Editor: Lam Phi Ngư
Dưới lầu.
Vì để đón tiếp Mục Hành, Thời gia đã chuẩn bị tiệc tối theo quy cách cao nhất, tất cả mọi người đều đã trận địa sẵng sàn đón địch.
Ngay cả quần áo của cha con Thời gia nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại là đồ chất lượng cao, là trang phục thích hợp với lễ tiệc, hai người mặt mày tươi cười đứng tại cửa chính.
Mục Hành bước vào đại sảnh.
Anh thầm quét nhìn một vòng quanh đại sảnh nhưng không thể bắt gặp bóng người quen thuộc nọ.
Sau khi trò chuyện đơn giản, Mục Hành trực tiếp nói thẳng vào vấn đề hỏi: “Thời An đâu rồi?”
Khuôn mặt tươi cười của Thời Tắc Thuần không khỏi cứng đờ.
Tuy rằng rất khó tin, thế nhưng phỏng đoán trước đó của Thời Tắc Thuần đã được chứng thực.
Lần này lí do Mục Hành đồng ý lời mời của bọn họ thế mà lại là vì đứa con lớn không nên thân của ông ta.
Rốt cuộc trên người Thời An có thứ gì hấp dẫn vị đại nhân vật này? Tính đi tính lại thì cũng chỉ có gương mặt là còn xem được.
Lẽ nào?
Thời Tắc Thuần nhanh chóng phủ nhận khả năng này.
Không thể nào.
Mục Hành là nhân vật bậc nào chứ.
Chỉ cần anh muốn thì bên người sẽ không thiếu người đẹp đủ loại hình.
Chỉ bằng phế vật chỉ được cái mặt như Thời An? Tuyệt đối không thể nào.
Nhưng mà..
Trên mặt Thời Tắc Thuần lại lần nữa mỉm cười: “Tôi đã cho người gọi nó rồi, có lẽ nó đang xuống đấy.”
Nhưng mà – nếu như Thời An thật sự có bản lãnh đó thì dù có là dựa vào mặt hay là thứ gì khác, có thể giúp Thời gia nhân cơ hội này để móc nối quan hệ với Mục Hành..
Ông sẽ rất sẵn lòng lần nữa coi trọng đứa con trai vẫn luôn làm ông thất vọng này.
Thời Tắc Thuần vừa cười dẫn Mục Hành vào chỗ ngồi, vừa thầm thỏa mãn mà nghĩ trong lòng.
Thời An đang từng bước từng bước đi sau lưng hầu gái tiến vào đại sảnh.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo lúc còn ở học viện, mặt mày ủ rũ gục xuống, thoạt nhìn có vẻ ỉu xìu.
Thời Tắc Thuần sốt sắng đi tới kéo Thời An lại, sắp xếp cho cậu ngồi cạnh Mục Hành: “Con ngồi đây.”
Thời An khó hiểu nhìn sự biến hóa thất thường của nhân loại này.
Người này kì lạ thật, này chẳng phải là trở mặt còn nhanh hơn lật sách à?
Cậu đứng nguyên tại chỗ, lắc đầu nói: “Không muốn.”
Thời Tắc Thuần sửng sốt: “Hả?”
Ông ta không điều khiển được nụ cười trên mặt nữa.
Ông không ngờ đứa con lớn của mình vậy mà lại không biết suy xét đến thế, rõ ràng là ngay trước mặt Mục Hành mà lại không nể mặt đến vậy.
Thời Tắc Thuần tự mình níu cánh tay Thời An lại, ngầm ám chỉ:
“Đứa nhỏ này, con nói bậy gì vậy..”
Ông kéo một cái, không động đậy.
Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn tuy rằng nhỏ bé yếu ớt nhưng lại phảng phất như nặng tựa ngàn cân.
Thời Tắc Thuần gần như dùng hết sức mạnh của bản thân để kéo Thời An, ấy vậy mà cậu lại không hề nhúc nhích.
Cậu trừng mắt, đôi mắt đen nhánh dừng trên người Thời Tắc Thuần một giây, mang theo vẻ ngờ vực đơn thuần như thể không hiểu ra sao:
“Nói bậy? Nói bậy chỗ nào?”
Thời Tắc Thuần gần như có thể nghe thấy tiếng đứt đoạn của sợi dây trong đầu mình do bị lửa giận đốt cháy.
Thế nhưng vì ngại Mục Hành ở đây, trên mặt ông vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười như cũ, nhưng thoạt nhìn nụ cười ấy vừa xấu xí vừa miễn cưỡng, dường như còn hơi vặn vẹo: “Con -“
Đúng lúc này, Mục Hành mở miệng nói:
“Không sao cả.”
Giọng anh trầm thấp lạnh nhạt, dễ dàng phá vỡ bầu không khí ngưng trệ đang giằng co trước mặt.
Mục Hành giương mắt, đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ bình tĩnh nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa:
“Cậu ngồi đâu cũng được.”
Nếu Mục Hành đã lên tiếng, Thời Tắc Thuần cũng không cố ép nữa, ông buông lỏng cổ tay Thời An ra.
Lại nghe thấy Mục Hành nói tiếp: “Có điều tôi rất muốn biết vì sao cậu lại không muốn ngồi ở chỗ đó?”
Tim của Thời Tắc Thuần lập tức nhảy vọt tới cổ họng.
Thời Tắc Thuần đã biết bản lĩnh chọc tức người khác của Thời An, đứa con này của ông nói chuyện hoàn toàn không biết chú ý tới tình huống và thường thức, nó cũng không biết nể mặt người ta, quả thực là không biết phân biệt đến một cảnh giới nhất định luôn rồi.
Cứ để Thời An nói tiếp thì đừng nói đến việc móc nối quan hệ, không đắc tội người ta thì đã là tốt lắm rồi.
Thời An suy nghĩ một lát, cậu quyết định ăn ngay nói thật:
“Anh quá đẹp, ngồi cạnh anh tôi sẽ thất thần.”
– Ngộ nhỡ cậu bị bề ngoài sáng lấp lánh của Mục Hành mê hoặc hai mắt, chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý với yêu cầu của anh thì phiền chết mất.
“Khụ khụ khụ khụ!”
Thời Tắc Thuần không khống chế được biểu cảm của mình, không cẩn thận chút xíu đã bị sặc nước miếng, ho sặc sụa.
Mục Hành cũng hơi giật mình.
Lí do anh hỏi câu này rất đơn giản.
Anh chỉ hơi tò mò vì sao trước đó thiếu niên lại từ chối lời mời của anh, phải chăng trong đó có ẩn tình gì.
– Nhận được đáp án thế này thật sự khiến anh hoàn toàn không ngờ tới.
Lời ca tụng và khen ngợi không xa lạ gì với Mục Hành.
Có không biết bao nhiêu người đã từng đứng trước mặt tán thưởng, kính trọng sự mạnh mẽ, tàn nhẫn và quyền thế của anh.
Đồng thời, anh cũng rất quen thuộc với những ghen ghét, kiêng dè, lợi dụng và sợ hãi ẩn nấp sau đó.
Còn lời khen ngợi đơn giản lại trực tiếp, thậm chí có thể xem là mạo phạm người khác thế này..
Là lần đầu tiên Mục Hành nghe thấy.
Thế nhưng bất ngờ là Mục Hành lại không ghét điều này.
Thấy bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên kì lạ, Thời An mờ mịt chớp mắt vài cái.
Cậu nói gì sai hở?
Thời An cẩn thận nhớ lại từng câu nói nhưng vẫn không phát hiện điều gì.
Hình như cậu không có nói gì kì lạ mà ta!
Lẽ nào hiện tại nhân loại không thích từ “đẹp” à?
Thế nhưng, khi Thời An đi tới chỗ ngồi ngoài cùng thì lúc này Thời Tắc Thuần cũng không ngăn cản cậu nữa.
Mỗi người trên bàn ăn đều mang theo ý xấu trong lòng, ăn mà không nếm được mùi vị gì.
E rằng chỉ mỗi Thời An là vui vẻ thôi.
Vị trí hiện tại của cậu có thể thỏa thích thưởng thức cái người sáng lấp lánh mà lại không bị đối phương ảnh hưởng.
Hơn nữa, vì khoảng cách khá xa nên sẽ không bị quấy rầy buộc phải nói chuyện xã giao.
Và càng quan trọng hơn là..
Bữa cơm này ăn ngon quá đi mất!
Thời An cảm thấy trong khoảng thời gian mình sống trong xã hội loài người đã từng ăn qua không ít đồ ăn ngon mĩ vị rồi.
Thế nhưng trình độ của đồ ăn buổi tối hôm nay đã vượt xa tưởng tượng của cậu.
Đây là mùi vị của tiền ư!
Đợi sau khi tiệc tối kết thúc, Thời An hạnh phúc nấc một cái.
Nhìn cái đĩa trên bàn ăn được dọn đi, lúc này cậu mới đột nhiên ý thức được rằng trong suốt quá trình tiệc tối Mục Hành không hề nhắc đến việc lúc trước.
Chẳng lẽ anh từ bỏ rồi à?
Thời An nghi hoặc nhìn về phía Mục Hành.
Cậu đã nhìn ra, cái người Thời Tắc Thuần kia chỉ sợ là sẽ không từ chối bất kì yêu cầu gì của Mục Hành.
Nếu như anh hời hợt nhắc tới trên bàn ăn thì Thời Tắc Thuần tuyệt đối sẽ không phản đối mà đồng ý ngay lập tức, thậm chí ông ta còn hận không thể đóng gói thắt nơ trói cậu đưa tới.
Mà nếu cậu kháng cự quá mức sẽ khiến người khác nghi ngờ, Thời An e rằng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Dường như Mục Hành cảm nhận được ánh mắt của Thời An, anh nhìn sang phía cậu.
– Đôi mắt thật đẹp.
Thời An lại mất tập trung.
Cậu quyết định tương lai sau khi đã bắt được Mục Hành vào tay, để anh ở chóp đuôi hình như hơi bị xa, có lẽ để anh ở ngay móng vuốt tay trái là thích hợp nhất.
Vậy thì cậu chỉ cần vừa mở mắt là có thể thấy anh rồi.
Mục Hành thu lại tầm mắt, đứng dậy.
Anh sửa sang lại mép găng tay của mình, lạnh nhạt nhưng không thất lễ tạm biệt Thời Tắc Thuần.
Thời Tắc Thuần nháy mắt với Thời An.
Thời An mờ mịt nhìn lại ông: “?”
Thời Tắc Thuần lại nháy mắt liên tục với cậu.
Thời An chợt phản ứng lại, cậu nghi hoặc mở miệng nói: “Sao vậy? Mắt ông bị co giật à?”
Thời Tắc Thuần: “…”
Thằng bất hiếu!.