Trong lúc ghi hình, nàng không có thời gian xem điện thoại, chỉ có thể dùng trước khi ngủ.
Bức xúc trước khi ngủ một chút cũng không sao, ít nhất dư luận đang theo hướng tích cực. Tuy biệt danh này khiến người khác cạn lời nhưng nàng cũng không phải kiểu người chấp nhất với việc này.
Địa điểm quay lần này là một làng chài, phòng của Thẩm Tích Nhược và nàng vẫn ở cạnh nhau, cô vẫn giống các khách mời khác thích quan tâm Tưởng Thiên.
Nhưng bản thân Tưởng Thiên lại muốn cố gắng thoát khỏi biệt danh Tưởng Mạnh Mẽ. Vì vậy, đôi khi nàng sẽ làm nũng với mọi người: “Ai nha, cá này lớn quá, tôi không ôm nỗi!”
Các khách mời khác sẽ xông đến giúp nàng, an ủi: “Được được, chúng tôi giúp cô, cô cứ tịnh dưỡng là được!”
Cứ vài lần không thể nâng vật nặng của Tưởng Thiên trong quá trình quay khiến nàng có biệt danh mới “cô nàng ốm yếu”.
Nhóm quan sát mỗi khi thấy cảnh quay của Tưởng Thiên đều cảm thán:
“Ai, mùa một rõ ràng sức của cô ấy còn rất lớn, vậy mà hiện tại đã trở thành một cô nàng ốm yếu vì ị bệnh tật tàn phá.”
“Có lẽ là cô ấy đã chịu đả kích, dù sao chuyện lúc trước cũng rất đáng sợ. Có thể cô ấy cần nhiều thời gian để vượt qua.”
“Cũng may, mọi người đều rất quan tâm Tưởng Thiên, đây là tình đồng nghiệp!”
Thẩm Tích Nhược càng hận không thể luôn đi theo cạnh nàng, Thẩm Tích Nhược cũng là người phụ trách đưa nàng ra biển.
Tưởng Thiên không biết mặc áo phao cứu hộ, Thẩm Tích Nhược mặc xong của mình, đi đến giúp nàng buộc tóc tựa như đang giúp con gái.
Tưởng Thiên được quan tâm hơi ngại ngùng, nàng làm nũng nói với Thẩm Tích Nhược: “Chị đừng quan tâm em như vậy! Chị cứ hướng dẫn em là được, em biết làm mà.”
Thẩm Tích Nhược dịu dàng nói: “Nói với em, có lẽ em sẽ không quen, sẽ xảy ra vấn đề.”
Phương Ứng Hứa đứng bên cạnh nhìn, cũng mang theo áo phao, ngọt ngào nói với Thẩm Tích Nhược: “Ai nha, Tích Nhược à, tôi cũng không biết mặc, cậu tới giúp tôi đi!”
Thẩm Tích Nhược bình tĩnh đi đến đó. Dù đã quay vài mùa nhưng ngoài trừ lúc cần làm nhiệm vụ thì Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi chủ động đến gần Phương Ứng Hứa.
Nhóm quan sát lập tức lên tinh thần, thét lớn:
“Quào quao quáo! Có phải cô ấy muốn tới giúp Phương Phương không!”
“Xem ra tình cảm khổ cực của Phương Phương trong mấy mùa qua cuối cùng cũng được đáp lại!”
“Aaaaa, không được! Thẩm tổng à, lẽ nào cô muốn phản bội Thiên Thiên nhà tôi sao! Mama không cho phép!”
Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Phương Ứng Hứa, nắm lấy cổ áo của hắn, cười như không cười nói:”Cậu có biết, cách học mặc áo phao nhanh nhất là gì không?”
Trong nháy mắt, Phương Ứng Hứa hiện lên sự âm trầm mà Tưởng Thiên kiêng kị nhưng rồi mau chóng trở lại dáng vẻ ngốc bạch ngọt, vui cười đáp: “Lẽ nào không phải là cậu giúp tôi mặc sao?”
Thẩm Tích Nhược khẽ lắc đầu.
Lúc này mọi người đều ở trên thuyết, mép thuyền có gió biển thổi đến, vị trí không gần biển. Thẩm Tích Nhược nhìn biển rộng, lạnh lẽo cười bảo: “Là ném gã xuống biển, gã sẽ tự biết mặc.”
Cả người Phương Ứng Hứa run lên, thật sự bị dọa. Nếu Thẩm Tích Nhược có ý định dọa người như vậy thì thật sự quá đáng sợ.
Thẩm Tích Nhược nói rồi, nhìn về phía ống kính, cười duyên nói: “Đương nhiên, các bạn nhỏ không nên học theo cách làm nguy hiểm này!”
Dứt lời, cô buông Phương Ứng Hứa ra, xoay người đi đến cạnh Tưởng Thiên, cúi đầu mỉm cười, kiểm tra lại thiết bị giúp Tưởng Thiên.
Phương Ứng Hứa: “……..”
Các khách mời: “………..”
Nhóm quan sát bị dọa run rẩy:
“Ha….. tôi sợ đến mức run cả tay, các bác thì sao?”
“Thẩm tổng thật đáng sợ, không hổ là Thẩm gia, khí tràng quá lớn.”
“Vì sao tôi bỗng chốc cảm thấy Thẩm tổng thật sự đang nhắm vào Phương Phương?”
“Tôi cũng không biết….. Có lẽ hào môn luôn có những ân oán mà chúng ta không biết.”
Hôm nay, mọi người đi theo các ngư dân thâm niên bắt cá, trải nghiệm cuộc sống của một ngư dân.
Các bác ngư dân đi thu lưới đã văng, một võng cá lớn ầm ầm đổ vào boong thuyền khiến mọi người choáng ngợp.
Vì cá vừa được vớt lên, mùi tanh rất nồng, dù mọi người đã mang khẩu trang, mặc đồ bảo hộ để phân loại cá, nhưng mùi hương vẫn len lỏi bám vào người.
Hơn nữa xúc cảm lạnh buốt, trơn trượt, ngầu nhiên có vật sắt nhọn cắt qua bao tay khiến mọi việc trở nên khó hơn.
Uyển Duyệt đang nhặt, đột nhiên quay đầu qua bên cạnh, gỡ khẩu trang, nôn.
Tưởng Thiên vội buông việc đang làm, vỗ lưng, hỏi thăm nàng, lại nhờ nhân viên tổ chương trình đưa nàng nghỉ ngơi, uống gì đó.
“Việc của chị ấy cứ giao cho tôi làm”.
Tưởng Thiên bâng quơ nói với tổ tiết mục, xoay người tiết tục làm phần việc được giao, sau đó lại chạy chỗ làm việc của Uyển Duyệt, bất chấp hình tượng yếu đuối đã xây dựng.
Không ngờ đến khi nàng ngồi xổm xuống, Thẩm Tích Nhược đã ở đó.
Một đại tổng tài mặc đồ bảo hộ bị bẩn, cùng gương mặt và mái tóc ướt đẫm, dáng vẻ chật vật thế kia nhưng ánh mặt cô lại trong trẻo, kiên cường.
Tưởng Thiên yên lặng ngồi cạnh Thẩm Tích Nhược, cả hai cùng nhau phân loại. Bàn tay mang bao tay đôi khi sẽ chạm vào nhau.
Dù cách lớp bao tay nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng điện chảy giữa hai người. Chỉ liếc nhìn nhau nhưng lại ăn ý cùng nhau tươi cười.
Vào lúc này, trời bất ngờ đổ mưa.
Trời mưa ở vùng biển nhiệt đới là chuyện rất bình thường nhưng các khách mời hầu hết đều chưa từng sống trong môi trường này. Vì thế mọi người rất lo lắng, nắm chặt lấy đồ bên cạnh mình.
Mưa rơi khiến đoàn thuyền như phiến lá lắc lư giữa dòng biển, không ngừng nhấp nhô, nước biển hòa với nước mưa văng vào người.
Nhân viên công tác vội sắp xếp mọi người vào trong khoang thuyền.
Các khách mời lần lượt đi vào, đến lượt Tưởng Thiên đi vào, Thẩm Tích Nhược theo sau, hai người bị nước mưa che kín mặt, không thấy rõ đường.
“Ở bên này này! Mau vào đi!”
Uyển Duyệt nôn nóng đứng ở cửa khoang thuyền, hô to, gọi mọi người đến.
Đúng lúc này, Phương Ứng Hứa bỗng khẽ cử động, lướt qua nàng tựa như muốn đưa tay đỡ Tưởng Thiên.
Mưa lớn khiến con thuyền không ngừng lắc lư, đi đường cũng phải cẩn thận từng bước, đừng nói đến là đỡ lấy ai đó.
Tưởng Thiên nhớ đến Thẩm Tích Nhược ở phía sau, khi quay đầu nhìn vừa lúc bỏ lỡ Phương Ứng Hứa đang đưa tay đến.
Không biết là cố ý hay vô tình, thanh sắt dưới chân Phương Ứng Hứa bất ngờ ngã về phía Tưởng Thiên.
“Cẩn thận!”
Giọng Thẩm Tích Nhược xuyên qua màn mưa truyền vào tai Tưởng Thiên.
Lúc này nàng không biết nên đứng yên hay nên di chuyển, nàng mờ mịt quay đầu nhìn, lại bị màn mưa che khuất mắt.
Thẩm Tích Nhược nhấc chân đá thanh sắt đến mép thuyền, tức giận trừng Phương Ứng Hứa.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn Thẩm Tích Nhược, khóe môi cong lên.
Tay Thẩm Tích Nhược giơ cao muốn tát hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ bùng nổ kéo Tưởng Thiên vội vã vào trong khoang thuyền.
Rất nhanh, hai người đã ướt đẫm bước vào.
Phương Ứng Hứa cũng đi theo sau.
Nhân viên công tác đóng cửa lại, Phương Ứng Hứa cợt nhả nói với mọi người: “Ai nha ai nha, ướt đẫm cả rồi, có muốn cánh đàn ông chúng tôi tránh sang một bên cho các chị em thay quần áo không?”
Uyển Duyệt cười chế nhạo hắn: “Cậu thật sự xem mình là người bạn của chị em phụ nữ sao, chúng tôi yếu ớt vậy sao?”
Phương Ứng Hứa cười đáp: “Tại hạ rất thích danh xưng người bạn của chị em phụ nữ.”
Nói rồi, hắn đi đến một góc ngồi.
Tưởng Thiên nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược, cảm nhận tay cô lạnh băng, lập tức dùng hơi ấm của lòng bàn tay mình sưởi ấm tay cô, sau đó khẽ hỏi: “Có lạnh không chị?”
Thẩm Tích Nhược không đáp, cả người cứng đờ.
Tưởng Thiên chăm chú nhìn vào mắt cô, cảm thấy sắc mặt của cô không đúng, ánh mắt tràn ngập….. sự thù địch khó nói.
“Chị làm sao vậy? Vì sao lại không nói gì?”
Tưởng Thiên hỏi nhưng Thẩm Tích Nhược vẫn không trả lời. Trường hợp rất hiếm thấy giữa hai người.
Thẩm Tích Nhược chưa từng làm lơ câu hỏi của Tưởng Thiên. Đây là lần đầu tiên như vậy khiến nàng không biết làm sao, hai người chỉ trú mưa đã biến thành như vậy.
Nàng âm thầm nghĩ, có thể là vì thuyền quá lắc lư khiến cô say tàu, sau khi nghỉ ngơi sẽ tốt hơn nhưng mãi đến khi mọi người tiếp tục ghi hình buổi cơm chiều, Thẩm Tích Nhược vẫn giữ dáng vẻ cứng đờ, lạnh băng đó.
Cô không để ý đến ai, có người đến trò chuyện cũng chỉ “ừ”, ánh mắt không dao động.
Tưởng Thiên rất lo lắng, nhân viên công tác đều bỏ chạy, sau khi nghỉ ngơi, nàng cố ý chạy đến gõ cửa phòng Thẩm Tích Nhược.
“Tích Nhược, chị đã ngủ chưa?”
Thẩm Tích Nhược mở cửa. Nàng mặc áo ngủ dài, sắc mặt tài nhợt, đôi mắt ngâm đen, tóc rối xoã trên vai, thoạt nhìn hơi dọa người.
Tưởng Thiên giật mình, trước nay Thẩm Tích Nhược luôn chú ý đến vẻ ngoài, dù chỉ nghỉ ngơi trong nhà, cô cũng sẽ không để mình trong trạng thái ma mữ như vậy, chỉ cần gặp người, cô đều sẽ rất chỉnh chu.
Hơn nữa, sắc mặt cô tái nhợt tựa như đã xảy ra việc gì đó rất nghiêm trọng.
Tưởng Thiên đi vào phòng, ngồi xuống mép giường, hỏi: “Có phải chị thấy không khỏe không?”
Thẩm Tích Nhược cũng ngồi cạnh nàng, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng, ánh mắt vốn lạnh lẽo chậm rãi thay đổi, đáy mắt lạnh nhạt cũng dần biến mất.
Thay vào đó là sự mềm mại bất đắc dĩ.
Cô vươn tay, vuốt lọn tóc rối ra sau tai giúp Tưởng Thiên.
Động tác dịu dàng, tràn ngập thương tiếc nhưng lại mang theo sự trịnh trọng khó hiểu.
“Chị không sao. Chỉ là…….”
Câu tiếp theo không nói thành lời.
Tưởng Thiên thắc mắc nhìn cô: “Chỉ là cái gì? Hay chị bị say tàu?”
Nói rồi, nàng đưa mu bàn tay lên trán Thẩm Tích Nhược, lại đặt lên trán mình, lẩm bẩm: “Không nóng mà……”
Thẩm Tích Nhược cảm nhận sự mềm mại của mu bàn tay hơi lạnh kia khi nàng đặt lên trán mình.
Tựa như người này trong lòng cô sẽ luôn dịu dàng, tinh tế, sẽ luôn tươi cười ranhg rỡ tựa như ánh mắt trời.
Thẩm Tích Nhược vốn cho rằng, bản thân ở cạnh Tưởng Thiên có thể sẽ bảo vệ được nàng.
Nhưng hiện tại cô không dám chắc.
Cô muốn nói ra tâm sự của mình nhưng cô biết nếu mình nói ra, nhất định sẽ hối hận, sẽ đau khổ.
Bên ngoài cô điềm tĩnh nhưng nội tâm lại bị dày vò như núi lửa phun trào.
“Em chỉ muốn hỏi….. chị tham gia chương trình này, có phải là vì em không?”
Giọng Tưởng Thiên bỗng kéo cô về thực tại.