Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 40



Vương Huyền hơi khom lưng, lén lút chạy đến sau một chiếc ô tô bên đường, nhìn ra bên ngoài.

╭(╯^╰)╮ Hừm! Cậu muốn tận mắt nhìn thằng nhãi hẹn hò với nữ thần của mình trông như thế nào!

Sau một hồi chờ đợi, chiếc xe thể thao sang trọng, thu hút, mang logo đắt giá xé gió xuất hiện trước mọi người. Nó phóng nhanh như chớp, sau một cứ hãm phanh đẹp mắt thì đậu ngay trước cửa nhà nữ thần.

“Hứ! Chỉ giỏi làm màu!” Vương Tuyên lộ ra vẻ khinh thường cười nhạo. “Khẳng định là một thằng phú nhị đại, phá gia chi tử. Đôi mắt nữ thần nhà mình sao lại kém như vậy?”

Trong lúc cậu đang nghĩ như vậy thì cánh cửa mở, một người đàn ông đi giày da bước ra, chiếc quần tây che đi mắt cá chân. Toàn bộ hình ảnh lọt vào trọn vẹn đôi mắt của cậu.

Ngay lập tức, đôi chân cậu mềm nhũn thành sợi mỳ, không thể rời mắt khỏi người đàn ông.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, cứ như một năm dài đã trôi qua vậy, nhưng thực tế chỉ vỏn vẹn vài giây, nhưng Vương Huyền có đắm đuối nhìn anh, còn không nhận ra nữ chính đã đi ra từ lúc nào!

Toàn bộ biểu cảm say mê của Tống Lăng Ức đến nằm gọn trong khung hình, Trần Vân Đồng lắc đầu: “Cắt!”

Tống Lăng Ức hơi sửng sốt, chớp chớp mắt thở ra một hơi thật dài.

“Lăng Ức, tôi biết bạn của cậu rất đẹp trai, nhưng cậu không thể nhìn chằm chằm anh ấy mãi được. Thỉnh thoảng cậu cũng cần phải liếc nhìn nữ chính của chúng ta chứ!” Trần Vân Đồng nói.

Nghe đạo diễn nói vậy, mọi người xung quanh đều bật cười.

Tống Lăng Ức xấu hổ, cúi đầu lau mồ hôi che đi vẻ ngượng ngùng.

Chuyên gia trang điểm đến bên cạnh cậu sửa lại lớp make up.

Tề An Cư mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may cẩn thận, không thắt cà vạt, mặc một bộ âu phục màu xám bạc giản dị, đạo diễn Trần Vân Đồng yêu cầu anh ta dựa lưng vào cửa xe. Anh thực sự thấy phiền khi phải làm điều này dưới thời tiết và ánh đèn sân khấu như này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127: Extra 31: Tiêu Tiêu (20)

Tiểu Đường chạy đến bên và quạt mát cho anh.

Tề An Cư cầm lấy quạt, tự mình quạt, nói: “Cậu không cần lo lắng cho tôi, trở về giúp Tống Lăng Ức đi.”

Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, phong thái giàu có và đẹp trai trong bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sâu thẳm, nhưng lại đang cầm một chiếc quạt hình mèo thần tài không ngừng quạt, quạt.

Nhiều chiếc điện thoại di động âm thầm chĩa về phía anh.

Tống Lăng Ức cũng cầm điện thoại di động, chụp liên tiếp mấy tấm, nhìn một lúc rồi bất mãn nói: “Không, không, không, góc chụp không tốt chút nào.” Cậu ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh, sau đó vỗ vai Tiểu Đường, chỉ vào một chỗ nào đó, “Mau lên! Cậu qua đó, chụp nhiều ảnh vào, xem có đẹp hơn không?”

Tiểu Đường thực hiện nhiệm vụ của ông chủ với tâm trạng đầy nhiệt tình xen lẫn xấu hổ. Nếu Tề An Cư biết mình được cử đến được làm việc như thế này, không biết ảnh có ân hận vì đã lùa mình đến chỗ Tống Lăng Ức không?

Sau khi nhìn thấy những bức ảnh do Tiểu Đường chụp, Tống Lăng Ức gật đầu, đột nhiên khó thở dài: “Tiểu Đường, tôi đang gặp phải thử thách lớn nhất cuộc đời mình.”

Tiểu Đường trịnh trọng gật đầu, thể hiện ẩn ý sâu xa: “Nhưng nếu anh không vượt qua, anh An Cư sẽ phải khổ sở quay đi diễn lại!”

Tống Lăng Ức bực bội liếc nhìn cậu một cái.

“…”

“Action!” Đạo diễn hô lên.

Lần này, Tống Lăng Ức ra lệnh cho bản thân phải hết sức kiên trì quay đầu liếc nhìn nữ chính mà cậu vốn không hề quan tâm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Cắt!” Đạo diễn Trần bất đắc dĩ dừng lại: “Lăng Ức, đầy là nữ thần mà cậu cầu khẩn cả đời cũng không có được! Nhưng biểu cảm của cậu là như thế nào đây? Cậu cứ như thể cô kia là ai, đây là đâu, ông đây không muốn thấy cô ta? Vấn đề ở đâu? Hay là lớp trang điểm của nữ chính có vấn đề?

Sau một hồi giáo huấn của đạo diễn, tất cả mọi người, bao gồm cả nữ chính phải phá lên cười.

Tống Lăng Ức rất xấu hổ, hơn nữa mấy lời này cũng nhắm vào cả An Cư, và cậu không thích ai hướng về anh theo cách này. Với nụ cười gượng gạo, cậu xin lỗi giám đốc, tỏ ý cậu đã sẵn sàng để quay lại.

Bằng cách nào đó, cảnh quay vẫn được duyệt.

Tống Lăng Ức cảm thấy ngày hôm nay được coi là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của cậu, và cậu thấy cậu đã vượt qua được giới hạn của mình. Thật tuyệt vời, bị cái là không ai biết cậu vip pro thế nào. ╮( ̄▽ ̄)╭

Ở cảnh quay tiếp theo, nữ thần xuất hiện cùng với nam thần đẹp trai giàu có trong một bữa tiệc, khiến bao người ghen tị. Vương Huyền đóng giả làm người phục vụ và trà trộn vào.

Tống Lăng Ức nhìn chằm chằm vào chỗ khớp khuỷu tay của bọn họ, mặt đỏ lên, ghen tị.

Buông anh ấy ra, đấy là chỗ của ông đây!

Cậu hét lên trong lòng. Cậu chưa bao giờ gần An Cư như vậy. Tại sao bánh bèo kia lại được?

Sau cảnh quay đó, diễn xuất của cậu được đánh giá rất cao và được khen là diễn như không diễn, nếu bình thường kỹ năng của cậu đạt điểm 90, thì bây giờ cảnh ghen tuông này gần như là tuyệt đối.

Hình như có không ít người nhìn thấu sự thật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 112: Nhốt vào yêu trận (1)

Không lâu sau đó, bộ phim được phát hành, một topic đã xuất hiện trên một diễn đàn buôn chuyện showbiz nổi tiếng.

Chủ đề: Bạn có biết thế nào là một ánh mắt chiếm hữu!

L1: Ảnh chụp màn hình.jpg

Đừng nói gì cả, tôi chỉ thấy thương cảm cho nam thần nhà mình thôi /(ㄒoㄒ)/~

L2: Quá là đau thương!

L3: Ngọn lửa ghen tuông hừng hực trong đôi mắt anh! Tôi đoán nếu đưa cho ảnh một khẩu hoa cải, ảnh sẽ headshot người phụ nữ đó. →_→

L4: +10086

L15: Ngoài mũi, mấy người theo đảng Lăng Ức x An Cư hay ngược lại! Tôi là đảng An Cư x Lăng Ức đó.

L16: CP là chân áo, cũng không thể ngực. Tôi chèo thuyền Lăng Ức x An Cư.

….

Sau khi quay xong, An Cư phải quay về thành phố S, Tống Lăng Ức dù lưu luyến không rời nhưng cũng không ngăn được anh.

Về đến nhà, anh vội vã vẽ phác thảo, phần công việc mấy ngày bây giờ phải bù lại, khối lượng công việc không hề nhỏ, anh bận rộn đến tận khuya và không hề nhận ra đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng.

Thấy bây giờ có làm tiếp cũng không đạt chất lượng, Tề An Cư cũng không vội, mai hoàn thiện cũng được.

Anh chưa bao giờ thức khuya, cũng hiếm khi ngủ muộn như vậy, bởi vì đã quá giấc, anh nằm trên giường cũng không thấy buồn ngủ.

Đêm hè không yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng ếch nhau, tiếng côn trùng kêu không ngớt, thỉnh thoảng còn có tiếng động cơ xe cộ đi qua đường ngoài cửa sổ.

Một khi con người không thể ngủ, họ có xu hướng ngồi nghĩ mông lung.

Anh nhớ về ngày tháng cả cha, mẹ đều bên cạnh. Còn có cả Tiểu Hắc lẽo đẽo theo sau.

Dần dần, anh chậm rãi thiếp đi, nhưng vẫn không vào sâu giấc, rồi bị đánh thức bởi tiếng chuông di động đột ngột.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.