Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 54: Đêm Tuyết



Gần quá!
Đồng tử Thẩm Tích Nhược mở to tựa như chưa hoàn hồn, cô vẫn giữ khoảng cách này.
Thật ra khoảnh khắc này diễn ra không lâu, chỉ vài giây.
Nhưng Tưởng Thiên cảm thấy, thời gian như dài đi như phô mai kéo sợi vừa vàng vừa sáng.
Tất cả đều slow motion, nàng thấy Thẩm Tích Nhược thong thả đứng lên, khẽ đẩy mình, lên tiếng: “Em đứng ra xa chút, coi chừng bị nóng!”
Thời gian bắt đầu chuyển động lại.
Tưởng Thiên bị Thẩm Tích Nhược đẩy ra, nàng bèn đứng xa bếp, quà bị nàng nắm trong tay cũng hơi nhăn.
Thẩm Tích Nhược đưa lưng về phía nàng, tắt bếp mới hỏi: “Em tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì tới ghẹo chị đúng không?”
Tuy cô nói vậy nhưng trong mắt là ý cười, khóe môi cũng đang cong lên, dáng vẻ đáng yêu khác ngày thường.
Tưởng Thiên nhìn mà rung động, bất chợt có chút hồi hộp.
Dải băng trên hộp quà của nàng bị siết nhăn.
Nàng nghĩ lát nữa trước khi tặng, nàng sẽ gói lại lần nữa.
Bỗng nghe Thẩm Tích Nhược hỏi: “Oh, đây là…. Quà sao?” Giọng Thẩm Tích Nhược vốn lạnh cũng nghe ra cô đang vui.
Tưởng Thiên đành cười đưa quà cho Thẩm Tích Nhược: “Phải, đây là quà Giáng Sinh của chị.”
Thẩm Tích Nhược đi rửa tay mới nhận quà, cô cười thật tươi, đáp: “Tuy chưa đến Giáng Sinh nhưng cảm ơn em!”
Cô cầm hộp quà màu xanh, đứng trước bàn ăn, rất quý trọng nhìn ngắm hồi lâu mới hỏi: “Em gói đẹp lắm, chị có thể mở nó ra bây giờ không?”
Tưởng Thiên nhướng vai tỏ vai tùy chị, trong lòng lại thầm sướng. Nhìn thấy Thẩm Tích Nhược thích quà của mình, nàng còn thầm vui. Nàng chờ mong khi nhìn thấy bên trong chị sẽ vui như thế nào. Truyện Cổ Đại
Thẩm Tích Nhược kéo nhẹ dải ruy băng. Sau đó lại mở từng lớp từng lớp giấy.
Bên trong là bộ đất sét có cây thông lớn đầy tuyết, trên đỉnh đầu là sao vàng lấp lánh, bên cạnh là nhà gỗ và Thẩm Tích Nhược mini đứng trước gió. Mặt đất phủ đầy cỏ xanh còn điểm thêm hoa và đá. Phiên bản Thẩm Tích Nhược mini đang mặc áo gió, sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt đen to tròn, rất đáng yêu.
“Đáng yêu quá…..” Thẩm Tích Nhược kinh ngạc cảm thán, cô ngơ ngác đứng trước bàn, muốn chạm nhưng không dám.
“Chị thích không? Đây là em dùng đất sét nặn ra, nhìn hơi thô chị đừng ghét nó.”
Tưởng Thiên nhìn chị cũng biết đối phương thích nhưng nàng vẫn muốn nghe Thẩm Tích Nhược nói thích, như vậy nàng mới yên tâm.
“Chị thích, thích lắm. Thiên Thiên, em khéo tay vậy sao?” Thẩm Tích Nhược vẫn chưa rời mắt khỏi món quà, cô dùng ngón tay chọc vào gương mặt của bé mini.
Chọc bé xong, mắt cô tỏa sáng như trẻ nhỏ, cười với Tưởng Thiên: “Chị không ngờ, nó cứng!”
Tưởng Thiên đặt đứa nhỏ vào tay chị, nói: “Chị xoa nó thử đi.”
Thẩm Tích Nhược không dám động, cẩn thận quan sát bé mini, trong mắt thích thú và mới lạ.
Dưới sự thúc giục của Tưởng Thiên, cô mới từ từ dùng tay chạm bụng tượng.
“Wow…. cảm xúc lạ lắm, bên trong trống không, còn nhẹ hơn chị nghĩ!”
Thẩm Tích Nhược nhéo một cái, không kiềm được nhéo tiếp, sau đó nắm trong tay như bảo vệ tượng đất sét.
“Em giỏi quá, em làm mấy này khéo tay thật…..”
Thẩm Tích Nhược liên tục khen làm Tưởng Thiên nghe mà ngại ngùng.
Tưởng Thiên chưa từng thấy Thẩm Tích Nhược vui vẻ, hồn nhiên như đứa nhỏ.
Nàng chưa từng nghĩ đến, Thẩm Tích Nhược lại rất thích món quá này: “Chị… chị không chê em trẻ con sao? Mấy món này…. chỉ có trẻ con mới chơi.”
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, đánh giá món quá: “Khi chị còn nhỏ, chị không chơi thú bông, đất sét hay sáp.”
Tưởng Thiên kinh ngạc, sao mà thảm vậy?
Ngay cả ở cô nhi viện nhưng Tưởng Thiên cũng từng chơi qua. Tuy phải xếp hàng để đến lượt nhưng có rất nhiều mạnh thường quân hay quyên đồ chơi cho các nàng.
“Thế lúc nhỏ chị chơi gì?” Tưởng Thiên tò mò hỏi.
“Lúc nhỏ chị chơi cờ vây, piano, khiêu vũ, chơi trò tình hình các quốc gia…..” Thẩm Tích Nhược thấy Tưởng Thiên mờ mịt, giải thích: “Chị và bạn sẽ sắm vai là các nước sau đó tham khảo tình hình thế giới sắp tới mà đưa ra vũ khí bí mật tương thích. Ví dụ vũ khí chị dùng với nước em là “hạn chế xuất nhập khẩu” thì em sẽ tính xem em bị mất bao nhiêu GDP……”
Tưởng Thiên nghe không hiểu, ngắt lời chị: “Mấy chị chơi trò đó lúc mấy tuổi?”
Thẩm Tích Nhược nhớ lại đáp: “Hình như là khoảng 10 tuổi.”
Tưởng Thiên: “……….”
Lúc 10 tuổi mình đang làm gì? Chơi đất sét.
Thật sự không thể so với trò tình hình các quốc gia của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược trân trọng nhìn ngắm hồi lâu, sau đó lấy một ly pha lê đặt bộ mô hình vào. Cô bảo làm vậy sẽ giữ được món quà lâu hơn.
Tưởng Thiên nghe mà đổ mồ hôi, dạo này đóng phim áp lực quá, nàng mới tham gia khóa nặn đất sét, chị thật sự không cần phải bảo vệ đến vậy!
Nhưng khi nàng bảo chị không cần làm nhiều đến vậy, Thẩm Tích Nhược chỉ cười thần bí đáp: “Quà em tặng chị là của chị, chị làm thế nào là chuyện của chị.”
Tưởng Thiên thở dài, lại cảm thấy kinh ngạc.
Lúc sau, bữa tối cũng mau chóng lên.
Ngoài trời giá lạnh, cô hầm canh gà đông trùng hạ thảo, rau xào và thịt nướng.
Nước canh trong trẻo, mùi thơm thoang thoãng hoàn toàn khiến người ta không kiềm được. Đông trùng hạ thảo nấu với thịt gà làm thịt gà mềm, hòa tan, ấm áp.
Rau xào giòn ngon, nước sốt ướt đẫm. Thịt nướng mang theo mùi tỏi trông rất ngon miệng.
Tưởng Thiên ăn đến no căng, cuối cùng thoải mái ngã vào lưng ghế, xoa bụng than: “Oa! Lần nào đến nhà chị ăn, em cảm giác mình tăng thêm mười kg, bụng trông như có bầu.”
Thẩm Tích Nhược sắp xếp lại bàn ăn, cô đặt quà của Tưởng Thiên ở giữa lại nhìn tới nhìn lui.
Tưởng Thiên nhìn mà buồn cười, trêu: “Chị thích vậy sao? Nếu vậy, em dạy chị chơi nha?”
Thẩm Tích Nhược lắc đầu đáp: “Không cần, chị không muốn chơi.”
Tưởng Thiên thấy lạ bèn hỏi: “Vậy chị muốn gì?”
Thẩm Tích Nhược trả lời: “Chị muốn…. chị thích cái gì, em sẽ nặn giúp chị, như vậy không tốt hơn sao?”
Cô nói rồi cười cợt nhã với Tưởng Thiên, nháy mắt với nàng.
Một hành động nhỏ đã khiến Tưởng Thiên sụp đổ, nàng vội dời mắt đáp: “Chị giỏi ha!”
Thẩm Tích Nhược cười xoa xoa bé mini giống mình.
Tưởng Thiên ngồi cạnh nhìn cô xoa, thong thả nói: “Cũng được. Chị thích gì thì nói với em, nếu làm được em sẽ làm giúp chị, không chỉ nặn đất sét, mà chuyện khác cũng được.”
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi hơi động, biểu cảm cô đơn: “Chị biết rồi.”
Nhìn Thẩm Tích Nhược cô đơn, Tưởng Thiên bỗng thấy bủn rủn.
Nàng hiểu ý của Thẩm Tích Nhược cũng biết dạo này mình không chủ động liên lạc với chị làm người có tâm tư cẩn thận như chị phải buồn.
Nhưng nàng biết có vài thứ không thể nói bỏ là bỏ, dù sao người cũng không phải máy móc, người có cảm xúc mãi mãi sẽ không thể kiềm chế.
Dù là người kiên cường, ưu tú như Thẩm Tích Nhược cũng không kiềm được.
Cơm nước xong, sắc trời đã tối, Tưởng Thiên còn phải trở về đoàn phim. Ngày mai cả đoàn sẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất pháp đến sa mạc đóng phim, nàng cũng về khách sạn chuẩn bị.
Vậy nên Thẩm Tích Nhược lái xe, chở nàng về.
Vì trời đang đổ tuyết nên đường xá rất trơn, xe cộ phải chạy cẩn thận.
Thẩm Tích Nhược lái xe rất chậm. Hai người thường xuyên bị kẹt xe.
Dưới ánh đèn đường, bông tuyết không ngừng rơi xuống, khung cảnh bên ngoài rất đẹp.
Ở ngã tư, đèn giao thông chuyển xanh, Thẩm Tích Nhược chuẩn bị nhấn chân ga, bỗng nhiên xe bên cạnh lao ra.
Một cô gái trẻ tuổi đang đi trên đường, cô như sợ ngã nên đi rất chậm, đèn đã xanh nhưng vẫn chưa đi hết vạch kẻ đường.
Chiếc xe đó phóng nhanh tông trúng cô gái.
Trước mắt Tưởng Thiên, thái dương cô gái chảy máu từng chút thấm ướt mặt đường.
Tưởng Thiên ngồi trên xe bị dọa.
Trong nháy mắt, nàng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cũng không thể chú ý đến việc khác.
Nàng đột nhiên đau đầu, muốn che mặt nhưng không thể. Tay nàng nhưng có gánh nặng nghìn cân, tất cả dần như tối lại. Không khí, âm thanh, màu sắc…. dần dần biến mất.
Chỉ có hình ảnh trước mắt và những hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ.
“Thiên Thiên em làm sao vậy? Thiên Thiên? Thiên Thiên!”
Là ai đang gọi nàng, ồn ào quá, tiếng gọi như vang vọng khắp đầu nàng.
Nàng đưa tay lên, che mặt, ngã xuống ghế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.