Trước mặt Phương Cầm, Cố Tri Niên lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo hiển thị rằng cậu nhận được một tin nhắn hình ảnh từ một số lạ.
Cố Tri Niên không nghi ngờ gì mà mở khóa và vào xem, bức ảnh hiện ra khiến cậu sửng sốt, bước chân khựng lại — đó là bức ảnh của Triệu Duy Trinh và một thanh niên nhìn qua có vẻ quen mắt.
Hai người đứng dưới bóng cây xanh, Triệu Duy Trinh mỉm cười nhìn vào ống kính, cậu trai bên cạnh thì nghiêng đầu dựa vào vai Triệu Duy Trinh, cười rạng rỡ với ống kính.
Hơi thở và ngón tay của Cố Tri Niên có chút run rẩy, cậu chưa kịp nhắn lại hỏi đây là ai thì số điện thoại đó lại gửi thêm một tin nhắn văn bản: “Vật nên trả lại cho chủ cũ rồi, Cố Tri Niên.”
Cố Tri Niên suýt làm rơi điện thoại xuống đất. Phương Cầm bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của Cố Tri Niên: “Sao vậy, Tri Niên? Ai nhắn tin cho em?” Phương Cầm vừa hỏi vừa cúi đầu muốn nhìn rõ màn hình của Cố Tri Niên.
Cố Tri Niên như bị giật mình vội tắt màn hình điện thoại: “Chị Cầm!”
Phương Cầm thấy vậy càng lo lắng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không, không có gì.” Cố Tri Niên vẫn chọn cách lắc đầu. Bức ảnh này mang lại cho cậu cú sốc quá lớn, đến nỗi hơi thở của cậu trở nên gấp gáp — cậu phải xác nhận một chút, xác nhận lại người này là ai.
Thấy Cố Tri Niên nhất quyết không chịu nói, Phương Cầm cũng không còn cách nào. Cô đích thân đưa Cố Tri Niên đến cửa phòng khách sạn, vỗ vai cậu: “Dù là chuyện gì, nếu cần, nhất định phải nói với chị trước, được không?”
Cố Tri Niên gật đầu, trông như người mất hồn. Cậu bước vào phòng, đóng cửa lại, một lần nữa lấy điện thoại ra. Trên đó có thêm vài bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp chung của người đó và Triệu Duy Trinh, có vài bức thậm chí cậu trai còn hôn lên má Triệu Duy Trinh, còn Triệu Duy Trinh vẫn mỉm cười.
Cố Tri Niên cắn chặt đầu ngón tay buộc mình bình tĩnh lại. Cậu gọi thẳng cho số đó hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trong trẻo: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, anh Duy Chân là của tôi. Cố Tri Niên, tu hú chiếm tổ chim khách lâu như vậy, nên trả lại anh Duy Chân cho tôi được rồi chứ?”
“Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy!” Cố Tri Niên hiếm khi mất bình tĩnh đến mức cao giọng, chỉ có cậu mới biết mình đang lo lắng bất an đến mức nào — từ những bức ảnh đó, cậu không khó để nhận ra đây là ảnh chụp thời đại học của Triệu Duy Trinh.
Và thời đại học của Triệu Duy Trinh, chính là khoảng thời gian năm năm mà hai người đã bỏ lỡ.
Cố Tri Niên từ thời trung học đã biết Triệu Duy Trinh có nhiều người theo đuổi. Đến khi vào đại học, làm sao Triệu Duy Trinh có thể không gặp được người khiến anh rung động?
Có lẽ người này chính là người yêu cũ của Triệu Duy Trinh, cậu ta từng có được tình yêu ngây ngô nhất của Triệu Duy Trinh.
Người đàn ông cười khẩy: “Ảnh cậu cũng đã thấy rồi, cậu nghĩ tôi đang nói dối sao?”
Cố Tri Niên cắn chặt môi mình: “Nhưng tôi và Triệu Duy Trinh đã kết hôn rồi.”
“Thì sao? Tôi và anh Duy Chân còn lên giường với nhau đấy.”
Cố Tri Niên siết chặt tay nắm cửa phía sau, gân xanh trên tay cũng nổi lên: “Không, không thể nào, Triệu Duy Trinh anh ấy, anh ấy…”
“Anh ấy là người yêu thời đại học của tôi. Chúng tôi từng rất yêu nhau, thậm chí có dự định hai năm sau sẽ kết hôn. Nhưng tôi không ngờ, lại bị cậu lợi dụng sơ hở chiếm mất. Cố Tri Niên, đừng có đắc ý, anh Duy Chân là của tôi. Nếu biết điều thì sớm rời đi, đừng ép tôi ra tay.”
Giọng nói của người đàn ông như một lời nguyền rủa sâu sắc khó thoát đối với Cố Tri Niên. Cậu lặng lẽ lắc đầu, không muốn tin tưởng hay thỏa hiệp. Nhưng màn hình vẫn hiển thị những bức ảnh chói mắt đó, khiến mắt Cố Tri Niên đỏ hoe.
Cảm giác bất lực bao trùm lấy Cố Tri Niên, cậu thậm chí không nghe rõ nửa sau cuộc gọi người kia đã nói gì, cũng không biết cuộc gọi kết thúc từ khi nào. Cậu chỉ ngồi trên thảm ở tiền sảnh khách sạn, thần sắc có vẻ tuyệt vọng.
Chính sự cố của cậu, khiến họ phải chia ly, cũng chính cậu Cố Tri Niên vì giận dỗi, chọn năm năm không gặp Triệu Duy Trinh. Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, người alpha từ chối mọi lời tỏ tình năm xưa, sẽ ôm người khác thời đại học.
Cố Tri Niên là một quỷ ích kỷ, cậu muốn Triệu Duy Trinh mãi mãi thuộc về mình. Nhưng cậu quên mất, Triệu Duy Trinh cũng là một người có ý thức tự chủ, tình cảm của Triệu Duy Trinh đối với cậu có lẽ cũng không phải là tình yêu.
Một Triệu Duy Trinh như vậy, làm sao có thể chờ đợi Cố Tri Niên suốt nhiều năm như vậy?
Chỉ có Cố Tri Niên ngốc nghếch mới có suy nghĩ ngây thơ như vậy. Giờ đây quá khứ của Triệu Duy Trinh cuối cùng cũng tìm đến cậu, khiến cậu ý thức được cảm giác nguy cơ chưa từng có — có lẽ Triệu Duy Trinh thực sự sẽ yêu lại người đó, có lẽ Triệu Duy Trinh sẽ chuyển ra khỏi căn nhà chung của họ.
Có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội ngủ trong vòng tay của Triệu Duy Trinh nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc Triệu Duy Trinh sẽ thể hiện sự dịu dàng trước mặt người đó, Cố Tri Niên gần như bị cơn ghen tuông trong lòng đẩy đến phát điên. Cậu ngồi trên sàn, cho đến khi đáy mắt khô khốc không thể chảy nước mắt nữa, mới thất hồn lạc phách đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trước bồn rửa tay, Cố Tri Niên dùng nước lạnh rửa mặt, khi ngẩng lên, cậu nhìn thấy trong gương là mình với đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt nhếch nhác.
Một giây sau, một ý tưởng lóe lên trong đầu Cố Tri Niên — tại sao cậu lại thấy người trong ảnh quen thuộc? Bởi vì người đó có nét giống cậu, nhưng lại có gì đó khác biệt.
Không kịp lau khô nước trên tay, Cố Tri Niên lấy điện thoại ra xem ảnh, nén lại cảm giác chua xót trong lòng so sánh người trong ảnh với mình —
Không phải ảo giác, người này thật sự giống cậu. Nhưng nhìn kỹ, hai bọn họ cũng có nhiều điểm khác biệt: ngũ quan của Cố Tri Niên tự nhiên và tinh tế hơn nhiều, trong khi khuôn mặt cậu trai trông có vẻ không được tự nhiên. Còn một điểm khác biệt nhỏ, đó là màu mắt của họ, mắt Cố Tri Niên đen hơn và sáng hơn, trong khi mắt cậu trai dường như ẩn chứa sự mệt mỏi.
Những bức ảnh này càng nhìn càng thấy không đúng, càng nhìn càng kỳ quặc. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Cố Tri Niên lau mắt, một lần nữa xác nhận đó không phải là ảo giác của mình. Sau vài phút suy nghĩ, cậu lấy điện thoại ra xem vé máy bay — bốn tiếng nữa có một chuyến bay đêm đến Bắc Kinh.
Cậu xoa xoa trán, trước khi đặt vé đã gọi cho Phương Cầm. Phương Cầm nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Sao vậy, Tri Niên?”
“Chị Cầm, em muốn về nhà tối nay.”
“Gì cơ?” Phương Cầm nghe giọng mũi của Cố Tri Niên có vẻ nặng, nhất thời không hiểu ý cậu.
Cố Tri Niên hít một hơi sâu: “Em có việc rất quan trọng cần xử lý, có lẽ không chờ được chuyến bay ngày mai.”
Phương Cầm im lặng một giây: “Có liên quan đến Triệu tiên sinh phải không?”
“Ừ, chị Cầm, em…”
“Đã đặt vé máy bay chưa?” Phương Cầm cắt ngang lời giải thích của Cố Tri Niên.
“Vẫn chưa, em muốn báo trước cho chị.”
“Được, để chị đặt vé” Câu trả lời của Phương Cầm làm Cố Tri Niên ngạc nhiên: “Chị Cầm?”
“Đã cùng nhau đến, tất nhiên chúng ta nên cùng nhau về. Hơn nữa, Triệu tiên sinh đặc biệt cử ba vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ em, em định để họ bảo vệ chị?”
Cố Tri Niên xúc động: “Nhưng mà, chuyến bay tối nay phải đợi đến nửa đêm.”
“Không sao, giao cho chị. Em thu dọn đồ đạc trước đi.”
Cố Tri Niên chỉ kịp nói một tiếng cảm ơn, Phương Cầm đã cúp máy. Nghe tiếng bận tút tút trong điện thoại, Cố Tri Niên hít mũi — cậu thật sự may mắn, từ khi sinh ra luôn được mọi người giúp đỡ. Đến nỗi Cố Tri Niên thậm chí cho rằng việc Triệu Duy Trinh thuộc về mình là điều đương nhiên.
Như vậy không tốt, Cố Tri Niên nghĩ. Cho nên, cậu phải tìm Triệu Duy Trinh xác nhận vài chuyện — nếu Triệu Duy Trinh thực sự yêu người đó, có phải là vì người này giống mình hay không?
Thực ra ý nghĩa của việc này đối với Cố Tri Niên không nặng không nhẹ. Nhưng việc này nhất định sẽ khiến Cố Tri Niên một đêm không ngủ ngon, vì thế cậu vẫn sẽ về Bắc Kinh ngay trong đêm để hỏi Triệu Duy Trinh cho rõ ràng.
Hết chương 71.