Thẩm Tích Nhược tự mình lái xe đến, khi đến gần thành điện ảnh, cô gọi cho Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nghe máy xong thì xin phép đạo diễn cho nàng nghỉ. Dù sao bây giờ đang chụp tạo hình của nam chính, tạo hình của nàng phải đợi một lúc lâu mới chụp nên đạo diễn cũng hào phóng đồng ý.
Tưởng Thiên đang muốn ra ngoài đã gặp Khúc Hổ mặc trang phục nam chính nhìn mình.
Khúc Hổ mặc áo dài hoàng thất nhà Hán, quần áo hoa lệ nhưng sắc mặt của hắn lại không tốt, quầng mắt đen đến mức phấn cũng không che hết được.
Hắn nhìn lướt qua, trong mắt đầy oán hận và ngoan độc, trên mặt lại hiền hòa hỏi: “Vừa vào tổ mà cô phải ra ngoài sao?”
Tưởng Thiên cũng ôn hòa đáp: “Phải đó anh Khúc, tôi ra ngoài gặp bạn.”
Khúc Hổ gật đầu, nhìn nàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Cô ta thoạt nhìn không giống như biết mình hạ cô ta, như vậy sau này có thể từ từ tăng độ tin tưởng.”
Người gọi cho hắn hôm qua là Thẩm Tích Chu.
Sau khi biết thân phận của đối phương, Khúc Hổ kích động, chuyện gì vậy? Toàn bộ thế lực Thẩm gia đang giúp mình đối phó với cô nhóc không quyền không thế chỉ vừa tốt nghiệp sao?
Cũng không rõ sao Tưởng Thiên có thể đắc tội với Thẩm gia.
Khúc Hổ nghĩ: “Xem ra vai nữ chính này, Tưởng Thiên chắc chắn không diễn được lâu.”
Ngoài thành điện ảnh, Thẩm Tích Nhược tìm chỗ đậu xe xong thì ngồi yên trong xe. Khi thấy Tưởng Thiên bước ra, cô mới mở cửa, xuống xe.
Tưởng Thiên ngồi ở ghế phụ. Nàng vừa ngồi vào đã cảm thấy ấm áp, nàng cởi lớp áo lông ra, bên trong mặc trang phục diễn.
Trang phục diễn cổ trang đã được chỉnh sửa, sáng tạo để theo thị hiếu của người hiện đại. Bộ trang phục càng làm nổi bật làn da trắng ngọc, diện mạo tươi tắn của Tưởng Thiên.
Chỉ mặc trang phục diễn thôi đã đẹp vậy, không biết sau khi hóa trang xong sẽ trông đẹp đến thế nào.
Nghĩ đến dáng vẻ lấp lánh đó của nàng, Thẩm Tích Nhược chỉ cảm thấy tiếc nuối bản thân không thể giữ riêng cho mình xem.
Thẩm Tích Nhược trong lòng thoáng có chút khác thường, cô nhìn Tưởng Thiên, khen: “Em mặc trang phục này trông đẹp lắm!”
Tuy trang phục rườm rà, buổi sáng tiến tổ đã phải mặc, khi đi WC cũng bất tiện nhưng Tưởng Thiên mặc kệ, ngồi trên xe, tươi cười nói với Thẩm Tích Nhược: “Ai da, sắp nửa tháng không gặp, giờ gặp nhau em cứ thấy là lạ.”
Gương mặt Thẩm Tích Nhược vẫn lạnh lùng nhưng khi gặp Tưởng Thiên, cô lại dịu dùng cười nhìn nàng.
Phát hiện Tưởng Thiên không sao cô mới yên lòng.
Cũng không biết vì sao lúc trước cô lại hoảng hốt.
Tưởng Thiên hỏi cô: “Chị ở Đức làm việc có bận không? Hợp tác có thành công không chị?”
Thẩm Tích Nhược đáp: “Cũng được, mọi chuyện tiến triển theo kế hoạch đã đề. Hiện tại trợ lý đang bàn chi tiết hơn….”
Tưởng Thiên không hiểu chuyện trong công ty nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, hứng thú nghe chị nói.
Thời gian của nàng có hạn, Thẩm Tích Nhược cũng không nói quá nhiều, chỉ dịu dàng hỏi: “Dạo này bên em có chuyện gì đặc sắc không?”
Tưởng Thiên nghĩ rồi cười nói: “Có người muốn gây sự, bị chị Lý Hồng ấn xuống, ngoài ra mọi thứ đều ổn. Phải rồi, em còn đang học võ, học được nhiều động tác lắm, chị có muốn xem không?”
Thẩm Tích Nhược lắc đầu: “Ở trong xe chị không xem được. Chuyện người nọ làm có ảnh hưởng đến em không?”
Cụ thể việc gì lát cô sẽ hỏi Lý Hồng, không cần để Tưởng Thiên phải giải thích.
Tưởng Thiên bật cười đáp: “Đương nhiên không, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể ảnh hưởng đến em, em còn tính giữ thái độ này để anh ta từ từ sập bẫy.”
Thẩm Tích Nhược thật lòng nói: “Khi cần, em nhất định phải nói chị, chị sẽ giúp em.”
Tưởng Thiên gật đầu.
Trong xe bất chợt yên tĩnh, Thẩm Tích Nhược chỉ chăm chú nhìn Tưởng Thiên, nhìn đến mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Nàng bỗng chợt nhớ, lấy hộp giấy từ trong túi bên cạnh đưa cho Tưởng Thiên, cười bảo: “Tặng em, đây là món khoái khẩu của em, chờ khi vào đoàn phim em sẽ không thể ăn.”
Tưởng Thiên nhìn, bên trong là hạt dẻ rang.
Từng viên hạt dẻ căng tròn, vàng óng đang há miệng lộ ra phần hạt bên trong. Bên ngoài đậm vị cùng hương thơm ngào ngọt bay khắp xe.
Nhiều ngày qua, nàng luôn vùi mình tập võ, bây giờ nhìn thấy hạt dẻ rang lập tức sáng mắt.
“Oa…. thơm quá, là tiệm mà em thích đúng không?” Tưởng Thiên hỏi.
“Phải, đúng lúc chị đi ngang qua thấy.” Thẩm Tích Nhược cười. Thật ra cô cố ý chạy đến trường Tưởng Thiên mua.
Tưởng Thiên cho hạt dẻ vào miệng, mềm mềm thơm thơm làm cả người nàng thoải mái muốn cuộn tròn.
Nàng không kiềm được duỗi người, hạnh phúc là đây chứ đâu.
Khi duỗi người, cơ thể nàng hơi nghiêng về một bên. Tuy siêu xe xa hoa nhưng không gian cũng không quá lớn, nàng nghiêng người bất giác nghiêng vào lòng Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược vươn tay khẽ ôm lấy nàng. Tưởng Thiên cứng người.
Nàng rất cẩn thận dịch người, phát hiện tay Thẩm Tích Nhược đặt lên vai mình không có ý rời đi.
Khi nàng chần chờ, thấy Thẩm Tích Nhược lột hạt dẻ đưa đến miệng mình.
“Ăn thêm đi em.”
Cả người Tưởng Thiên căng cứng, bất động, nàng cảm giác miệng như dính keo, cố mở thế nào cũng không được.
Thật vất vả mới mở được ăn lấy viên hạt dẻ kia.
“Oa, ngọt quá.” Còn ngọt hơn viên ban nãy.
Lúc này Thẩm Tích Nhược lấy tay ra, Tưởng Thiên mới có thể ngồi thẳng người.
Nàng khẽ nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy sắc mặt đối phương bình thường, cúi đầu tiếp tục ăn hạt dẻ.
Hình như Thẩm Tích Nhược không quan tâm việc chị vừa ôm lấy mình. Mà cũng phải thôi, Tích Nhược với mình còn làm nhiều chuyện hơn vậy, mấy cái khoác vai, đút hạt dẻ này chỉ là chuyện trẻ con.
Tuy hai người đã làm chuyện thân mật hơn nhưng bây giờ chỉ chạm vai, Tưởng Thiên đã cảm thấy cơ thể mình phản ứng mãnh liệt.
Cảm giác không phải là Thẩm Tích Nhược chạm vào mà giống như bị thú dữ cắn.
Rốt cuộc là vì sao….. Bỗng Tưởng Thiên ý thức được, Thẩm Tích Nhược có hảo cảm với mình mà mình cũng đã quyết tâm từ chối người ta.
Nàng cảm giác, hai người vẫn nên tránh tiếp xúc thân mật. Quyết tâm là thế nhưng khi gặp nàng lại quên mất, cứ theo thói quen lúc trước.
Có thể là vì đã quen, rất nhiều chuyện cũng dần dần thay đổi…..
Tưởng Thiên lại nghĩ đến lúc nghe thấy giọng nữ trong nhà Thẩm Tích Nhược, trong lòng có chút khó chịu.
“Khi nào em bắt đầu diễn? Đạo diễn có cho tham ban không?” Thẩm Tích Nhược hỏi.
“Hả? Dạ! Chắc sẽ còn lâu lắm, hôm nay chỉ mới chụp tạo hình, xem những người khác làm việc thế nào. Em nghĩ ngày mai mới bắt đầu quay.”
Tưởng Thiên hoàn hồn vội vàng trả lời.
“Ừ, em ở trong đoàn, nếu gặp phải chuyện gì cũng phải nói với chị trước tiên. Chị sẽ nói với Lý Hồng, nhờ cô ấy chú ý an toàn của em.” Thẩm Tích Nhược nhíu mày, nghiêm túc nói.
“Hahaha, sao chị nói như thể em sẽ gặp chuyện vậy. Không sao đâu, em biết tự lo cho mình mà.”
Tưởng Thiên nói xong, nhìn giờ, phát hiện đã qua nửa tiếng, nàng vẫy tay tạm biệt Thẩm Tích Nhược.
Nàng mặc áo ngoài, cả người nhích tới nhích lui, vì quần áo quá lớn, hết chạm chỗ này lại chạm đến người Thẩm Tích Nhược.
“Ai ya, xem ra bộ này rộng quá….”
Tưởng Thiên vừa chỉnh quần áo vừa trêu Thẩm Tích Nhược.
Trước mặt Thẩm Tích Nhược, cả quần áo nàng cũng không mặc được, mất mặt quá.
Đúng lúc này, Thẩm Tích Nhược giúp đỡ Tưởng Thiên sửa cổ áo cho nàng.
Nhiệt độ cánh tay làm nàng khẽ run, trái tim cũng đập loạn.
Đợi nàng mặc áo xong, Thẩm Tích Nhược giúp nàng mở cửa xe.
Gió lạnh thổi vào trong, Tưởng Thiên nhanh chóng bước xuống, nàng sợ gió thổi làm Thẩm Tích Nhược bị lạnh.
Mình có mặc áo lông nhưng Thẩm Tích Nhược thì không, gió thổi vào lỡ chị bị bệnh thì sao?
Tưởng Thiên đóng cửa xe, trái tim còn đang đập mạnh.
Thẩm Tích Nhược quay cửa kính xe xuống, Tưởng Thiên vẫy tay với cửa sổ: “Em về trước nha!”
Thẩm Tích Nhược cười với nàng, trước nay cô cũng vậy, chỉ cười nhạt đã rất đẹp.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên đổ tuyết.
“Oa! Trời đổ tuyết rồi!”
Mấy cô gái xung quanh vui vẻ cười rộ lên, đưa tay hứng tuyết.
Tưởng Thiên cũng ngẩng đầu nhìn đầu, cười nói: “Là tuyết đầu năm.”
Hai người, một người ngồi trong xe, một người ngồi ngoài xe, cách cửa sổ nhìn nhau, thấy bông tuyết trong mắt đối phương.
“Có truyền thuyết kể rằng…..” Thẩm Tích Nhược bỗng nhiên lên tiếng, lại dừng lại.
“Kể gì cơ?” Tưởng Thiên thắc mắc hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Tích Nhược lại nhấp miệng cười, không đáp, ánh mắt đen láy xinh đẹp nhìn Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên mê mang nhưng người ta không nói, nàng chỉ nũng nịu hừ rồi xoay người, cẩn thận bước đi.
Thẩm Tích Nhược nhìn bóng lưng Tưởng Thiên, trong lòng thì thầm về truyền thuyết đó: “Ngày tuyết đầu mùa đổ, hai người yêu nhau gặp nhau sẽ có được hạnh phúc.”