*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trans: Khánh Khánh
Tim của Thu Tuỳ đập thình thịch, gần như sắp buông chiếc điện thoại trên tay.
Một tiếng bíp vang lên, điện thoại với Trương Gia Ninh đã được kết nối, cửa cảm biến của tòa nhà chung cư tự động mở ra.
Thu Tuỳ tay cầm điện thoại lơ lửng giữa không trung vài giây, cuối cùng vẫn không đáp lại một lời nào, mím môi dưới, mở cửa tòa nhà nơi Trương Gia Ninh ở.
Nửa giờ sau, Thu Tuỳ lười biếng ngồi ở ban công cửa sổ, kể lại ngắn gọn và chính xác mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi cô và Thẩm Tấn trở thành hàng xóm.
Nhìn thấy Trương Gia Ninh sửng sốt hồi lâu, Thu Tùy cong môi nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
“Vậy”, Trương Gia Ninh lắp bắp, “Vậy là đêm qua mất điện, hai người suýt nữa…”
Thu Tuỳ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi: “Chỉ là điện mở lên quá đúng lúc.”
Trương Gia Ninh hít một hơi, một lát sau vui mừng khôn xiết vỗ tay: “Tuỳ Tuỳ, tớ thật sự đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ tới, không ngờ tới, với tiến độ này, hai ngươi thật sự là một cặp đôi chất lượng cao giữa nhân loại.”
Thu Tuỳ: “…”
“Hiện tại”, Thu Tuỳ suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, “Vẫn chưa phải là một đôi.”
“Đây không phải là vấn đề thời gian sao”, Trương Gia Ninh thờ ơ nói, “Có phải cậu và Thẩm Tấn chỉ thiếu một bước nói thẳng ra thôi sao?”
“Không đơn giản như vậy”, Thu Tuỳ chống khuỷu tay lên bàn, đỡ trán nhìn Trương Gia Ninh, “Tớ phải nói cho Thẩm Tấn biết lý do tại sao lúc đó chia tay, tại sao lại để Cố Trạch Tùng giả vờ làm bạn trai của tớ, cùng với thân thế và gia đình của tớ.”
Trương Gia Ninh sửng sốt, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Tớ không biết nên nói như thế nào”, Thu Tuỳ chớp mắt, “Hơn nữa…”
Cô dừng lại, cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên uống một ngụm, với sự trợ giúp của rượu, cô bày tỏ hết gánh nặng đang đè nén trong lòng: “Tớ không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra. “
Trương Gia Ninh lặng lẽ thở dài, ngồi xuống phía bên kia của ban công.
“Tùy Tùy”, Trương Gia Ninh suy nghĩ một chút, nghiêng đầu an ủi cô: “Thẩm Tấn sẽ tiếp nhận mọi thứ của cậu. Kỳ thật cũng không có cái gọi là cơ hội thích hợp, chỉ khi nào cậu lấy hết can đảm, đó chính là thời điểm thích hợp.”
“Có thể lấy hết can đảm?”
“Ừ”, Trương Gia Ninh cầm ly rượu lên và chạm vào ly rượu vang đỏ mà Thu Tuỳ đặt trên bàn, “Võ Tòng đã uống mười tám bát rượu trước khi chiến đấu với hổ. Nếu cậu thực sự không dám, hãy thử uống vài ly rượu trước khi tỏ tình, dù sao với khả năng uống rượu của cậu thì cũng không thành vấn đề gì cả “. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Lời khuyên quá thực tế.
Thu Tuỳ không thể phản bác.
Cô nhìn ly rượu vang đỏ trên bàn, uống một ngụm rồi chớp mắt, trong đầu cô lại nảy ra một ý nghĩ khác.
Điều khiến con người mất lý trí, đồng thời cho họ dũng khí không chỉ là bóng tối vô tận do mất điện mà còn là những ý đồ xấu xa dưới ảnh hưởng của rượu.
Ngôi nhà ma nằm ở ngoại ô Thượng Hải, cách Bạc Duyệt Loan khoảng một tiếng rưỡi lái xe.
Ngày hôm sau, Thu Tuỳ thức dậy sớm, gõ cửa nhà đối diện.
Cánh cửa mở ra, thay vì nhìn thấy Thẩm Tấn, cô lại nhìn thấy Trần Duệ.
Thu Tuỳ sửng sốt: “Thư ký Trần?”
Trần Duệ cung kính giải thích: “Cô Thu Tùy, xin đợi một lát. Tổng giám đốc Thẩm đang thay quần áo trong phòng ngủ.”
Lời vừa dứt, một bóng người từ trong góc phòng ngủ bước ra.
Trong phòng sưởi ấm vừa đủ, người vừa đi ra chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, chiếc cà vạt đen sẫm nhanh chóng được buộc thành nút kiểu Windsor* bởi những ngón tay thon dài.
*Cà vạt thắt kiểu Windsor
Thu Tuỳ mím môi dưới, đứng ở cửa do dự một lát, nhịn không được nhắc nhở: “Thẩm Tấn, chúng ta đi nhà ma, không phải hội nghị đàm phán.”
Thẩm Tấn nhướn mày: “Thật trùng hợp, hôm nay tôi thật sự phải tham dự cuộc họp đàm phán kinh doanh.”
Thu Tuỳ: “?”
Trần Duệ ở một bên vội vàng giải thích: “Tối nay tổng giám đốc Thẩm sẽ bay tới Bình Thành tổ chức một cuộc họp mua bán doanh nghiệp.”
“Tối nay?” Thu Tuỳ giật mình, đối với tin tức này có chút trở tay không kịp, “Vậy thì không phải là sẽ không có thời gian đi nhà ma sao?”
“Có thời gian”, Thẩm Tấn gạt đi lo lắng của cô, lấy một chiếc áo khoác nằm trên ghế sô pha với vẻ mặt thờ ơ, “Em sẽ không cho rằng trong nhà ma tôi sẽ sợ hãi đến mức không thể đi được chứ.”
Thu Tuỳ: “…”
Đừng nói.
Cô thực sự đã nghĩ về điều đó.
Xe phóng nhanh qua, Thu Tuỳ ngồi ở ghế sau, chống tay lên trán một cách chán nản.
Trần Duệ ở ghế phụ không ngừng báo cáo công việc của mình, cô nhiều lần muốn mở miệng để nói với Thẩm Tấn về sự thật năm đó vì sao họ chia tay, nhưng đành phải bỏ cuộc sau khi ánh mắt chạm phải sự căng thẳng của Trần Duệ.
Bỏ đi.
Không thể làm khó người làm công.
Trần Duệ ngày hôm qua đã bị tra tấn đủ rồi.
Cuộc trò chuyện dài kết thúc bằng tiếng chuông du dương của cuộc gọi đến.
Thu Tuỳ đang mơ màng sắp ngủ liền bừng tỉnh, vẻ mặt khó hiểu liếc nhìn Trần Duệ, lại quay đầu nhìn Thẩm Tấn, mới kinh ngạc phát hiện nhạc chuông cuộc gọi đến từ trong ba lô của cô.
Cô dụi dụi mắt rồi rút điện thoại ra.
Thẩm Tấn nhạy bén chú ý, khi Thu Tuỳ vốn đang buồn ngủ nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, đôi mắt vô thức sáng lên, dường như tỉnh dậy ngay lập tức.
Thu Tuỳ nhéo giữa mày để nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cô trả lời điện thoại với thái độ rất lịch sự và cung kính: “Thầy Lâm, thầy đã nhận được quà em gửi từ Nga chưa?”
Thẩm Tấn rũ mắt xuống, suy nghĩ một lúc.
Thầy Lâm?
Anh nhướn mày, nhớ ra giáo viên mà Thu Tuỳ đang nói đến là Lâm Hoà Dự, giáo viên thư pháp của em họ anh, ông là một trong những nhà thư pháp hàng đầu ở Thượng Hải, cũng là thầy thư pháp của Thu Tuỳ.
Bùi Tân Tắc lúc trước đã đặc biệt đề cập đến vấn đề này.
Nghe nói thầy Lâm Hoà Dự này sắp kỷ niệm sinh nhật lần thứ 80 của mình vào tháng 2 sắp tới. Trước khi Thu Tuỳ rời Irkutsk trong một chuyến công tác, cô đã đặc biệt yêu cầu Bùi Tân Tắc để đến thăm thầy Lâm Hoà Dự, còn nhấn mạnh cô nhất định sẽ tham dự sinh nhật lần thứ 80 của ông.
Một giọng nói khàn khàn nhưng hiền từ vang lên trong điện thoại di động: “Thầy hiểu rồi, Thu Tuỳ, lần sau đừng mua những món quà đắt tiền và thuốc này cho thầy nữa, thầy không phải là không có tiền.”
“Làm sao có thể giống nhau được?” Thu Tuỳ cười nhẹ, “Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật thầy, em còn đặc biệt chuẩn bị một món quà tặng thầy.”
Thẩm Tấn yên lặng ngồi một bên nghe, trong lòng chợt động, quay đầu nhìn Thu Tùy bên cạnh. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Thu Tuỳ như vậy.
Cô uể oải tựa lưng vào ghế, chống cằm, trên môi lộ rõ tươi cười, vẻ mặt thoải mái thích thú trong vô thức cũng ẩn chứa một chút tôn kính.
Thẩm Tấn chăm chú đánh giá một lúc.
Có cảm giác như Thu Tuỳ lúc này đã trút bỏ được gánh nặng vô hình, tuy giọng điệu có vẻ cung kính nhưng rõ ràng là cô khá quen thuộc với người thầy Lâm Hoà Dự này, thậm chí lời nói của cô còn có chút đùa giỡn.
Thẩm Tấn không khỏi cau mày, thầy Lâm Hoà Dự này thật sự chỉ là giáo viên thư pháp của Thu Tùy sao?
Trong chuyến công tác của Thu Tuỳ ở Irkutsk, do gặp phải Giản Nghiên ngáng chân, thêm nhiệm vụ phiên dịch tạm thời của Antip, mỗi ngày cô đều bận rộn làm quen với thông tin công việc của Antip, chỉ còn lại rất ít thời gian rảnh.
Thẩm Tấn nghĩ rằng, trong tình huống như vậy, người duy nhất có thể khiến Thu Tùy dành thời gian đi mua quà lưu niệm chỉ có Trương Gia Ninh.
Không ngờ lại có một Lâm Hoà Dự khác?
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tuỳ cắn môi dưới, quay đầu nhìn Thẩm Tấn, bất ngờ bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Thẩm Tấn.
Lâm Hoà Dự đối với cô không chỉ là một giáo viên thư pháp đơn thuần.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, hồi ức nhanh chóng tràn vào trong tâm trí cô.
Đối với cô, Lâm Hoà Dự gần như có thể nói là người cha của cô, so với cha mẹ nuôi, càng giống người thân của cô hơn.
Những bí mật bị phủi đầy bụi đó, cô vẫn không biết làm thế nào để thẳng thắn mở miệng nói cho Thẩm Tấn.
Nhưng khi Lâm Hoà Dự gọi, đột nhiên Thu Tuỳ phảng phất như cuối cùng tìm thấy bước đột phá.
“Thầy Lâm?” Thẩm Tấn nghiêng đầu, tùy ý hỏi: “Là thầy thư pháp kia à?”
“Ừ”, Thu Tuỳ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Anh nên biết, ông ấy cũng là giáo viên thư pháp của cháu gái anh Thẩm Viên.”
“Không biết”, Thẩm Tấn chậm rãi lắc đầu, “Bùi Tân Tắc luôn đưa Thẩm Viên đến lớp học thư pháp, tôi chưa từng gặp qua thầy Lâm này.”
“Đối với tôi”, Thu Tuỳ chớp mắt với vẻ mặt nghiêm túc, “Thầy Lâm có thể xem như là bố mẹ tôi.”
Trong xe yên lặng mấy giây.
Thẩm Tấn đầy ẩn ý nhìn cô.
Tuy nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha nhưng ít ai so sánh thầy với cha mẹ.
Lời này thực sự kỳ lạ.
Giọng điệu của Thu Tuỳ khi nói điều này cũng khá nghiêm túc và đứng đắn, không hề có thái độ ôn hòa hay Phật hệ* nào cả, ánh mắt cũng hoàn toàn khác với thường ngày.
*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên” (nguồn: trungtamtiengtrung)
Cô dường như muốn thông qua câu nói này, bày tỏ ý nghĩa ẩn giấu gì đó với anh.
Thẩm Tấn cau mày suy nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ ra được, cũng không biết được ý nghĩa sâu xa trong đó.
“Ba ngày nữa là sinh nhật lần thứ 80 của thầy Lâm”, Thu Tuỳ nhẹ nhàng nói, cô cẩn thận kiểm tra, “Ông ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà. Thầy Lâm đã là giáo viên thư pháp trong mấy chục năm qua, xứng danh nổi tiếng khắp nơi, đến lúc đó sẽ có không ít học sinh đến chúc mừng sinh nhật ông ấy, Thẩm Tấn, anh có muốn đi cùng Thẩm Viên không?”
Ba ngày sau?
Trần Duệ theo bản năng buột miệng: “Tổng giám đốc Thẩm, ba ngày nữa chúng ta sẽ họp ở Bình Thành…”
“Đi”, Thẩm Tấn trực tiếp ngắt lời Trần Duệ, ánh mắt nhẹ nhàng bao phủ Thu Tuỳ, ngữ khí kiên định, “Đương nhiên phải đi, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Anh nhìn thẳng vào Thu Tuỳ, một lúc lâu sau mới nói từng chữ một: “Đi gặp cha mẹ một lần.”
Thu Tuỳ chớp mắt, má cô nóng bừng không thể giải thích được, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là ba chữ gặp cha mẹ.
Mặc dù điều này cũng có thể được hiểu là Thẩm Tấn gặp giáo viên thư pháp của cháu gái mình hay cha mẹ trên danh nghĩa của cô.
Nhưng khi Thu Tùy nghe thấy, trong tiềm thức hiểu rằng Thẩm Tấn muốn gặp người duy nhất trên thế giới mà cô coi như cha mẹ mình.
Môi Trần Duệ mấp máy, mắt nhìn mũi, mùi nhìn tim, tinh tường cảm nhận được, hai người ngồi ở ghế sau xe tựa hồ có ẩn ý gì đó.
Anh không hiểu ý nghĩa sâu xa hơn của điều này và cũng không muốn hiểu.
Trần Duệ chỉ biết.
Nếu phải từ Bình Thành trở về Thượng Hải trong ba ngày để tham dự lễ sinh nhật lần thứ 80 của thầy thư pháp gì đó thì khối lượng công việc năm ngày ban đầu sẽ bị dồn xuống còn ba ngày để hoàn thành.
Trần Duệ yên lặng thở dài, xoay người nhanh chóng bật máy tính bắt đầu làm thêm giờ trước.
Ngôi nhà ma này rất nổi tiếng ở Thượng Hải, một hàng dài người xếp hàng đặt chỗ trước.
Thu Tuỳ nhìn vào số đặt chỗ của cô và Thẩm Tấn, màn hình hiển thị rằng ít nhất phải nửa giờ nữa họ mới vào được ngôi nhà ma.
Thông báo được phát khắp nơi yêu cầu mọi người đang xếp hàng hãy kiên nhẫn chờ đợi ở khu vực chờ, có thể mua đồ ăn nhẹ và đồ uống ở khu vui chơi gần đó để giết thời gian.
Thu Tuỳ tò mò nhìn các quầy hàng trong khu giải trí, ở đó có đủ thứ từ đồ uống, bia cho đến khoai tây chiên và thịt nướng.
Cô nhìn chằm chằm vào những chai rượu trên quầy rượu một lúc, có một cặp vợ chồng mỗi người cầm một chai rượu đi ngang qua cô, tiếng thì thầm giữa họ đứt quãng truyền vào tai Thu Tùy.
“Chúng ta uống nửa chai chắc là được rồi?”
“Cũng không cần uống quá nhiều, chỉ cần uống một chút có thêm dũng khí là được.”
“Anh nói lời này cứ như chúng ta đang đi ra pháp trường.”
Thu Tùy chớp mắt, lời nói của Trương Gia Ninh ngày hôm trước vô thức hiện lên trong đầu cô.
“Thẩm Tấn”, Thu Tuỳ chỉ vào hàng đợi ở khu vực chờ, sau đó giơ ngón tay chỉ vào màn hình hiển thị ngay phía trên, “Sẽ sớm đến chúng ta thôi, anh cứ xếp hàng trước đi.”
Trên màn hình hiển thị chỉ còn hai nhóm nữa là đến số của họ.
Thẩm Tấn đứng dậy, có chút nghi hoặc nhìn Thu Tùy: “Em không đi sao?”
Thu Tuỳ: “Đi mua nước uống.”
Thẩm Tấn hơi ngước mắt nhìn về phía quầy đồ uống cách đó không xa, không nói thêm gì.
Hàng người càng ngày càng ngắn lại, khi cách họ chỉ còn lại một nhóm, Thẩm Tấn nhìn trước mắt chỉ còn hai người, anh nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi cho Thu Tùy.
Đột nhiên, một bóng người bước đi loạng choạng tiến về phía anh.
Thẩm Tấn còn chưa kịp phản ứng, đã bị bao phủ bởi một mùi hương hoa hồng rất nhẹ nhàng quen thuộc.
Cơ thể anh cứng đờ, gần như theo bản năng đỡ người đang nắm lấy cổ tay mình để mượn lực đứng vững. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Trong tay Thu Tuỳ vẫn đang cầm một lon nước, Thẩm Tấn rũ mắt xuống nhìn kỹ hơn, là một nhãn hiệu đồ uống có cồn nổi tiếng.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thu Tuỳ trong quán bar ở Nga. Thẩm Tấn hít một hơi thật sâu, mất vài giây để bình tĩnh lại cảm xúc.
“Thu Tuỳ”, Thẩm Tấn hơi khom người xuống, nắm lấy cổ tay cô, đè nén cảm xúc nói: “Em say rồi, đưa rượu cho tôi.”
“Tôi không say”, Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, cô uống ngàn ly không say, nhưng cô từng gặp không ít người sau khi uống rượu trông có vẻ như thế nào.
Cô ở vài giây trong đầu nhớ lại bộ dạng say xỉn của những người đó.
Thu Tuỳ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, màu môi mang sắc hồng tự nhiên vì uống rượu mà ánh lên màu sắc ướt át, giọng nói bình tĩnh thường ngày cũng vì hơi cồn mà bắt đầu có mùi ngây thơ kì lạ.
Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Anh nhìn thấy đôi môi của Thu Tuỳ hơi cong lên, đôi mắt ươn ướt có vài phần mê hoặc lòng người không thể giải thích được.
“Thẩm Tấn,” Thu Tùy vẫy tay với anh, “Tôi có một bí mật nhỏ, mời tới đây.”
Hơi thở của Thẩm Tấn căng thẳng, đây là Thu Tuỳ say rượu mà anh chưa từng thấy trước đây.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy Thu Tuỳ như được sinh ra để hành hạ anh.
Nhưng anh tựa hồ vui vẻ chịu đựng, không có ý định trái lệnh.
Thẩm Tấn âm thầm thở dài, hơi cúi người về phía cô.
Thu Tuỳ chớp mắt.
Những âm thanh ồn ào náo động từ bốn phía lúc này trở nên yên tĩnh.
Khung cảnh đầy màu sắc bắt đầu có một bộ lọc mờ ảo.
Trong tầm nhìn của cô chỉ còn lại người đàn ông trước mặt.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, lặng lẽ kiễng chân lên, đưa tay nắm lấy chiếc cà vạt được thắt tỉ mỉ trên áo sơ mi của Thẩm Tấn.
Trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc xảo quyệt, Thẩm Tấn chưa kịp phản ứng thì Thu Tuỳ đã lấy tay kéo chiếc cà vạt kéo về phía cô.
Một vẻ kinh ngạc loé lên trong mắt của Thẩm Tấn, anh buộc phải đi theo phương hướng của chiếc cà vạt, đối mặt với cô.
Thu Tuỳ nhắm mắt lại.
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh, lướt qua như một chiếc đèn lồng kéo quân.
Cho đến khi môi cô chạm vào môi Thẩm Tấn.
Tất cả hình ảnh bay qua thật nhanh trong đầu lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác mềm mại được phóng đại vô hạn.