Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 87



Đường Chi gần như suy sụp tìm kiếm cách làm mờ dấu hôn trên Internet, có khá nhiều cách—

Dùng khăn mặt chườm nóng; dùng bàn chải đánh răng chải đỏ phần dấu hôn rồi chườm đá; chườm nóng bằng trứng gà…

Cô đã thử từng cái một, nhưng không có cái nào hiệu quả.

Cuối cùng Đường Chi cầm hai quả trứng gà lên, thở dài chán nản.

Giang Chi nhìn cái cổ bị cô giày vò đến ửng hồng, hơi nhíu mày: “Đừng làm nữa, trầy da hết rồi.”

Đường Chi trừng mắt nhìn anh, cái này là do ai?!

Anh muốn làm mẫu thì làm ở chỗ khác không tốt sao, sao cứ phải hôn lên cổ cô?!

Cũng không muốn tiếp tục trồng dâu tây nữa đâu!

Từ nay về sau cô ghét nhất chính là trồng dâu tây!

Giang Chi kéo bàn tay vẫn đang hành hạ không thương tiếc cái cổ của cô: “Nếu để lại dấu vết, ngày mai em định để mọi người nhìn vào đây sao?”

“Vậy thì em phải làm sao bây giờ?”

Đường Chi tức giận, hai má hơi phồng lên.

Đêm qua lưu luyến dịu dàng bao nhiêu thì hôm nay lại càng uỷ khuất bấy nhiêu.

Anh rõ ràng biết rằng cô sẽ tham gia chương trình.

Giang Chi nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ ửng đỏ của cô: “Dùng đồ trang điểm che một chút.”

Đúng nha, còn có cách này.

Quả nhiên khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.

Đường Chi vô cùng dễ dụ mà tha thứ cho anh.

So với sự khẩn trương của cô, Giang Chi lại vô cùng thản nhiên lấy hai trái dâu tây nhỏ đến phòng làm việc.

Ngày thường anh lạnh lùng vô cảm, lại thêm cái tính ít nói ít cười, nên dù cho có một nhóm người trong phòng làm việc nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng không cảm thấy ngại ngùng mà mở miệng nói vài câu.

Ngược lại, khi Hoàng Bình Chiêu tán gẫu với anh về công việc, ánh mắt luôn nhìn vào cổ anh, cuối cùng Hoàng Bình Chiêu không kìm được mà nhỏ giọng mỉa mai, nói: “Đường Chi xem vậy mà tính chiếm hữu cũng cao quá nha? Tuyên bố chủ quyền nhanh vậy sao?”

Giang Chi mím môi, thản nhiên nói: “Cậu thì biết gì mà nói.”

Hoàng Bình Chiêu nghẹn một cục, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy Giang Chi chậm rãi nói:

“Cái này gọi là… tình thú.”

Giang Chi uống một ngụm nước lọc, dựa người vào trên sô pha, khóe môi khẽ cong lên.

“…”

Hoàng Bình Chiêu nghẹn lần nữa, chỉ có thể điên cuồng chửi bậy trong lòng——

Em không hiểu.

Em còn không hiểu con người vốn khiêm tốn như anh tại sao giờ lại trở nên kiêu ngạo như vậy.

Anh nên biết xấu hổ một chút đi!

Gần đây Giang Chi không nhận quá nhiều công việc, trọng tâm của năm nay đều đặt trên buổi hòa nhạc, sang năm có khả năng anh sẽ cân nhắc việc nhận diễn.

Album mới sẽ sớm được phát hành, qua hai ngày nữa sẽ xuất hiện trên mạng.

Anh đã đạt được vị trí đứng đầu trong lĩnh vực làm ca sĩ.

Nhưng vấn đề duy nhất chính là cổ họng thất thường.

Vừa đúng lúc này cổ họng Giang Chi có chút không thoải mái nên anh vô thức xoa nhẹ.

Hoàng Bình Chiêu lo lắng hỏi: Anh sao thế?”

“Cổ họng bị gì à?”

Giang Chi bỏ tay xuống: “Không có gì.”

Thấy Hoàng Bình Chiêu vẫn còn lo lắng, anh cong môi cười kiên định, nghiêm túc trả lời lại:

“Thực sự không sao mà.”

Chương trình tạp kỹ mà Đường Chi sẽ tham gia có tên là “Thời gian giải trí”. Khả Nhu là nhà quảng cáo của “Thời gian giải trí”. Với tư cách là người phát ngôn, cô cũng nhận được lời mời làm khách mời tạm thời của “Thời gian giải trí”.

“Thời gian giải trí” là một chương trình tạp kỹ chậm về đời sống, tổ chương trình đã chọn một homestay nhỏ ở phía tây thành phố, được bao quanh bởi núi và sông. Khách mời thường trú là cặp vợ chồng vô cùng nổi tiếng trong giới điện ảnh là Ngu Cao Tung và Lâm Tranh Nhân. Mỗi kỳ hai người đều mời những vị minh tinh đến làm khách, mọi người làm một chút công việc đồng áng, trò chuyện, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm.

Tỷ lệ người xem chương trình này rất tốt, cảm xúc của hai người Ngu Lâm không quá khoa trương làm bộ tình cảm, mỗi kỳ khách mời đến đều trải qua quá trình từ không quen đến quen thuộc càng khiến khán giả cảm thấy chân thật.

Không chỉ có Đường Bột mà rất nhiều fan hâm mộ chương trình tạp kỹ của Đường Chi ngay từ khi biết tin đã rất mong đợi đến tập này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1422: C1422: Pháp tắc bản nguyên không hoàn mỹ 2

Nhưng mà tập này lại trùng hợp trong số năm khách mời tạm thời đã có hai cặp đôi màn ảnh mang theo tác phẩm của mình tới, trong đó có CP “Matcha” đã từng lên mở màn cho chương trình trao giải lớn, người nữ tên là Tô Trà, nam thì tên là Hình Mặc.

Mặc dù Đường Chi không còn là cẩu độc thân nhưng cô lẻ loi một mình đứng giữa hai cặp đôi lại trông rất nổi bật.

Hôm nay dấu đỏ trên cổ cô đã mờ đi một chút, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù có kem che khuyết điểm để che đi nhưng cô vẫn luôn lo lắng sẽ bị mọi người nhìn thấy, có chút không tự nhiên.

Cũng may không có ai chú ý tới cổ của cô, sau khi mọi người tự giới thiệu với nhau, Đường Chi cũng hoàn toàn thả lỏng.

Vẫn là gánh nặng thần tượng của cô quá nặng, căn bản sẽ không có người để ý đến cổ của cô, huống chi phần cổ đã được chuyên viên trang điểm hàng đầu che đi, căn bản không thể nhìn thấy một chút vết đỏ nào.

Sau khi trò chuyện xong, vợ chồng Ngu Lâm phân phó nhiệm vụ bọn họ phải hoàn thành, đó là chẻ củi và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

CP còn lại đi chuẩn bị nguyên liệu, Đường Chi và CP “Matcha” cùng nhau đi chẻ củi.

Bộ phim ngắn ngọt ngào do Tô Trà và Hình Mặc diễn chính vô cùng hot đang được công chiếu rầm rộ, CP của họ cũng đã khiến vô số khán giả phải hô to ngọt ngào, lần này lên chương trình cũng là vì tăng thêm sức nóng cho bộ phim cho nên hai người cũng nghĩ cách cố gắng phát đường trong chương trình tạp kỹ.

Đa phần sức lực của con gái rất nhỏ, khi cầm dao chẻ củi dễ bị đứt tay, mềm yếu không có sức làm gì cả.

Tô Trà cũng tương tự như vậy, cô ta cầm dao chẻ củi và bổ một đao xuống, cây củi thì không bị xây xát miếng nào nhưng dao bổ củi thì lại đóng lên trên cột gỗ.

“Ai da, sao tôi lại chẻ lệch thế này!”

Hình Mặc mỉm cười đi đến nhặt cho cô ta: “Đừng nóng vội, quen tay rồi em sẽ làm dễ hơn thôi! Nếu thực sự không được anh lén giúp em một tay!”

Hai người đều là CP rất nổi tiếng, hơn nữa còn có sản phẩm đang được công chiếu nên tất nhiên bọn họ sẽ xuất hiện trên màn hình trực tiếp nhiều hơn một chút.

Đường Chi vốn dĩ chỉ có một mình, hiện tại cũng không xuất hiện trên màn hình, cho nên Đường Bột chỉ có thể ở mục bình luận lo lắng nháo nhào.

[Chi Chi đâu?]

[ Tổ tiết mục sao lại làm thế?]

[Không yêu cầu phải cho một mình một ống kính nhưng ít nhất cũng phải cho người ta ké một miếng đi chứ! Phân đoạn chẻ củi không cho Đường Chi lên hình một cảnh nào, tổ tiết mục đang làm cái gì vậy hả? Mau quay Đường Chi đi chứ!!!]

Trên bình luận thì cãi vã đến mức sắp lật trời, hiện trường bên này ngược lại lại là một khung cảnh yên bình.

Những loại gỗ mà tổ tiết mục đưa ra đều được lựa chọn kỹ càng và rất dễ chặt.

Đường Chi không giơ rìu lên cao mà chọn cách đặt trên mặt đất để chặt theo chiều ngang, một chân cô giẫm lên gỗ để cố định, tay cầm rìu vừa nhanh nhẹn chính xác vừa vững vàng.

Khi đạo diễn chương trình nhận được thông tin phản hồi từ bão bình luận và quay ống kính livestream đến chỗ cô thì vừa vặn có một âm thanh “lạch cạch” vang lên, Đường Chi một đao chẻ củi chém vào trên gỗ, đầu gỗ lập tức bị chẻ thành hai nửa, hơn nữa còn rất vuông vức, thoạt nhìn vô cùng chuẩn xác.

Thế này cũng quá ngầu rồi!

Đường Bột điên cuồng la hét—

[ Hôm nay Chi Chi thật đẹp trai!]

[ Em gái ngọt ngào mà dữ dằn.jpg]

[ Chi Chi cầm rìu trông lực điền quá đi!]

Cái danh yếu ớt trên người Đường Chi trải qua thời gian dài đã bị xé không còn một mảnh từ lâu, thay vào đó là tài giỏi, thông minh và nhiệt tình.

Mặc dù vậy, trái ngược với sự tương tác mạnh mẽ của CP và Đường Chi vùi đầu làm việc một mình, các hashtag #Đường Chi lạc đàn# và #Giang Chi mau tới# đều nằm trong danh sách hot search.

[Huhuhu, nếu anh Chi ở đó, Chi Chi sẽ không phải chịu nhiều uỷ khuất như vậy.]

[Đường Bột chúng ta chỉ có thể khóc giùm Chi Chi thôi!]

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 107: Thư viện giáo dục

[Chi Chi ở một mình vất vả quá, anh Chi mau tới đi!!!]

Một số người xem livestream, dùng hình ảnh một con chim sống động để thuyết minh mối quan hệ của nhóm ba người chẻ củi.

Trong hình, tổng cộng có ba con chim.

Hai con chim nhỏ ở cùng một chỗ và con chim nhỏ lạc đạc bên cạnh chỉ có thể đứng nhìn.

Trên đầu của hai con chim nhỏ, một cái viết là Tô Trà, một cái viết Hình Mặc và con chim đứng bên cạnh nhìn chính là Đường Chi.

Sau đó hai con chim nhỏ tình cảm mổ nhau, con chim nhỏ bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, lắc đầu bốn phía, thậm chỉ còn hướng mặt về phía khác nhổ “toẹt” một bãi.

Cuối cùng video đã được phóng to và viết chữ “ta khinh” phía trên đầu của con chim lạc đàn, còn cho thêm tính năng phát lại chuyển động chậm và lồng tiếng vào.

Vô số người xem ở phía dưới cười nghiêng ngả.

[ Chân thật ghê! Hahahaha!]

[ Rất giống người khác rải cẩu lương, bạn chỉ có thể ở bên cạnh nhìn!]

[Hahahahaha Chi Chi: Tui không nói lời nào mà chỉ khinh bỉ.]

[ Tổ tiết mục không phải là người, tại sao không mời anh Chi tới chương trình, tôi rất muốn nhìn thấy “Kẹo Gừng” kết hợp nha!]

Đường Chi không có đối tượng để tán tỉnh nên cô chẻ củi rất nhanh chóng.

Chẻ củi xong, cô cũng không làm bóng đèn cho hai người kia, vô cùng biết điều mà bê củi đi vào buồng trong giúp đỡ Lâm Tranh Nhân cùng nhau nhóm lửa.

Trong thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, tổ tiết mục đã tìm được Đường Chi.

Tổ tiết mục nhìn cô lạc đàn cũng rất thảm, vì thế đã cho Đường Chi một cơ hội để cộng tác với người khác.

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng ý của đạo diễn là hy vọng Đường Chi có thể gọi điện thoại cho Giang Chi.

Bão bình luận cũng nhân cơ hội này ở bên trong spam thêm lần nữa:

[Cmn, Chi Chi sẽ gọi cho anh Chi sao?!]

[Mau gọi anh Chi đến đi!!!]

[Lợi hại nha! “Kẹo Gừng” tái hợp trong chương trình tạp kỹ không phải là mơ nữa!]

[Tui tốt bụng khuyên tổ tiết mục các người, nhất định phải là anh Chi nha!!!]

Đường Chi ngây người cầm điện thoại trên tay.

Thực ra trong loại tình huống này, cô có thể dùng phương pháp trái ngược là gọi điện cho người khác để gây bất ngờ cho khán giả.

Nhưng sau nửa ngày làm việc mà còn phải ăn cẩu lương, Đường Chi uỷ khuất gọi điện thoại cho Giang Chi.

Khi giọng nói dịu dàng của Giang Chi vang lên từ đầu bên kia điện thoại, Đường Chi nức nở hai tiếng rồi gọi tên anh.

Làm việc không mệt, nhưng thấy người ta thể hiện tình cảm, cô thật sự mệt.

Giọng Đường Chi trở nên khó chịu: “Anh đang bận sao?”

“Không bận, sao vậy?”

Giọng nói của anh tựa trong veo, lập tức xoa dịu đi sự mệt mỏi cả một ngày nay của cô, Đường Chi ngồi thẳng người dậy: “Cho anh một cơ hội có muốn hay không?”

Khu bình luận đã trở náo nhiệt.

[Fuck! Anh Chi, thực sự là anh Chi kìa!!!]

[Chi Chi và anh Chi ngọt ngào quá đi! Gọi cho anh Chi đầu tiên luôn nha!]

[Hahahaha, Chi Chi kiêu ngạo, rõ ràng muốn bạn trai đến với mình, còn phải nói cho một cơ hội.]

Giang Chi hỏi thẳng vào vấn đề: “Cơ hội gì?”

“Tổ tiết mục muốn em tìm cộng sự.”

Theo yêu cầu của tổ tiết mục, Đường Chi đã bật loa ngoài, cô chuyển cuộc gọi giữa hai người sang chế độ nền, mở khung chat trò chuyện với Giang Chi, đồng thời gửi cho anh một chú gà vàng nhỏ đang nằm duỗi thẳng một chân, một bên mở chăn mền ra, ngầm hiểu là một icon vui vẻ.

Giang Chi nhận được icon của cô, cười nhẹ:

“Cho nên?”

Đường Chi bị nghẹn.

Cô nói rõ ràng như vậy, sao anh không hiểu được chứ.

Nhưng vào lúc này cô thật sự muốn Giang Chi đến, nên đem mọi chuyện nói rõ hết cho anh: “Vậy anh có muốn làm cộng sự của em không?”

Ngày thường cô không dám nói bất cứ lời gì, lúc này công bố mối quan hệ của mình, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, trực tiếp nói ra lời mời.

Giang Chi cảm thấy thú vị, cố ý trêu chọc cô: “Chỉ do tổ tiết mục muốn thôi hả?”

[Hahahaha, anh Chi xấu tính quá đi!]

[Muốn nghe Chi Chi nói muốn anh sao?!]

[Aa “Kẹo Gừng” cũng ngọt quá đi! Ngọt chết tui rồi!]

“?”

Trong thâm tâm, Đường Chi muốn hét lên một tiếng thật chói tai.

Cô cảm thấy rằng mình bây giờ giống như một đứa trẻ bị bắt nạt ở trường, còn gọi điện cho người lớn…

Tham Khảo Thêm:  Chương 501

Cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, Giang Chi lại hỏi tiếp:

“Em muốn anh đến sao?”

Aaa—

Quá đáng!

Nhưng mà điện thoại thì cũng đã gọi, giọng anh thì cũng đã nghe, có cơ hội như vậy nên cô rất muốn anh đến đây.

Đường Chi đỏ mặt, muốn nói lên tiếng lòng của mình.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Giang Chi, cô vốn dĩ muốn giả bộ bình tĩnh, nhưng khóe môi không kiềm lại được mà nhếch lên.

Ở đây rất vui vẻ, mọi người cùng nhau làm việc, ăn uống, tâm sự. Thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng mọi người đều có đôi có cặp, cô khó tránh khỏi có cảm giác như mình là cẩu độc thân, vô cùng tồi tệ!

Ai mà không có bạn trai chứ?!

Chờ chút nữa cô sẽ dẫn Giang Chi đi phát cơm một lượt, hehe.

Sau giờ nghỉ trưa, tiếp theo lại là một buổi tối bận rộn.

Vừa nghĩ tới việc Giang Chi sẽ đến, Đường Chi cảm thấy có động lực làm việc hơn rất nhiều.

Buổi chiều, hai đôi CP ra ngoài dựng quầy bán hàng, Đường Chi đi cùng Lâm Tranh Nhân cắt đậu tương.

Cô vừa chạm vào thành rổ thì lòng bàn tay đột nhiên đau nhói.

Đường Chi kêu lên, ném đậu tương vào lại trong rổ.

“Sao vậy?”

Lâm Tranh Nhân đặt cây kéo xuống, nắm lấy tay cô, thấy trên lòng bàn tay trắng trẻo và mềm mại của Đường Chi có hai vết phồng rộp nhỏ.

“Haiz, Chi Chi, tay em phồng rộp lên hết rồi này!”

Đường Chi cúi đầu nhìn hai vết phồng rộp trong lòng bàn tay, rút ​​tay về: “Không sao đâu.”

Lâm Tranh Nhân cảm thấy có chút đau lòng: “Như này mà còn không sao? Đau muốn chết!”

Sao mà để mọi người chẻ củi được chứ? Không phải tất cả đều là làm dáng một chút để tạo hiệu ứng chương trình tạp kỹ, cũng chỉ có Đường Chi ngốc đến mức chẻ cả đống củi, đôi tay mềm mại như vậy, chỉ sợ sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Không sao đâu, em không cảm thấy đau.”

Đường Chi mỉm cười, tiếp tục đi lấy đậu tương: “Chỉ là bình thường em làm việc quá ít.”

[ Trời ạ, đau lòng cho Chi Chi quá đi!]

[ Đây thật sự là do chẻ củi mà! Bàn tay đều đỏ bừng hết cả rồi!]

[ Chi Chi cũng liều mạng quá, anh Chi mau tới đi!]

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc ô tô từ bên ngoài ngôi nhà chạy tới.

Khu bình luận còn cảnh giác hơn hai người, có người thính tai nghe thấy tiếng xe ô tô, dẫn đầu kích động nói:

[ Có phải là anh Chi hay không?!]

[ Anh Chi tới rồi sao?!]

Lâm Tranh Nhân cũng nháy mắt với Đường Chi: “Này, là người nhà em tới kìa đúng không?!”

Đường Chi nghe nói vậy thì quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe màu đen dừng lại, Giang Chi mở cửa xuống xe.

“Đúng rồi!”

Hai mắt cô lập tức sáng lên, đứng dậy: “Em đi đón anh ấy đây!”

Lâm Tranh Nhân mỉm cười gật đầu.

Đường Chi chạy tới bên cạnh Giang Chi, ôm chặt lấy anh.

“Giang Chi ~”

Cô dựa đầu vào vai anh, lúc này cảm thấy lòng bàn tay mình rất đau.

Khu bình luận như phát điên lên: [ Aa, trực tiếp thể hiện tình cảm luôn kìa!]

[Ôm một cái là chuyện bình thường, hôn cũng là hành động bình thường nốt!]

[ Không gặp nửa ngày rồi, không tính hôn nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy sao? Đầu chó.]

Giang Chi để cho cô ôm mình, một tay cầm va li, một tay đặt nhẹ lên đầu cô, như thể an ủi xoa xoa:

“Làm việc có khổ hay không?”

Anh không hỏi còn không sao, vừa hỏi một cái là mặt Đường Chi nhanh chóng nhăn lại, tố cáo:

“Rất khổ!”

Cô từ trong lòng ngực anh ngẩng mặt lên, đưa tay ra trước mặt cho anh xem:

“Nhìn xem, tay em phồng rộp hết cả rồi! Đau quá! Huhuhu! Muốn bạn trai thổi thổi mới có thể cảm thấy đỡ hơn, anh nhanh thổi cho em một chút đi.”

Khán giả:???

Đường Chi duy trì hình tượng người con gái kiên cường cả một ngày, cho dù có vất vả hay mệt mỏi cũng chưa từng than thở, nhưng bây giờ đột nhiên nũng nịu như vậy, thật khiến người ta cảm thấy không quen!

[Không phải chị vừa nói không đau chút nào sao?!]

[Cứu mạng! Người con gái đang làm nũng với bạn trai này là ai?!]

[Chị có còn là Chi Chi mà chúng ta đã nhìn thấy hôm nay hay không?!]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.