Ruột Bông Rách

Chương 53: C53: Chương 53



Kiều Nam Kỳ nhất thời không rút lại tay đang cầm danh thiếp.

Gió thổi khiến y có chút lạnh, nhưng dường như vẫn không bằng lời nói của Triệu Vanh.

Triệu Vanh mới vừa rồi nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng y vẫn nhận ra khúc tạm dừng rồi sửa lời kia. Đang nói tới về nhà, Triệu Vanh lại ngừng, sửa lời lại thành ‘Nhà anh’.

Tấm danh thiếp này đã lỡ mất thời gian lẽ nó phải xuất hiện, mà Triệu Vanh cũng không còn xem nơi cả hai cùng sống chung một năm qua là nhà nữa.

Y nhớ lại khoảng chừng nửa năm trước, lúc mình và Hạ Nam cãi nhau một trận lớn, khiến y nhớ lại những cơn ác mộng khi còn trẻ mà thao thức cả ngày lẫn đêm.

Lúc đó y đang ở chỗ Lục Tinh Bình, muốn trạng thái trở nên bình thường hơn một chút, Lục Tinh Bình có nói với y, Triệu Vanh có gọi điện tới.

Nửa đêm lúc trở về nhà, y thấy Triệu Vanh nằm nằm ngủ yên ở đó, chỉ cảm thấy Triệu Vanh muốn giục mình mau về nhà, nên ngày hôm hôm sau đã ra ngoài bàn công việc.

Hóa ra là như vậy….

Hai hàng cây chung quanh đã rụng hết lá, trong tiếng gió xào xạt, không có chút nào lả lướt đong đưa mnaf chỉ có sự đìu hiu. Trên đường đi của viện điều dưỡng, người ta đi theo từng nhóm hoặc có ngườii đi một mình ngang qua, thỉnh thoảng còn thấy tiếng nói cười.

Điều này càng khiến cả hai càng trở nên im lặng hơn.

Chỉ chốc lát, Kiều Nam Kỳ cũng không biện hộ, chỉ là chậm rãi lấy lại danh thiếp, nhét trở lại vào túi.

Triệu Vanh thấy y hồi lâu không nói gì, cậu cũng không lên tiếng.

Nếu Kiều Nam Kỳ trước đó tới tìm cậu như thế này, cả hai sẽ dây dưa không vui vẻ gì. Nhưng thay vì cứ tránh mặt rồi bị ngăn lại, chi bằng cứ một lần nói cho xong.

Cậu còn đang chờ lời nói trước sau như một nhìn thì giống níu giữ nhưng lại như bố thí của Kiều Nam Kỳ, người này lại nói; “Là do anh không hỏi rõ ràng.”

Kiều Nam kỳ hơi cúi đầu xuống nhìn Triệu Vanh, trong đôi mắt nâu như phản chiếu hình bóng của Triệu Vanh.

Y không làm gì, thậm chí còn có cảm giác vô cùng kiềm chế, đôi mắt như sóng cuộn mãnh liệt, rồi lại bị đỉnh núi nặng nề che phủ, không có con sóng nào có thể thoát ra được.

Y lại nói: “Bênh ngoài lạnh lắm, em vào đi thôi, anh không làm phiền em.”

Triệu Vanh nhất thời có chút kinh ngạc.

Cậu không biết trong hồ lô của Kiều Nam Kỳ đang bán thuốc gì, nhưng có thể không dây dưa nhiều tự nhiên lại là chuyện tốt.

Cậu xoay người, bước nhanh vào viện nhỏ.

Đến trước cửa, bước chân cậu dừng lại, lại quay đầu lại nhìn Kiều Nam Kỳ.

Cậu nói: “Kiều tiên sinh, tháo nhẫn ra đi.”

Kiều Nam Kỳ vô thức chạm vào nhẫn cưới ở ngón áp út, sắc mặt không biết phải vì lạnh hay do câu này của Triệu Vanh, mà càng tái đi một chút.

Giọng y hơi trầm xuống: “Anh chỉ đeo một mình thôi… Không ảnh hưởng đến em.”

Y chỉ đeo một mình, y cũng không hy vọng Triệu Vanh cũng sẽ đeo nó.

Nhưng Triệu Vanh lại nói: “Chiếc nhẫn còn lại tôi vẫn đeo suốt một năm qua chưa từng tháo ra, chỉ cần bạn bè bên cạnh tôi, đều sẽ nhận ra nó.”

“Đừng đeo, vứt nó đi… Hay tìm một người ngoan ngoãn nguyện ý đi theo anh cùng đeo nhẫn cưới này, hay mua một cặp mới, đều được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 425

“Nhưng nếu bây giờ anh đeo nó, sẽ chỉ làm những người quen biết cả hai chúng ta hiểu lầm.”

“Nó sẽ ảnh hưởng đến tôi.” Cậu thong thả nói, “Tôi không muốn người khác cảm thấy tôi còn có quan hệ gì khác với anh.”

“Tôi còn khả năng yêu đương, kết hôn với người khác, hiểu lầm như vậy, ảnh hưởng rất lớn với tôi.”

Kiều Nam Kỳ đã siết chặt tay.

Y cảm thấy như một cơn gió lạnh đang tràn vào tâm trính mình ngay bây giờ, khiến y cảm thấy mình đang nghe nhầm.

Triệu Vanh không muốn y đeo nhẫn cưới này.

Triệu Vanh còn nói về sau sẽ có khả năng yêu đương, kết hôn…

Y càng không muốn tháo nó ra.

Nhưng Triệu Vanh lại không nhúc nhích, chỉ nhìn vào tay y.

Sau một lúc lâu.

Kiều Nam Kỳ chậm rãi buông lỏng tay ra, rồi tháo chiếc nhẫn ở trên ngón tay xuống.

Tháo rất chậm, giống như chờ Triệu Vanh đổi ý.

Nhưng Triệu Vanh chỉ đứng nhìn.

Đợi tới khi chiếc nhẫn rời khỏi tay rồi, Triệu Vanh lúc này mới dời ánh mắt đi, mở cửa đi vào phòng.

Trong phòng, y tóc chăm sóc Triệu Mính đang nấu cơm trong bếp, khiến mùi đồ ăn bay thoang thoảng khắp đại sảnh. Màn hình TV đang chiếu một gameshow mà Triệu Vanh không biết, Triệu Mính ngồi ở trên sô pha, hai chân quấn len rộng, như đang len một chiếc khăn quàng cổ.

Tay nghề của bà rất tốt, tuy rằng chỉ có một mảnh vải ngắn treo trên kim thêu, nhưng cũng đủ thấy không có khác biệt với những chiếc mua trong cửa hàng. Màu lên là màu xám nhạt, vừa nhìn là biết màu mà Triệu Vanh thích.

“Mẹ.” Triệu Vanh bất đắc dĩ bước tới, “Con có hơn chục cái khăn quàng cổ rồi.”

Triệu Mính ngẩng đầu cười với cậu: Tới đúng lúc lắm, vừa rồi mẹ sơ ý làm rơi len, lại đây giúp mẹ cuộn lại đi.”

Triệu Vanh đã ngồi xuống bên cạnh bà.

Miệng tuy rằng nói nhiều, nhưng thật ra cậu rất vui khi thấy Triệu Mính làm những việc có thể sử dụng đầu óc vừa có thể vận động một chút. Tuy bệnh Triệu Mính không thể khỏi, vốn bà cần phải giao tiếp với người khác nhiều hơn, Triệu Vanh mặc dù ở bên cạnh, nhưng cũng không có khả năng nói chuyện với bà suốt ngày — dù sao Triệu Mính sinh hoạt không thể chỉ có nhìn cậu, có thể làm này làm nọ cũng là điều tốt.

Cậu mỉm cười, cầm lấy đầu cuộn len lỏng lên và nói: “Dài chút nha, con thích quấn nhiều vòng hơn.”

Vừa nói, cậu vừa nhìn thoáng qua cửa sổ.

Người tài xế vừa rồi không biết đậu ở đâu đã dem xe chạy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, rồi sau đó mở cửa ghế sau cho y. Kiều Nam Kỳ bước lên xe, quay đầu liếc nhìn bên này, đúng lúc chạm trúng ánh mắt Triệu Vanh.

Cửa sổ viện điều dưỡng đều là kính một chiều, bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong.

Nhưng Triệu Vanh vẫn ngoảnh mặt đi.

Cậu nghe thấy Triệu Mính hỏi mình: “Đó là bạn của con sao?”

Triệu Vanh giật mình.

Cậu phản ứng một chút rồi mới ý thức được, có lẽ Triệu Mính đã quên Kiều Nam Kỳ. Triệu Mính bình thường lúc tỉnh lúc không, mấy năm nay, lại chỉ gặp Kiều Nam Kỳ một lần, mặc dù đã nhiều lần nghe Triệu Vanh nhắc tới cái tên này, nhưng có lẽ cũng không nhận ra.

Vẻ mặt có chút biến đổi, rồi lại tiếp tục cuộn lại cuộn len xám, nói: “… Xem như vậy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Dùng áo lót trói anh lại

“Tiểu Vanh với cậu ta quan hệ không tốt sao?”

Triệu Vanh tự nhận mình không biểu hiện gì ra ngoài, “Sao mẹ lại hỏi vậy ạ?”

“Mẹ thấy con còn chưa nói với cậu ta mấy câu,” Triệu Mính chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ, nơi đó không còn ai, “Mẹ thấy ở ngoài đó chờ con, mẹ còn tưởng con sẽ gọi cậu ta vào nữa.”

Triệu Vanh không bao giờ nghĩ tới Triệu Mính sẽ chú ý tới chuyện này.

Vừa rồi cậu thật sự không có suy nghĩ để Kiều Nam Kỳ vào đây.

Cậu không muốn Triệu Mính vì thế mà phiền lòng, phá lệ nói dối: “Không có gì quan trọng đâu ạ, chỉ nói vài câu là được rồi, không cần vào đâu mẹ.”

Gameshow trên TV chiếu tới một đoạn ngắn chơi trò chơi, bên trong truyền tới tiếng cười chồng chéo lên nhau.

Triệu Vanh đặt cuộn len đã cuộn lại xong ở một bên, cuối cùng cũng nói múc đích chính của ngày hôm nay.

“Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ một việc.”

Vẻ mặt của cậu nghiêm túc đến nổi Triệu Mính vô thức dừng lại việc đang làm mà nhìn về phía cậu.

Cậu mỉm cười, “Có lẽ con muốn kết hôn.”

Triệu Mính hơi sửng sốt, “Không phải nói tạm thười không tính tới sao? Là cùng ai?”

“Đột nhiên thay đổi chủ ý thôi ạ.” Triệu Vanh nói từ từ, “Chờ mọi việc ổn định rồi, cậu sẽ dẫn anh ấy tới gặp mẹ.”

Cậu cũng không nói đây chỉ là cuộc hôn giả để lấy tài sản thừa kế.

Lúc trước Phương Trác Quần tới cùng họ ăn cơm, có nhắc tới sẽ để Triệu Vanh làm phù rể cho mình, Triệu Mính đã hỏi cậu kế hoạch tương lai của việc này, về sau cũng vô tình nhắc tới. Tuy rằng Triệu Mính vẫn luôn nói Triệu Vanh lựa chọn sao cũng được, nhưng Triệu Vanh nhìn ra được, Triệu Mính thật ra vẫn luôn lo lắng.

Bà lo lắng mình bị bệnh tật hành hạ, không biết ngày nào đó đột nhiên rời đi, chỉ để lại Triệu Vanh lẻ loi một mình.

Phàm là cha mẹ, ai lại không lo con cái sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình.

Triệu Vanh nghĩ, nếu muốn thực hiện hôn ước, không bằng tương kế tựu kế, để Triệu Mính biết rằng cậu đã có cuộc hôn nhân mới đi.

Lục Tinh Bình cũng đồng ý, chờ sau khi đi du lịch về, hai người sau khi giải quyết xong hôn ước và thừa kế, sẽ cùng nhau tới viện điều dưỡng một chuyến.

Mấy năm nay ở cùng Kiều Nam Kỳ, Triệu Mính không gặp được người, cũng không có cảm giác gì — Dù sao thì phân nửa thời gian của Triệu Mính vẫn là mơ màng. Đến lúc đó cậu chia nửa tài sản cho Lục Tinh Bình rồi sẽ dẫn Triệu Mính tới Trúc Khê, Triệu Mính cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại sẽ an tâm vì cậu không cô đơn, bớt đi một điều để lo lắng.

Quả nhiên, sau khi nghe Triệu Vanh nói, Triệu Mính cũng không có nghi ngờ, ngược lại chỉ có chút kinh hỉ mà nở nụ cười nhạt: “Được, mẹ chờ con dẫn người tới.”

Trên đường Kiều Nam Kỳ về nhà, Kiều Nam Kỳ nhờ người liên lạc xem còn bác sĩ nào tốt hơn không, rồi ngồi trong xe nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay.

Chiếc thuộc về Triệu Vanh mà ngày ấy y nhặt lên nằm trong tủ sắt ở nhà, còn chiếc y đeo, vốn dĩ chỉ để mình có thể thường nhìn tới mà cũng không có nghĩ nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 552

Nhưng Triệu Vanh lại không cho y đeo nó.

Y cầm lấy chiếc nhẫn kia hồi nhìn lâu, rốt cuộc vẫn không đeo lại để trái ý Triệu Vanh, mà chỉ trận trọng cất nó vào trong túi.

Về đến nhà, chị Lý đang bận rộn trong bêos, lũ mèo đang lười biếng nằm trên cây mèo trong phòng khách. Nghe thấy tiếng y đã về, tất cả đều nhanh chóng chạy xuống, cọ cọ cổ chân y, tỏ vẻ đã đói bụng.

Sau khi đổ thức ăn cho mèo ra, y chụp vài bức ảnh cận cảnh không nhìn rõ phông nền chung quanh, rồi đăng bài mới bằng tài khoản đã thêm Triệu Vanh, lúc này mới rửa tay đi vào bếp.

Dù đã sớm giải thích nhưng lúc vào bếp kia, chị Lý vẫn có chút không được tự nhiên nói: “Kiều tiên sinh đã về rồi à… Hiện tại bắt đầu học sao?”

Kiều Nam Kỳ đứng ở cửa.

Y cởi áo ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng không quá trịnh trọng, nhưng vẫn không hợp với không khí ở nơi này. Y rất cao, mới vừa bước vào, căn bếp vốn không nhỏ hẹp chút nào nhưng lại cảm thấy có chút chật chội.

Thấy thế nào cũng không giống như sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng y lại gật đầu: “Đây là những món trước kia Triệu Vanh thường ăn?”

Nhìn thoáng qua, cho dù y không tiến vào bếp, cũng có thể nhìn ra, những nguyên liệu và gia vị này đều là đồ thanh đạm.

Dùng để chăm dạ dày.

Chị Lý lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy. Lúc tiên sinh ở đây, đều sẽ không ăn thứ này.”

Kiều Nam Kỳ nghe ra ý trong đó.

Y dừng lại một chút, lúc này mới xắn tay áo sơ mi, đi đến.

Truyện của Lại Trùng Cung, chỉ được đăng trên wttpd và wordpress, ăn cắp là chóa.

Chị Lý biết y không có kinh nghiệm trong việc này, cho nên chỉ chọn cái đơn giản nhất để bắt đầu.

Nhưng y dù sao cũng là lần đầu tiên dính tới mùi cuộc sống, cho dù đôi tay luôn linh hoạt trên phím đàn, cho dù bản thân học nhanh, quen tay hay việc, thì vẫn có vụng về đôi chút.

Thậm chí còn mất cảnh giác, khiến con dao cắt vào đầu ngón tay.

Nhưng y chỉ đi xử lý vết thương rồi lại quay về nói: “Tiếp tục.”

Chị Lý đã làm việc ở nhà Kiều Nam Kỳ hơn một năm.

Trong một năm này người chị tiếp xúc nhiều nhất là Triệu Vanh, mặc dù mấy tháng nay không thấy Triệu Vanh đâu, Kiều Nam Kỳ cũng ít khi ở nhà, cho nên cũng không biết nhiều về y.

Chỉ biết trong ấn tượng, Kiều tiên sinh tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành công, nhưng y quá khó gần, khí chất với người bình thường như bọn họ, luôn làm người ta không thể can đảm trò chuyện vài câu.

Người như thế, bây giờ lại đang cau mày với một miếng đậu hủ méo.

Chị đành mạnh dạn khuyên nhủ: “Thật ra Kiều tiên sinh muốn ăn những thứ này, hoặc để Tiểu Triệu ăn, cứ để tôi làm là được. Ngài cần gì phải mệt như thế?”

Giọng nói của y rất trầm thấp, như đang lượn lờ trong hơi nóng của khói lửa: “Không giống nhau.”

Trước kia y từng để người khác làm mọi việc, không tận mắt nghe, không tận mắt mình, mới bị che mắt cho tới tận bây giờ.

Chốc lát.

Kiều Nam Kỳ đọt nhiên nói: Chị biết các dì tầm độ tuổi 50, thường sẽ thích người trẻ tuổi ra sao không?”

Han: Vẫn lịch như cũ, thứ 7 chủ nhật không có chương mới nha mấy ní, hẹn mọi người vào tuần sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.