Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 89: Tạo Hình Tỏa Sáng



Hai người ở khách sạn vài hôm, cuộc sống không cần lo chuyện công việc, không cần để tâm đến những sự vụ khác làm người ta nghiện.
Chờ Tưởng Thiên nhận ra mình phải đi làm, những cuộc gọi nhỡ trong điện thoại đã chất thành núi.
Vào một buổi sáng, Thẩm Tích Nhược bỗng nhận được cuộc gọi, cần cô về công ty có việc gấp.
Vì thế hai người liên lạc với trợ lý, đặt vé máy bay, cùng về thành phố A.
Tại thành phố A, bầu không khí Tết vẫn đang diễn ra. Đang là mùng sáu, hầu hết nhân viên công chức sẽ đi làm vào ngày mai nên mọi người tranh thủ vui chơi ngày cuối.
Thẩm Tích Nhược về công ty, bắt đầu kế hoạch cho năm mới, đồng thời liên lạc với Thẩm thị bị nàng đánh sập, yêu cầu Thẩm thị bồi thường tổn thất của các hạng mục, sẵn đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Tích Nhược không quan tâm Thẩm thị thế nào. Cô biết Thẩm Tích Chu rất khó trở mình, dù có hợp tác với Thẩm Bác cũng cần rất nhiều thời gian.
Sau này, cô có thể làm chủ thế giới của mình, và Thẩm gia sẽ bị lãng quên khỏi Thành phố A. Tất cả vinh quang và quyền lực của Thẩm gia sẽ chuyển về tay Thẩm Tích Nhược.
Cô không chú ý chuyện này. Cô chỉ muốn dốc toàn lực bảo vệ người mình trân trọng nhất. Từ nay về sau, tất cả chướng ngại vật đã được cô quét sạch.
Tưởng Thiên theo Thẩm Tích Nhược về công ty, sau đó xuất phát tìm Lý Hồng.
Hai người vào công ty, đứng trong thang máy. Công ty vốn chưa đến ngày làm việc nhưng đèn đuốc sáng trưng.
Khi Thẩm Tích Nhược mở ra lập tức bị pháo giấy bắn vào người.
Cửa chính công ty tập trung rất nhiều nhân viên và bạn làm ăn, mọi người vui vẻ, hô lớn: “Chúc sếp năm mới vui vẻ!”
Tưởng Thiên theo sau mơ hồ nhìn Thẩm Tích Nhược chìm trong pháo giấy.
Mọi người vừa thấy dáng vẻ Thẩm Tích Nhược, bỗng thấp thỏm. Các nhân viên lập tức lùi bước, không biết ăn nói thế nào với sếp.
Trái lại, các bạn làm ăn lại không sợ Thẩm Tích Nhược, chẳng hạn như Lâm Hoán.
Lâm Hoán mặc váy đỏ như lồng đèn, tay phủi pháo giấy trên đầu Thẩm Tích Nhược xuống, cười nói: “Haha! Không phải tạo bất ngờ cho cậu sao. Biết cậu thành công viên mãn, mọi người quyết định chúc mừng cậu. Chúc mừng thì phải có pháo có hoa, đúng không bé Thiên Thiên?”
Tưởng Thiên ôm lấy Thẩm Tích Nhược, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Nàng cũng sợ Thẩm Tích Nhược giận, dù sao Thẩm Tích Nhược chưa từng chơi đùa với người khác. Cô chưa từng bị pháo giấy bắn vào người.
Pháo giấy được phủi sạch trên người Thẩm Tích Nhược, cô nhìn mọi người.
Nét mặt lạnh nhạt của cô khiến nhân viên sợ hãi muốn bỏ chạy. Bọn họ hối hận, đinh ninh chuyến này xong rồi. Họ tự hỏi sao mình lại ở đây, sao không đi ăn Tết mà chạy đến trêu sếp làm chi…. Tiền thưởng kỳ này chắc sẽ mọc cánh bay đi…..
Thẩm Tích Nhược đưa tay ra trước: “Đưa đây.”
Người bên cạnh lo sợ, đưa pháo giấy cho cô.
Thẩm Tích Nhược cầm nó, nghiên cứu một lúc, cô đưa về trước mặt, kéo!
Pháo giấy bắn thẳng lên mái tóc đỏ quăn của Lâm Hoán.
Lâm Hoán: “…………”
Thẩm Tích Nhược: “Hahaha!”
Cô bật cười, vui vẻ không khác mọi người vừa rồi.
Tưởng Thiên cũng kinh ngạc, nàng không biết Thẩm Tích Nhược lại đáng yêu như vậy! Nàng cho rằng Thẩm Tích Nhược không mắng người là tốt rồi!
Các nhân viên vừa thấy, hiểu Thẩm Tích Nhược không có ý trách họ, còn gia nhập chơi với mọi người.
Toàn bộ văn phòng thành party lớn. Mọi người bắn pháo giấy, đùa giỡn với nhau như trẻ con.
Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên cũng tham gia. Tưởng Thiên mừng rỡ, đuổi theo bắn Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược lại bắn Lâm Hoán. Lâm Hoán chỉ đành né đông né tây, không dám bắn trả.
Cuối cùng cô nàng bật khóc, than thở: “Trời ơi, sao tôi đề xuất cái trò quỷ này làm gì!”
Chơi một lúc, Thẩm Tích Nhược đặt cơm ở nhà hàng cao cấp cho mọi người.
Ăn no uống đủ, cả bọn ngồi trên ghế không muốn động đậy.
Lâm Hoán bò dậy, nói với Thẩm Tích Nhược: “Mấy hôm nay cậu đi đâu? Không nghe máy, không trả lời tin nhắn. Tôi tưởng cậu biến mất luôn rồi.”
Nàng biết Thẩm Tích Nhược bị Thẩm gia giam lỏng nhưng không biết tiến triển lúc sau.
Thẩm Tích Nhược chớp mắt: “Tôi đi hưởng tuần trăng mật.”
Tưởng Thiên nghe thấy: “Hả….. em không có!”
Lâm Hoán nhìn hai người, cười, che ngực bảo: “Trời ơi! Chắc hai người động phòng rồi! Chúc trăm năm hảo hợp nha!”
Tưởng Thiên: “…………..”
Đỏ mặt như tôm hùm ở bữa trưa.
Các nhân viên chỉ dám thì thầm bàn về sếp và vợ sếp.
Tưởng Thiên vẫy tay, để Thẩm Tích Nhược dựa vào mình, còn mình phủi pháo giấy. Pháo giấy được cắt rất nhỏ, có vài mảnh rất khó phủi xuống.
Nàng dịu dàng, cẩn thận phủi.
Thẩm Tích Nhược nằm trên đùi Tưởng Thiên, nhắm mắt, mỉm cười.
Hình ảnh là mọi người ngưỡng mộ. Vốn hai người đã xinh đẹp còn thân mật trông rất điềm tĩnh, an yên.
Có người chụp lén, đăng lên group: “Sếp và vợ sếp nhà tôi thương nhau lắm! Quá đáng yêu! Huhu tôi cũng muốn có bồ!”
Bạn bè: “Cậu tỉnh lại đi, chắc còn lâu lắm cậu mới có bồ.”
“Người đẹp thì thuộc về nhau, còn cậu thuộc về hành tinh nào đó.”
“…………..Mấy cậu có phải bạn mình không đó.”
Sau buổi trưa náo nhiệt, Tưởng Thiên đến chỗ Lý Hồng, bắt đầu theo đuổi lịch trình năm sau.
“Tiếp theo em muốn cố gắng trong việc đóng phim, không muốn tham gia nhiều gameshow. Em muốn có tác phẩm.”
Tưởng Thiên thẳng thắn nêu suy nghĩ của mình.
“Được, khi nào có phim hay, chị sẽ chú ý giúp em. Nhưng em sẽ phải tham gia tiệc tối của nhà tài trợ, đêm nay đi thảm đỏ, em chuẩn bị đi.” Lý Hồng nói.
“Dạ…….” Tưởng Thiên đồng ý.
“Hiện tại em đã được truyền thông nhận định là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Nhưng hai người vẫn nên khiêm tốn, dù sao cũng phải chú ý phía trên, đừng quá khác người như vậy sẽ thuận lợi cho sự nghiệp của em. Sau này em đi thảm đỏ, cố gắng đừng đi cùng Thẩm Tích Nhược.” Lý Hồng việc công xử theo phép công.
Tưởng Thiên bị nói đỏ mặt, gật đầu đồng ý, nhưng nàng vẫn hỏi: “Chị Lý, bộ chị…. thấy bọn em đang yêu cuồng nhiệt hả?”
Lý Hồng cười đáp: “Em nhìn mặt mình đi y như đang say rượu. Ánh mặt ngập nước, gương mặt hồng hào, môi còn hơi sưng. Chị không cần suy diễn cũng biết.”
Tưởng Thiên: “………..”
Nàng muốn giấu mặt đi!
Triệu Phỉ Phỉ ở bên cười trêu: “Thật đó chị Thiên Thiên. Chị hoàn toàn khác với lần trước em gặp. Tình yêu làm người ta tràn đầy sức sống!”
Đến tối, sau khi trang điểm tỉ mỉ, Tưởng Thiên xuất hiện dưới sự mong đợi của mọi người.
Dù một tuần trôi qua nhưng những tin tức về nàng vẫn không ngừng.
Có người nói trông thấy nàng ở thành phố xuống cấp, có người bảo nàng đi dạo ở khu biệt thự cao cấp, nghi ngờ bị người yêu bỏ. Có người nói thấy nàng ở khách sạn cao cấp, nghi vấn tự sát.
Dù sao, lời nào cũng có.
Lần này Tưởng Thiên mặc váy đỏ dài, mang vòng cổ lấp lánh khiến nàng lung linh, rực rỡ khi đứng trên thảm đỏ.
Antifans bắt lấy cơ hội, khi Tưởng Thiên không xuất hiện, liên tục đăng bài nói nàng bị người ta đòi nợ không dám ra cửa, nói rất nhiều lời xấu.
Nhưng giờ đây, Tưởng Thiên đi thảm đỏ, tất cả lời đồn sụp đổ.
“Lúc trước không phải nói Thiên Thiên nhà tôi thiếu nợ, bị người yêu bỏ, nhan sắc tàn phai sao. Nhìn đi cái mặt xinh đẹp nghìn lần này có chỗ nào giống tàn phai không!”
“Còn bảo người ta trốn nợ, buồn cười quá!”
“Trang sức cô ấy dùng là sản phẩm giới hạn của thương hiệu XXX ở Châu Âu, cả Thành phố chỉ có ba bộ!”
“Còn bảo Thiên Thiên bị người yêu vứt bỏ, ai nói ra đây, tôi đánh cho phù mỏ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1104: Cấy ghép (4)

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.