Trong nhà.
Triệu Vanh quả thật đã tới nhà Lục Tinh Bình.
Sau khi cậu mua xong nhẫn cưới, liền mang theo tài liệu liên quan tới nó và những thứ mình chuẩn bị mấy ngày qua tới nhà Lục Tinh Bình, cùng anh thảo loạn chi tiết về đám cưới.
Rất nhiều chuyện có thể thuê người tới làm, bọn họ chỉ cần căn cứ vào yêu cầu lúc trước của Trần lão phu nhân mà làm, lựa chọn phương pháp thích hợp là được.
Triệu Vanh mấy ngày nay đã chuẩn bị kỹ càng để khống chế cục diện chung, hai người ngồi xuống nhanh chóng giải quyết xong, gần như không xảy ra vấn đề gì. Về thời gian, hôn lễ chỉ là hình thức, Triệu Vanh và Lục Tinh Bình cũng theo đuổi nghi thức gì, dứt khoát chọn ngày cuối tuần nửa tháng sau, hai ngày này cũng bắt đầu phát thiệp mời.
Chỉ trong một buổi chiều, mọi việc đều đã hoàn tất, chỉ còn chờ triển khai.
Sau khi ăn tối xong, Triệu Vanh định rời đi, Lục Tiểu Nguyệt lại lôi kéo Triệu Vanh và Lục Tinh Bình chơi game cùng mình.
Lục Tinh Bình nhướng mày: “Ấu trĩ. Em thắng Triệu Vanh trước rồi hãy nói.”
Vì thế Lục Tiểu Nguyệt kéo Triệu Vanh chơi trước.
Hai người vừa chơi vừa nói về chuyện Dư Tiên.
“Em hiện tại nhớ lại, cảm thấy mình ngốc lắm luôn ấy.” Lục Tiểu Nguyệt nhún vai, “Lại tùy tiện tin vào mấy chuyện vô nghĩa đó.”
Triệu Vanh mỉm cười ấm áp, đánh ra lá bài. Cậu nói: “Không buồn à? Anh trước đó còn có chút lo lắng…” Bản thân cậu cũng là người đụng phải tường rồi mới biết quay đầu lại.
“Đương nhiên ban đầu em có buồn rồi.” Lục Tiểu Nguyệt xụ mặt xuống, cũng đánh theo lá bài của Triệu Vanh, “Sau đó trước một ngày em cùng anh hai đi du lịch, anh ta lại tới tìm em, bảo muốn xin lỗi. Em lúc ấy có chút mềm lòng, nhưng nhớ lời anh hai nói, nếu luyến tiếc một người, sẽ không thể buông tay ra được…” Lục Tiểu Nguyệt một tay chống cằm, mặt tuy rằng vẫn không vui như cũ, nhưng giọng nói rất thản nhiên, “Nói thế nào nhỉ, em không có từ chối anh ta ôm em, nhưng lúc anh ta ôm ý, em không có cảm giác hận không thể bám lấy, mong chờ được ở bên mỗi ngày nữa.”
Lông mày Triệu Vanh hơi nhướng lên, lập tức hiểu ngay: “Sau đó em đẩy anh ta ra.”
Cậu không hỏi một khi đã như vậy, Lục Tiểu Nguyệt vì cái gì bây giờ vẫn có chút không vui.
Bởi vì cậu biế rõ, quyết định chỉ mất một lúc, nhưng hành động lại cần có thời gian.
Cậu giơ tay lên, lại ra thêm mấy lá bài nữa.
Nhưng lần này, Lục Tiểu Nguyệt lại đặt bài trong tay lên bài: “Em ra hết rồi nè.”
Cậu nói: “Anh thua.”
Dựa theo thỏa thuận vừa rồi, cậu hôm nay phải ở lại chơi board game cùng Lục Tiểu Nguyệt.
Lục Tiểu Nguyệt vui vẻ đi lên lầu kéo Lục Tinh Bình xuống, Triệu Vanh nhìn cô bé giống như muốn chơi tới khuya, biết mình hôm nay phải qua đêm ở đây rồi.
Một lúc sau, Lục Tinh Bình đi xuống. Y đeo kính, mặc quần áo ở nhà, hiển nhiên đang thư giãn. Nhìn thấy Triệu Vanh, anh không chút lựa lời nào nói ra chút suy nghĩ nhỏ nhặt của Triệu Vanh: “Cậu sao để nó thắng?”
“Hả, Triệu Vanh anh cố ý để em thắng sao?”
Triệu Vanh mỉm cười: “Dù sao kết quả đã được định đoạt.”
Đợi tới khi Lục Tiểu Nguyệt mang bài ra, ba người ngồi vòng tròn bắt đầu chơi tiếp, một ván còn chưa xong, Triệu Vanh đã hiểu được, vì sao chỉ chơi với Lục Tiểu Nguyệt một ván là có thể giúp cô bé bớt buồn, nhưng Lục Tinh Bình ngay từ đầu lại không làm.
Cậu nhìn thoáng qua lá bài Lục Tinh Bình mới đánh ra: “Tiền bối, anh không thể đánh lá này, đây là đưa cơ hội đó…”
Lục Tiểu Nguyệt đã thành công được Lục Tinh Bình cho ăn bài, thả mấy lá còn lại trong tay xuống, vui vẻ nói: “Em lại thắng rồi nè!”
Triệu Vanh nhìn Lục Tinh Bình đen mặt, chột dạ nói: “Tiền bối thật là anh trai tốt, biết nhường Lục tiểu thư.”
“Cậu không nói lời này còn cho tôi chút mặt mũi.” Lục Tinh Bình ngoài cười nhưng trong lòng lại không, “Có lẽ sẽ tốt hơn.”
Triệu Vanh: “.”
“……”
Gió nổi lên, những hạt tuyết vẫn còn lại từ bầu trời đầy sương rơi xuống.
Thế giới bị bao phủ bởi màn tuyết, màn đêm dần buông xuống.
Khí lạnh tràn ngập khắp nơi, trên đường ít người đi lại, liếc mắt nhìn một cái, mọi thứ đều trở nên thênh thang. Đèn trong nhà vẫn phản chiếu ánh sáng trắng, đèn nhà Lục Tinh Bình càng sáng tới tận đêm khuya.
Kiều Nam Kỳ ở ngoài nhà nhìn, không ngừng quan sát.
Y không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Triệu Vanh định ở tới khi nào, thậm chí không biết Triệu Vanh còn có ý định đi ra ngoài.
Nếu không ra……
Triệu Vanh sẽ cùng Lục Tinh Bình làm cái gì?
Triệu Vanh… Sẽ cho Lục Tinh Bình xem những biểu cảm mà chỉ có trước đây y mới được thấy, hoặc những dáng vẻ mà y không biết không?
Những suy nghĩ ấy không có cách nào khuếch tán, chỉ xuất hiện một chút, Kiều Nam Kỳ đã hận không thể vọt vào lôi Triệu Vanh đi ngay.
Y nhìn ánh đèn trong nhà vẫn sáng hồi lâu, sáng đến nỗi tất cả những nhà xung quanh đều tắt đèn, sáng đến mức tuyết đến rồi đi, trên mặt đất lại phủ một lớp trắng xóa…..
Kiều Nam Kỳ vẫn ngồi ở bậc thềm trước cửa.
Ngồi suốt đêm cho tới bình minh.
–
Sáng sớm.
Triệu Vanh có thói quen dậy sớm, cho dù ngủ muộn, nhưng khi mặt trời mọc đã dần tỉnh lại.
Lúc tỉnh dậy, y thấy mình đã đắp chăn nằm trên sô pha, Lục Tinh Bình còn dậy sớm hơn cả cậu, anh đang cầm cốc cà phê, đang ở nơi khác xử lý chút chuyện, giống như tài liệu công việc.
Đêm qua lúc nghỉ ngơi, Lục Tiểu Nguyệt vốn định để cậu ngủ lại phòng dành cho khách. Nhưng nhà Lục Tinh Bình đã lâu không tiếp khách, phòng cho khách cần dọn dẹp lại, mà hơn nửa đêm lại tới tìm người dọn dẹp vẫn là làm phiền người ta, Triệu Vanh cũng không muốn, dứt khoác liền ngủ ở sô pha.
“Chào buổi sáng tiền bối.” Cậu vươn vai, đứng dậy đi rửa mặt.
Sau đó, cậu tạm biệt Lục Tinh Bình, phủ thêm áo khoác liền đi ra ngoài.
Nhưng khi cậu vừa mới ra khỏi cửa, lại đột nhiên dừng bước.
Trước bậc thềm cửa, người đàn ông đang suy sụp ngồi đó, đưa lưng về phía cậu. Trên áo khoác của người này đã có những chấm màu sẫm, giống như là vết nước do tuyết rơi trên người bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Kiều Nam Kỳ không biết đến từ khi nào, y đang ngủ gà ngủ gật, nhưng khi nghe thấy tiếng Triệu Vanh mở cửa, lúc này mới chợt tỉnh lại.
Triệu Vanh đứng ở trước cửa, mắt thấy Kiều Nam Kỳ đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn mình.
Cậu lúc này mới phát hiện, khuôn mặt người này đã tiều tụy, trong mắt còn có chút tơ máu, đôi môi không biết có phải vì lạnh mà trở nên trắng nhợt thiếu máu. Ngay cả ánh mắt khi nhìn về phía này, cũng tràn ngập nỗi buồn.
Triệu Vanh bị sốc ra trong giây lát bởi biểu hiện của Kiều Nam Kỳ.
Cậu không nghĩ người này sẽ xuất hiện tại đây, sau khi kinh ngạc, lại bối rối còn có chút phức tạp.
Nơi này là trước cửa nhà Lục Tinh Bình.
Cậu bình tĩnh lại rồi nói: “Anh đang đợi tiền bối sao? Anh ấy có ở nhà, chỉ cần gõ cửa là được.”
Dứt lời, cậu nhấc chân lên đinh đi vòng qua Kiều Nam Kỳ rời đi.
Nhưng cậu chỉ mới vừa đi ngang qua Kiều Nam Kỳ, người này lại đột nhiên dùng lực cực lớn nắm lấy tay cậu, đột nhiên kéo mạnh, ấn hai vai xuống, đè người vào tường, dường như muốn cố định cậu lại ở đó.
Đột nhiên mất cảnh giác, Triệu Vanh chỉ nghe được người này khàn giọng nghẹn ngào nói: Anh đang đợi em.”
Sự cứng rắn đột ngột xuất hiện này của Kiều Nam Kỳ khiến Triệu Vanh nổi giận, cậu muốn đẩy ra, nhưng đối phương lại không buông tay mà ngược lại càng dùng sức. Đôi tay đang giữ vai cậu dần trở nên mạnh mẽ hơn như muốn đóng chặt người lại nơi đây. Người này đỏ cả mắt, hỏi cậu: “Em muốn cùng Lục Tinh Bình kết hôn? Sao lại không nói cho anh biết?”
Triệu Vanh giật mình: “…… Anh biết rồi?” Ý định của cậu là để Kiều Nam Kỳ biết chuyện sau khi mọi thứ đã diễn ra.
Sức mạnh của đôi tay Kiều Nam Kỳ khựng lại, cơ thể căng cứng trước cảnh tượng đó.
Triệu Vanh bị đối phương túm có hơi đau, nhưng cậu chỉ nhíu mày, nói: “Xin lỗi, tôi biết anh đối với tiền bối…. Tuy rằng có hơi giống đập chậu cướp bông, nhanh chân đến trước, nhưng đây chuyện của tôi và tiền bối, cũng khôing cần phải thông báo cho anh biết đúng không?”
Kiều Nam Kỳ không thể tin nổi mà nhìn cậu, giọng càng trở nên trầm hơn: “Anh với Lục Tinh Bình?…… Đập chậu cướp bông? Em đang nói cái gì vậy?”
Triệu Vanh nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt: “…. Anh lại đang nói gì vậy?”
Kiều Nam Kỳ không nghe cậu nói, giọng nói càng nức nở hơn: “Người anh thích từ trước tới nay đều là em, có liên quan gì tới Lục Tinh Bình? Em có thể…. Có thể không cùng cậu ta kết hôn không? Làm sao em có thể thích cậu ta —“
“Anh không có ý với Lục Tinh Bình sao?” Triệu Vanh hỏi y.
“Sao anh lại có ý với cậu ta? Cậu ta chỉ là bạn của anh, là anh em, là tâm lý —” Y dừng lại một chút, không biết đang định rút từ gì về. “Anh vẫn luôn…” Giọng của Kiều Nam Kỳ đã dịu bớt dù vẫn có chút dồn dập, “Chỉ muốn cùng em ở bên nhau. Sao em lại thích cậu ta? Em không phải vẫn luôn thích anh sao? Triệu Vanh, em nói đi, em nói đi mà…..”
Triệu Vanh như bị cơn gió lạnh thổi qua làm tỉnh táo, nhưng không thể thổi đi nỗi lòng của mình bây giờ.
Cậu vẫn luôn duy trì suy nghĩ này từ lâu, đã hơn một năm nay, cậu thậm chí còn nhiều lần đến nhà Lục Tinh Bình đón Kiều Nam Kỳ, hoặc là thấy Kiều Nam Kỳ dẫn Lục Tinh Bình về nhà, hai người còn ở một mình trong thư phòng một thời gian dài.
Những người khác không nhắc tới, hoặc là nói, vị kia Lục gia đối với Kiều đại thiếu luôn là sự đặc biệt, chẳng qua lâu như vậy, vẫn chưa rước được người về.
Tuy rằng đây là line chưa từng có trong nguyên tác, nhưng Triệu Vanh đã nhìn thấy và tin tưởng không nghi ngờ cho tới bây giờ.
Kết quả vào lúc này, cậu đã bước qua bụi tùng gai, băng qua con sông lạnh lẽo, đi tới một nơi khác, y lại giải thích không có quan hệ gì.
Đây lại là cọng rơm cuối cùng làm suy sụp trái tim cậu.
Triệu Vanh nhìn hai mắt Kiều Nam Kỳ đỏ lên, cũng không biết vì sao, trong lòng lại có chút chua xót.
Cậu biết Kiều Nam Kỳ là người như thế nào.
Lời đã nói ra, điều sẽ không nói dối.
Tất cả mọi chuyện…. Đều là hiểu lầm sao?
Làm sao điều này có thể xảy ra được?
Mỉa mai làm sao.
Nhưng quá khứ bị khinh thường đó lại là thật.
Mà cậu cũng đã đi tới bước này.
Kiều Nam Kỳ nhìn thấy cậu không nói chuyện, nắm tay cậu càng thêm chặt hơn. Người bị chặn lại trong không gian nhỏ này là Triệu Vanh, nhưng người lại lo lắng sợ hãi đến mức run rẩy lại là Kiều Nam Kỳ.
Y chú ý thấy Triệu Vanh cau mày, vội vàng thả lỏng lực tay, đột nhiên giọng điệu chậm lại, dùng giọng nói giống như dỗ dành, đè nén sự điên cuồng của mình mà nói: “Đêm nay anh vẫn luôn đợi em. Em trở về cùng anh, được không? Triệu Vanh, anh đang đợi em.”
Y luôn là người giỏi nói chuyện, có thể nói ít nhất là vậy. Lúc này, lời nói lại trở thành công cụ duy nhất, y mới nhận ra sự vụng về của mình.
Để có thể lời mình càng thêm có trọng lượng, y còn nói thêm một câu: “Anh sẽ đợi em cả đời.”
Triệu Vanh trong lòng hỗn loạn.
Cũng không biết phải do bên ngoài lạnh quá, khiến cậu khịt mũi.
Sau khi rời khỏi Kiều Nam Kỳ, vào giờ phút này, cậu lần nữa lại cảm giác trái tim như muốn ngừng đập.
Cậu cúi đầu, kiềm chế lại vẻ mặt nao núng, rồi lại ngước mắt nhìn về phía Kiều Nam Kỳ, cẩn thận nhìn khuôn mặt hốc hác của người này từng chút một.
Cậu nghĩ tới lời Lục Tiểu Nguyệt nói tối qua.
Cậu giơ tay lên, từ từ vòng qua vai vai Kiều Nam Kỳ, ôm lấy y.
Đối phương bởi vì động tác của cậu mà cả người căng thẳng, hô hấp như ngừng lại.
Bọn họ đã lâu chưa từng tiếp xúc qua như vậy.
Rõ ràng mấy tháng trước còn nằm chung một giường, cậu còn ôm người này từ sau lưng, đợi Kiều Nam Kỳ tỉnh dậy từ giấc mộng mới đi vào giấc ngủ.
Như mà giờ phút này, người đàn ông này không biết đã ở ngoài bao lâu mà cả người đều lạnh ngắt, cậu mang theo hơi ấm từ trong phòng bước ra, như đang sưởi ấm cơ thể đối phương.
Nhưng cậu cũng không có luyến tiếc buông tay.
Cậu từng sống trong sự kiềm chế, yêu tới không kiêng nể gì. Nhưng Kiều nam Kỳ lại dạy cho cậu sợ hãi, lo lắng, do dự, cậu học xong lại lần nữa thu mình lại phòng cho bản thân bị thương lần nữa.
Có lẽ trong quá khứ có quá nhiều hiểu lầm, tuy rằng tiếc nuối, nhưng đó là thời gian đã trôi qua.
Triệu Vanh thở dài.
Kiều Nam Kỳ dường như bị sự gần gũi bất chợt này của cậu là cho bối rối, đầu tiên là sửng sốt tại chỗ, sau đó, y có chút vui mừng, thật cẩn thận giơ tay muốn ôm Triệu Vanh lại.
Nhưng ngay sau đó, Triệu Vanh lại đột nhiên buông y ra, không chút lưu luyến nào mà lùi về sau một bước.
Cậu thật ra rất muốn nổi khùng lên giống như một người trẻ tuổi không hiểu chuyện, chất vấn Kiều Nam Kỳ tại sao hơn một năm qua đã thích mình lại còn đối xử với mình như vậy.
Cậu cũng rất muốn thoải mái ở trước mặt người này khóc lớn một hồi, hỏi người trước mặt, nếu thích cậu, vì sao lại không thừa nhận mà lại để hiểu lầm lâu như vậy?
Cậu vẫn luôn nói với chính mình, kia chỉ là một bên tình nguyện trong quá khứ, đều là cậu đáng đời.
Nhưng cậu hiện tại lại rất tủi thân.
Nhưng cậu đã quan cái thời nổi loạn không quan tâm gì.
Kết thúc rồi.
Vẻ mặt Triệu Vanh kìm lại, ở dưới góc nhìn Kiều Nam Kỳ không thấy, chợt thu lại những chua xót đó.
Cậu mỉm cười.
Lông mày hơi cong lên, đôi mắt phản chiếu bầu trời trắng xóa rộng lớn phía sau Kiều Nam Kỳ, khiến Kiều Nam Kỳ trong lòng lóe lên một tia mong đợi về sự phán xét cuối cùng.
“Anh nói người anh đợi vẫn luôn là tôi…..”
“Nhưng tôi không còn đợi anh nữa.”
Han: Mọi người sẽ thấy khác QT 1 chút, vì mình làm dựa theo raw Tấn Giang nha, có vài chỗ tác giả sửa đổi.