống gì đâu không, đứa nào sợ làm chó!” Chiếc ví nam rơi xuống đáy thùng, trùng hợp bao luôn cả ảnh cô gái.

Đám bạn xấu lại trêu chọc hắn.

“Lũ mày bớt nói xàm đi!” Dương Lão Tứ đẩy cổng sân ra, mắt bỗng bị đèn pin chiếu chói lòa, hắn đưa tay lên che, nheo mắt nhìn vào sân: “Ai đấy?”

Trong sân có cây hoa quế, dưới tán cây đặt một chiếc xích đu xập xệ, có một người ngồi trên xích đu. Đối phương cúi đầu, cầm di động trong tay, miệng ngậm điếu thuốc.

Di động vang tiếng đùng đoàng cho thấy đang chơi game.

Tiếc thay, xả súng liên hồi lại chẳng trúng phát nào.

Nhung Lê tắt game đi, ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đẹp đẽ thường ngày giờ đây lại tĩnh lặng như vầng trăng nằm trong giếng sâu, ánh sáng mờ mờ nổi bật trên nền tối đen.

Anh cất di động, lấy găng tay màu đen trong túi ra đeo vào.

Ánh chiều nhá nhem, trên xích đu đặt một chiếc đèn pin công suất lớn, trên đó phủ vài


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.