Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 4: 4: Vậy Còn Anh Cũng Mắc Lắm Hở



Editor: Lam Phi Ngư
Thời An không trả lời câu hỏi của đối phương.

Tấm mền lông dày gần như bao phủ lấy thiếu niên, chỉ để lộ một cái đầu xù xù, hơi nóng từ sữa bò chậm rãi bốc lên từ trong ly, xông ra một tầng đỏ ửng trên mặt cậu.

Cậu ngốc ngốc ngẩng đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời Tắc Thuần nén cơn giận, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, nói từng chữ một:
“Thời An, Mục trưởng quan đang nói chuyện với cậu kìa, có nghe thấy không?”
“…Hở?” Thời An vẫn chưa hoàn hồn, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía Thời Tắc Thuần, phát ra một âm tiết mờ mịt.

Thời Tắc Thuần: “…”
Cái thằng ranh con này không hề nghe thấy lời ông vừa nói!!
Thời Tắc Thuần giận đến mức gân xanh nhảy dựng, nhưng lại ngại Mục Hành vẫn đứng đó nên cố nén không dám phát tác.

Hiển nhiên Mục Hành cũng không ngại cậu thất thần.

Anh rủ đôi mắt.

Dưới lông mi màu bạc là đôi mắt màu xanh thép sắc bén như lưỡi dao, phản xạ ánh sáng bạc lạnh lẽo từ phía chân trời xa xăm, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu sâu kín, bình tĩnh nhìn Thời An.

Sau vài giây nhìn kĩ Thời An, Mục Hành thu lại tầm mắt, nhìn về phía Ôn Dao.

“Làm kiểm tra đo lường chưa?” Anh không nhanh không chậm hỏi.

“…Việc!” Ôn Dao khẽ giật mình: “Việc này…!vẫn…vẫn chưa làm ạ.”
Có ma vật có thể mô phỏng bề ngoài nhân loại và thậm chí là cả giọng nói, hoặc nó có thể kí sinh trong cơ thể con người.

Vì vậy, trên lí thuyết thì người từng có tiếp xúc gần với ma vật đều phải tiến hành kiểm tra đo lường để đảm bảo an toàn.

Thế nhưng loại ma vật này thật sự cực kì thưa thớt, gần như chưa từng có tiền lệ.

Do đó, mọi người đã dần dần không để ý tới sự tồn tại của thủ tục này nữa.

“Vậy giờ tôi có cần xin phép với cấp trên không?” Ôn Dao bắt đầu khẩn trương, hỏi: “Chắc hẳn dụng cụ sẽ nhanh chóng được đưa tới.”
Mục Hành:”Không cần.”
Nói xong, anh tiến lên một bước, đôi mắt nhìn về phía Thời An.

“Đưa tay cho tôi.”
– –Cái người sáng lấp lánh biết động đậy kia đã nói thế đó.

Ngay sau đó, Thời An ngây ngốc đưa tay tới.

Mục Hành thuận theo nắm được cổ tay tinh tế gầy yếu của cậu.

Anh đeo một đôi găng tay chiến thuật đen nhánh, lớp da sần sùi rét lạnh, dán lên da có loại cảm giác đau buốt.

Thời An cả kinh.

Cậu theo phản xạ rụt tay về nhưng được một nửa đã bị chặn lại.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng “Cùm cụp” vang lên, một vòng bạc không quá lớn tròng lên cổ tay cậu.

Lúc này Thời An mới phục hồi lại tinh thần.

Cậu chậm chạp nhận ra cúi đầu xuống, ánh mắt rơi lên trên vòng bạc.

Vòng bạc bao ngoài xương cổ tay đều đặn mượt mà, ánh sáng lóe ra rực rỡ càng tôn lên làn da trắng như tuyết.

Hoa văn trên vòng bạc đang biến đổi, dưới ánh đèn nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

Hai mắt Thời An tỏa sáng.

Rất nhanh sau đó, hoa văn không biến đổi nữa.

Hoa văn trên vòng tay dừng lại ở một hình thái nào đó.

Mục Hành nhíu mày, đôi mắt màu xám xanh ẩn dưới lông mi trắng dài, ánh mắt bình tĩnh nhìn bề mặt vòng bạc, dường như đang tỏ ra hơi khó hiểu.

Thời An cũng nhìn vòng tay chăm chú giống Mục Hành, cậu nháy mắt vài cái.

Ừm…nhìn không hiểu gì sất.

Bầu không khí ngưng trệ nặng nề, dường như thời gian trôi qua cũng đang chậm lại.

Cuối cùng, Mục Hành giương mắt nhìn Thời An một cái thật sâu, nói:
“Được rồi.”
Anh ấn nhẹ một cái lên bề mặt vòng bạc, lại một tiếng “Cùm cụp” vang lên, vòng tay mở ra.

Ôn Dao chậm rãi thả lỏng, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

– –Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Hành sử dụng vòng tay đó, dường như đây là một tính hiệu nguy hiểm, may mà không có chuyện gì dị thường xảy ra.

Thời An dùng ánh mắt đuổi theo vòng tay, lưu luyến không thôi mở miệng: “Anh muốn cầm nó đi hở?”
Mục Hành dừng lại.

Anh nhìn thấy sự thất vọng rõ ràng trên mặt thiếu niên trước mắt, chậm rãi hỏi: “Không thì phải làm sao?”
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad lamphingu)
Thời An hiu quạnh nói: “Không cho tôi hở?”
“Cậu nói cái gì đấy?” Sắc mặt Thời Tắc Thuần thay đổi, trong con ngươi như muốn phóng ra dao, nhưng ông ta vẫn đè nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Loại vòng tay kiểm tra đo lường này giá thành đắt đỏ, chỉ có số ít cấp cao cục quản lí ma vật mới có, sao có thể tùy tiện tặng người khác được?”
Thời An: “…Ò.”
Cậu ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 863

Mục Hành từ lúc nãy vẫn luôn lặng im không nói gì, anh dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn kĩ cậu.

Ánh sáng xanh bạc đọng trong đáy mắt, ngoài sự hoa lệ sáng chói thuần túy còn có loại sắc bén rét lạnh như băng tuyết, ánh sáng óng ánh phát ra từ vòng tay trên tay Thời An lúc nãy cũng thua kém vài phần.

Thời An suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Cũng đắt lắm hở?”
Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Thời Tắc Thuần: “…”
Mọe.

Ông ta xém nữa muốn nhắm hai mắt, ngất xỉu tại chỗ.

“Cậu muốn mua tôi?”
Mục Hành bỏ qua mọi người, trực tiếp nhìn thẳng về thiếu niên.

Ôn Dao đang đứng bên cạnh lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt hoảng hốt, gần như không thể tin vào tai mình.

Thời An: “Thật ra…”

Chỉ cần tóc thôi cũng được—
Thời Tắc Thuần thở hổn hển tiến lên một bước, ông khá bối rối giải thích với Mục Hành:
“Việc…việc này ngài đừng xem là thật, đứa nhỏ này vừa thoát khỏi nguy hiểm nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo…”
Lúc này, quản gia già cũng hồi phục tinh thần từ trong trạng thái khiếp sợ, gương mặt già trắng bệch, đột nhiên ông đưa tay kéo cái khăn Thời An đang khoác trên người, trùm mặt cậu lại.

Trước mắt Thời An toàn một màu đen thui: “…”
Cậu mờ mịt nhìn chăm chú vào cái khăn trước mặt, rơi vào sự nghi hoặc khó hiểu — chuyện gì đấy nhỉ?
Thời Tắc Thuần ráng nặn ra một nụ cười:
“Việc này…Thật xin lỗi…”
Đúng lúc này, một nhân viên tiến hành kiểm tra đo lường tại hiện trường chạy đến báo cáo với Mục Hành, cậu nhân viên nói nhỏ vài câu, sau đó đưa một phần tài liệu cho Mục Hành.

Mục Hành nhận tài liệu, tiện tay lật vài trang.

Anh nghiêng đầu, nhìn kĩ về phía thiếu niên đang bị trùm lại chặt chẽ rồi sau đó ngước tầm mắt nhìn Thời Tắc Thuần, lạnh nhạt cắt đứt lời nói lộn xộn của ông ta.

“Không cần để trong lòng.”
Nói xong, anh khép tài liệu lại, quay người đi vào bên trong phòng tổ chức tiệc.

Dọc đường đi, Thời An mất tập trung nghe lời càm ràm và dặn dò tận tình khuyên bảo của quản gia.

Cậu không hiểu mình đã sai ở chỗ nào.

Lẽ nào nhân loại bây giờ không thích tiền nữa ư! Rõ ràng mấy vạn năm trước họ rất mê muội thứ này mà.

Nếu không phải vì hiện tại Thời An vẫn chưa lấy lại được thân thể và sức mạnh của mình thì còn lâu cậu mới phải mua, cứ trực tiếp cướp là được!
Sau khi qua quít trả lời quản gia, Thời An trở về phòng mình.

Đóng cửa phòng lại, ngăn cách đèn hành lang ở bên ngoài.

Sau đó, Thời An hít sâu một hơi, tiếp đó chậm rãi lùi lại vài bước rồi —-
Chạy vọt tới!
Bịch!
Cậu nhảy phốc lên giường, hạnh phúc lăn qua lăn lại.

Chỗ vốn phải là chăn ga gối đệm mềm mại trên giường đã bị chất đầy trang sức vàng bạc lấp lánh, có lớn có nhỏ, còn có cả đồ trang trí trên tường bị tháo xuống.

Chúng chất đống trên giường, va chạm vào nhau phát ra tiếng vang leng keng trong trẻo.

Thời An thỏa mãn nheo mắt lại, cuộn tròn trên đống đồ.

Những món đồ này đều là sau khi cậu trở thành nhân loại Thời An đã thu gom được từng chút một trong căn biệt thự, tốn rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng gom được một cái giường để mình ngủ.

Tiếc là hiện tại thân thể nhân loại này thật sự quá yếu ớt, Thời An không thể liên tục duy trì phóng ra ma lực.

Do đó, mỗi ngày khi thức dậy, khắp người cậu toàn là vết đỏ do bị cấn mà thành.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: Mời gọi đàn ông yêu thương

Thời An vùi người trong đống tài bảo lăn qua lăn lại một lúc lâu mới nhớ đến mục đích của mình.

Cậu ngồi dậy, móc con trùng mặt người trong túi ra.

Thời An chọt bụng trùng nhỏ.

Cái chân nhỏ của nó khẽ nhúc nhích một cái nhưng nó vẫn giữ nguyên tư thế ngửa mặt lên trời, giả chết vô cùng nghiêm túc.

Trên đầu ngón tay Thời An bốc lên một ngọn long diễm.

(*lửa rồng)
“…!!!” Trùng nhỏ không giả chết nữa, nó đột nhiên nhảy dựng, phát ra tiếng xì xì* thảm thiết.

(*bạn nào góp ý giúp mình, tiếng côn trùng kêu sao vậy huhu).

Thời An hiền lành cười cười, cậu cúi sát đầu tới: “Tỉnh rồi à?”
Ma trùng: “…”
Aaaaaaaaaaaa không được tới đây!!!
Cục quản lí ma vật nằm ở trung tâm Thượng thành, là một cao ốc màu xám tro đồ sộ và trang nghiêm.

Mục Hành vừa mới đi vào cao ốc đã thấy một nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng thở hồng hộc chạy đến:
“Mục trưởng quan…”
Mục Hành quay đầu sang nhìn, trong đôi mắt trầm lặng phản chiếu vẻ mặt hoảng hốt của người nọ, dường như đang chất vấn trong im lặng.

Người nọ thở dốc một hồi: “Ngài Trác có dặn tôi đợi ngài về là nhắn ngài tới chỗ ngài ấy ngay, nói…nói là có chuyện vô cùng quan trọng…”
Mục Hành như có điều suy nghĩ, anh gật đầu, sau đó xoay người đi về phía khu nghiên cứu.

Trác Phù đã đứng chờ ở đó.

Anh là người phụ trách sở nghiên cứu, ngày thường chịu trách nhiệm nghiên cứu nhược điểm của ma vật, giám sát xu hướng của ma vật và sự dao động ma lực bất thường.

Ngay lúc này, khuôn mặt bất cần đời của Trác Phù đang căng cứng nhưng hai mắt lại sáng kinh người, dường như có chút kích động.

“Vừa mới có kết quả phân tích dao động ma lực đo được lúc trước.” Trác Phù hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“—Có khả năng, đó là loài huyễn tưởng.”
Mục Hành khẽ giật mình.

Loài huyễn tưởng, là thứ từng nằm trên đỉnh tất cả ma vật.

Chúng nó mạnh đến đáng sợ, có được tuổi thọ và trí tuệ hơn hẳn nhân loại, từng thống trị toàn bộ Đại lục.

– –Thế nhưng hiện tại, đã hơn vạn năm chúng không xuất đầu lộ diện.

Tuy thỉnh thoảng lại có tin đồn loài huyễn tưởng sắp hiện thế, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Không có ai tận mắt nhìn thấy loài huyễn tưởng chỉ tồn tại trong truyền thuyết đó.

Mà Trác Phù lại là fan trung thành nghiên cứu loài huyễn tưởng.

Anh đột nhiên sáp đến gần, thần bí nói: “Nói không chừng có thể là rồng đó.”
Mục Hành bỗng ngước mắt nhìn Trác Phù.

Tròng mắt màu xanh bạc hiện lên màu xám tro như sắt thép, ngọn lửa tối màu không một tiếng động bùng lên dưới lớp băng, lộ ra một loại chuyên chú khác thường:
“Hửm?”
Cả người Trác Phù run lên, anh giơ hai tay làm ra dáng vẻ đầu hàng:
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ đùa chút thôi mà…”
“Số liệu cũng chỉ là có khả năng mà thôi, chứ đừng nói đến loài huyễn tưởng cấp bậc truyền thuyết viễn cổ như rồng, có lẽ vốn không có cái gì hết, tôi chỉ muốn thông báo cho cậu biết vậy thôi.”
Trác Phù chớp chớp mắt với Mục Hành: “Thế nhưng nếu xuất hiện thật thì cũng chẳng sao, chẳng phải đã có cậu ở đây rồi à.”
– — Mục Hành, là năng lực giả loài người mạnh nhất hiện nay, trưởng quan trẻ tuổi nhất của cục quản lí ma vật.

Đồng thời cũng là đồ long giả có huyết mạch cao quý còn sống đến hiện tại.

Thấy người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ mặt nặng nề, Trác Phù vội ho một tiếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác, muốn làm dịu bầu không khí:
“À đúng rồi, ờ…!tôi nghe nói cậu đi làm nhiệm vụ ở trong Thượng thành đúng không? Sao rồi? Có nhân viên nào bị thương hay chết không?”
Mục Hành trầm lắng nhìn anh ta.

Cuối cùng, trước khi trán Trác Phù đổ mồ hôi, anh mới mở lòng từ bi nói: “Không có.”
“Còn vật mẫu ma vật thì sao?” Trác Phù hỏi một cách tự nhiên: “Cậu đưa tới phòng thí nghiệm rồi hả?”
Mục Hành híp đôi mắt lại, con ngươi lóe lên màu xanh thép như kim loại, nói: “Chạy rồi.”
Trác Phù kinh ngạc: “Vậy mà lại có ma vật có thể chạy thoát dưới tầm mắt của cậu à?”
Mục Hành ngước mắt nhìn anh ta, chẳng muốn trả lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: Phân cao thấp

Trác Phù hắng giọng một cái, tiếp tục hỏi: “Kết quả đo lường ma lực còn sót lại thì sao?”
Mục Hành: “Không có.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Có điều, tôi đoán đó là loài vực sâu.”
Loài vật sâu?!
Trác Phù chấn động.

Trái lại, Trác Phù không hề nghĩ tới việc chất vấn phán đoán của Mục Hành, ở khía cạnh dò xét ma lực, đến tận bây giờ Mục Hành chưa bao giờ mắc sai lầm.

Mục Hành nheo cặp mắt lại: “Gần đây số lần loài vực sâu xuất hiện quá dồn dập.”
Anh liếc nhìn Trác Phù, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn: “Gạt loài huyễn tưởng hư vô mờ mịt của cậu qua một bên trước đi, hướng đi của loài vực sâu cấp bách hơn.”
Trác Phù lẩm bẩm nói gì mà “Loài huyễn tưởng không phải hư vô mờ mịt”, anh ta không tình nguyện xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị vùi đầu vào nghiên cứu theo lời bàn giao của Mục Hành.

Thế nhưng, Trác Phù chưa đi được vài bước đã bị Mục Hành gọi lại:
“Đợi một chút.”
Trác Phù khó hiểu quay đầu hỏi: “Sao đấy?”
Mục Hành nhíu mày, hồi lâu sau, anh hỏi: “Dụng cụ đo lường cơ thể con người bản đơn giản cái mà cậu thiết kế đấy, cậu xác định không có vấn đề gì chứ?”
Trác Phù chịu sự vũ nhục cực lớn, lông mày nhướng cao: “Cậu nói cái gì đấy? Sao vậy được! Đó là một trong những nghiên cứu tâm huyết của tôi đó! Không thể nào bị lỗi được!”
Mục Hành gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài.

Trác Phù nhận thấy sự bất thường, hô lớn: “Sao vậy? Cậu gặp phải chuyện gì à?”
Mục Hành không trả lời, đi thẳng ra ngoài.

Anh cụp mắt xuống, lông mi dài màu trắng bạc in ra một bóng râm nhàn nhạt dưới mắt, càng khiến ánh mắt anh thêm vẻ khó lường, người lạ chớ gần.

– –Cũng không có gì.

Chỉ là…dường như lần đầu tiên trực giác của anh xuất hiện sai lầm.

Ma trùng lạnh run núp trong hốc, nó hoảng sợ nhìn nhân loại trước mặt.

Người nọ thoạt nhìn không có gì khác với nhân loại bình thường, đều có hai tay hai chân và một cái đầu, mùi trên người cũng là nhân loại, thế nhưng…!
Tầm mắt nó dời đến ngọn lửa trên đầu ngón tay Thời An.

Ngọn lửa màu đỏ thẫm im lặng bùng lên trong bóng tối, chỉ khi nhìn kĩ mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cao đến đáng sợ và cảm giác áp bách dày đặc có thể thiêu rụi vạn vật tản ra từ ngọn lửa ấy.

Chỉ một cái liếc mắt, nó không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Dù nó vô cùng tin tưởng lớp vỏ của mình có thể chống đỡ phần lớn bất kì công kích nào của nhân loại, thế nhưng loại sợ hãi từ trong bản năng bắt đầu kêu gào — sẽ bị chết cháy đấy, nhất định sẽ bị thiêu chết đó!
Vậy mà ngọn lửa tản ra hơi thở nguy hiểm ấy lại được thiếu niên nhân loại bình thường trước mắt này thưởng thức ngắm nghía trong tay.

Ngọn lửa đó bị ngón tay của Thời An vo tròn bóp dẹp, ngoan ngoãn phục tùng giống như nó chỉ là một quả cầu biết phát sáng.

“Ngươi…ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Trùng mặt người cuộn người lại, nơm nớp lo sợ hỏi.

Thời An Thời An chớp mắt vài cái.

Đúng lúc này, gió bắt đầu nổi lên, ánh trăng màu trắng bạc lướt qua cửa sổ, phòng ngủ được chiếu sáng trong chớp nhoáng.

Ánh trăng lướt qua mặt thiếu niên, chiếu sáng con ngươi màu đỏ tươi dựng thẳng, lộ ra sự tàn khốc và kì lạ.

Thiếu niên giơ tay lên, một tầng vảy cứng rắn bao trùm đầu ngón tay, phản chiếu ánh kim loại rét lạnh.

Thời An nở nụ cười, nói: “Rồng.”
Ma trùng: “…”
Nó ngây ngốc nhìn chằm chằm con ngươi dựng thẳng màu đỏ tươi, vảy và móng vuốt sắc bén đen nhánh của nhân loại trước mặt.

– –ngay sau đó, sáu cẳng chân của ma trùng giãy một cái, lại ngất đợt hai.

Hết chương 4.

Tác giả có lời muốn nói:
Ma trùng: Cíu tui zới..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.