Vừa thấy mặt nam chính, trong lòng Tưởng Thiên lập tức chán ghét, trên mặt cũng không che dấu sự ghét bỏ.
Nàng xoay người vùi mình trong góc, vờ nghiêm túc đọc kịch bản, trong lòng cầu nguyện: “Đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi, anh là bá đạo tổng tài! Không cần OOC* theo đuổi tôi, cầu xin anh!”
*OOC: Out of character. Không phù hợp với các đặc điểm hoặc đặc điểm được gán cho nhân vật mà một người đóng, như trong phim hoặc vở kịch.
Nhưng giọng Thẩm Tích Chu truyền từ phía sau nàng: “Cô gái lại gặp nhau. Lần trước em chưa còn nói tên của em cho tôi.”
Tưởng Thiên yên lặng xoay người, mặt đối mặt với Thẩm Tích Chu. Nàng ngồi, Thẩm Tích Chu đứng, nàng chỉ có thể thấy eo Thẩm Tích Chu, hơn nữa là nhìn thấy bộ phận đáng xấu hổ nào đó.
Tưởng Thiên yên lặng đứng lên, ý đồ để mình cao hơn một chút, nhưng phát hiện dù mình có nhón chân cũng chỉ có thể thấy cổ Thẩm Tích Chu, vẫn phải ngẩng đầu.
Cao như vậy để làm gì, lúc trước nữ chính thích hắn là vì có thể trị được bệnh xương cổ sao?
Tưởng Thiên thầm mắng, lại gặp biến bất kinh nói: “Tôi tên Tưởng Thiên. Có việc anh có thể tìm đạo diễn, bây giờ tôi có việc bận, đi trước, cảm ơn anh.”
Nói xong, nàng vờ trấn định muốn đi qua từ bên cạnh Thẩm Tích Chu.
Đáng tiếc nơi này chỉ có một góc, thân hình Thẩm Tích Chu cao lớn, chiếm cứ không gian rất lớn, thấy nàng phải đi, tay vươn đỡ ở tưởng, vừa vặn chặn nàng.
Tưởng Thiên không đi được, không cẩn thận dẫm vào chân Thẩm Tích Chu.
Thẩm Tích Chu phát ra tiếng kêu chuẩn nam chính tiểu thuyết. “Ân….”
Nhân viên công tác lặng lẽ vây xem kinh hô: “A! Bọn họ làm gì vậy? Từ chỗ này nhìn họ như đang ôm…..”
“Trách không được Tưởng Thiên chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp lại có thể vào đoàn phim…. Bọn họ không biết che dấu sao!”
“Tưởng Thiên thật lợi hại, có thể buộc con ngựa hoang tiểu Thẩm tổng lại, cũng không biết có thể buộc được bao lâu? Tiểu Thẩm tổng bình thường trăng hoa, tiểu minh tinh nào mà chưa thấy qua, có thể là nhất thời mới mẻ.”
Tưởng Thiên đã bị tiếng kêu của Thẩm Tích Chu làm cho xấu hổ muốn chết, nổi da gà, lập tức muốn chạy rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng Thẩm Tích Chu bỗng bắt lấy tay nàng: “Muốn chạy? Vì sao em lại muốn trốn tôi?”
Lời này không phải nên hỏi anh sao, anh không nhìn dáng vẻ hiện tại của anh xem đang làm gì? Anh đây là muốn lừa bán thiếu nữ đàng hoàng sao?
Tưởng Thiên ngẩng đầu, vung cánh tay, ném Thẩm Tích Chu ra, hung hăng trọn mắt nói: “Tôi chỉ muốn đi, không phải muốn trốn anh, mời anh tránh ra.”
Thẩm Tích Chu bị nàng nhìn như vậy, trong lúc nhất thời, hắn như thấy được người con gái mình thích.
Tô Hương Tuyết cũng thích trừng mình như vậy, đôi mắt tròn xoe đen nhánh, mái tóc đen nhánh tựa như tóc nàng.
Nhưng Hương Tuyết đã rời mình đi thật lâu…….
Đoạn tình cảm của Thẩm Tích Chu cùng Tô Hương Tuyết được miêu tả trong truyện như sau:
Hai người biết nhau khi học đại học, lại tách nhau ra xuất ngoại đào tạo sâu, sau đó chia tay, Tô Hương Tuyết về nước gả cho một người nước ngoài, ở quốc nội làm diễn viên.
Tô Hương Tuyết là mối tình đầu của Thẩm Tích Chu, từ đó người hắn yêu đều giống nàng.
Ngay từ đầu Thẩm Tích Chu đồng ý cưới Tưởng Thiên là vì trên người Tưởng Thiên có hình bóng của Tô Hương Tuyết. Nhưng dựa theo thời gian trong truyện, cưới Tưởng Thiên không bao lâu, Tô Hương Tuyết ly hôn, trở về tìm Thẩm Tích Chu, dẫn đến những chuyện kế tiếp phát sinh.
Cho nên hiện tại, Thẩm Tích Chu dựa theo cốt truyện mà nhìn thấy hình bóng mối tình đầu trên người Tưởng Thiên, có chút động tâm.
Nhưng hiện tại Tưởng Thiên không phải là Tưởng Thiên nhu nhược yêu sâu nặng Thẩm Tích Chu kia.
Nàng bước hai bước, thuận tay lấy khăn ướt trong túi, lau đi cánh tay bị Thẩm Tích Chu sờ qua.
Thật tổn thọ, bị tra nam sờ tay, muốn bệnh!
Tưởng Thiên đang oán giận, bỗng cảm giác có bóng người xuất hiện.
Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, tức khắc không dám động, nịnh nọt cười: “Ai nha, Thẩm tổng chị đến rồi.”
Thẩm Tích Nhược đứng trước mặt nàng, nhìn tay nàng, lại nhìn Thẩm Tích Chu phía xa, ánh mắt nghi hoặc hỏi: “Em cùng Thẩm Tích Chu….”
Tưởng Thiên lập tức xua tay: “Không có gì không có gì, chuyện gì cũng không có, bọn em cũng chưa nói chuyện.”
Thẩm Tích Nhược đứng đó, nhìn khăn ướt trong tay Tưởng Thiên: “Vậy em lau cái gì?”
Tưởng Thiên căng não suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Vừa rồi phấn nền không cẩn thận rơi xuống tay, muốn lau, đợi chút nữa chuyên viên trang điểm đến sửa lại. Em qua kia tìm đạo diễn, chị…. nếu không chúng ta đi khắp nơi xem đi?”
Vừa nói xong, nàng cảm thấy mình như hướng dẫn viên du lịch, có chút không được tự nhiên.
Thẩm Tích Nhược mặc kệ Thẩm Tích Chu đang đứng như khúc gỗ bên kia, đi theo Tưởng Thiên nói: “Chị theo em.”
Tưởng Thiên cười gượng hai tiếng nói: “Thật sự không cần, em rất quen chỗ này.”
Thẩm Tích Nhược nói: “Em chị ở đây, chị giúp em đối phó nó.”
Tưởng Thiên: “Sao?”
Người này thật sự là thần trợ công Thẩm Tích Nhược mà nàng đọc trong truyện sao? Nếu là thật vì sao lại giúp mình đối phó em trai?
Vì sao sau khi mình xuyên qua, hình tượng của người này lại không giống trong truyện, từ trợ công biến thành….. vai ác?
Trong truyện ngôn tình cẩu huyết, người trở ngại nam nữ chính bên nhau, có lẽ nên gọi là vai ác?
Nghĩ vậy, Tưởng Thiên tươi cười xán lạn nhìn Thẩm Tích Nhược: “Cảm ơn chị!”
Thẩm Tích Nhược bị tươi cười của nàng làm hoa mắt, cũng cười rộ theo nàng.
Tưởng Thiên quen thuộc vỗ eo cô, cười nói: “Chỉ cần chị giúp em đối phó em chị, chúng ta chính là bạn!”
Chỉ cần chị là vai ác, chỉ cần chị ngăn cản em và nam chính yêu nhau, chúng ta chính là bạn, đây là chiến lược phân chia địch ta đơn giản của Tưởng Thiên!
“Ừ, chúng ta là bạn.” Thẩm Tích Nhược cười gật đầu.
Vì Thẩm Tích Nhược như linh vật đi bên cạnh Tưởng Thiên, cho nên mọi người thấy Tưởng Thiên đến đều cách xa nàng ba thước, có việc thì nghiêm túc làm, không có gì thì tìm việc khắp nơi để làm, mọi người có vẻ đều bận rộn.
Phó đạo diễn nào đó không nhìn được, nói với Thẩm Tích Nhược: “Thẩm tổng, nếu ngài đến giám sát, có thể ngồi chỗ này, xem rõ hơn chút.”
Thẩm Tích Nhược nhẹ nhàng lắc đầu với phó đạo diễn: “Không cần, tôi theo Tưởng Thiên là đủ rồi.”
Phó đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác chuyện này vô cùng khó giải quyết.
Thẩm tổng này, quả nhiên là tay già đời! Giám sát quan trọng nhất là gì? Không phải ngồi chỗ nào đó xem, mà là giám sát tổng thể xem có hợp lý hay không!
Tổng thể sao, đương nhiên là thể hiện rõ nhất trên người nữ chính, cho nên Thẩm tổng mới đi theo sau nữ chính, kéo tơ lột kén nắm chắc tổng thể của đoàn phim có ổn thỏa hay không, quần áo, đạo cụ, năng lực có ổn không, dự đoán xem mình đầu tư vào đây có đúng không!
Phó đạo diễn càng nghĩ càng sợ, nếu như vậy, đoàn phim có chỗ nào không chuẩn bị tốt sẽ bị phê bình!
Vì thế sắc mặt phó đạo diễn ngưng trọng nhắc nhở với mọi người để bọn họ nghiêm túc chút, đặc biệt là phải hầu hạ vị nữ chính người mới kia thật tốt!
“Đây là nhiệm vụ! Liên quan đến tiền thưởng sau này của mọi người!”
Phó đạo diễn nói xong bỏ đi, vài nhân viên công tác làm mặt quỷ, khẽ nói:
“Trách không được, vừa rồi thấy cô ta đứng cùng tiểu Thẩm tổng, tôi đã cảm thấy không đúng rồi…..”
“Phải đó! Tiểu Thẩm tổng quả nhiên là muốn chơi người mới này mà!”
“Thật sự có người phủng, khẳng định sẽ nổi lên, không biết tiểu Thẩm tổng có thể phủng cô ta được bao lâu.”
Mọi người đang bát quái vui vẻ, bỗng nhiên nghe được người bên cạnh hỏi: “Tiểu Thẩm tổng cùng cô ấy làm sao?”
Có người nhiệt tình nói: “Chính là vừa nãy tiểu Thẩm tổng tường đông cô ấy! Cô không nhìn thấy sao?”
Mọi người xoay qua, phát hiện người hỏi chuyện là Thẩm Tích Nhược.
Tất cả hóa đá.
Thẩm Tích Nhược nhìn các nàng, lạnh băng nói: “Tiền thưởng tháng này của các cô toàn bộ bị cắt.”
Sau đó xoay người đi về phía Thẩm Tích Chu.
Thẩm Tích Chu vẫn còn trong cảm giác vừa rồi, khi bắt đầu chú ý đến Tưởng Thiên, càng nhìn hắn càng thấy Tưởng Thiên thật sự rất hợp mắt mình.
Lúc này Tưởng Thiên mặc trang phục diễn, xoay vòng cho nhân viên trang phục xem, Thẩm Tích Chu nhìn đến xuất thần.
Thẩm Tích Nhược đi đến bên cạnh, hắn cũng không phát hiện.
“Thẩm Tích Chu, cậu cách Tưởng Thiên xa một chút.”
Thẩm Tích Nhược ôm hai tay đứng cạnh hắn, nhìn về phía Tưởng Thiên, tựa như bâng quơ nói.
“Sao, dựa vào đâu?” Thẩm Tích Chu theo bản năng đáp lại.
Hắn cùng người chị này trước nay không có cảm tình, chị hắn là kiệt tác mà cha bên ngoài tìm hoan mua vui, hắn mới là người được cha mẹ sinh ra, là người kế thừa của hai gia tộc, cho nên người chị này nói chuyện gì, hắn cũng không nghe.
“Dựa vào việc em ấy chán ghét cậu, còn tôi thì là bạn em ấy.”
Thẩm Tích Nhược chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Thẩm Tích Chu.
Ánh mắt lạnh băng kia, đâm vào đáy mắt Thẩm Tích Chu, đâm đến hắn cả kinh.
“Tôi có hứng thú với ai, không đến phiên chị quản tôi!”
Thẩm Tích Chu bị cả kinh, cảm thấy có chút tức giận, khi nói chuyện cũng cố ý đối nghịch với cô.
“Nếu cậu không sợ đối địch với tôi thì cứ thử xem.”
Thẩm Tích Nhược nhìn chằm chằm người em trên danh nghĩa này, đáy mắt lộ ra lệ khí, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, tản ra cảm giác cường đại áp bách.
“……….”
Thẩm Tích Chu dời mắt, không nói nữa.
Hiện tại hắn thật sự không dám đối địch với Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược không được ba sủng ái, nhưng lại được lão gia tử Thẩm gia vô cùng thích, huống hồ hiện tại sự nghiệp của Thẩm Tích Nhược phát triển hơn hắn rất nhiều, quyền lên tiếng cũng lớn hơn.
Chờ tôi nắm được tài sản của Thẩm gia…….
“Chị giữ cô ấy được nhất thời, chẳng lẽ có thể giữ được cô ấy cả đời sao? Cô ấy là phụ nữ, tóm lại phải kết hôn sinh con, chẳng lẽ cô ấy gả cho ai chị cũng muốn can thiệp? Tay chị đừng nên duỗi quá dài, sẽ bị thương đó.”
Thẩm Tích Chu khuyên xong, xoay người rời đi.
Chỉ còn Thẩm Tích Nhược đứng đó, đứng sau camera, yên lặng nhìn Tưởng Thiên đóng phim.
Khi Tưởng Thiên chuẩn bị, nhìn xuyên qua một đám người, cười với Thẩm Tích Nhược, nụ cười mang theo chút thẹn thùng cùng ôn nhu.
Trong lòng Thẩm Tích Nhược bỗng có một ý nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự không thể giữ em một đời sao?”